Đại đội trở về Nam Viên không lâu, Thị Cương và ủy ban kế hoạch thành phố gọi điện thoại đến thông báo Mai Cương đã phái người đem tới bản kế hoạch thu mua cổ phần nhà máy liên doanh, tạm thời do Tổng giám đốc Thị Cương Hàn Thọ Xuân giữ và đang ngồi xe đem đến Nam Viên
Đàm Khải Bình gọi Lương Tiểu Lâm, Hàn Thọ Xuân đến văn phòng ông, hỏi bọn họ :
- Thị Cương trong lúc này có thể có những yêu cầu quá đáng không? Rốt cuộc công ty đã quy định như thế nào?
Lưu Vĩ Nghiệp, Tô Khải Văn đứng một bên, bọn họ cũng không nắm rõ những quy định của công ty, nhưng thử nghĩ xem, đường đường là một bí thư thành ủy lại phải nắm rõ những quy đinh của công ty nhỏ phía cấp, ở trong nước mà nói đó là một điều xỉ nhục.
Lương Tiểu Lâm nhìn Hàn Thọ Xuân, Hàn Thọ Xuân kiên trì nói:
- Thành phố đã tìm Hải Phong, Trường Thanh, tập Đoàn Tỉnh Cương giúp Thị Cương giải quyết khó khăn, trong lúc này Mai Cương là đối tượng liên quan. Theo quy định làm lại các phương án của Thị Cương, đặc biệt là phương án giải quyết các vấn đề cổ phần nhà máy thép thì phải bao gồm Mai Cương. Theo quy định của công ty, làm việc ở Mai Cương trong vòng 30 ngày làm viec54 không có ý kiến gì với phương án đó, điều đó đồng nghĩa với việc Mai Cương cũng không có ý kiến gì. Dường như, hình như...
Đàm Khải Bình hỏi :
- Dường như, hình như cái g?
Hàn Thọ Xuân không dám nhìn mặt Đàm Khải Bình nói :
- Trong thành phố không có động tĩnh gì, có lẽ Mai Cương cũng biết chuyện đó, cho nên không có văn bản chính thức gửi Mai Cương.
Đàm Khải Bình đột nhiên tức giận chửi :
- Chúng mày là lũ ăn hại
Rồi ném mớ giấy tờ vào người Hàn Thọ Xuân. Hàn Thọ Xuân sớm biết được nên đứng xa y một đoạn, văn bản rơi lung tung ra đất, khiến Hàn Thọ Xuân run sợ.
Đàm Khải Bình hít sâu một hơi, nén cơn tức giận xuống nói:
- Nếu nói như vậy, Mai Cương sẽ mượn cớ nói không biết chuyện này, đúng không?
Hàn Thọ Xuân cẩn thận nói nhưng trong đầu lại nghĩ, sớm biết đứng về phía Thị Cương không có lợi ích gì nên mong Thị Cương sớm sát nhập với Tỉnh Cương để y sớm trở về ban kế hoạch thành phố:
- Nếu như muốn giảm bớt những quy định của công ty, có thể làm như thế này: nếu như bọn họ không đệ trình ra phương án mới, cũng có thể để họ suy nghĩ đợi 30 ngày sau trả lời cũng được.
Đàm Khải Bình hỏi :
- Bây giờ Mai Cương đã nhúng tay vào chuyện này, có phải thành phố sẽ thông báo cho các bên liên quan?
Hàn Thọ Xuân nói :
- Đúng vậy.
Đàm Khải Bình đùng đùng nổ giận quát :
- Vậy các anh đứng đây làm gì, đứng đợi ăn cứt ak.
Lương Tiểu Lâm, Hàn Thọ Xuân chịu không nổi nên đã chạy ra ngoài, Đàm Khải Bình ngồi xuống, tức giận đập bàn quát :
- Đúng là một lũ ăn hại, không có một người nào làm ta hài lòng….
Lưu Vĩ Lập khó xử đứng một bên.
Theo tiến trình, về đến Nam Viên nghỉ ngơi xong, là có thể sắp xếp Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà cùng đi với Phạm Văn Trí của Tỉnh Cương, Tạ Hải Thành của Hải Phong, Tôn Khải Nghĩa của Trường Xuân tiến hành đàm phán, thảo luận và kí kết bản hợp đồng của Thị Cương
Bây giờ mọi việc bị Mai Cương ngăn chặn, ngày kí đồng bị gián đoạn, hơn nữa, thiết nghĩ mọi người cũng cảm thấy không vui vẻ gì, trước bữa tiệc có nên ngồi uống thảo luận vấn đề không , Lưu Vĩ Lập cũng không dám định đoạt.
Ngày mai, Tôn Khải Thiện chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Trường Thanh, phó tổng giám đốc của tập đoàn công nghiệp Tây Ưu Minh Tư và một số người khác đến Đông Hoa, thành phố có ra mặt hay không, Lưu Vĩ Lập cũng không dám đưa ra quyết định.
Nhìn bộ dạng tức giận không ngừng của Đàm Khải Bình, Lưu Vĩ Lập cũng không biết có nên hỏi y mấy vấn đề này không.
Nghĩ ngợi một lúc, Lưu Vĩ Lập mới dám nói với Đàm Khải Bình :
- Tôi nghĩ mọi người đi tham quan nhà máy luyện thép cũng vất vả, trước bữa tiệc có nên để mọi người nghỉ ngơi tí không, cũng không làm phiền đến Tạ tổng, Tôn tổng, Phạm tổng nữa?
- Cũng được. !
Đàm Khải Bình cũng không biết nên nói gì nới Phạm Văn Trí, Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa trước buổi tiệc, nên tốt hơn hết nên để bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Cha con Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ đang ở trong phòng Tôn Khải Nghĩa.
Tuy ở Nam Viên cách bố trí các phòng không được hợp lí, nhưng ngoại trừ phòng khách, phòng sách ra, vẫn có một phòng dành cho thư kí, cũng có thể nói là tương đối xa xỉ rồi.
Nữ thư kí của Tôn Khải Nghĩa cũng thật quá đáng, ngồi cùng một phòng với cha con Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ lại chăm chú nhìn Tôn Khải Nghĩa đang gọi điện thoại với Tôn Khải Thiện ở góc phòng. Từ đoạn đối thoại mọi người cũng biết cuộc điên thoại của Tôn Khải Nghĩa và Tôn Khải Thiện chỉ là những câu hỏi thăm bình thường, không có căn cứ để phán đoán hành động của Tôn Khải Thiện, có lẽ đó là ý đồ của Thẩm Hoài mời Tôn Khải Thiện đến Đông Hoa
Tôn Khải Nghĩa đến Hongkong đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc hành chính tập đoàn Trường Thanh đã tám năm rồi. Quản lí phân nhánh ở Á Thái của tập đoàn Trường Thanh, tổng quy mô đầu tư lên đến 40 tỷ đôla Hongkong.
Trước đó 8 năm, ở Á Thái công thương Hải Phong cùng tập đoàn Trường Thanh đã hợp tác trên nhiều lĩnh vực đến nỗi những công trình lớn của tập đoàn Trường Xuân ở đại lục Trung Quốc đều có bóng dáng của nghiệp vụ Hải Phong.
Trong cải cách hơn mười năm đầu, đây cũng là một tín hiệu tốt.
Tập đoàn Trường Xuân có đủ thế lực, nhưng không nắm chắc chính sách của khu vực Đại Lục, không thể kiểm soát những chính sách mạo hiểm, hơn nữa ở nhiều lĩnh vực đều có những chính sách mở cửa, cho nên vẫn cần những mối quan hệ hợp tác chặt chẽ như Tạ Hải Thành
Tạ Hải Thành cũng là một người biết thân biết phận, cũng có thể nói thành tích của Hải Phong mấy năm nay, cũng đều dựa vào tập đoàn Trường Thanh mà phát triển.
Hợp tác nhiều năm như vậy, đôi bên cũng đã hiểu rõ lẫn nhau, Tạ Hải Thành đương nhiên hy vọng Tôn Khải Nghĩa có thể giữ vững vị trí tổng giám đốc Á Thái ở tập đoàn Trường Xuân, như thế mới có lợi cho Hải Phong phát triển..
Cao tầng Tập đoàn Trường Xuân, đối với việc đầu tư phát triển ở Á Thái chậm chạp nên đã có nhiều điều bất mãn, nếu như lần này Tôn Khải Thiện đến Đông Hoa, mượn cớ Tôn Khải Nghĩa có những phán đoán sai lầm về những hạng mục nhà máy số hai của Mai Cương, vị trí Tổng tài của Tôn Khải Nghĩa ở Á Thái cũng khó có thể vững chắc như núi Thái Sơn.
Đối với vấn đề thu mua cổ phần của nhà máy luyện thép đã nhanh tróng bị Mai Cương độc quyền, chắc chắn Tôn Khải Nghĩa sẽ mất nhiều nữa.
Nhưng, nếu như được mua với giá cao, cổ phần vừa mua lại thêm cổ phần Mai Cương đã có, vụ giao dịch này có điều gì đó không hợp lí, vẫn cần phải thảo luận kĩ càng.
Nếu như sau vụ giao dịch nằm ở bảng xếp hạng cao, vẫn trong phạm vi ổn định, nhưng so với phương án trước, Hải Phong và tập đoàn Trường Xuân phải bỏ ra 110 triệu, đó không phải là con số nhỏ, cũng có thể khiến năng lực của Tôn Khải Nghĩa bị nội bộ tập đoàn Trường Xuân nghi ngờ.
Đối với Tôn Khải Nghĩa mà nói khó khăn trước mắt chính là, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
…
Phạm Văn Trí tay cầm bản báo cáo Hàn Thọ Xuân vừa đem đến, kèm theo bản giao ước Mai Cương mua lại cổ phần của công ty luyện thép, ngồi trầm tư trên sô pha.
Phạm Văn Trí mới tầm bốn mươi, nhưng đã đảm nhiệm chức bí thư tổ đảng kiêm tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Cương đã bốn năm nay.
Năm ngoái Phạm Văn Trí được bổ nhiệm làm ủy viên dự khuyết tỉnh ủy, cùng tuổi với Từ Bái - người mới đảm nhiệm chức phó bí thư, chủ tịch thành phố Từ Thành. Trong số gần 90 ủy viên tỉnh ủy, ủy viên dự khuyết, thì hai người đó nhỏ tuổi nhất. Nhưng y vẫn có điểm không bằng Từ Bái đó chính là Từ Bái là ủy viên chính thức của tỉnh, mục tiêu tiếp theo là ủy viên thường vụ, Bí thư của Từ Thành, còn mục tiêu tiếp theo của y mới dừng ở ủy viên chỉnh thức tỉnh ủy, kém tròn một bậc.
Nếu muốn đứng vững trong Tỉnh Cương, và biến mục tiêu này thành hiện thực, y vẫn còn phải làm rất nhiều việc.
Tỉnh Cương và Từ Thành rất trọng ngành công nghiệp nặng, đặc biệt là ngành sản xuất xi măng ở Từ Thành, đồng tời Từ Thành là nơi đầu tiên đưa máy móc vào sản xuất, là nơi thu được nhiều lợi nhuận và có quy mô lớn ở Hoài Hải, được xếp trong top 4 của các tỉnh có tập đoàn quốc hữu.
Năm 95 Tỉnh Cương đạt giá trị sản xuất lên đến sáu tỉ, lợi nhuận vượt qua mục tiêu đề ra 400 triệu. Tạm thời ở vị trí đứng đầu chiếm nhiều ưu thế, nhưng nó không thể hiện rõ, thậm trí đến ngành công nghiệp gang thép lúc nào cũng chiếm vị trí quan trọng trong tỉnh, cũng suýt bị Mai Cương cướp mất.
Tập đoàn Thị Cương là nơi đầu tiên trong tỉnh tổng sản lượng vượt quá mục tiêu đề ra mười tỷ, việc thôn tính tập đoàn Thị Cương có thể nói là ngày một ngày hai.
Tập Đoàn Thị Cương Đông Hoa, tổng sản lượng sản xuất sắt thép trong năm đạt 60 vạn tấn, thêm sản lượng của hơn mười công ty nhỏ, tổng sản lượng cũng vượt qua hai tỉ.
Sau khi thôn tính tập đoàn Đông Hoa, tổng sản lượng ở Tỉnh Cương cách mục tiêu đưa ra còn xa.
Chu dù biết rõ tập đoàn Thị Cương vẫn còn nhiều rối rắm, vẫn chưa giải quyết được, và cho dù Triệu Thu Hoa không nói ra, Phạm Văn Trí cũng không dễ dàng bỏ qua cho Thị Cương ở Đông Hoa, chỉ là vẫn còn rất nhiều chuyện cần thay đổi.
Phạm Văn Trí tuy là không trực tiếp tiếp xúc với Thẩm Hoài, nhưng cũng không phải ông không điều tra lí lịch của Thẩm Hoài, và cũng không đồng nghĩa ông không nghiêm túc phân tích việc sản xuất của Mai Cương và trấn Mai Khê.
Phạm Văn Trí ném đống giấy tờ lên mặt bàn, thở dài và nói với Lương Tống Tuấn đang ngồi đối diện mình:
- Có con cờ Mai Cương trong tay, đó là một lợi thế lớn, khiến mọi người không đoán được ý đồ của bọn họ.
sở trưởng nghiên cứu ngành luyện kim Lương Vinh Tuấn Từ Thành cấp dưới Tỉnh Cương, cũng chính là sau khi Thị Cương Đông Hoa bị Tỉnh Cương thôn tính, là người được chọn làm tổng giám đốc chỉnh đốn Thị Cương Đông Hoa, y trẻ hơn Phạm Văn Trí rất nhiều.
Đầu năm 80 Lương Vinh Tuấn tốt nghiệp đại học đã đến tập đoàn Tỉnh Cương làm việc, từ một nhân viên bình thường, năm 80 cạnh tranh làm quản đốc của phân xưởng không được, đã sang Đức du học. Y tính định cư ở nước ngoài, nhưng nhận được lời mời của Phạm Văn Trí nên mới về nước đảm nhiệm vai trò nghiên cứu trong tập đoàn Tỉnh Cương, là một vị trí quan trọng trong tập đoàn Tỉnh Cương lúc đó.
Phạm Văn Trí cũng biết những rắc rối ở Thị Cương Đông Hoa khó giải quyết, nên mới để người nhưLương Vinh Tuấn vào Đông Hoa
Lương Vinh Tuấn có khuôn mặt dài, đeo một cặp kính dày cộm, cầm mớ giấy tờ Phạm Văn Trí vừa ném xuống bàn nói :
- Theo tôi, không nên nhận giải quyết những vấn đề rắc rối của Thị Cương Đông Hoa, đối với chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất là phải học hỏi Mai Cương, dời nhà máy thép đến vùng bắc Từ Thành, dọc theo bờ bắc Chử Giang, như thế có thể tận dụng nước sông phục vụ cho sản xuất, đối với quy mô lớn chọn thu mua than ở những tỉnh thành khác. Không dựa dẫm ỷ lại vào Tây Lĩnh, như thế có thể khiến Tỉnh Cương ngày càng phát triển.
Phạm Văn Trí cười và nói:
- Nói thì dễ, nếu như muốn dời cả nhà máy thì phải cần 2 tỷ, tôi biết lấy số tiền ở đâu? Tôi đã nói với Chủ tịch tỉnh Triệu bao nhiêu lần, cũng vì tôi đồng ý tiếp nhận Thị Cương Đông Hoa nên ông ta mới đồng ý cho chúng ta sử dụng số tiền lời năm ngoái. Tuy là những vấn đề Thị Cương Đông Hoa có vẻ lớn, nhưng cũng may là chúng ta không phải bỏ tiền ra. Cho nên, chúng ta hãy để mục tiêu cho việc thực hiện những vấn đề trên.
Lương Văn Tuấn nói:
- Vấn đề của Thị Cương Đông Hoa rất phức tạp, áp lực đè lên vai tôi, cho nên tôi cũng cần phải ra điểu kiện với ông.. Nhưng nếu muốn thực hiện các vấn đề chúng ta không cần tìm hiểu ý đồ của Mai Cương là gì, thực ra lúc này Mai Cương làm mọi việc rối rắm một tí, đối với chúng ta cũng có lợi.
Phạm Văn Trí muốn Lương Vinh Tuấn nói tiếp:
- Anh nói đi…
Lương Vinh Tuấn nói tiếp:
- Tôi đưa ra một phương án mới, anh nghe xem thế nào, chúng ta không cần phải quan tâm Mai Cương có ý đồ gì , cũng không cần quan tâm Phú Sĩ có đồng ý cho Mai Cương nắm giữ 50% cổ phần hay không, nhưng có một điều chắc chắn rằng, Mai Cương sẽ không đồng ý điều kiện này, mà họ chỉ muốn bỏ ra 15% cổ phần để làm bàn đạp đi tiếp. Nếu như tất cả 50% cổ phần đều do hai tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân nắm giữ, bọn họ ngoài phải chịu 120 triệu tiền nợ, vẫn cần phải bỏ ra 140 triệu. Nếu như lúc đầu bọn họ chỉ định bỏ ra ba chục triệu thì áp lực nặng nề hơn một tí . Nếu như tôi đề nghị Thị Cương giữ lại 15% cổ phần thì sao.