Phong Khí Quan Trường

Chương 311: Chương 311: Sờ Nhầm Người




Thẩm Hoài ngồi xe cảnh sát về nhà thì đã tảng sáng rồi.

Mấy ngày nay đi lại như con thoi, trở về chưa được hai ngày lại nhiều chuyện thế này, Thẩm Hoài còn chưa có thời gian để nghỉ ngơi, về nhà buồn ngủ đến díp cả mắt lại.

Đến phòng vệ sinh, thấy trong bồn có vết nước, giống như là có người dùng qua, đến khách sảng, đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy trên giường đang có người ngủ, dưới lớp chăn mỏng ẩn ước đường cong mê người như có như không, khiến hắn nóng cả người lên.

Thẩm Hoài cười thầm, tự nhủ chắc Trần Đan qua đây ngủ, lại không sớm nói với mình một tiếng; Sớm biết đêm nay Trần Đan đến, tội gì mình phải nửa đêm nửa hôm tìm đám Dương Hải Bằng uống rượu làm gì, còn chọc ra chuyện đến tảng sáng mới về?

Nghĩ đến thân thể mỹ diệu của giai nhân dưới chăn, Thẩm Hoài kích động như bị chích thuốc, hưng phấn cả người, mệt mỏi bay biến đi đâu mất, vội ra phòng tắm tẩy rửa một cái, rồi rón rén quay lại phòng ngủ… Thẩm Hoài từ đuôi giường luồn vào trong mắt, muốn mò từ cẳng chân mò lên, dọa Trần Đan một cái.

Trong nhà bật điều hòa, người trong chăn còn mặc áo bông dày, có điều quần rất mỏng, tuy không trực tiếp cảm nhận được cơ dơ trơn mềm, song tơ hào không trở ngại Thẩm Hoài sự đàn hồi của đôi chân dài miên man…. Nhưng mò đến khe đùi giữa bụng, Thẩm Hoài liền cảm giác được sự dị thường…

Đầu óc hắn cứng lại, tay còn án lên bụng nhỏ người trong chân, ngón cái ấn sâu vào giữa hai chân; Chân Trần Đan tuy cũng thon dài hiếm có, nhưng bởi nàng chỉ cao có 1m67, có thon dài cũng không được dài thế này, lại nghe được tiếng rên rỉ tựa như trong mộng kia, đây rõ ràng nào phải tiếng rên của nàng…

Tôn Á Lâm đang mơ hồ ngủ mơ, động tác mò của Thẩm Hoài lại rất nhẹ nàng, lúc ngón cái vươn dài vào kẽ giữa hai chân, một dòng điện từ dưới xốc lên, càng khiến toàn thân nàng nổi da gà… Phía dưới bắt đầu ướt đẫm, nhưng lại không hề lập tức tỉnh ngay, phảng phất như chìm vào trong mộng xuân, rất khó để tự rút. Ngược lại chính lúc tay Thẩm Hoài ngừng lại, cảm giác phát tê kia không có bùng lên, phảng phất như con nước lớn bị đê chắn mất, mà lực ép của bàn tay lên bụng càng rõ rệt mới khiến nàng kinh tỉnh lại.

Giữa một nháy kia, lông măng toàn thân Tôn Á Lâm như dựng đứng lên, rút chân đạp mạnh, một tiếng kêu thảm vang lên, đem gia hỏa nửa đêm cả gan mò lên người nàng đạp thẳng xuống đất, từ trên giường lăn lông lốc xuống dưới sàn.

Tôn Á Lâm bật dậy, ôm chăn nhào tới, đem tên “dê xồm” kia bọc vào trong chăn, lôi xềnh xệch về phía góc tường, chợt nghe “ầm” một tiếng, thêm một tiếng kêu thảm nữa từ trong chăn truyền ra: “Là tôi!”

Giờ Tôn Á Lâm mới nghe ra là Thẩm Hoài, thu chân định đạp lại, bật đèn lên, thấy hắn ôm đầu thống khổ ngồi dưới sàn, chống nạnh đứng trên giường, hất mặt hỏi: “Tôi còn thắc mắc ai dám ăn gan hùm mà mò lên giường bà? Thế nào, muốn thử nữa hay không, mò thích chứ?”

Tôn Á Lâm bị Tôn Á Lâm đá một cước vào giữa ngực, kém chút hộc máu, xoa xoa một hồi mới bớt đau, sau gáy đụng một phát lên tường, tuy không rách da đầu nhưng cũng sưng to, kêu khổ nói: “Đây là giường tôi, đúng không? Cô lại che đầu ngủ, làm tôi tưởng là Trần Đan?”

“Đừng giả bộ!” Tôn Á Lâm hồ nghi nhìn Thẩm Hoài, đứng trên giường nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, nói: “Mò chán mò chê từ chân đến bụng, lấy kinh nghiệm của cậu mà còn không đoán ra không phải Trần Đan? Chân Trần Đan đâu dài bằng chân tôi?” Lại dương dương tự đắc vẫy vẫy đôi chân dài mà nàng vẫn thường tự ngạo trước mắt hắn.

Thẩm Hoài không thể không thừa nhận chân Tôn Á Lâm rất dài, dù không đến 1m cũng chỉ thiếu khoảng 2-3cm, đặc biệt lúc này nàng đứng thẳng trên giường, vẻ đẹp ấy càng triển hiện ra hết cỡ.

“Không phải mò đến bụng tôi mới biết sai người à? Cô không thốt tiếng nào, làm sao tôi biết là không phải?” Thẩm Hoài có khổ nói không a, thấy dưới lớp quần bông ẩn ẩn có chút ướt, nhưng sợ nói ra lại khiến Tôn Á Lâm nổi điên thì khổ, liền không chất vấn vì sao Tôn Á Lâm biết hắn mò qua lại chỉ đến khi hắn dừng tay mới “ra chân” đạp người; đành tự cảm giác “lòng đàn bà, kim đáy biển”, ngờ không thấu thì thôi không ngờ nữa.

Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài ra vẻ oan uổng mới ý thức ra lời mình sơ hở, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận trong mơ mình rất thoải mái, còn cho rằng là xuân mộng mới không muốn tỉnh, thẳng cho đến khi tay Thẩm Hoài ngừng mới…

Tôn Á Lâm quay mặt, nghiêm túc nói:

“Anh đừng tưởng ai cũng nghĩ bẩn thỉu như mình, bà mà sớm tỉnh đã đạp anh lên chín tầng mây rồi, còn cho rằng bà thư thái không cất tiếng, để anh mò tiếp?”

Thẩm Hoài ngồi lên giường, ngực hẵng còn đau, không ngồi vững được, bèn nằm vật lên kêu khổ: “Tôi oan uổng thật mà, có thiên địa lương tâm làm chứng. Không tin cô để tôi mò, xem còn có gan làm bậy nữa không? Xương mà bị cô đạp gẫy, tôi biết tìm ai tố khổ…”

“Đáng đời!” thấy Thẩm Hoài không giống làm bộ, Tôn Á Lâm cũng sợ đạp hắn bị thương thật, mới vươn tay xoa xoa lên ngực, khẩn trương hỏi: “Đau không?”

Thẩm Hoài nằm trên giường một lát cho đỡ, thấy không khó chịu như trước mới hỏi: “Sao cô không nhắn hôm nay sẽ về? Mà sao về sớm thế?”

“Còn nói nữa, tôi đang tức điên đây này!” Tôn Á Lâm tức giận nói: “Anh còn nhớ thằng khốn Paul, nhà Doumer không?”

Thẩm Hoài gật đầu, đương sơ Tôn gia di cư hải ngoại chính là nhờ người nhà Doumer mới đứng vững chân ở Pháp.

Giữa thời Thanh mạt Dân quốc, Tôn gia nhờ làm đại lý mô giới sự vụ ở Đại lục cho nhà Doumer mới phất lên, hồi đó đã đem con cháu đến Pháp du học, sớm có con cháu đi lại giữa hai nhà. Chờ đến lúc Tôn gia trốn ra hải ngoại định cư, trong ba thế hệ thì tận mấy người có quan hệ hôn nhân với nhà kia.

Là tài phiệt có tiếng ở Pháp, lịch sử huy hoàng của nhà này có thể kể đến từ thời CM tư sản Pháp, lực lượng nắm trong tay cũng hùng hậu hơn Tôn gia gấp bội, bản thân là cổ đông chủ yếu trong ngân hàng France, còn khống chế một số cơ cấu tài chính trong liên hợp các ngân hàng Paris, thông qua những tổ chức này vươn tay đầu tư vào rất nhiều ngành công nghiệp lớn như sắt thép, hóa dầu, điện khí, máy móc công nghệ…

Thẩm Hoài không quen thuộc lắm với Paul, lúc ở Pháp cũng không tiếp xúc với y mấy lần, song biết đứa này là một trong những người kế thừa trực hệ ít ỏi của gia tộc, địa vị ghê gớm như hắn và Tôn Á Lâm nhiều lắm.

Thẩm Hoài hỏi: “Làm sao, cô đánh chủ ý lên đầu Paul?”

“Thằng khốn này lấy đính hôn làm điều kiện, đồng ý cầm 10 triệu USD ra đầu tư, bà định trước lừa cầm được tiền đã rồi tính, mới đồng ý hắn cùng ăn cơm.” Tôn Á Lâm tức tối kể: “Mới đi ăn được bữa thứ hai, đứa này đã định mò đùi bà, đương trường tôi tát cho một cái nảy đom đóm mắt. Chuyện kể như xong, bà không đợi ở Paris được nữa mới về BK, hôm nay trực tiếp về Đông Hoa luôn. Về đến nhà thì nghe tin anh đến xưởng cơ khí ra uy rồi, không hứng qua đó xem trò vui bèn ở đây đợi. Đợi mãi không thấy về nên ngủ trước, ai ngờ được tên “dê xồm” là anh cũng qua mò đùi bà…”

“Không phải tôi cố ý!” Thẩm Hoài vô cùng kiên định, cắn chết điểm này.

“Mặc anh cố ý hay không. Nếu không phải bị thằng Paul đó làm lộn ruột lộn gan, mấy ngày nay không có chỗ xả tức, anh muốn mò tôi cũng cho anh mò. Dù sao có cho đàn ông mò cũng không có cảm giác, tiện nghi cho ai không bằng cho anh… Chẳng qua giờ cứ nghĩ đến đám đàn ông các người là buồn nôn.” Tôn Á Lâm tức giận nói.

“Hôm nay đã báo thù bằng cách đạp tôi rồi, vẫn phải bay sang Paris tìm Paul?” Thẩm Hoài cười khổ hỏi.

“Nói chuyện này lại mất hứng!” Tôn Á Lâm ngồi xuống, cầm chăn đắp lên người, như thể chuyện nàng đạp Thẩm Hoài một trận ra trò chưa hề nảy sinh, nhìn ra ánh sáng ngoài song, hỏi: “Giờ mấy giờ rồi mà anh mới về? Chút chuyện ở xưởng cơ khí không đến nỗi phải thức đến tận giờ này chứ?”

“Đúng là báo ứng, sớm biết thế hôm nay tôi đã không đạp người khác!” Thẩm Hoài ai thán ngồi dậy, cướp qua một góc chăn, trùm lên người ngồi đối diện với Tôn Á Lâm, đem chuyện từ lúc chiều cho đến rạng sáng nay kể cho nàng nghe: “Dương Ngọc Quyền, Chu Dụ đều bị điều lên thành phố rồi, Phan Thạch Hoa giờ là bí thư khu ủy kiêm khu trưởng, mấy người tô khải, Chu Minh, Lương Tiểu Lâm, bao gồm cả Đàm Khải Bình đều cho rằng tôi đã bị cô lập ở Đường Ấp, cho rằng tôi không dày vò ra hoa sóng gì được nữa, liền bách không kịp đợi kiếm trò hạ mã uy, tìm sơ hở của tôi…”

Tôn Á Lâm ưa thích phong thái “bất cần đời” này của Thẩm Hoài, khá thương tiếc rẻ nói: “Tiếc là không gọi điện thoại cho anh để sang đó nhìn kịch vui, đương thời chắc sắc mặt Phan Thạch Hoa “rực rỡ” lắm?”

“Uhm, hôm nay tôi không giẫm ra hoa trên mặt Phan Thạch Hoa, giẫm cho hắn nhớ đời, ngày sau Mai Khê còn được an bình ư?” Thẩm Hoài cười nói.

Tôn Á Lâm gật gật đầu, nàng và Thẩm Hoài cùng suy đoán, trước khi dự án hùn vốn với Fuji thành công, Đàm Khải Bình dù bất mãn với Thẩm Hoài đến đâu cũng sẽ nhẫn nhịn, không khả năng trực tiếp điều hắn đi, nhưng không có nghĩa sẽ không động tay động chân vào nội vụ Mai Khê… Lúc này không thể không thừa nhận phía Đàm Khải Bình vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, song chính bởi vậy, Thẩm Hoài càng phải phản ứng quyết liệt, để bọn hắn có chỗ cố kỵ, không dám loạn ra tay.

“Con người Triệu Ích Thành thế nào?” Tôn Á Lâm hỏi: “Anh náo thế này, sáng nay cả Đông Hoa đều sẽ biết hắn và anh, Dương Hải Bằng trêu ghẹo con gái nhà người ta trong đêm, giao tình không phải bình thường; chẳng lẽ con người này đáng để anh làm thế?”

Thẩm Hoài cười hắc hắc, rốt cuộc không thể nói hắn đã sớm biết con người Triệu Ích Thành, biết năng lực nghiệp vụ hay thanh vọng của y trong xưởng đều rất cao, mới cười nói: “Cái đất Đông Hoa chó ăn đá gà ăn sỏi này, trừ nỗ lực đào móc chút nhân tài bản địa ra, chẳng lẽ còn mong mời được nhân tài ở bên ngoài về?”

Nếu nói nhân tài, Đông Hoa ba khu bảy huyện có hơn 7 triệu nhân khẩu, chỉ cần biết cách đào móc và bồi dưỡng, kiếm ra 300-500 nhân tài quản lý cao cấp không khó, then chốt là ở phương pháp tìm kiếm và bồi dưỡng có tính hệ thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.