Dương Lệ Lệ ôm một túi khoai tây đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, khi ý thức được căn phòng bị người khác mở ra từ bên ngoài thì mới ý thức
được mình ở trong phòng mặc quần lót, nhảy lên từ sô pha, quơ lấy cốc
thủy tinh trên bàn trà ném đi.
“ Ầm” một tiếng, cốc thủy tinh đập vào cửa, lại “xoạt” một tiếng rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ, những
mảnh thủy tinh bắn tung tóe dưới chân, Thẩm Hoài ngạc nhiên nghiêng đầu
nhìn người đứng sau cửa vừa ném vỡ cốc thủy tinh ra ngoài, chỉ lệch một
chút thôi, hôm nay hắn liền bị thương rồi.
Thẩm Hoài lại quay đầu, chỉ vào Dương Lệ Lệ đang cởi trần nửa người, che ngực, hạ thân mặc quần lót bông màu tím, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết:
- Sao cô lại lấy cốc ném vào tôi?
- Sao thế, sao thế?
Nghe thấy động tĩnh từ phòng khách, Khấu Huyên liền chạy ra từ phòng
ngủ hỏi, thấy Thẩm Hoài đứng ở cửa mới ý thức được cô cũng chỉ mặc một
bộ áo dây, nhũ hoa nhô lên phía trước, hơi lộ ra chút đỏ hồng, hạ thân
cũng chỉ mặc quần lót bông màu trắng, dáng vẻ gần như nửa lõa thể khiến
cô thét chói tai trốn vào phòng.
Thẩm Hoài buông buông tay,
cô nàng này trước kia gan lớn đến mức lột sạch trước mặt hắn, bây giờ
mặc áo dây cũng có thể thét thành như thế này, đàn bà thật dối trá.
- Tại sao anh không gõ cửa liền đi vào, tôi còn tưởng là trộm đến đấy?
Dương Lệ Lệ quay lưng đi, đôi chân trần chạy đến phòng ngủ mặc quần áo, cách cửa phòng ngủ hỏi Thẩm Hoài.
- Tôi có chìa khóa, vì sao phải gõ cửa?
Thẩm Hoài hai tay ôm ngực, thản nhiên tự đắc nhìn tấm lưng đẹp không tỳ vết của Dương Lệ Lệ.
Dương Lệ Lệ xoay người đi hai tay vẫn ôm ngực khiến xương bả vai hơi
nhô lên nhưng không có cảm giác lởm chởm, da trong suốt sáng rõ lại
không mất đi cảm giác đẫy đà. Khi cô vào phòng, thân người hơi nghiêng
một chút lộ ra phần bên ngoài của bộ ngực đầy đặn khiến người khác âm
thầm có cảm giác của người con gái trưởng thành, quả thực còn đáng xem
hơn cả cô bé.
Nhưng lại nhìn thấy đất đầy vụn thủy tinh, Thẩm Hoài nghĩ cũng thấy sợ, trong lòng nghĩ sau này có gái đẹp muốn nhìn
trộm cũng không thể đi vào như thế này, nếu hôm nay đập vào mặt thật thì không có cách nào nói ra ngoài, ngăn cách bằng cánh cửa nói với Dương
Lệ Lệ:
- Tôn Á Lâm đâu?
- Tôi đang ngủ trưa, có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại cho tôi?
Tôn Á Lâm mở cửa, vui sướng khi người khác gặp họa mà nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Hôm nay không đập nát mặt anh thật là đáng tiếc, vừa nãy nhìn có thấy nghiện không?
Tôn Á Lâm trên người chỉ mặc áo ngực nhỏ, phần ngực cao ngất dựng đứng
lên, lộ chiếc rốn mê người, mặc quần đùi màu đen, chân trần đứng trên
mặt đất, cô không để ý đến chuyện Thẩm Hoài nhìn thấy cái gì.
- Tôi làm sao biết được các cô đều trần truồng ở trong phòng chứ?
Thẩm Hoài vẻ mặt vô tội nói.
- Thôi đi, chiêu này ở Paris chẳng phải anh đã dùng rồi, trời nóng thế
này, đàn ông các anh ở trong phòng đều để trần, chúng tôi ở trong phòng
nhất định phải bao bọc cực kín sao, anh giả vờ vô tội cái gì?
Tôn Á Lâm khinh thường nói.
Bị Tôn Á Lâm chọc ngoáy, Thẩm Hoài mặt dày đến đâu cũng chỉ có thể xấu hổ chuyển chủ đề nói chuyện, nói:
- Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn ngủ trưa?
- Tôi không cần đi ứng phó với mấy mụ độc ác như Tạ Chỉ kia, không có
việc gì làm, ngoài ngủ trưa dưỡng nhan sắc ra thì còn có thể làm cái gì?
Tôn Á Lâm hỏi:
- Anh về làm gì?
- Cô không biết thật sao?
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Á Lâm.
- Biết gì? Chẳng lẽ đột nhiên biết chuyện đầu tư chứng khoán 30 triệu
đô la Mỹ, còn có thể để anh lấy cớ để xông vào cửa nhìn trộm sao?
Tôn Á Lâm dài mặt nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hoài hỏi ngược lại, nhưng trong nháy mắt cô liền không thể dài mặt ra được, vẻ mặt cười xấu xa
tiến lại gần hỏi:
- Anh nói với tôi xem Tạ Chỉ nhìn thấy anh sẽ
làm thế nào để mắng nhiếc anh? Sau khi anh nhận được điện thoại của Diêu Vinh Hoa, làm thế nào mà đánh vào mặt cô ta vậy?
- Tôi biết ngay là cô đang giở trò.
Thẩm Hoài hỏi:
- Cô sớm đã biết sẽ có 30 triệu đô la Mỹ có thể chuyển đến tài khoản, tại sao buổi chiều không cùng vào trong thành phố?
- Anh tưởng mấy ngày này chị đây chạy khắp Paris, HongKong là vì đi dạo, không có chút thu hoạch nào sao?
Tôn Á Lâm đắc ý cười, nói:
- Nhưng nếu buổi chiều tôi đi cùng anh vào trong thành, Tạ Chỉ ở trước
mặt tôi còn có thể mắng nhiếc anh một cách kiêu ngạo sao? Chúng ta không thể nâng cô ta lên cao trước thì làm sao có thể cho cô ta ngã xuống một cách thảm hại chứ?
Đại khái là nghĩ đến vẻ mặt khó chịu khi Tạ Chỉ phản kích Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm cũng nhịn không được phải cười đến lăn lộn.
Đi từ phòng họp Thành ủy ra, Thẩm Hoài liền trực tiếp lái xe đến Văn
Sơn Uyển. Hắn biết chuyện này có liên quan đến Tôn Á Lâm, hắn cũng không phải người phàm thoát tục, mấy ngày hôm nay quả thật bị chuyện đầu tư
bỏ vốn dày vò đến nỗi gầy cả người, trong hội nghị cũng suýt chút nữa bị mấy mụ như Tạ Chỉ sỉ nhục đến mức không có chỗ mà giấu mặt, đương nhiên xác thực biết có 30 triệu đô la Mỹ tiền đầu tư trái phiếu, ngay lập tức xóa bỏ cửa ải khó khăn đang chặn ngang trước mắt hắn, làm sao hắn có
thể không hưng phấn chứ?
Lúc này sự hưng phấn của hắn vẫn
chưa hết, cũng không để ý đến chuyện Tôn Á Lâm giấu hắn một thời gian,
còn muốn xem kịch hay khi hắn bị Tạ Chỉ sỉ nhục. Thấy Tôn Á Lâm đi ra,
hưng phấn đến mức giơ tay ra ôm cô, nói:
- Cô không ở hiện trường thật là đáng tiếc...
- Ấy, ấy.
Tôn Á Lâm giơ đầu gối lên, đâm vào bụng Thẩm Hoài, không để hắn ôm, nói:
- Nói chuyện là nói chuyện, anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, cẩn thận đầu gối tôi sẽ làm cho anh tàn phế đấy.
Thẩm Hoài cười ha hả, ngồi xuống ghế sô pha, hỏi Tôn Á Lâm:
- Cô làm thế nào mà thuyết phục được chủ đầu tư vậy, đối phương cũng
không đến Mai Cương khảo sát, 30 triệu đô la Mỹ nói đầu tư là đầu tư à?
Cho dù bên Tôn Á Lâm có tài liệu hoàn chỉnh của hạng mục nhà máy mới
Mai Cương, chủ đầu tư không đến tận nơi khảo sát một chuyến liền ra
quyết định đầu tư lớn như vậy, Thẩm Hoài cảm thấy không thể tin nổi.
- Sức hấp dẫn của tôi lớn không được sao?
Tôn Á Lâm cuộn chân ngồi ở một đầu của ghế sô pha, hơi hất càm nhìn
Thẩm Hoài, còn vuốt vuốt mái tóc xõa ngang vai cuả cô, bày ra tư thái mê người:
- Anh không thấy sức hấp dẫn của tôi đủ lớn sao?
- 30 triệu đô la Mỹ đấy, cho dù cô bán mình đi cũng không đổi lấy được
số tiền đầu tư này. Người có loại điều kiện như thế này, trong đầu không thể bị sắc đẹp làm hồ đồ.
Thẩm Hoài đương nhiên không tin lời
nói bậy bạ của Tôn Á Lâm, người nghiêng đi, muốn moi sự thật từ miệng
Tôn Á Lâm, thấy cô mím môi không nói, khóe miệng còn có ý cười liền hỏi:
- Không phải là cô bắt cóc mẹ mình sau đó vơ vét 30 triệu đô la Mỹ từ chỗ bố cô đấy chứ?
Thẩm Hoài thật sự không nghĩ ra nhà họ Tôn có ai có thể vượt qua tập
đoàn Trường Thanh, có thể lập tức lấy ra 30 triệu đô la Mỹ.
- Nếu có ai có thể bắt cóc mẹ tôi thì bố tôi không chừng sẽ cho bọn cướp
30 triệu để bọn chúng trực tiếp giết con tin là được.
- Đó là ai?
- Anh phải biết rằng chú hai tôi trong báo cáo cho ban giám đốc tập
đoàn, khi nhận xét về triển vọng của hạng mục nhà máy mới Mai Cương đã
nhẫn tâm chọc nhiều cái xiên. Anh nói xem ngoài tôi ra thì còn ai có thể đem tiền dưỡng lão đầu tư vào cái hầm không đáy của anh?
Tôn Á Lâm nói.
- ...
Thẩm Hoài đương nhiên không ngốc, nghe Tôn Á Lâm nói như vậy cũng ngẩn người, hỏi:
- Ông ngoại tôi khi nào đến Đông Hoa?
- Thực ra ông không chỉ đến Đông Hoa một lần.
Tôn Ấ Lâm nói.
- Haiz...
Thẩm Hoài nhẹ thở dài một hơi, yên lặng ngồi trên ghế sô pha, nhất thời cũng có chuyện để trong lòng, không nói ra được.
Đây vốn không phải thứ tình cảm liên quan đến hắn, vẫn là khiến trong
lòng có loại cảm động khó mà khống chế được chảy ra, khiến hắn hiểu được cuối cùng hắn vẫn phải gánh vác cuộc đời của hai người, gánh nặng, tình cảm và các loại tốt xấu khác trong cuộc đời của hai người.
Tuy rằng “hắn” phạm phải sai lầm lớn khó mà bù lại được, vợ chồng Thẩm
Sơn đau lòng đoạn tuyệt quan hệ với “hắn”, tước đoạt quyền thừa kế của
“hắn”, kiên quyết đuổi “hắn” về nước, không hề gặp lại nhưng trong lòng
từ đầu đến cuối vẫn không vứt bỏ “hắn”.
Tôn Á Lâm nhìn vẻ mặt đau thương yên lặng của Thẩm Hoài, trong lòng trỗi lên cảm giác nhu
tình không nói nên lời khiến cô không quen lại khiến cô đắm chìm vào đó, giơ tay ra sờ vào râu ria trên cằm Thẩm Hoài, nói:
- Ông hai năm nay cũng không quản chuyện đại sự, cũng nhất thời không lấy đâu ra
nhiều tiền như vậy liền lấy phần tiền trong quỹ của gia tộc ra giao dịch với bố tôi. Bố tôi chung quy cũng không đành lòng nhìn số tiền riêng mà tôi tích lũy mấy năm bị bồi thường hết vào Mai Cương, nên mọi người mới miễn cưỡng góp ra 30 triệu đô la Mỹ, nếu nhà máy mới Mai Cương này anh
làm thất bại thì sẽ liên lụy đến ông dượng cùng bà cô, ngay cả tiền
dưỡng lão cũng tiêu hết...
Nhà họ Tôn được gọi là nhà lớn
nghiệp lớn, ngoài việc nắm giữ cổ phần ở tập đoàn Trường Thanh ra, hơn
nửa thế kỷ ở Paris và các vùng khác cũng tích góp được khá nhiều khu mua sắm và đầu tư các lĩnh vực khác. Quy mô quỹ của cả gia tộc có hơn trăm
triệu đô la Mỹ.
Tuy nhiên quỹ của gia tộc được thành lập là
vì phòng ngừa con cháu bất tài, cầm tài sản đi ra ngoài tiêu xài. Trong
tình huống bình thường, mọi người đều có thể nhận tiền sinh hoạt hàng
ngày từ quỹ của gia tộc theo tháng nhưng không thể lấy cả khoản tiền
lớn. Bình thường đầu tư quy mô lớn đều phải thông qua tập đoàn Trường
Thanh, tập đoàn nắm giữ quỹ gia tộc để tiến hành.
Đương
nhiên, chỉ cần là người làm việc vì gia tộc, bình thường đều có lương
cao có thể chấp nhận được, lại thêm định mức lấy từ quỹ gia tộc, mỗi năm tích cóp lại cũng là một con số tương đối khả quan.
Chỉ cần
làm người không quá ăn chơi trác táng, xa xỉ, lại có đầu óc đầu tư,
người nhà họ Tôn muốn tích cóp một chút tiền riêng ngoài quỹ của gia tộc cũng là chuyện đơn giản, giống như cha Tôn Á Lâm rất giỏi đầu tư, sau
lưng có rất nhiều công ty tư nhân.
Nếu đem so sánh thì vợ
chồng Thẩm Sơn những năm 80 mới ra nước ngoài định cư, lúc đó tuổi tác
cũng lớn, chỉ có thể làm những chức vụ nhàn nhã như cố vấn, giám sát sự
việc cho các xí nghiệp có liên quan của gia tộc. Mặc dù số tiền của bọn
họ trong quỹ gia tộc khá lớn nhưng nói đến tiền riêng thì ngược lại còn
lâu mới bằng những con cháu xa xỉ đời thứ ba có đầu óc kinh doanh như bố Tôn Á Lâm, chú hai hắn.
Vợ chồng Thẩm Sơn muốn chuẩn bị số
tiền này thì chỉ có thể lấy khoản định mức trong quỹ gia tộc của bọn họ
ra để giao dịch với người khác, nói đơn giản một chút là chuyển nhượng
quyền thừa kế quỹ gia tộc.
Cũng không thể nói cha Tôn Á Lâm
là kẻ đầu cơ thực tế, xã hội phương Tây vốn dĩ có truyền thống tình
người nhạt phai, huống hồ con cháu nhà họ Tôn lại chém giết nhiều năm
trên thương trường như vậy, nhiệt huyết cũng trở nên lạnh --- vợ chồng
Thẩm Sơn cho dù có đồng ý chuyển nhượng quyền thừa kế quỹ gia tộc để đổi lấy tiền mặt thì người khác cũng không ham hố gì. Ai mà không muốn lấy
30 triệu đô la Mỹ nắm chắc trong tay đi đầu tư cái gì cũng được, việc gì cứ phải thèm cái quyền thừa kế quỹ gia tộc có nhiều điều kiện hạn chế
như vậy chứ?
Nói cho cùng cha Tôn Á Lâm vẫn không đành lòng
nhìn con gái mình lâm vào cảnh khó khăn mới đồng ý vụ giao dịch này ---
trong chuyện này đương nhiên không thiếu sự nỗ lực thuyết phục của Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài không ngờ tới lai lịch của 30 triệu đô la này nhìn có vẻ đơn giản mà trên thực tế còn có một loạt thăng trầm.
Dương Lệ Lệ thay xong quần áo đi đến, quét hết số mảnh vỡ thủy tinh,
ánh mắt cũng trốn tránh Thẩm Hoài, khó chịu vì hắn xông vào nhìn hết cả
người cô.
Thẩm Hoài lại không thể nói thẳng với cô, Tôn Á Lâm cũng thích con gái đấy, cô khỏa thân trước mặt cô ấy, không biết sẽ
tiện nghi cho cô ấy bao nhiêu.
Lúc này Tống Hồng Quân gọi điện đến:
- Tiểu tử anh ở đâu đấy, mau hiện thân cho tôi, 30 triệu đô la Mỹ rốt
cục là chuyện gì vậy? Nếu anh không nói rõ với tôi thì hôm nay tôi sẽ
làm phiền chết anh. Anh không biết sau khi anh rời đi, sắc mặt bọn họ
thật là tuyệt vời!
Thẩm Hoài bảo Tống Hồng Quân trực tiếp
ngồi xe đến Văn Sơn Uyển, Tôn Á Lâm không để ý đến chuyện quần áo mát mẻ trước mặt Thẩm Hoài nhưng nghe nói Tống Hồng Quân sắp đến liền về phòng mặc thêm quần áo.
Chương 381-2: Phía sau số tiền đô la Mỹ không đơn giản
Tiệc tối chiêu đãi người được mời, quan viên đến Đông Hoa trước thời
hạn, Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn liền cùng rời khách sạn Nam Viên sớm hơn dự định với Đàm Khải Bình, quay về khu biệt thự của Ủy viên thường vụ.
Đàm Tinh Tinh mặc áo hai dây, đi dép lê loạn chạy trong nhà, thấy bố cô hôm nay về sớm như vậy liền hỏi một cách kỳ quái:
- Bố, sao hôm nay bố về sớm vậy?
- Con gái con đứa, xem xem con mặc cái kiểu gì vậy!
Đàm Khải Bình bực mình nhìn con gái một cái, trách mắng một hồi liền đi vào thư phòng.
Đàm Tinh Tinh học ở thành phố Từ, thành phố Từ nếp sống còn cởi mở hơn
Đông Hoa, hai năm nay vừa đến mùa hạ là có đầy áo hai dây trên đường,
Đàm Tinh Tinh thấy mặc áo hai dây ở nhà chẳng có chút gì là không thích
hợp cả, bị bố vô duyên vô cớ mắng một câu, mím môi đứng đó cảm thấy rất
oan ức, dậm chân về phòng thay đồ.
Vợ Đàm Khải Bình cũng chú ý chồng về nhà tâm trạng không thích hợp lắm, nhìn cửa thư phòng bị đóng một cái, hỏi Tô Khải Văn:
- Hôm nay sao thế?
Tô Khải Văn nghe thấy cười khổ một tiếng, nhất thời cũng không biết giải thích ra sao với mẹ Tinh Tinh.
Thẩm Hoài và Cao Thiên Hà hôm nay muốn mượn cơ hội càn rỡ một chút
nhưng lại là thứ yếu, ai cũng biết phía sau 30 triệu đô la Mỹ kia sẽ
vĩnh viễn không đơn giản chỉ là một con số.
30 triệu đô la Mỹ có thể làm nhiều việc lắm.
Lúc trước Cao Thiên Hà đem lợi ích của nhà máy thép thành phố chuyển
nhượng cho người khác, lợi nhuận cũng hàng nghìn vạn, chỉ thiếu chút nữa là thành công trong việc đem Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Đới Lạc Sinh
cũng kéo vào đầm nước đục Đông Hoa.
Dưới con số đơn giản là 30 triệu đô la Mỹ này, thế lực mà nó đại diện cho cũng không thể nào đơn giản như vậy.
Tài sản của tập đoàn Bằng Duyệt hiện nay gộp lại thì có thể vẫn chưa
được 200 triệu nhân dân tệ, nhưng cũng chính việc phía sau số tiền chưa
đến 200 triệu là nhà họ Chu, phía sau nhà họ Chu có Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Cố Bồi Anh, Đào Kế Hưng.....ở chốn quan trường vẫn có quan
viên có sức ảnh hưởng sâu sắc, có quan hệ lợi ích hợp tác với quan viên.
Những người này lúc này tạm thời duy trì sự khiêm tốn, nhưng không có
nghĩa là khi nhà họ Chu bị đánh đau, bọn họ không nhảy ra cắn anh một
miếng, không có nghĩa là anh có thể không kiêng nể gì, không cần phòng
bị bọn họ.
Khi Tôn Khải Nghĩa không thể nào moi tin tức cụ
thể từ phía Diêu Vinh Hoa thì chẳng phải là người đứng sau đưa ra 30
triệu đô la Mỹ, trọng lượng trong mắt Diêu Vinh Hoa ít nhất không nhẹ
hơn Tôn Khải Nghĩa sao?
30 triệu đô la Mỹ rốt cục là đến từ
thần thánh phương nào? Rốt cục có thần thánh phương nào ngoài nhà họ
Tống ra còn có thể giúp đỡ ủng hộ Thẩm Hoài một cách kiên định như vậy?
Không làm rõ vấn đề này, quả thật là khiến người ta ăn không ngon ngủ
không yên.
Đây không phải là xã hội với mối liên hệ đơn giản, Bí thư Thành ủy không thể coi trời bằng vung, y có thể đàn áp cấp dưới
nhưng lại không thể thấp đầu nhìn lên phía trên --- sắc mặt nhà họ Tống, sắc mặt của mấy đại lão ở tỉnh, y cũng phải nhìn như vậy.
Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh phê chỉ thị phản bác phương án tách rời thị
trấn Mai Khê trước đây, đối với Đàm Khải Bình mà nói chính là một tín
hiệu không có lợi, nếu như phía tỉnh còn có nhân vật cấp quan trọng gì
chẳng hạn như Triệu Thu Hoa, lại thêm việc công khai nói một hai câu
không hài lòng về y, y ở thành phố Đông Hoa rất có khả năng sẽ lâm vào
cảnh khó khăn bị mọi người vây đánh.
Ngay khi Thẩm Hoài bị ép sắp giao đại quyền của thị trấn Mai Khê ra, phát sinh chuyện như thế
này, đổi lại là ai cũng sẽ loạn lòng người.
Bọn Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ, Tống Hồng Kỳ được sắp xếp ở tại tòa nhà số một của nhà khách Nam Viên.
Lầu nhỏ gần hồ, sau khi đêm đến, mặt gồ có gió mát, lại thêm việc hàng
cây xung quanh vừa rậm vừa sát nhau, mùa hạ nóng bức cũng cực kỳ mát mẻ, mở cửa sổ ra, không cần điều hòa quạt điện cũng có thể ngủ.
Chỉ có điều tối nay thật khó mà khiến người ta ngủ một cách bình yên.
Cho nhân viên thư ký đi theo đều về phòng nghỉ ngơi, Tạ Chỉ và Hồng Kỳ
cùng với bố cô và Tôn Khải Nghĩa ngồi trong phòng khách dưới lầu nói
chuyện.
- Liệu có phải là Thẩm Sơn không?
Khả năng duy nhất mà Tạ Hải Thành nghĩ đến là Thẩm Sơn, nói:
- Mặc dù năm đó Thẩm Sơn đuổi Thẩm Hoài về nước, tỏ vẻ đoạn tuyệt quan
hệ nhưng nói cho cùng, Thẩm Hoài cũng là cháu ngoại của ông ta, cho dù
bề ngoài không liên hệ nhưng đứng phía sau âm thầm chú ý cũng không có
gì lạ.
- Thẩm Sơn không có được khoản tiền này.
Không phải Tôn Khải Nghĩa không nghĩ đến khả năng là Thẩm Sơn, nhưng 30 triệu đô la Mỹ không phải con số nhỏ.
Cũng không phải đãi ngộ trong tiểu thuyết ngôn tình mà nam chính được
hưởng thụ, hơi chút là đem mấy trăm triệu, mấy tỷ đô la Mỹ ra để đập
người. Tổng tài sản liên quan của nghiệp vụ Châu Á Thái Bình Dương của
tập đoàn Trường Thanh do ông ta phụ trách cũng chỉ có năm sáu trăm triệu đô la Mỹ, một hạng mục đầu tư quy mô chính thức đạt 30 triệu đô la Mỹ
đã không phải cái mà ông ta có khả năng chuyên quyền độc đoán.
Nếu Thẩm Sơn muốn thay cháu chuẩn bị khoản tiền này thật thì sao lại không có một chút động tĩnh nào chứ?
- Liệu có phải là Khải Thiện nhúng tay vào?
Tạ Hải Thành hỏi.
- Tôi lo nhất là điều này, anh cả tôi vẫn rất dung túng với Á Lâm.
Tôn Khải Nghĩa nói.
- Nhưng mà anh trai tôi là một người thận trọng, nếu lấy số tiền này ra thật thì anh ấy không thể không đích thân đi xem xét.
Tạ Hải Thành cũng sợ bố Tôn Á Lâm là Tôn Khải Thiện nhúng tay vào chuyện này.
Vợ chồng Thẩm Sơn đến những năm 80 mới ra nước ngoài định cư, chia lìa
cới nhà họ Tôn hơn 30 năm, đủ để khiến bọn họ cách xa khỏi dòng chính
nhà họ Tôn. Lại thêm việc sau khi bọn họ đến Pháp, tuổi tác đã cao, cũng không có cơ hội đảm nhiệm chức quan trọng ở tập đoàn Trường Thanh.
Vợ chồng Thẩm Sơn mặc dù kế thừa số định mức của quỹ gia tộc nhưng nhà
họ Tôn thực ra bị cho ra rìa, sức ảnh hưởng đối với tập đoàn Trường
Thanh nói một cách tương đối cũng rất yếu, tiền tiết kiệm trong tay cũng rất có hạn.
Bố Tôn Á Lâm Tôn Khải Thiện thì khác.
Không nói đến chuyện Tôn Khải Thiện vốn là con cháu dòng chính, khi còn trẻ liền đi cùng nhà họ Tôn di cư ra nước ngoài, từ nhân viên quản lý
cấp cơ sở, trong gần ba mươi năm, từng bước một tiến đến vị trí thành
viên chấp hành hội đồng quản trị tập đoàn Trường Thanh, là một trong
những lực lượng trung kiên phát huy sức ảnh hưởng quan trọng mà nhà họ
Tôn lúc đó cắm ở tập đoàn Trường Thanh, địa vị và quyền phát ngôn ở tập
đoàn Trường Thanh và nhà họ Tôn đều quan trọng hơn Tôn Khải Nghĩa.
Nếu phán đoán của Tôn Khải Nghĩa đối với tiền đồ của hạng mục nhà máy
mới Mai Cương là chính xác thì đương nhiên không cần lo lắng cái gì.
Quản lý nội bộ của tập đoàn Trường Thanh khá chính quy, “thừa nhận lý
lẽ, không nhận người thân” hoàn toàn có thể nói được. Nếu như phán đoán
của Tôn Khải Nghĩa có sai sót thì không phải “thừa nhận lý lẽ không nhận người thân” nữa, mà có sự chê trách “chèn ép ác ý”.
Tôn Khải Thiện không phải là người dễ ức hiếp, anh ức hiếp Thẩm Hoài thì thôi
đi, anh ác ý ức hiếp con gái yêu của ông ta còn mong ông ta bình tĩnh
hòa nhã sao?
Nếu đến bước kia thật thì vị trí Tổng giám đốc
bộ phận nghiệp vụ Châu Á Thái Bình Dương của Tôn Khải Nghĩa ít nhiều
cũng có chút lung lay muốn đổ rồi.
Tạ Hải Thành biết một khi
địa vị của Tôn Khải Nghĩa ở nhà họ Tôn, ở tập đoàn Trường Thanh không
vững chắc, quan hệ hợp tác giữa Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh sẽ
trải qua cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt, sẽ gây ra một loạt vấn đề rắc
rối.
Nhưng Tạ Hải Thành cũng không tin là người cẩn thận như
Tôn Khải Thiện lại không đích thân đi xem xét một lượt liền dễ dàng đưa
30 triệu đô la Mỹ đầu tư vào?
Tiền riêng mà Tôn Khải Thiện nắm giữ trong tay cũng không có mấy lần 30 triệu đô la Mỹ đâu?
Mấu chốt là Diệu Vinh Hoa phong tỏa tin tức với bọn họ như vậy, khiến
bọn họ mò mẫm trong đêm tối. Chỉ có thể ở đây đoán mò, cho dù biết chắc
là Tôn Khải Thiện ra tay cũng còn hơn là bây giờ hoàn toàn không biết gì hết.
Nghiệp vụ của ngân hàng Nghiệp Tín ở Hoài Hải mà Diêu
Vinh Hoa làm ở Từ Thành, hai năm nay tổng số tiền cho vay của ngân hàng
Nghiệp Tín đối với Mai Cương đã leo lên mức 180 triệu, hơn nữa đại đa số là thông qua tay Diêu Vinh Hoa, Diêu Vinh Hoa không còn nghi ngờ gì nữa là một trong những nhân vật kiên định ủng hộ sự phát triển của Mai
Cương, cũng là một nhân vật khiến người khác đau đầu.
Nghĩ
chuyện này cũng thật đau đầu, xã hội vĩnh viễn không đơn giản như trong
tưởng tượng, không nghĩ đến quan hệ phức tạp tổng hợp phía sau mà coi
Thẩm Hoài là một người không được nhà họ Tống coi trọng, 26 tuổi, ở địa
phương chẳng qua chỉ là con ông cháu cha làm chức vụ cấp Phó sở thì thật là quá ngây thơ.
- Con bà nó, ông đây kinh doanh đã
10 năm, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, tiền tích cóp lại cũng không
nhiều bằng số tiền mà anh mò được.
Tống Hồng Quân tức giận bất bình, vừa ghen tị vừa hận phàn nàn nói:
- Thật là đẹp trai không bằng gia thế tốt, sao tôi lại không có một người ông ngoại có lực như anh chứ?
- Anh nói xem câu này của anh nếu để ai vô tình truyền đến tai ông cụ
nhà họ Tống thì có phải anh sẽ phải gặm cành cây đến quỳ chịu tội không?
Tôn Á Lâm nheo mắt nhìn chằm chằm Tống Hồng Quân hỏi.
Bị Tôn Á Lâm nhìn đến mức lạnh hết sống lưng, Tống Hồng Quân trong lòng nghĩ mấy bà này rất có khả năng sẽ chạy đi đùa nghịch chuyện thị phi,
nhẹ nhàng cho mình một cái tát, nói:
- Cô cứ coi như tôi nói bừa, tôi đây chẳng phải là mắt thèm đến phập phồng không yên nói nhăng nói cuội sao?
Lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài hỏi:
- Có phải anh sẽ trực tiếp lấy số tiền này để nhập cổ phần không?
- Anh ấy rất mê quyền lực.
Tôn Á Lâm giơ đôi chân thon dài của cô lên, cũng không hiểu mà nhìn Thẩm Hoài hỏi:
- Sao anh lại mê chức quyền như vậy?
- Anh còn muốn làm quan à?
Tống Hồng Quân cũng rất khó hiểu.
Có 30 trệu đô la Mỹ trong tay, Thẩm Hoài có thể trực tiếp tư hữu hóa
Mai Cương, dù sao Mai Cương cũng qua tay hắn mới thành, chỉ cần hắn có
thể đưa cho địa phương bồi thường thỏa đáng, sẽ không ai ngăn cản hắn
đem Mai Cương trở thành xí nghiệp của mình.
Đương nhiên, quy tắc ngầm trong nước cũng như vậy, anh muốn phát tài thì đừng làm quan.
Như khi Chu Tri Bạch làm nhân vật thấp bé ở Đông Hoa, có thể coi là
nhân vật phong lưu hạng nhất, ảnh hưởng thực tế cũng không dưới quan
viên cấp Cục. Nhưng vào năm 95 Chu Tri Bạch muốn vào Đảng, lấy thân phận trong Đảng cũng khó khăn hơn tưởng tượng.
Nếu Thẩm Hoài lấy
30 triệu đô la Mỹ tư hữu hóa Mai Cương, cá nhân trực tiếp cầm cổ phần
Mai Cương, không cần nói thân phận trong Đảng phải từ bỏ mà vào Đại hội
đại biểu toàn quốc cũng không được, nhiều nhất chỉ là vào Mặt trận tổ
quốc có quyền phát ngôn nhưng thực ra cũng là kiếm một thân phận trong
Mặt trận Tổ quốc.
- Nếu tôi trực tiếp cầm cổ phần Mai Cương, hai người nói xem, người vui vẻ nhất là ai?
Thẩm Hoài hỏi.
- Anh dính chắc vào Đàm Khải Bình thật rồi?
Tống Hồng Quân hỏi một cách không hiểu.
Đàm Khải Bình đương nhiên hy vọng Thẩm Hoài trực tiếp tư hữu hóa Mai
Cương, như vậy thì Đàm Khải Bình sẽ mượn cớ Thẩm Hoài hoàn toàn thoát ly khỏi địa phương.
Thẩm Hoài sau này nhiều nhất thông qua
người khác mới có lực ảnh hưởng đến phát triển nghiệp vụ của Đông Hoa,
mà không có cách nào trực tiếp nhảy ra vung tay múa chân với sự vụ của
Đông Hoa --- trong thời gian dài như vậy, cả hệ thống Mai Cương, Thẩm
Hoài luôn là binh sĩ đi đầu, mạnh mẽ cứng rắn đứng ở tiền tuyến đấu đá
lung tung, thường xuyên đá lệch đánh nhầm, không ra bài theo đúng lẽ
thường, cứng rắn tạo ra khoảng không gian cho Mai Cương phát triển. Nếu
như Thẩm Hoài lui về phía sau màn, đổi tính cách khác mơ hồ, người khéo
đưa đẩy đến trước đài, Đàm Khải Bình và những người không qua lại với
Thẩm Hoài, hơn một nửa sẽ thở phào một cái đúng không?
Nhưng Tống Hồng Quân không nghĩ Thẩm Hoài vì ngây thơ mà đấu đá tranh giành với Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài nhẹ thở phào một hơi, hắn không muốn dùng phương thức mua bán để tư hữu hóa Mai Cương là vì có liên quan đến tình cảnh mà các xí
nghiệp tư nhân trong nước đang gặp phải chứ không phải nhà máy mới Mai
Cương xây xong đi vào vận hành là coi như hoàn thành mục tiêu của hắn.
Cho dù hạng mục nhà máy mới Mai Cương và các sửa chữa kỹ thuật có liên
quan đều hoàn thành thuận lợi, sản lượng trực tiếp mỗi năm mà Mai Cương
có thể cộng lại cũng chỉ 800,000 tấn.
Đến bước này, không cần nói Mai Cương so với sắt thép Yến Đô, sắt thép Trung Nguyên ở trong
nước, cho dù là so với tập đoàn thép ở tỉnh Quãng kém hơn rất nhiều,
thậm chí về sản lượng cũng không thể coi là đè được nhà máy thép thành
phố một cách vững chắc, con đường mà Mai Cương phải đi trong tương lai
còn rất dài.