Tôn Á Lâm đã về Pháp trước rồi, nhưng cuộc sống của cô ở Mai Khê vẫn khiến người nghèo thèm muốn. Dưới giàn nho ở sân trước của nhà cũ có chậu than, chuẩn bị cả củi lửa để nhóm lửa sưởi ấm.
Tưới dầu lên củi để đốt lửa, trong đêm đông ngọn lửa dâng lên trong chậu than phát ra hơi nóng khiến người ta cảm thấy ấm áp, Thẩm Hoài ngồi nói chuyện với Triệu Đông, Dương Hải Bằng ở sân.
- Thị cương tổ chức lại cơ cấu coi như đã xác định, “chính phủ mới” của Lương Vinh Tuấn sẽ ra lò vào khoảng năm sau.
Triệu Đông cầm điếu thuốc, đưa đến gần chậu than châm lửa, hít hai hơi, tiếp tục nói:
- Bây giờ xem phản ứng các mặt. Hành động tiếp theo của Lương Vinh Tuấn rất có khả năng là cắt giảm sản lượng sắt thép thô và vật liệu xây dựng của Thị cương, tăng cường sản lượng về phương diện thép đúc.
Thầm Hoài nhìn tro thuốc rơi xuống kẽ ngón tay.
Một lần xôn xao khủng hoảng của Thị cương, đến bây giờ coi như hết thảy đã kết thúc.
Tỉnh cương nhận quyền cổ phần của nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu trong việc luyện thép của Thị cương là 15%, ngoài ra thêm khoản nợ vay ngân hàng 500 triệu đô la Mỹ, Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh hứng lấy 35% cổ phần của nhà máy thép liên doanh cộng thêm 100 triệu nợ nần.
Mai Cương lấy 70, 80 triệu tiền mặt bị nốc ao, nhưng bọn Thẩm Hoài không hề thả lỏng việc quan sát đối thủ.
Tỉnh cương tiếp nhận nghiệp vụ luyện thép của thị cương có ảnh hưởng trực tiếp đến việc tiến hành tổ chức lại nghiệp vụ luyện thép của thị cương và điều chỉnh sản nghiệp và kết cấu sản phẩm tiếp theo của bản thân thị trường thép trong tỉnh.
- Cho dù là Phạm Văn Trí hay là Lương Vinh Tuấn, mặc dù người đi theo là Triệu Thu Hoa nhưng nền tảng trong nghề của bọn họ vẫn rất vững chắc.
Thẩm Hoài sờ sờ trán, ngành sản xuất sắt thép trong tỉnh, Phạm Văn Trí và Lương Tuấn Vinh là hai nhân vật mà Mai Khê không thể nào vòng qua được. Mặc dù Thẩm Hoài không có tiếp xúc trực tiếp với bọn họ nhưng hiểu biết cần thiết thì vẫn có, nói:
- Tỉnh cương cậy tài nguyên khoáng sản của mình, sau khi tiếp nhận thị cương, tiến hành điều chỉnh bố cục về tổng thể của sản nghiệp, đem việc sản xuất sắt thô và vật liệu xây dựng chủ yếu tập trung vào nhà máy của bọn họ ở Tây Lĩnh, coi thị cương trở thành căn cứ đúc thép và gia công sắt thép của bọn họ --- điều chỉnh về mặt bố cục này, nên nói là có lợi, cũng có thể nói Phạm Văn Trí, Lương Vinh Tuấn vẫn là nắm chuẩn mạch đập. Nếu nói có gì chưa đủ thì chính là Hoài Hải không phải tỉnh lớn về tài nguyên khoáng sản, điều này sẽ hạn chế không gian phát triển của tỉnh cương trong tương lai. Điều này cũng quyết định tỉnh cương không có năng lực áp chế không gian phát triển trong tương lai của chúng ta. Tôi lại càng quan tâm hơn chuyện đoàn đội mà tỉnh cương phái đến Đông Hoa, ngoài Lương Vinh Tuấn thì có bao nhiêu người đáng để chúng ta mua chuộc?
- Bây giờ đã động thủ mua chuộc người rồi sao?
Triệu Đông nói.
- Công việc luôn phải làm trước.
Thẩm Hoài nói:
- Kỹ thuật luyện thép mà tỉnh cương sử dụng khá truyền thống, có chút khác biệt với phương Tây. Mua chuộc người về, điều chỉnh và tăng cường kết cấu kỹ thuật cũng cần thời gian, còn có một vấn đề là chúng ta cần có dự định năng nhặt chặt bị, chúng ta mua chuộc một người về, tỉnh cương sẽ bổ sung thêm một người từ Đông Hoa, như vậy mới có thể làm ra mua bán lâu dài...
Dương Lệ Lệ giúp bưng cốc trà đến, đi đến gần thấy bọn Thẩm Hoài ngậm miệng không nói, biết có một số chủ đề cô không thể biết được, đặt cốc trà xuống liền trở về phòng, nhưng cảm thấy kỳ quái vì đôi câu nghe được: Mai Cương vẫn còn muốn tuyển người chiêu binh mãi mã sao?
Nhà chồng Dương Lệ Lệ ở quận Thành Bắc, tương đối hiểu rõ về tình hình nhà máy thép Thị cương trung tâm tài chính của quận Thành Bắc. Khi nhà máy thép thành phố có nhiều người làm việc nhất thì có gần 7000 người, trong đó có thể gọi là cốt cán thì chỉ có hơn 1000 người, vài ba năm nay đại khái cũng phân đến Mai Cương và nhà máy thép liên doanh.
Khủng hoảng Thị cương có nguyên nhân do bản thân quản lý không tốt nhưng kỹ thuật và và chuyện mất đi một lượng lớn cốt cán quản lý cũng có thể nói là nhân tố trực tiếp.
Khi Thị cương khủng hoảng, Dương Lệ Lệ cũng nghe thấy quá nhiều ý kiến bàn luận. Rất nhiều người đang suy đoán phía thành phố rất có khả năng sẽ để Mai Cương làm chủ chuyện tổ chức lại Thị cương. Kết quả thật bất ngờ, không chỉ cuối cùng thế lực lớn mạnh hơn là tập đoàn tỉnh cương tham dự vào mà thậm chí Mai Cương còn thoát thân ra từ nhà máy thép liên doanh.
Dương Lệ Lệ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu với chuyện này.
Nếu Mai Cương có thể thôn tính Thị cương thì Đông Hoa gần như không có ai có thể động đến địa vị của Thẩm Hoài, có lẽ phía sau có sự đấu đá ở tầng sâu hơn nhưng Thẩm Hoài từ bỏ quyền thế dễ lấy như trở bàn tay, ngược lại tự mình như là bị trục xuất điều đến Du Sơn, vẫn khiến Dương Lệ Lệ nhìn không hiểu, chỉ có thể suy đoán, có lẽ là sau mấy lần khuếch trương quy mô, Mai Cương cần ngừng nghỉ một thời gian để tiến hành tiêu hóa và tích lũy.
Nhưng khi Thẩm Hoài điều đến Du Sơn mới được một tháng lại ngẫu nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện này của hắn và Triệu Đông, Dương Hải Bằng nên Dương Lệ Lệ càng cảm thấy nghi hoặc, Thẩm Hoài dường như không hề có ý muốn ngừng nghỉ.
Trong phòng khách, Tiếu Minh Hà và vợ của Dương Hải Bằng là Hứa Na cùng ngồi nói chuyện với Trần Đan. Bởi vì Tiếu Minh Hà, Hứa Na đều là khách hàng thường xuyên của thẩm mỹ viện mà Dương Lệ Lệ mở ra, đối với cô cũng không xa lạ như trước đây, muốn cô ngồi xuống cùng nói chuyện.
Dương Lệ Lệ liếc thấy Khấu Huyên và Tiểu Lê đang chơi đùa ở nhà Tây, đang nói chuyện cùng nhau đón Tết. Dương Úy ngồi bên cạnh nghe, không nói xen vào cái gì, sắc mặt cũng có chút không thuận.
Lúc này bọn Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng, Triệu Đông đi vào.
Cũng không biết là bọn họ vốn dĩ không có kế hoạch nói chuyện lâu hay là đang nói chuyện thì bất ngờ bị cô cắt ngang. Dương Lệ Lệ thấy Triệu Đông, Dương Hải Bằng sắp rời khỏi về thành phố, cô cũng gọi Dương Úy ra ngồi xe của bọn họ cùng về thành phố.
Sau khi bọn Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Dương Lệ Lệ rời đi, thời gian còn sớm, Thẩm Hoài và Trần Đan lái xe đưa Tiểu Lê và Khấu Huyên về trấn.
Công trình cải tạo đường Hạ Mai phải đến năm sau mới làm trở lại, nhưng đường cát sỏi cũng khá bằng phẳng, trong đêm không có xe nào đến thôn, Thẩm Hoài vừa lái xe vừa nói chuyện với Trần Đan, nhìn hai hàng cây Bạch Hoa bên đường trầm mặc đứng ở trong bóng đêm sâu thẳm.
- Tôi làm người giúp việc cho anh được không?
Chợt nghe Khấu Huyên ngồi đằng sau không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Thẩm Hoài suýt chút nữa chuyển tay lái đánh vào khe bên đường. Quay đầu lại nhìn một cái, con ngươi của Khấu Huyên lúng liếng tỏa sáng trong xe tối om, cười nói:
- Chút tiền lương kia còn không đủ nuôi sống tôi, cô làm người giúp việc cho tôi, không sợ đói đến mức xanh xao vàng vọt à?
Lại hỏi Trần Đan:
- Em nói xem bộ quần áo này đã lấy mất của anh mấy tháng tiền lương?
Trần Đan cười cười nói:
- Bây giờ con gái có điều kiện hơn em lúc đó, đương nhiên phải ăn mặc hợp thời trang một chút.
Cô nhìn ra Dương Lệ Lệ đối đãi với Khấu Huyên không tồi nhưng nghĩ đến Khấu Huyên bằng tuổi Tiểu Lê, mới mười mấy tuổi luôn công tác sinh hoạt trong môi trường muôn màu muôn vẻ như vậy, chắc chắn có lợi cho cuộc đời của cô ấy.
Chỉ có điều cô có độ lượng đến đâu đi chăng nữa, trong lòng cũng chưa chắc thật sự hy vọng Khấu Huyên đi làm người giúp việc cho Thẩm Hoài.
Khấu Huyên vốn là mỹ nhân bại hoại. Năm đó cũng vì cô ấy rất xinh đẹp, sau khi gây ra những chuyện kia ở Anh Hoàng, hai năm qua đi, càng ngày càng xinh đẹp ra.
Có lẽ là do nguyên nhân lớn lên ở quán ăn đêm, tiếp xúc thời gian dài với đủ hạng người nên mặc dù Khấu Huyên tuổi nhỏ nhưng lông mày có nhiều sự phong tình hơn những gì nó không nên có vào lúc đó, trên khuôn mặt hồn nhiên của cô ấy càng thêm quyến rũ.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy nụ cười mơ hồ của Trần Đan, Khấu Huyên cuộn người trên ghế sau, có chút mất tinh thần nói:
- Tiểu Lê đón năm mới xong liền chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, sau này phải đi đến nơi khác học, tôi chẳng đi đâu được cả...
Thẩm Hoài không nói tiếp lời của Khấu Huyên, hắn không đối đãi một cách lạnh nhạt với Khấu Huyên, đối với một cây Bạch Hoa trời sinh tính quật cường như vậy, dường như một mình ngược gió lớn lên ở bên đường. Hắn có cảm giác thân thiết với cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ có con đường đời tuyệt vời cho bản thân như Tiểu Lê vậy, thậm chí nguyện ý đi dẫn đường một chút.
Nhưng thân phận của cô ấy đặc biệt, cho dù không để ý đến cảm nhận của Trần Đan, giấu một thiếu nữ thiên kiều bách mị trong nhà, lại không thể khiến người ta hoàn toàn không biết, người ta sẽ nói gì sau lưng chứ?
Cho dù muốn tìm người giúp việc thật, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, hắn cũng phải tìm một người già nua xấu xí... Thẩm Hoài trong lòng nghĩ. Làm quan cũng có vô số thứ không tốt, nếu không thì sẽ không có tâm tư khác, một thiếu nữ xinh đẹp thế này lại để trong nhà, thế nào cũng khiến người ta vui tai vui mắt.
Đến Chử Viên thả Khấu Huyên và Tiểu Lê xuống, Thẩm Hoài và Trần Đan lại lái xe quay về nhà hưởng thụ thế giới của hai người.
- Anh ở Du Sơn cũng cần người chăm sóc, nếu quả thực không được thì để Khấu Huyên đi cùng anh đến Du Sơn cũng tốt.
Trần Đan đứng ở bên cạnh nhà để xe, đợi Thầm Hoài dừng hẳn, xuống xe liền nói với hắn.
- Anh không tự chuốc lấy phiền nhiễu đâu.
Thẩm Hoài cười nói:
- Tiểu cô nương này còn xinh đẹp hơn lần trước gặp, suýt nữa thì theo kịp em rồi. Anh đưa cô ấy đến Du Sơn là để giày vò ý chí của mình hay sao chứ?
- Em nói thật với anh, anh đừng nói linh tinh.
Trần Đan đánh yêu Thẩm Hoài một cái, nói:
- Khấu Huyên gần đây rất hay tìm Tiểu Lê, có lẽ có chút tâm sự.
- Cô ấy có tâm sự gì?
Thẩm Hoài hỏi.
- Em cũng ngại không hỏi.
Trần Đan nói:
- Cũng có thể tìm không ra người cùng tuổi thích hợp để chung sống cùng. Anh cũng biết đấy, bên muôn màu muôn vẻ kia rất nhiều con gái trẻ đẹp nhưng tiếp xúc nhiều với những cô gái này, chưa chắc đã có lợi cho Khấu Huyên. Nhưng Tiểu Lê sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, học tập rất khẩn trương, em lại không muốn nói thẳng điều gì.
- Cái này anh cũng mặc kệ, em không thể tùy tiện nhét người nào về phía anh, ý chí của anh không kiên định như những gì em tưởng tưởng đâu.
Thẩm Hoài nói.
- Ý chí của anh có kiên định hay không thì liên quan gì đến em, đấy là chuyện người khác phải đau đầu. Cho dù tối nay anh ở Văn Sơn Uyển thì em cũng không nói gì.
Trần Đan nói.
- Đúng rồi, em chuẩn bị mấy món quà cho Thành Di, anh đợi lát nữa xem giúp em có thích hợp không?
- Chọn cái nào nhẹ nhất là được.
Thẩm Hoài kéo Trần Đan vào trong lồng ngực, nói:
- Một mình anh đi, chỉ sợ hành lý quá nặng.
- Lần này anh sẽ ở nước Anh bao lâu?
Trần Đan hỏi.
- Em chuẩn bị cho anh một vài bộ quần áo để thay giặt, không biết có đủ không...
- Sản lượng mỗi ngày của nhà máy thứ hai của Mai Cương bây giờ đã ổn định ở mức trên 2000 tấn, điều này còn tốt hơn mong đợi của chúng ta.
Thẩm Hoài nói.
- Tình hình có liên quan đều có thể thông qua David, Ellen báo lại cho Tây Hữu Minh Tư. Tình hình đàm phán, chắc là không có gì khó khăn. Cho dù khó khăn đến đâu anh cũng chỉ xin nghỉ nửa tháng, không có cách nào đàm phán xong trong một lần, chuyện tiếp theo sau đó thì có Tôn Á Lâm, cũng không cần anh nhìn chăm chăm vào đấy. Nếu em đi cùng anh đến Nước Anh, anh sẽ ở nước Anh lâu hơn một thời gian.
- Em không đi phá hoại chuyện tốt của anh đâu.
Trần Đan cười nói.
- Chuyện tốt gì?
Thẩm Hoài vò đầu, ra vẻ hồ đồ hỏi.