Phong Khí Quan Trường

Chương 371: Chương 371: Một Côn Vào Đầu




Nhìn bí thư Điền tức giận ném hồ sơ xin nâng lên cấp tỉnh của khu công nghiệp cảng Mai Khê mà Đông Hoa trình báo sang một bên, Lý Cốc bèn ngồi xuống trước bàn làm việc, nói:

- Tháng trước Tống phó tỉnh trưởng đến Mai Khê, làm một vở cha con gặp nhau. Tôi nghe người ta kể lại lâm li tỉ mỉ như phim Hàn Quốc. Mà buổi tối hôm đó, trong tiệc rượu, Thẩm Hoài công khai tìm kiếm sự ủng hộ từ phía Cao Thiên Hà, mong muốn có thể đem xưởng cơ khí hoạch cấp cho công ty đầu tư Bắc Kinh vừa mới thành lập, và thương thảo hạng mục góp vốn đầu tư với Birmingham. Giờ Đàm Khải Bình muốn tách khu công nghiệp ra khỏi thị trấn Mai Khê, điều này chúng ta có thể hiểu....

- Hiểu thì hiểu…nhưng đây cũng là làm loạn.

Điền Gia Canh nói.

- Hai cái đó vốn là một thể, cứ ép buộc chia ra, liệu có phù hợp với quy luật kinh tế không? Chuyện không phù hợp với quy luật kinh tế, mà cứ kiên trì làm, tổn thất đến địa phương thì ai chịu?

- Chỉ là, không phải là không có ai thích thấy như vậy.Lý Cốc nhắc nhở.

Điền Gia Canh khẽ thở dài:

- Đông Hoa trước đây rất bình thường, toàn bộ khu đó thành là địa bàn của Tống hệ cũng không quan trọng; nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, tiềm lực phát triển của Đông Hoa tương đối lớn, nếu lúc này lại để Tống hệ kinh doanh đến cành sâu rễ tốt ở Đông Hoa, khiến các phái hệ khác không hắt được nước vào, chưa hẳn mọi người đã vừa ý. Trước đó Từ Bái đã kiến nghị để tập đoàn Tỉnh thép nhúng tay vào hạng mục liên doanh với Fuji, cũng là muốn đi nhờ một chuyến.

Theo lý, hắn nên đứng một bên nhìn “trò vui” của Tống hệ, nhìn Thẩm Hoài cùng Đàm Khải Bình đấu đến mình đầy thương tích mới đúng.

- Bên Tỉnh trưởng có ý kiến gì?

Điền Gia Canh hỏi

- Văn kiện tôi vừa mới lấy từ phòng làm việc của Tỉnh trưởng tới, mặt sau có phê chỉ thị rồi.

Lý Cốc lật tài liệu đến phần sau, đem chỉ thị đã phê của Triệu Thu Hoa cho Điền Gia Canh xem:

- Do các ban ngành hữu quan tìm hiểu nghiên cứu..

Điền Gia Canh hơi nhăn mày, nói:

- Kinh tế Đông Hoa thật vất vả mới có chút khởi sắc, Triệu Thu Hoa lại ngồi yên xem kịch, tôi thật không thể không quản.

Rồi lấy bút từ ống đựng bút, nâng trước lề hơi suy nghĩ rồi phê xuống, sau đó đưa tài liệu cho Lý Cốc, nói:

- Đưa lại cho Tỉnh trưởng, bảo bọn họ xử trí.

Lý Cốc lật xem chỉ thị của Điền Gia Canh:

- Đông Hoa xin nâng khu công nghiệp cảng Mai Khê thành cấp tỉnh, trên cơ sở đã thí điểm thành công, muốn thăm dò phương thức quy mô hóa phát triển kinh tế, ý tưởng rất tốt; kiến nghị bước tiến lớn hơn một chút, xin chính quyền thị ủy Đông Hoa nghiêm túc điều tra nghiên cứu, đem khu vực kinh tế lạc hậu lân cận cùng nhập vào khu công nghiệp, hình thành khu kinh tế mới lớn mạnh của khu vực, tiến hành thống nhất phát triển quy hoạch, ý tưởng ấy có khả thi không?

Lý Cốc liếc nhìn Điền Gia Canh, cười nói:

- Bên Đông Hoa chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Bí thư Điền.

- Tùy bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ; nháo đã nháo rồi, không nên đem sự việc làm phức tạp thêm là được..

Điền Gia Canh phất tay, để Lý Cốc cầm tài liệu đưa đến phòng làm việc của Triệu Thu Hoa, có một số việc ông cũng không muốn nhiều lời làm gì, chỉ có thể trước tiên bày thái độ công chính ra.

Thẩm Hoài cũng không biết khu đã trình báo tài liệu lên cho tỉnh. Trong tỉnh sẽ có bước chuyển ngoặt thế nào, cũng không có ai mật báo với hắn...

Cuối tháng 6, Thẩm Hoài đáng nhẽ ở Tân Hải, lãnh đạo nhân viên cục đầu tư Đường Ấp tham gia hội nghị hiệp đàm đầu tư mậu dịch. Ngày 27, lại nhận được điện thoại của Tôn Á Lâm, nói có vị khách quan trọng muốn đến Mai Khê khảo sát, bảo hắn phải đích thân quay về tiếp đón.

Tuy rằng Tôn Á Lâm thường xuyên ra vẻ huyền bí, nhưng Thẩm Hoài đoán không ra lần này Tôn Á Lâm nói thật hay không, cả đêm ngồi trên xe lửa cùng Thiệu Chinh về Từ Thành. Sáng ngày 28 lại ngồi xe khách từ Từ Thành về Đông Hoa.

Thẩm Hoài sau khi đến Đông Hoa liền liên hệ Tôn Á Lâm, mới biết rằng Tôn Á Lâm còn ở HongKong, ngày mai có thể về kịp hay không còn chưa biết. Thẩm Hoài không thể làm sao, trách Tôn Á Lâm không được, mà chạy về Tân Hải dự hội nghị cũng không xong, thế là về thẳng Mai Khê.

Đi một vòng quanh dây chuyền sản xuất, chưa kịp quay về phòng làm việc, thì thấy Thiệu Chinh cầm điện thoại di động hắn quên trong xe chạy tới nói:

- Trên khu thông báo khẩn, bảo anh lập tức lên thành phố tham gia hội nghị.

- Ai gọi điện thoại tới?

Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi. Hiện tại Đàm Khải Bình ghét hắn còn hơn đống phân chó, có việc gì mà để hắn tham dự thảo luận?

- Phan thư ký gọi điện tới. Cụ thể việc gì thì không nói.

Thiệu Chinh đáp.

Thẩm Hoài nhận điện thoại, thấy là số điện thoại trong phòng làm việc của Phan Thạch Hoa liền trực tiếp gọi lại.

Điện thoại trong phòng làm việc không có ai nhận, Thẩm Hoài tiếp tục gọi vào di động của thư ký, liên lạc với Phan Thạch Hoa.

- Thư ký Phan, tôi là Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài lập tức hỏi thẳng luôn:

- Rốt cuộc thị ủy có việc gì mà gấp gáp bảo tôi qua đó họp?

- Chắc là chuyện của khu công nghiệp.

Phan Thạch Hoa nói trong điện thoại.

- Chẳng phải tài liệu đã gửi lên tỉnh rồi đấy ư? Việc này tôi nghe chỉ thị của khu, khu nghe chỉ thị của thành phố, đâu đến lượt tôi có tư cách tham gia hội nghị?

Trong lòng Thẩm Hoài hận không thể nhổ vào mặt hai người Phan Thạch Hoa, Chu Kỳ Bảo. Hai người đó được Đàm Khải Bình bày mưu đặt kế, làm một phương án chia cắt Mai Khê cưỡng ép hắn tiếp nhận. Hắn đã cố nén nhịn xuống rồi, lúc này còn bắt hắn chạy đến thị ủy tham gia hội nghị thảo luận phương án, hắn có bệnh mới vui vẻ chạy tới nhìn sắc mặt Đàm Khải Bình. Liền tìm cớ từ chối.

- Hôm qua tôi ngồi xe lửa cả đêm trở về, hiện tại trong người hơi mệt, có lẽ là cảm mạo. Thị ủy muốn có chỉ thị tinh thần gì, Phan thư ký anh cứ trực tiếp truyền đạt với tôi là được rồi. Tôi không muốn đến đó lại truyền bệnh cho lãnh đạo.

- Lần này là Đàm thư ký trực tiếp chỉ đích danh muốn anh qua đó tham dự hội nghị.

Phan Thạch Hoa nói.

- Việc của khu công nghiệp mặc kệ có nhận được trên tỉnh phê chuẩn hay không, anh cũng là thư ký đảng ủy khu công nghiệp. Thị ủy thảo luận công việc của anh, anh lại năm lần bảy lượt vắng mặt, bí thư Đàm thông cảm cho anh làm việc cực khổ, không truy hỏi cái gì. Lần này, Đàm bí thư đích thân muốn anh qua đó, anh có ốm thì cũng cố gắng một chút được không?

Thẩm Hoài hơi ngạc nhiên, hội nghị bàn về khu công nghiệp mấy lần trước Đàm Khải Bình chẳng chút nào phiền lòng việc hắn vắng họp, vì sao lần này lại kiên trì muốn hắn tham dự?

- Tôi vừa đến cổng xưởng Mai thép.

Phan Thạch Hoa nói:

- Cố kéo thân sang đây đi.

Thẩm Hoài có thể phát cáu, Phan Thạch Hoa lại không dám không tuân theo chỉ thị của Đàm Khải Bình.

Thẩm Hoài không ngờ Phan Thạch Hoa lại chạy tới chắn cửa không cho hắn đi, hắn lại không muốn ngồi xe của Phan Thạch Hoa, bèn gọi Thiệu Chinh đến bãi đỗ xe trước cổng xưởng đánh đến cửa thứ hai bên này. Hắn lái xe xuyên qua khu nhà xưởng, hội hợp với Phan Thạch Hoa, cùng lái xe đến Thị Ủy.

Bước vào phòng đợi chờ một chút, nhìn các thị thường ủy lục tục đi vào, nửa ngày không thấy bóng dáng Chu Kỳ Bảo đâu. Thẩm Hoài càng nghi hoặc, hỏi Phan Thạch Hoa:

- Hội nghị hôm nay Chu khu trưởng có tham gia không?

Phan Thạch Hoa cũng hơi nghi hoặc.

Thấy sự nghi hoặc trong mắt Phan Thạch Hoa, Thẩm Hoài càng kỳ quái. Phan Thạch Hoa rõ ràng không biết Chu Kỳ Bảo có được thông báo dự hội nghị hay không?

Thẩm Hoài không rõ trong hồ lô của Đàm Hải Bình bán thuốc gì, bèn kéo ghế dựa vào vách tường, tán gẫu câu được câu chăng với mấy vị thường ủy. Những người khác cũng là lâm thời được triệu tập dự họp nên không rõ đề tài thảo luận hôm nay là gì. Thẩm Hoài cố nhẫn nại, gom cùng một nơi với mấy lão nghiện thuốc nặng, phì phèo liên hồi, chẳng mấy chốc đã làm cho cả phòng họp “ô yên chướng khí”.

Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà sau cùng mới tới.

Thẩm Hoài quan sát thấy trong tay Đàm Khải Bình cầm một tập tài liệu dày, ông ta đi vào phòng ngập đầy khói thuốc, không khỏi sặc một tiếng, mày nhíu lại. Lưu Vĩ Lập giỏi quan sát sắc mặt, lập tức đến bên cửa sổ mở cửa thông gió.

Thẩm Hoài chú ý thấy vẻ vui mừng trong ánh mắt Cao Thiên Hà lén nhìn mình, lòng nghĩ: Hẳn là trước hội nghị, Đàm Khải Bình đã nói chuyện với Cao Thiên Hà rồi. Tin tức chắc là có lợi với bản thân nên Cao Thiên Hà mới hớn hở như vậy.

Đàm Khải Bình đi đến trước bàn hội nghị, đặt tập tài liệu nặng trịch trong tay lên bàn, không ngồi xuống mà nghiêm trang nói với Phan Thạch Hoa:

- Chuyện báo hồ sơ xin thăng cấp của khu công nghiệp cảng Mai Khê, tôi một mực yêu cầu toàn bộ khu Đường Ấp suy nghĩ, đưa ra phương án hoàn thiện, không muốn việc gì cũng phải để lãnh đạo lo nghĩ cho các anh. chính phủ khu ủy các anh làm việc thế đấy hả?

Sự việc trước đó chưa có mật báo tí nào, vừa vào đầu đã đập một côn tới, Phan Thạch Hoa sững ra.

Phan Thạch Hoa lăn lộn quan trường bao nhiêu năm, tuy rằng không biết chuyện khu công nghiệp nhầm lẫn ở đâu, nhưng biết rằng chắc chắn có nhầm lẫn, mà lần này Đàm Khải Bình dùng toàn lời lẽ sắc bén, đã chứng minh muốn Phan Thạch Hoa đứng ra chết thay.

Ngón tay Thẩm Hoài nhè nhẹ ấn chặt mép bàn, tròng mắt nhìn thẳng vào đường vân bàn họp.

Thông thường mà luận, lãnh đạo muốn dùng ba loại người: Loại người thứ nhất là có chút năng lực, có thể xử lý công việc êm đẹp; loại thứ hai là có năng lực nhìn mặt lựa lời, phục dịch lãnh đạo vui vẻ; loại thứ ba là khi xảy ra chuyện thì gánh giùm lãnh đạo, chùi đít cho lãnh đạo.

Trước đó Thẩm Hoài đã biết rằng phương án chia tách Mai Khê là do Phan Thạch Hoa và Chu Kỳ Bảo ở trên khu cùng nghĩ ra, chắc cũng được Đàm Khải Bình gợi ý. Nhưng hội nghị lần này Chu Kỳ Bảo không tham gia, trong khi Chu Thạch Hoa ngồi đó mặt đỏ như gan lợn. Thẩm Hoài mới dám xác nhận Chu Kỳ Bảo chính là hắc quân sư đứng sau lưng, mà Phan Thạch Hoa là bị ném ra để chịu tội thay.

Trong lòng Thẩm Hoài lại nghĩ, rốt cuộc là ai phê bình phương án không hoàn thiện, để Đàm Khải Bình gấp gáp ném Phan Thạch Hoa ra gánh tội?

Đáp án này giấu không được lâu, Đàm Khải Bình ngồi xuống, tự mở tài liệu ra, thông báo chỉ thị của Bí thư tỉnh tủy Điền Gia Canh:

- Khu công nghiệp cảng Mai Khê, trên cơ sở thí điểm thành công trước đây, tiến một bước trình báo xin thành lập khu Công nghiệp cấp tỉnh, thăm dò hình thức quy mô hóa phát triển kinh tế. Điều này Tỉnh hết sức tán thành. Bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh chỉ thị chính phủ thị ủy làm một bước điều tra, nghiên cứu có nên đem khu vực kinh tế lạc hậu lân cận nhập vào khu công nghiệp cảng Mai Khê, thành lập khu kinh tế lớn mới không. Tầm nhìn bí thư Điền Gia Canh rất rộng mở, cũng một mực chú ý đến công tác kinh tế của thành phố ta. Lần nay cũng đã đưa ra ý kiến chỉ đạo cụ thể đối với công tác kinh tế của thành phố, chúng ta phải lĩnh hội học tập sâu sắc. Đồng thời, không thể bởi vì ngữ khí phê bình của Bí thư Điền uyển chuyển mà lơ là vội vàng đưa ra phương án chưa hoàn thiện. …

Thẩm Hoài lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, đang định bật lửa lên để châm, thì ánh mắt nghiêm nghị của Đàm Khải Bình đã quét tới, nói:

- Tôi ra nước ngoài khảo sát, thấy một số quốc gia Âu Mỹ cấm hút thuốc nơi công cộng, chúng ta có một vài đồng chí cũng nên có tác phong tự giác này....

Thẩm Hoài ném điếu thuốc vào hộp thuốc, trong lòng thầm mắng, hắn không nghĩ Đàm Khải Bình lại cho rằng hắn có tiếp xúc riêng với Điền Gia Canh, có như vậy mới khiến phương án phân dỡ thị trấn Mai Khê của bọn hắn bị bác bỏ một cách vô tình như vậy.

Theo lý, tài liệu trình báo về khu công nghiệp không thể nào nhanh chóng đưa đến tay Điền Gia Canh được. Thủ tục bình thường hẳn nên để bên văn phòng tỉnh chính phủ xem xét trước, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó mới đưa lên hội nghị thường ủy bàn luận.

Mới lại, chiếu theo quy tắc ngầm của phái hệ, dù Điền Gia Canh có ý kiến bất đồng với phương án, tốt nhất nên trực tiếp gửi trả lại địa phương để bổ sung tài liệu hoặc là tiếp tục nghiên cứu chứ không thể phê chỉ thị rõ ràng như này được.

Đàm Khải Bình hoài nghi hắn có tiếp xúc riêng tư với Điền Gia Canh, Thẩm Hoài cũng không có cách nào giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.