Phong Khí Quan Trường

Chương 328: Chương 328: Tàn Cuộc




Thẩm Hoài vừa khôi phục ý thức liền cảm giác thấy cổ tay lạnh toát, tay bị kim truyền cố định chắc, trước mặt còn có ống treo nước biển đang nhỏ giọt; hơi rượu còn chưa đi hết, trước mắt là một mảnh mông lung, nghe thấy tiếng Tôn Á Lâm nói chuyện bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Đang ở bệnh viện à, giờ là mấy giờ?”

“Đầu óc chưa bị uống hỏng hả?” Tôn Á Lâm đứng đó châm chọc: “Có cần thêm ba ly để người ta tha thứ không?”

Thẩm Hoài ngớ người, sau khi ba ky kia xuống bụng hắn chẳng còn nhớ trời đất trăng sao gì nữa, đầu óc trống rỗng, nghe Tống Đồng ở cạnh đó vô lương tâm cười hì hì, liền biết trong lúc say chắc đã nói nhảm không ít.

“Cậu tỉnh rồi?” Hồ Mân quan tâm hỏi.

Thẩm Hoài gượng ngồi dậy, nhích người lên đầu giường, lúc này mới thấy mình đang nằm trong một phòng đôi, Cố Tử Cường nằm giường bên cạnh, cũng đang được truyền dịch; Trừ Hồ Mân, Tống Đồng, Tôn Á Lâm, ở trong phòng còn có Trình Nguyệt, Hồ Quân, Trương Hạo đang gối đầu ngủ bên giường.

Thẩm Hoài liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi.

Bọn hắn đến nhà hàng Đông Hoa khá sớm, 6h bắt đầu mở tiệc, uống lại gấp, không đến 8h đã sấp mặt cả lũ, say đến giờ mới tỉnh, xem như ngủ một giấc no nê, trừ hơi đau đầu một chút còn thì không có gì đáng ngại.

Nhìn Trình Nguyệt ngẩng đầu dậy, mắt lim dim nhìn quang, Thẩm Hoài cười nói: “Được, bọn tớ uống xong là ngủ ngon lành, hại các cậu nóng ruột cả đêm a?”

“Không có gì, cậu vừa say thì bạn gái gọi đến, sau đó nhà hàng cũng phái xe đưa đến bệnh viện luôn.” Trình Nguyệt nói: “Trước khi đến đã liên hệ sẵn với phía bệnh viện rồi, bọn tớ chỉ đi theo một chuyến, không có gì cả…”

Thẩm Hoài lấy điện thoại ra, đúng là Thành Di có gọi điện. Hắn nghi hoặc nhìn Tôn Á Lâm dò hỏi, không hiểu vì sao Thành Di lại gọi điện cho mình; dù sao giờ sắp bốn giờ sáng, không tiện gọi điện cho nàng lúc này.

Hồ Quân, Trương Hạo nghe động tĩnh cũng thức giấc.

Hồ Quân đứng dậy nói: “Giám đốc Trần của nhà hàng không chịu để bọn tớ thanh toán, ông ấy cũng ở đây đến hơn 11h, thấy các cậu ngủ say rồi mới về…”

“Trần Binh là người quen cũ của tớ, vì sợ ông ấy không nhận tiền tớ mới không ra mặt, ai biết cuối cùng vẫn bị nhận ra…” Thẩm Hoài nói sơ qua về quan hệ giữa mình và Trần Binh, lại hỏi: “Các cậu không sao chứ?”

“Cũng hơi say, ngủ bên giường một giấc, giờ không sao cả rồi.” Hồ Quân nói.

“Hôm nay….” Trương Hạo sờ sờ khóe miệng, hơi khô chát nói: “Việc hôm nay là tớ không phải, cậu bỏ quá cho…”

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, thấy vẻ mặt hắn khá lúng túng song hiện rõ sự chân thành, mới cười nói: “Cậu nhớ còn thiếu tớ ba ly là được rồi, lần tới đợi tớ chuốc sấp cậu.”

Nghe Thẩm Hoài nói thế, không chút giới ý chuyện đã qua, Trương Hạo càng thẹn ngượng. Dù mấy năm qua lăn lộn ngoài xã hội nhiều, làm người cũng lão luyện không ít, lại không biết nên nói gì lúc này mới phải; Hồ Quân cười ha ha, ôm lấy bả vai hắn, nói: “Được, chờ lần sau cậu về BK, chúng ta tụ hội, uống một trận thật thống khoái… Giờ cũng chỉ có gặp lại lớp cũ mới uống được thoải mái thế này!”

“Anh còn dám uống a!” Tống Đồng ra vẻ nghiêm trọng, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, hỏi: “Anh có biết mẹ em nghe nói anh uống gần ba chai rượu trắng, sắc mặt bà biến thành dạng gì không? Nếu không phải có Hồ Mân ở đây, mẹ em đã điên tiết lên rồi!”

Cô út Tống Văn Tuệ ở nhà tính cách không quá cường thế, giống như người phụ nữ của gia đình, đối với Thẩm Hoài quan tâm đến từng ly từng tí, nhưng là phó tổng giám đốc của tập đoàn điện lực Đông Nam, trên thực tế tính cách nàng rất cương cường, tác phong mạnh mẽ… Thẩm Hoài không khó để tưởng tượng ra lúc nổi đóa cô út sẽ như thế nào, chỉ là không ngờ nàng lại nhận ra Hồ Mân, mới nghi hoặc hỏi: “Mẹ em nhận ra Hồ Mân?”

“Ngừng…” Tống Đồng không đáng nói: “Anh cho rằng năm đó những chuyện hay ho mà anh làm, là ai đứng ra thu dọn? Giường bệnh mà Hồ Mân nằm hồi trước ở ngay cách vách, có cần em dẫn anh sang đó nhìn không?”

Nghe Tống Đồng châm chọc, Thẩm Hoài lại không hề thấy khó chịu, ngược lại như nhẹ cả người ra… Hồi trước cả nhà cô út sợ kích thích hắn, đều dè dặt tránh né chuyện xưa, không nhắc đến nửa lời, hiển nhiên đó không phải là quan hệ thân nhân bình thường.

Cũng giống như Tống Hồng Quân, mặc dù đối đãi hắn rất thân thiết, cũng nhìn ra thành tích và tiền cảnh đáng mong đợi của Mai thép, nhưng thủy chung không dám đổ số vốn quá lớn vào dự án mới… nói đến cùng là bởi trong lòng còn chỗ cố kỵ… Cố kỵ này không chỉ bởi mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, phần lớn hơn đến từ sự chuyển biến tính cách của bản thân hơn; họ không đủ lòng tin, cũng như nhận thức sâu sắc về sự “thay đổi” trong tâm trí và hành xử của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài có thể hiểu vì sao cô út nổi đóa lên khi mình uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, cũng hiểu vì sao nhìn thấy Hồ Mân nàng lại bớt giận…. Nói đến cùng là bởi trong thâm tâm nàng cho rằng có một số chuyện trước đây Thẩm Hoài làm sai, những sai lầm ấy Thẩm Hoài phải tự mình gánh vác. Chỉ khi tự đứng ra gánh vác mới tính là thực sự thay đổi.

“Mẹ em dặn anh tỉnh rồi thì nhớ gọi điện cho bà; em đang hoài nghi không biết mình có phải con đẻ của bà không đấy, chưa thấy lúc nào bà căng thẳng vì em như vậy cả…” Tống Đồng đầy vẻ ghen tức nói.

Thẩm Hoài gõ nhẹ lên trán Tống Đồng, dựa đầu vào thành giường gọi điện cho cô út.

Điện thoại “bít bít” hai tiếng liền nghe được giọng nàng, Thẩm Hoài hô nhẹ: “Tiểu cô…”

“Tỉnh rượu?”

“Vâng, đầu óc còn hơi đơ đơ chút nhưng đã tỉnh rồi…”

“Lần tới còn uống nhiều thế này?” Bên kia đầu dây cô út quở trách: “Bọn trẻ các cháu không biết quý trọng thân thể gì cả, uống thế thì uống làm gì? Về sau phải biết khắc chế, có hiểu không?”

Nghe cô út quan tâm dặn dò, trong lòng Thẩm Hoài rất ấm áp, nói: “Cháu biết rồi, lần sau có uống nhất định sẽ xin ý kiến của cô…”

“Dẻo mồm!” Cô út mắng nhẹ một tiếng, nói: “Không nói nhiều nữa, cô đi ngủ đây, sáng sớm còn phải lên máy bay….”

“Đợi đã…” Tống Đồng vội cướp lấy điện thoại, muốn nói chuyện với mẹ: “Mẹ, còn muốn đến Đông Hoa chơi một chuyến, không cùng mẹ về Giang Ninh, được không?”

Thẩm Hoài nghe thấy cô út trả lời một câu “tùy con”, sau đó liền cúp điện thoại.

Thời gian nghỉ của Tống Đồng tương đối dài, lại đã chia tay với bạn trai, vốn trưa hôm nay phải theo mẹ về Giang Ninh, nhưng giờ đổi ý định đến Đông Hoa chơi mấy ngày, Thẩm Hoài cũng tùy nàng.

Năm đó Hồ Mân rớt xuống sông, còn đổ bệnh một thời gian, “Thẩm Hoài” lại vô lương tâm không nghe không hỏi, trực tiếp sang Pháp, đến giờ mới biết là cô út đã ra mặt xử lý “hậu quả”.

Thẩm Hoài ngước nhìn Hồ Mân đứng cạnh đó, nói: “Năm đó là tớ có lỗi với cậu…”

“Chuyện lâu lắm rồi, không cần nhắc lại làm gì…” Hồ Mân hơi ngượng ngùng, nói: “Lúc say cậu nói lung tung rất nhiều, khả năng bạn gái cậu sẽ có hiểu lầm, nhớ gọi điện giải thích với cô ấy…”

“Ừ…” Thẩm Hoài vò đầu cười cười, không tiện hỏi mình đã nói những gì, nhưng hắn cũng không cảm giác được có gì cần phải giải thích với Thành Di.

Qua một lúc Cố Tử Cường cũng tỉnh.

Cố Tử Cường tửu lượng nhỏ, uống bốn ly đã say bất tỉnh nhân sự, đối với những chuyện xảy ra sau đó không hề biết mảy may, đầu óc cũng trống rỗng, thấy mình đang nằm trong bệnh viện mới hỏi: “Sau khi tớ sấp rồi, các người có làm chuyện gì thương thiên hại lý với tôi không đấy?”

Mọi người ha ha cười lớn, Hồ Quân chọc: “Cậu tưởng mình là Trình Nguyệt chắc…”

Trình Nguyệt cười tiện tay vơ cái gối gần đó ném Hồ Quân… Thẩm Hoài cũng cười, thầm nghĩ năm đó Trình Nguyệt là hoa khôi của trường 87, trong đám bạn có không ít người tơ tưởng đến nàng.

Lúc này đã ba giờ sáng, “bệnh nhân” đã tỉnh, nhiều người thế này mà ở trong phòng bệnh cũng không thích hợp.

Xe của Hồ Quân, Trương Hạo đều để lại trước cửa nhà hàng, có hai bạn khác uống tương đối nhiều, nhưng không cần đưa đi bệnh viện, đã được đưa lên phòng nghỉ trong nhà khách nghỉ ngơi… Mấy người Thẩm Hoài trực tiếp ra viện, ngồi xe đến nhà hàng Đông Hoa luôn.

Trần Binh đang ở trong nhà hàng đợi hắn.

Thẩm Hoài rất là áy náy: “Tôi say không biết gì, làm phiền lão Trần anh dày vò cả đêm…” Giờ mới chính thức giới thiệu Trần Binh cho Cố Tử Cường, Trương Hạo, Hồ Quân…

Trong bệnh viện mấy nữ đồng chí còn không ngủ đủ giấc, đến nhà hàng liền lên phòng đi nghỉ… Thẩm Hoài, Cố Tử Cường đã tỉnh rượu hẳn, không buồn ngủ nữa, liền tùy ý ngồi nói chuyện trong phòng.

Bảy giờ sáng Tống Hồng Quân gọi điện sang hỏi đã tỉnh rượu chưa; Thẩm Hoài nói mình đang ở nhà hàng Đông Hoa, Tống Hồng Quân dặn đợi chút sáng đó rồi cùng đi ăn sáng luôn.

Mấy người Tống Đồng, Tôn Á Lâm còn lâu mới ngủ đủ giấc, Thẩm Hoài để Tống Hồng Quân trực tiếp sang phòng mình… Thấy Tống Hồng Quân đi vào, Cố Tử Cường kinh ngạc muốn đứng lên, ép thấp giọng hỏi Thẩm Hoài: “Tống tổng của Hồng Cơ có quan hệ gì với cậu?”

Tai Tống Hồng Quân rất thính, cởi áo khoác ra, ngồi xuống cười hỏi: “Cậu nhận ra tôi?”

“Tôi là Cố Tử Cường ở viện cơ giới số 4 của công ty Bác Chúng.” Hôm qua Cố Tử Cường say ngã đầu tiên, hoàn toàn không biết những chuyện ở sau, thấy Tống Hồng Quân cười hì hì đi vào mới vô thức định đứng lên: “Hồi tháng 12 có dịp đi cùng Cảnh tổng, may mắn gặp qua Tống tổng một lần.”

“À, là nhân viên của lão Cảnh, thảo nào quen mặt thế!” Tống Hồng Quân cười ha ha, đặt tay lên vai Tử Cường, muốn hắn cứ ngồi nói chuyện: “Tôi còn không biết cậu và Thẩm Hoài là bạn học cơ; hôm qua ở bệnh viện nghe bọn hắn toàn khen cậu uống rượu rất thành thật; tôi là anh họ Thẩm Hoài!” Lại quay sang Thẩm Hoài giải thích về công ty Bác Chúng: “Bác Chúng là một xí nghiệp tuyến dưới chuyên làm thiết bị phát điện của cơ quan lão tam…” Lại nói tiếp: “Cảnh Kiến Hoa của Bác Chúng cũng là nhân viên cũ của tôi. Để tôi gọi điện kêu anh ta đến mời chúng ta ăn sáng.”

Trong đám tiểu bối Tống Hồng Quân làm lão đại, Tống Hồng Kỳ là lão tam, Thẩm Hoài là lão cửu.

Tống Hồng Quân đã gặp mặt Trần Binh mấy lần, tùy ý bắt tay một cái, lấy điện thoại ra định gọi cho Cảnh Kiến Hoa… Thẩm Hoài thấy sắc mặt Cố Tử Cường có vẻ khá lúng túng, trong lòng hơi nghi hoặc.

Tống Hồng Quân không nhận ra Cố Tử Cường, nói đến cùng là bởi ở Bác Chúng địa vị Cố Tử Cường không đáng kể, chỉ là nhân viên không tên không tuổi trước mặt lãnh đạo… Điều này cũng phù hợp với hiện trạng đương thời ở các xí nghiệp quốc doanh, hiện tại Cố Tử Cường mới tốt nghiệp hơn 2 năm, lại không có bối cảnh gì, năng lực, trình độ tốt đến đâu cũng chỉ có thể nằm đó, ngao tư lịch cái đã.

Lúc này Tống Hồng Quân hẹn Cảnh tổng của Bác Chúng đi ăn hoàn toàn là xuất từ thiện ý, giúp Cố Tử Cường nói rõ quan hệ bạn học với con em nhà họ Tống. Có tầng quan hệ này, Cố Tử Cường cũng có thể dính chút uyên nguyên với vòng tròn “thái tử đảng” trong thành tứ cửu, nhiều nhiều ít ít cũng được chiếu cố… Đây là cách tụ nhân mạch thường dùng là đám con ông cháu cha.

Dưới tình huống bình thường, dù Cố Tử Cường có chí khí đến đâu thì cũng không nên cự tuyệt ý tốt này.

Thẩm Hoài ngăn Tống Hồng Quân không gấp gọi điện, cười hỏi Cố Tử Cường: “Sao thế, không phải cậu có khúc mắc gì với Cảnh tổng đấy chứ?”

“…” Cố Tử Cường lúng túng sờ sờ mũi, chột dạ liếc nhìn bạn gái Trình Nguyệt một cái, cắn răng nói: “Hồi trưa còn nhớ có nói chuyện đến nhà lãnh đạo tặng lễ không? Lễ không đưa được, tớ nóng đầu lên mới nói mấy câu khó nghe, còn từ chức đương trường, định qua dịp Tết mới nói chuyện này cho Trình Nguyệt…”

“Anh (cậu) từ chức thật rồi?” Cả Trình Nguyệt và Hồ Quân đều kinh ngạc hỏi Cố Tử Cường.

Nghe ngữ khí của Trình Nguyệt, Hồ Quân thì chắc đã sớm biết Cố Tử Cường có ý định từ chức, hôm qua tặng lễ bị từ chối hẳn chỉ là cái cớ, mà không phải xung động nhất thời; Thẩm Hoài nhìn kỹ thần sắc hai người, hình như Trình Nguyệt không quá tán thành, trong khi Hồ Quân lại có vẻ khá cao hứng…

Hôm qua mọi người đột nhiên tương ngộ, lại có nhân tố cựu oán xen giữa đôi bên, có chút lời không thể nói ra được, nhưng giờ tình hình, quan hệ đã khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.