Sau khi Thẩm Hoài và Trần Đan rời đi, Hùng Văn Bân ngồi thừ trong phòng
khách, một lúc lâu mới vào phòng ngủ thăm cháu gái, nhìn đứa bé ngủ ngon lành, mặt phấn trắng nõn, nhướng mày lên, vừa nhìn đã yêu…
Nhìn
đứa bé vươn tay nhỏ lên, nắm tay còn cầm mặt tiểu Quan Âm, Hùng Văn Bân
cầm lên, đưa ra dưới ánh đèn, chất ngọc tựa nước, là mân phỉ thủy… mới
quay sang hỏi con gái Đại Ny: “Sao trong tay Duyệt Đình có thứ này?”
“Thẩm Hoài nhét cho con bé, nói muốn nhận Duyệt Đình là con gái nuôi, cái này làm lễ vật.” Hùng Đại Ny nói.
“Con giữ lại đấy, tìm cơ hội trả lại cho Thẩm Hoài.” Hùng Văn Bân đem mặt Quan Âm cho con gái, để nàng cất giữ cẩn thận.
“Nói là phỉ thúy nhưng vàng chẳng vàng mà đen cũng chẳng đen, nhìn như tranh màu nước, sao màu sắc tạp thế? Chắc không phải thứ gì quý giá đâu, để
con bé cầm chơi cũng được.” Bạch Tố Mai đang thu dọn giường chiếu gần
đó, mỗi đêm đứa nhỏ cứ cách ba bốn giờ phải cho uống sữa một lần, nàng
sợ Đại Ny mệt, tối nào cũng sang ngủ cùng để chiếu cố hai mẹ con, thấy
vậy mới thuận miệng nói mấy câu; thực tế nàng chẳng thấy tấm ngọc Quan
Âm này quý trọng ở điểm nào cả.
Trong khu tạp hóa Văn Sơn cũng
có bán phỉ thúy, năm 94, một tấm phỉ thúy thượng hạng lớn chừng này,
xanh thắm như tàu lá cũng chỉ khoảng 2000-3000 đồng.
Bạch Tố Mai đoán tấm Quan Âm phỉ thúy mà Thẩm Hoài tặng cùng lắm chừng 1000 đồng thôi.
Cho dù Hùng Văn Bân bị đá ra rìa, nhưng cấp bậc hành chính là chính xứ vẫn
nằm ở kia, không ai bóc đi được; ông ta vẫn tính là cao tầng trong quan
trường thành phố; Cho dù Thẩm Hoài không khả năng có cầu ở nhà bọn hắn,
nhưng làm nhân tình vãng lai, nhận một kiện lễ vật trên ngàn đồng, tìm
cơ hội nào đó trả lễ là được, cần gì phải trịnh trọng thế…
Hùng
Văn Bân trách vợ không hiểu chuyện, nói: “Em cho thứ này ngang với ba đồ bán ở chợ chắc? Loại phỉ thúy bốn màu này, chất ngọc và chạm trổ đều
hạng nhất, nếu là ở nhà khác chắc đã thành đồ truyền thế gia bảo rồi.
Đáng giá mấy chục vạn đấy, mấy người không sợ con bé nện hư?”
“Không đáng giá thế chứ?” Vừa rồi mấy người Hùng Đại Linh cũng không nhìn kỹ,
tiếp lấy tấm phỉ thúy Quan Âm, đưa lại gần bóng đèn, cảm giác chất ngọc
thông thấu, khác hẳn bất kỳ tấm ngọc nào đã thấy trước đây, nhưng cũng
không cho rằng đáng quý thế kia.
Ngược lại là Bạch Tố Mai hơi lưu tâm, nàng biết thân thế Thẩm Hoài, bên phụ thân là hào môn chính trị,
phía mẫu thân là phú tộc hải ngoại; trên người có hai ba đồ truyền thế
cũng là chuyện bình thường; chỉ là không ngờ Thẩm Hoài sẽ đem thứ quý
giá thế này ra làm bái lễ.
Nàng giật đồ từ trong tay con gái, nói: “Con cẩn thận chút, đừng có làm vỡ mất.”
“Sao con lại làm vỡ? Tiểu Duyệt Đình nặn trong tay cả buổi thế có sao đâu?
Mẹ đừng thế lợi vậy chứ?” Hùng Đại Linh làm nũng ôm lấy tay mẹ, kiều
giọng nói.
« Mẹ thế lợi ? » Bạch Tố Mai trừng mắt nhìn con gái : « Mẹ mà thế lợi thế con đừng hở tí là chạy về nhà. Ai nấu cho mà ăn, mua
đồ cho mà mặc, đổ một đống tiền vào hai chị em cô thế kia rồi, giờ chắc
phải đến lúc lấy lãi đấy nhỉ… »
« Được được, con chỉ nói vậy
thôi, mẹ đừng lải nhải nữa, con sai rồi, được chưa ? » Hùng Đại Linh
cũng không dám chọc giận mẹ, ương cầu xin tha, lại nói : « Thẩm Hoài
cũng thật là, đồ đắt tiền thế mà không nói trước một tiếng. Lỡ nện nát
rồi, có bán cả nhà chúng ta cũng không đền trả được nhân tình này… »
« Văn Bân, anh nói Thẩm Hoài tặng món quà quý thế này là có ý gì ? » Bạch Tố Mai nghi hoặc hỏi : « Anh với cậu ta ở ngoài phòng khách cả buổi,
rốt cuộc đã nói chuyện gì ? »
Không trách Bạch Tố Mai khốn hoặc
được, nàng và Hùng Văn Bân đã đến tuổi biết thiên mệnh rồi, đặc biệt là
sau chuyện Chu Minh, cũng nhìn thấu sự dung tục của xã hội hiện thực,
khiến nàng thủy chung có cảm giác đề phòng với nhân tính, không tin
tưởng trên thế gian này có yêu hay hận vô duyên vô cớ.
Năm trước
Thẩm Hoài đột nhiên tiếp cận gia đình nàng, Bạch Tố Mai đã phòng bị hắn
có ý với con gái, nhưng thời gian qua lâu vậy rồi, sự thực cũng đã chứng minh hồi đó Thẩm Hoài thân cận là để giúp tự mình hắn đứng vững căn
cước ở Mai Khê, khiến một hệ nhân mã có quan hệ thân cận với Hùng gia
như Triệu Đông, Dương Hải Bằng thành tự người mình.
Tiếp theo lại xảy ra nhiều chuyện thế kia, Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình bởi đạo bất
đồng mà chia ra đôi ngã, mâu thuẫn đến nỗi thủy hỏa bất dung, gia đình
nàng kẹp giữa hai bên đã rất khó xử ; khăng khăng lại thêm Chu Minh
không chịu an phận, xốc gió giảo mưa, náo khiến oán hận đôi bên càng
thâm.
Thẳng đến tháng trước xảy ra sự kiện bắt gian mới khiến ân
oán hơn một năm qua được kết liễu, Chu Minh đạt được những gì mà hắn
muốn, Hùng Văn Bân lần nữa xuống đáy hình sin trên đường sĩ đồ, đã bị
đẩy ra ngoài rìa trong chính quyền thành phố…. Những người thân cận với
Hùng gia dĩ vãng biến mất tăm đi đâu mất, chẳng thấy ai đến thăm hỏi một tiếng ; án chiếu hình thế Đông Hoa hiện thời, Thẩm Hoài phong quang
chính thịnh không tiện tay đánh chó rớt nước, các nàng đã cảm kích lắm
rồi ; ngược lại còn đến tu phục quan hệ, khiến nàng rất là khó hiểu ;
ngờ không thấu tâm tư Thẩm Hoài, trong lòng không quá yên tâm.
Hùng Văn Bân khẽ thở dài, cho dù hắn tự khoe hiểu rõ nhân tính, nhưng con
người Thẩm Hoài này vẫn có một số thứ hắn nhìn không thấu, nói : « Em cứ cất đồ trước đi, về sau tìm cơ hội trả là được… »
“Đồ đắt tiền thế này, vạn nhất làm vỡ hay bị trộm thì phải làm sao?” Bạch Tố Mai nghi hoặc hỏi.
Nhà nàng không phải không hề thu lễ; cái xã hội này là xã hội nước trong
không có cá, người quá nguyên tắc sống không nổi; nhưng có chút nhân
tình không phải dễ nhận thế kia, nàng vẫn hiểu phân tấc trong đó.
Mấy năm nay không quản là lúc Hùng Văn Bân phụ trách thị thép hay là phân
quản văn phòng thị ủy cho Đàm Khải Bình, không phải không có người cầm
phong bì mười vạn tám vạn chạy tới cửa, nhưng chỉ cần là tiền mặt, dù
chỉ mấy ngàn, Bạch Tố Mai tuyệt đối sẽ không nhận.
Một số lễ vật
quý trọng, giá trị khoảng 4000-5000 trở lên nàng cũng sẽ cự tuyệt. Tấm
ngọc phỉ thúy này, nghe chồng nhắc nàng mới biết mình nhìn nhầm, song
lại không minh bạch vì sao chồng mình bảo trước cứ cất đi đã.
“Nếu vừa rồi anh không nhận ra, để con bé làm vỡ mất thì thôi, rốt cuộc là
vật ngoài thân, không sao cả.” Hùng Văn Bân khẽ thở dài, nói: “Nói đến
cùng cũng là một cái nhân tình.”
“Thế nhân tình Hải Bằng với Triệu Đông đưa sang thì làm sao? Cũng tạm thời giữ lại?” Bạch Tố Mai hỏi.
“Cứ giữ lại đã.” Hùng Văn Bân không muốn nói thêm gì nhiều, ngáp một tiếng rồi về phòng đi ngủ.
Hùng Đại Linh vẫn hiếu kỳ về miếng ngọc, muốn mẹ cầm ra cho nàng xem lại;
Bạch Tố Mai trừng một cái, đem miếng phỉ thúy cất vào tủ, khóa lại.
“Quà người ta tặng Duyệt Đình, mẹ làm bà rồi mà con tranh với cháu; mất
mặt….” Hùng Đại Linh cười trêu, lập tức một chiếc gối phi thẳng tới,
nàng cười lớn ngã người nằm bên cạnh chị gái, nói: “Chị, tối nay em ngủ
với chị.”
“Em không sợ cháu quấy thì cứ ở lại…” Thời gian gần đây Hùng Đại Ny phải chăm con rất mệt, lúc này đã hơi buồn ngủ, ngáp một
tiếng rồi luồn vào chăn.
“Con người Thẩm Hoài chẳng ra làm sao
cả, được cái có vẻ rất quan tâm đến Duyệt Đình nhà ta a, nhìn anh ta mặt dày mày dạn, để anh ta làm cha nuôi tiện nghi của con bé vậy.” Hùng Đại Linh luồn vào trong chăn, ôm lấy chị, thỏ thẻ nói: “Đúng rồi, chị nói
em có nên nhắc Trần Đan một tiếng không, đừng để lỡ sau này nàng bị Thẩm Hoài bán rồi còn ngây thơ giúp hắn đếm tiền?”
Sau buổi tối hôm
ấy, Hùng Đại Ny cẩn thận nhớ lại, cũng xác nhận với em gái, rằng lúc ở
cổng tiểu khu Huệ Hồng, người đàn ông cởi trần ngồi trong xe hẳn nên là
Thẩm Hoài, không thì sao có thể khéo đến mức gặp rồi đón nàng đến bệnh
viện được?
Thẩm Hoài cởi trần ngồi trong một chiếc xe xa lạ, vậy
chắc chắn không phải là ở cùng Trần Đan, lại nghe ba mình nói ở BK Thẩm
Hoài đã có đối tượng, xem ra về sau không khả năng kết hôn với Trần Đan
nữa.
Về mặt này, nói đến cùng thì Thẩm Hoài và Chu Minh không có
gì khác nhau, nhưng rốt cuộc người cô phụ nàng là Chu Minh, tâm lý mới
có oán hận với anh ta; Thẩm Hoài với nàng lại không có quan hệ gì cả,
quan hệ nam nữ của hắn loạn đến đâu thì cũng là chuyện người khác, nàng
không cần phẫn hận bất bình thay cho người ta.
Thấy Đại Linh bất bình thay cho Trần Đan, Hùng Đại Ny nặn nặn mặt em gái, nói: “Đây là
chuyện của người ta, em dây vào làm gì? Hơn nữa Trần Đan và Thẩm Hoài
yêu nhau lâu vậy rồi, không khả năng không biết con người hắn. Nhưng mà
kể cũng lạ, sao tự nhiên em để ý chuyện nhà người ta thế?”
Hùng
Đại Linh vừa bực mình vừa buồn cười, đúng thật, phẫn hận cũng đâu đến
lượt mình; hơn nữa mẹ và chị gái cũng đã sớm nói rồi; tác phong sinh
hoạt của tên Thẩm Hoài này có vấn đề; cái màn nàng chứng kiến ở tiểu khu Huệ Hồng chẳng qua là chứng thực điểm ấy thôi…
Nhưng ở trước
mặt chị gái Hùng Đại Linh vẫn cứng mồm, nói: “Em nhìn không quen loại
đàn ông như anh ta, ăn trong chén còn nhìn sang nồi.”
“Thế về sau em coi chừng chút là được, trên đời cũng không phải không có đàn ông
tốt.” Hùng Đại Ny cười nói, song nghĩ lại tao ngộ của bản thân, không
khỏi cảm thấy bi ai.
Bạch Tố Mai đi vào, thấy hai chị em đã chui vào trong chăn rì rầm nói chuyện, hỏi: “Nói gì đấy?”
“Thì nói về Thẩm Hoài, tác phong sinh hoạt của anh ta rất có vấn đề.” Hùng Đại Linh nói.
Mặc dù Hùng Đại Linh không kể chuyện chứng kiến tối hôm đó với mẹ, nhưng
tác phong sinh hoạt của Thẩm Hoài thì Bạch Tố Mai đã sớm biết rồi. Nàng
thở dài một hơi, nói: “Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, phải tội…. Khả
năng là bệnh chung của đàn ông thôi….
“Vậy ba có bệnh không?” Hùng Đại Linh nghe mẹ nói có vẻ rất cảm khái, bèn ngồi dậy gợi chuyện.
“Cái con bé này….” Bạch Tố Mai dí nhẹ lên trán con gái, đẩy ngược vào trong chăn.
*******************************************
“Hồi trước lúc quan hệ không tốt, thái độ của Đại Linh với anh vẫn rất khách khí; sao giờ lại có vẻ mặt lạnh như tiền thế; hay là anh có chỗ nào
không phải với người ta?” Trần Đan ngồi vào xe, đoạn thời gian này Hùng
Đại Linh không đứt đâm chọt Thẩm Hoài, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nghi
hoặc hỏi.
“Anh chết vì oan mất, em nói anh có thể làm chuyện gì
không phải với người ta?” Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không thừa nhận chuyện
mình bị chị em nhà họ Hùng chứng kiến cảnh “diễm sắc” tối hôm đó, liền
mở miệng kêu oan: “Con bé làm nũng thôi chứ có gì đâu? Vài ngày nữa là
bình thường ngay ấy mà.”
Trần Đan không rõ ràng vấn đề ra ở đâu,
nghe Thẩm Hoài nói thế, đành nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, kéo dây an
toàn buộc lại, nói: “Anh đưa em về thị trấn đi.”
“Chiều mai anh
phải đi BK, sau đó lại sang Anh một chuyến, lần này chắc phải mất hai
ngày. Quần áo đồ đạc chưa chuẩn bị gì cả, em sang nhà anh dọn giúp nhé?”
Trần Đan nghiêng đầu đánh giá Thẩm Hoài.
“Thật, em tưởng anh lừa chắc? Nếu em không muốn thì nói.” Thẩm Hoài mặt không đổi sắc nói.
Trần Đan ngờ Thẩm Hoài lừa mình sang đó để giở trò, nhưng lại không nhẫn tâm cự tuyệt hắn, mới cầm điện thoại lên, oán trách: “Anh hại em thành
chuyên gia nói dối với mẹ rồi. Nói dối nhiều là bị cắt lưỡi đấy.”
“Không sao, cắt thì cắt của anh đây này.” Thẩm Hoài lè lưỡi ra, nói: “Lưỡi anh dài, cắt một đoạn cũng không sao….”
“Ghê chết đi được.” Trần Đan nhớ lại cảnh lưỡi Thẩm Hoài chu du trên ngực mình, cười vươn tay đánh yêu hắn một cái.