Phong Khí Quan Trường

Chương 270: Chương 270: Hổ Không Ra Uy




Từ cuối thập niên 80, kinh tế Nhật Bản bắt đầu phát triển chậm lại, thị trường công nghiệp truyền thống dần bị thu hẹp.

Tuy Fuji là tập đoàn sắt thép lớn thứ năm ở Nhật, nhưng do bố cục sản nghiệp ở nước ngoài đi sau, nên dưới áp lực sinh tồn cực lớn ở trong nước, mới có ý sát nhập với Sơn Phan, Bát Khí Dã Kim đứng hàng thứ 7, thứ 11 trong ngành thép Nhật để hình thành nên một siêu tập đoàn chen chân vào top 3 nội địa.

Cũng chính bởi bố cục sản nghiệp ở hải ngoại lạc hậu, mới khiến Fuji tuy có sản lượng lớn hơn Sơn Phan nhiều, nhưng khi đàm phán sát nhập lại thành nhược điểm trí mạng để Sơn Phan áp chế, rất là bị động.

Bất đắc dĩ Fuji mới phải tạm dừng đàm phán, nhưng bọn họ hiểu liên hợp, sát nhập là đại thế không tránh được, chỉ có thể quyết ý đẩy mạnh tốc độ đầu tư ra nước ngoài, tranh thủ trong vòng 2-3 năm cải thiện tình hình, nắm thêm càng nhiều lá bài tốt để giữ địa vị chủ đạo trong tiến trình liên hợp tương lai.

Ngành thép ở TQ lấy sắt thép BK, sắt thép Trung Nguyên là số một; về quy mô hay trình độ quản lý đều đáng để hợp tác. Nhưng những xí nghiệp chủ yếu ấy lại sớm đã hợp tác với Nhật Liên, Trụ Hữu Dã Kim rồi, Fuji rất khó để chen chân vào.

Thời gian gần đây Fuji mới quyết tâm mở rộng thị trường ở TQ, kỳ thực lựa chọn cho họ tương đương hạn chế.

Các đối tượng mà Fuji khảo sát trong vòng một năm qua, về quy mô Mai thép rất không đáng kể, ở TQ cũng chỉ được tính là xí nghiệp hạng hai hạng ba. Nhưng với quy mô chỉ thuộc hạng ấy, lại tiến hành xây dựng một bến cảng ngay sát bờ biển, lập tức khiến cao tầng Fuji để ý.

Bến cảng có thể đỗ tàu vận tải 10.000 tấn đang trong quá trình kiến thiết, cuối năm lập tức đi vào sử dụng; mà tuyến đường sông Cồn Giang có thể cho tàu trọng tải 30.000-50.000 tấn lưu thông; Đồng thời, nhà máy điện dung lượng 100.000kW cũng đang trong giai đoạn xây dựng; quỹ đất dự lưu cho Mai thép mở rộng đến ven bờ Cồn Giang nối liền mảnh lên tới hơn 5000 mẫu, hơn nữa công tác giải tỏa đã bắt đầu triển khai… Chỉ bằng ba điểm này, nếu Fuji giữ được quyền chủ động, thậm chí không cần thời gian 2 năm, liền có thể tập trung nguồn lực, kiến thiết cơ địa lò điện thép với sản lượng 3 triệu tấn/năm.

Đối với Fuji, chỉ cần công hãm Mai thép, trong vòng 2 năm hình thành sản nghiệp năng suất 3 triệu tấn/năm. Lại quay sang khởi động lại quá trình đàm phán trong nước, không nghi ngờ gì sẽ có lợi thế nắm bắt rất lớn.

Ngược lại, nếu không thể công hãm Mai thép, mà đi hợp tác với các xí nghiệp khác; muốn xây dựng cơ địa luyện thép siêu lớn dọc vùng duyên hải, dù kỹ thuật và nguồn vốn không thành vấn đề, nhưng những công tác ban đầu như khảo sát, lập dự án, cũng cần thời gian hơn một năm; tiếp đó là giải tỏa mặt bằng, xây dựng cơ sở hạ tầng, ít nhất phải thêm một năm nữa… Đối với Fuji bây giờ, thời gian là vàng bạc.

Trong lúc nghiên cứu các đối tượng để hợp tác ở TQ, vì mấy điểm này mà Mai thép mới lọt vào mắt xanh của Fuji. Đến khi thu thập thêm tư liệu, xác định trình độ quản lý và kỹ thuật Mai thép sở hữu đều cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng, lần này Trường Sơn Tín Phu đến đây, cơ hồ là mang theo sứ mệnh nhất định phải công hãm Mai thép cho bằng được.

Đối với Trung Quốc, Trường Sơn Tín Phu nghiên cứu quá sâu, biết rõ khát vọng FID của chính phủ địa phương cũng như trình độ khống chế của họ với các xí nghiệp tập thể. Hắn cho rằng, chỉ cần Fuji nhượng bộ thích đáng, không cần lo dự án không thành công.

Trong tư liệu sưu tập được có nhắc tới người lãnh đạo Mai thép hiện thời là một thanh niên chưa đầy 25 tuổi, đồng thời còn kiêm nhiệm chức bí thư đảng ủy trấn Mai Khê; hết thảy đều cực phù hợp với đặc sắc của thể chế quyền lực ở TQ.

Cho dù đã nhìn qua tài liệu giới thiệu, nhưng khi thực sự đứng trước mặt Thẩm Hoài, Trường Sơn Tín Phu vẫn hết sức kinh ngạc trước sự trẻ tuổi của hắn, nhịn không nổi nói nhỏ với người bên cạnh bằng tiếng Nhật: “Chính phủ TQ quản chế xí nghiệp địa phương thật lợi hại, khó trách xí nghiệp TQ không cách nào phát triển lên được…”

Thẩm Hoài nghe hiểu tiếng Nhật, nhưng đối với sự không đáng, thậm chí là khinh miệt của Trường Sơn Tín Phu dành cho mình chỉ bất động thanh sắc lắng nghe.

Lần này đúng thật là Fuji đề cao quy cách đàm phán không ít.

Mấy lần tiếp xúc trước đây, đại biểu của bọn họ, cộng cả phiên dịch mới chỉ chừng 3-5 người. Nói là đi đàm phán, còn không bằng nói đi thu thập tình báo mới càng thỏa đáng. Bên phía Đông Hoa lại mỗi lần đều hưng sự động chúng, dùng quy cách tối cao tiếp đãi…. Song đợt này, số nhân viên đàm phán mà Fuji cử đến, trừ nhân vật trung tâm Trường Sơn Tín Phu, nhân viên theo cùng, bao gồm cả phiên dịch cả thảy là 12 người, thư ký theo sát bên cạnh anh ta tên Tùng Đào, là một cô gái Nhật xinh đẹp không kém Chu Dụ là bao. Nàng cũng là phiên dịch viên cho Trường Sơn Tín Phu, giọng tiếng Trung rất lưu loát, khá nổi bật trong đoàn người.

Đại khái là nghe được lời của Trường Sơn Tín Phu, Tùng Đào mới liếc mắt nhìn sang bên này, Thẩm Hoài giả dốt hỏi: “Tín Phu tiên sinh có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“Tín Phu khen Thẩm tiên sinh niên kỷ nhè nhẹ, lại có thể quản lý được xí nghiệp trình độ cao ở TQ thế này, thập phần lợi hại.” Tùng Đào cúi người nói.

Thẩm Hoài ra vẻ ngây thơ, tưởng thật, nói với Trường Sơn Tín Phu: “Cảm ơn Tín Phu tiên sinh khen ngợi!”

Tùng Đào không nói gì thêm, nhưng người mặt mũi béo ú đứng bên cạnh, trưởng ban nghiên cứu chính sách đầu tư hải ngoại, Tiếu Điền Hùng Nhất lại dùng thần sắc khinh miệt, cười nói bằng tiếng Nhật với Trường Sơn Tín Phu: “Thằng ngu này tưởng Tín Phu cậu khen hắn, tiếp xúc với loại ngu ngốc này, chắc không có vấn đề gì đâu.”

Trường Sơn Tín Phu tức thì mặt không đổi sắc, gật đầu cười cười với Thẩm Hoài.

Đám Đàm Khải Bình nghe không hiểu tiếng Nhật, chỉ cho rằng Trường Sơn Tín Phu và Thẩm Hoài đang tiếp xúc thân mật, cũng không gọi phiên dịch tiếng Nhật của thị thép đến nghe cho rõ.

Hôm nay, trong đoàn tiếp đãi, Chu Dụ và Thẩm Hoài có cấp bậc gần như thấp nhất.

Tuy Đàm Khải Bình sớm đã cường điệu để Thẩm Hoài xướng vai chính đêm nay. Nhưng đối với mấy tay người Nhật ngạo mạn từ tận xương cốt thế này, Thẩm Hoài không hứng thú gì cho lắm, thành thật chiếu theo cấp bậc đứng ở dãy sau.

Vào sảnh khách quý, Thẩm Hoài cũng “thức thời” ngồi vị trí gần cuối, cởi áo gió khoác ngoài treo lên ghế.

Nhưng mà sự chú ý của Trường Sơn Tín Phu vẫn tập trung lên người Thẩm Hoài, thấy bộ Tây phục hắn mặc trong người, thần sắc kinh ngạc quay sang nói nhỏ với Tiếu Điền Hùng Nhất vẫn đang theo sát bên mình: “Tên Thẩm Hoài này đúng là không giống quan viên thanh liêm, xem ra lần đàm phán này sẽ dễ hơn trong tưởng tượng….”

Thẩm Hoài khẽ nheo mắt, bình thời hắn có thói quen mặc jacket hoặc đồ lao động. Hôm nay chủ yếu vì phải tiễn Tống Hồng Quân, cũng không có kế hoạch tới xưởng, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội mặc Tây phục… Bộ này “hắn” mua từ hồi còn bên Pháp, tận mấy ngàn đô, đúng là không thích hợp khi mặc lên người một quan viên thanh liêm.

Tiệc chiêu đãi do Đàm Khải Bình chủ đạo; chẳng qua khi hiệp đàm cụ thể thì ông ta hẳn nên không tham dự, mà để cho Mai thép mà thị thép giữ chủ đạo. Có điều, đối với người quen thuộc tình hình chính trị TQ như Trường Sơn Tín Phu, sau vãn yến, khi thị trưởng Cao Thiên Hà cũng chạy tới tham dự tọa đàm, vội không dằn nổi chuyển sang bàn nội dung hợp tác chi tiết.

Thẩm Hoài biết ý đồ của Trường Sơn Tín Phu, biết y muốn lợi dụng sức hút từ nguồn vốn FDI, dẫn dụ thị ủy trực tiếp can thiệp, thậm chí chủ đạo tiến trình đàm phán cụ thể.

Không thể không nói sách lược Trường Sơn Tín Phu thi hành rất có hiệu quả.

Khi Trường Sơn Tín Phu nhắc tới hy vọng quy mô dự án sẽ vượt quá con số 2 triệu tấn/năm, tâm tạng Đàm Khải Bình đập thình thịch. Hiện tại sản lượng hai nhà Mai thép và thị thép cộng lại mới chỉ đến 800.000 tấn/năm; nếu dự án góp vốn thành công, bằng với Đông Hoa có thêm một xí nghiệp bằng Mai thép cộng thị thép, sức dụ hoặc thế này, đúng là không phải quan viên nào cũng có thể ngăn cản.

Thế nên lúc Trường Sơn Tín Phu đâm thẳng vào vấn đề hy vọng có thể nắm quyền khống chế bến cảng, kho bãi và nhà máy điện, Đàm Khải Bình không hỏi dò ý kiến Thẩm Hoài mà trực tiếp đem chi tiết từng hạng mục giới thiệu cho Trường Sơn Tín Phu.

Trải hết lá bài trong tay cho đối phương nhìn xong, Đàm Khải Bình lại quay sang Thẩm Hoài, mong đợi hắn khẳng định lại với Trường Sơn Tín Phu, định bàn xong dự án hùn vốn ngay trong đêm nay.

Thấy Đàm Khải Bình chắp tay nhường quyền chủ động giao cho đối phương mà vẫn không hay, Thẩm Hoài bực đến điên người; nhưng lại không thể không nể mặt họ Đàm, đành ngó lơ, cầm ly trà quay lưng gọi phục vụ lại châm nước nóng.

Phục vụ viên đứng cạnh cửa nhất thời thất thần, không chú ý thấy hành động của Thẩm Hoài. Gặp Thẩm Hoài cau có mặt mày, biết trong lòng hắn đang rất bực, Chu Dụ liền trực tiếp đứng lên cầm ấm nước nóng châm cho hắn… Chắc là thấy ly nước của đám Trường Sơn Tín Phu phía đối diện cũng cạn rồi, Đàm Khải Bình mới tiện tay phân phó: “Tiểu Chu, cô thêm nước cho Trường Sơn Tín Phu tiên sinh luôn.”

Trong số nhân viên bồi cùng trong bàn tiệc, đúng là địa vị Chu Dụ tương đối thấp, lúc đám Trường Sơn Tín Phu xuống xe, phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm cũng bỏ qua không giới thiệu nàng; hiện tại Đàm Khải Bình coi nàng như phục vụ sai tới sai lui, nàng cũng không cách nào thoái thác.

Chu Dụ ngoan ngoãn sang đó châm nước cho Trường Sơn Tín Phu, Tiếu Điền Hùng Nhất. Cũng không biết Tiếu Điền Hùng Nhất có ý hay là vô ý, mà khi Chu Dụ lại gần bên người, khuỷu tay hắn quẹo một cái, vừa đúng quệt lên ngực nàng.

Tâm lý Chu Dụ hơi giận, nhưng nghĩ có lý Tiếu Điền Hùng Nhất vô ý, đành nhẫn nhịn không nói gì. Nhưng Tiếu Điền Hùng Nhất đã tiện nghi còn lên mặt, nhịn không nổi đắc ý chếch đầu cười thấp giọng với Trường Sơn Tín Phu: “Cô gái TQ này không chỉ mặt mũi xinh đẹp, ngực còn rất lớn…”

Lửa giận ổ trong đầu Thẩm Hoài cả tối nay không có chỗ phát tiết, giờ nghe thế này, trực tiếp cầm ly nước nóng lên, hắt thẳng vào mặt Tiếu Điền Hùng Nhất.

Ly nước Thẩm Hoài vừa được Chu Dụ châm xong, hẵng còn nóng hổi, khiến Tiếu Điền Hùng Nhất thét lớn một tiếng, cả người cả ghế ngã lật xuống đất…

Biến cố đột nhiên khiến chúng nhân trong phòng cả kinh, chỉ nghe Thẩm Hoài đặt mạnh cốc xuống bàn, trực tiếp dùng tiếng Nhật quở mắng: “Mấy người dùng thái độ này để đàm phán đấy hả? Mời các người cút khỏi TQ đi. TQ tuy nghèo nhưng người không chí ngắn, hoan nghênh người tới đầu tư, nhưng không hoan nghênh các người đến hạ nhục…”

Không phải ai cũng quan sát thấy hành động ám muội của Tiếu Điền Hùng Nhất, bên phía Nhật cũng chỉ có Tiếu Điền Hùng Nhất, hai tùy viên và thư ký Tùng Đào nghe được lời khinh mạn của y. Lúc này điều khiến bọn hắn chấn kinh hơn là, Thẩm Hoài lại trực tiếp dùng tiếng Nhật chấn vấn bọn hắn. Không ngờ cả buổi nay đứa này lại đều giả câm giả điếc, ngồi ngay sát bên mình mà không hay.

Mặt mũi Thẩm Hoài banh chặt, quay sang nói với Đàm Khải Bình: “Đại biểu của Nhật công nhiên quấy rối, vũ nhục Chu khu trưởng ngay trong phòng hội nghị. Thái độ đàm phán như thế, thành ý thế nào cứ nghĩ là biết. Đã thế không những không thành khẩn xin lỗi Chu khu trưởng, còn ăn nói hạ lưu. Phía Nhật không đuổi dạng người này đi, lần đàm phán này, Mai thép không tham gia.” Nói rồi đứng dậy, xách áo gió lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trường Sơn Tín Phu ngớ người, không biết nên nói gì mới phải. Tiếu Điền Hùng Nhất vô ý mới quệt lên ngực cô gái kia, nhưng lời lẽ sau đó thì quá mức khinh mạn rồi, khăng khăng còn để Thẩm Hoài nghe được. Giờ Thẩm Hoài ấn định động tác ấy là cố ý, bọn hắn cũng không thể nào phản bác.

Nhất thời Đàm Khải Bình không rõ ràng sự thể ra làm sao, cũng không biết Thẩm Hoài dùng tiếng Nhật mắng mỏ gì đám người Nhật. Nhưng thấy hắn chỉ vì một câu nói của đối phương mà phát tác, trực tiếp hắt thẳng cả ly nước nóng lên mặt, khiến cả người cả ghế ngã ngửa xuống đất; ông ta cũng ngây người, không biết có nên quát Thẩm Hoài, bắt hắn đứng lại không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.