Phong Khí Quan Trường

Chương 33: Chương 33: Tình Nghĩa Người Và Chó Chưa Dứt




Từ đường lớn đi xuống một đoạn là một tòa trạch viện lớn tầm nửa mẫu, tường vây bằng gạch xanh nhìn khá cổ kính, phía trước nhà là một tòa trì đường, bốn phía xung quanh phân tán bốn năm nhà hàng xóm, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ thấy từ đó lóe ra bảy tám ngọn đèn, leo lét chiếu sáng lấy cảnh vật xa gần.

Thẩm Hoài và chị em Trần Đan bước lại gần căn nhà, đột nhiên từ trong hắc ám truyền tới một tiếng chó sủa. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân người bên ngoài vẫn không dừng lại nên con chó sủa to hai tiếng, như có ý đánh tiêu ý nghĩ tiếp cận căn nhà của người ngoài.

Trần Đan thấy Thẩm Hoài hơi sững bước chân lại, ngờ rằng hắn sợ bị chó cắn, liền giải thích: “Kim tử hiền lắm, nó là con chó vàng Hải Văn nhặt từ trong thành phố về nuôi lúc sinh tiền. Nó nghe thấy tiếng bước chân người lạ cũng chỉ sủa hai tiếng, còn nếu gặp qua thì sẽ rất ngoan ngoãn. Có điều cũng kỳ quái, sau khi Hải Văn chết, phải đến nửa tháng nay Kim tử không lên tiếng rồi, cả ngày nằm sấp sau cửa nhà, nhìn chằm chằm người qua đường, giống như đang đợi Hải Văn trở về…”

Thẩm Hoài thử thăm dò huýt sáo một tiếng.

Tiếng huýt sáo vang lên trong đêm đen tĩnh mịch càng có vẻ trầm muộn, nhưng tiếng huýt vừa ra, liền thấy một bóng đen lủi ra từ trong bóng tối, nhảy phốc lên lao về phía Thẩm Hoài.

Trần Đan bị hù nhảy dựng, tưởng rằng Kim tử khùng rồi muốn cắn Thẩm Hoài, nhưng muốn ngăn cũng ngăn không kịp, đành trừng trừng nhìn Kim tử nhào đến trước mặt Thẩm Hoài, nhưng khi đến trước mặt xong nó lại chợt thu chân lại.

Kim tử chần chừ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lại thăm dò ngửi ngửi xung quanh bàn chân, tựa hồ muốn từ trên thân người này ngửi ra mùi gì đó quen thuộc… tiếng huýt sáo kia đúng là quá đỗi thân quen, nhưng mùi vị người này lại rất đỗi xa lạ, Kim tử hơi mê mang, có vẻ như không cam tâm khi tiếng huýt sáo đó cứ thế tan biến, nó cứ gào “ưng ửng” như nức nở không thôi.

Trần Đồng cũng chỉ cho rằng Kim tử muốn cắn Thẩm Hoài, hắn làm sao có thể để Thẩm Hoài bị chó cắn? Bởi thế liền nhảy xuống xe, nhấc chân đá về phía con chó, tưởng đem mầm mống nguy hiểm đá văng sang một bên.

“Đừng!” Nhìn Trần Đồng nhấc chân đạp tới, Thẩm Hoài ngăn không nổi, vội nhấc chân vượt lên, ngăn ở trước mặt Kim tử. Trần Đồng nhấc chân đá chó, nào biết cân nhắc nặng nhẹ, chân Thẩm Hoài cứ thế chịu oan uổng một đạp, đau đến thấu tim gan, nhịn không nổi quay sang lớn tiếng chỉ trách Trần Đồng: “Nó chỉ không quen tôi thôi, cậu cần gì phải đá nó?”

Trần Đồng bị Thẩm Hoài hù sợ, Trần Đan cũng bị biến cố đột nhiên phát sinh vừa rồi dọa dốt, không biết nên xoay xở thế nào.

Thẩm Hoài hiểu lúc nãy Trần Đồng gấp gáp ra chân là vì sợ chó cắn mình, chỉ là giờ đây hắn không khống chế nổi tình tự kích động trong lòng nữa rồi, cứ thế ngồi bệt xuống đất ôm chặt Kim tử sắp chìm trong mê mang, khóc rống lên…

Chớp mắt khi Kim tử bị Thẩm Hoài ôm chặt, nó còn muốn giãy dụa, đột nhiên như cảm giác thấy ôm ôm thế này là hành động khá quen thuộc của người kia, mắt nó mở to nhìn chăm chăm người trước mặt đang lả chả rơi nước mắt, tuy mê mang khó hiểu nhưng vẫn vươn đầu tới, thè lưỡi ra liếm liếm lên mặt hắn hai cái, nước mắt mằn mằn không phải thứ gì dễ nuốt, liền không cố giãy dụa tránh ra nữa mà tận hưởng cảm giác ôm ấp thân quen mà ấm áp này.

Trần Đan cảnh giác và phòng bị với hắn, điều này Thẩm Hoài không trách nàng, cũng cảm thấy nàng nên làm thế mới đúng. Hắn cũng khống chế tình tự, cố gắng dùng phương thức không quá đường đột để tiếp cận tiểu Lê và Trần Đan. Có điều lý trí càng khắc chế, thì cảm giác phức tạp khi thân nhân đứng đối mặt nhau mà không thể nhận nhau kia càng bị đè nén lợi hại, bởi thế hôm nay, trong tình cảnh này, tâm hồn hắn không chịu nổi nữa, cứ khóc lóc ra hết nước mắt cho thỏa.

Kim tử vẫn còn nhận ra mình! Thẩm Hoài kích động tự nhủ, nước mắt lại càng không ngăn nổi, lả chã rơi xuống ướt đầy mặt.

Chị em Trần Đan, Trần Đồng đều dốt mắt. Lúc chiều Thẩm Hoài đem “mèo mặt vàng” Vương Cương dọa sợ uy phong biết bao nhiêu, ai ngờ bây giờ lại ôm lấy một con chó “xa lạ” đau khóc thất thanh thế này. May giờ là ban đêm, xem như hình tượng còn chưa bị hủy hết, nhưng cũng đủ để đem hai chị em Trần Đan dọa ngây người, không biết nên hỏi gì, làm gì cho đúng.

“Anh?” Trong cửa nhà chợt truyền tới một tiếng la dè dặt.

“À, là bọn anh…” Nghe thấy tiểu Lê từ trong nhà gọi ra, Trần Đồng cho rằng đang gọi mình, lúc này mới hồi thần, cất tiếng trả lời.

Cũng chính tiếng la sợ sệt của tiểu Lê phảng phất như một tiếng chuông vang vọng tận sâu trong linh hồn Thẩm Hoài, khiến tình tự thất khống của hắn được kinh tỉnh lại, chuyển mắt nhìn sang, thấy đèn trong nhà đã bật lên, từng chút ánh sáng hắt lên khuôn mặt nhỏ gầy thanh mảnh của tiểu Lê khiến hắn như nhìn ra được vẻ mê mang và đượm buồn thất vọng trong mắt nàng: chẳng lẽ tiểu Lê cũng nghe được tiếng huýt sáo mà hắn không kìm được huýt lên lúc nãy?

Kim tử đã hơn 8 tháng tuổi, da lông toàn thân mịn màng, hệt như một mảnh gấm ố vàng cuốn lên da thịt, thân cũng cao đến ngang đầu gối Thẩm Hoài rồi. Nó cứ đứng bên cửa nhà ngoe nguẩy đuôi, sủa ưng ửng mấy tiếng như muốn nói cho nàng biết: Anh ta, chính là anh ta, giờ anh ta về rồi!

Tiểu Lê đứng dưới ánh đèn nên không nhìn rõ được nước mắt trên mặt Thẩm Hoài, nhìn thấy Trần Đan, Trần Đồng, cùng với vị Thẩm thư ký từng giúp qua các nàng ở trong xưởng thép thành phố đều đứng trước cửa, liền chỉ coi tiếng huýt sáo quen thuộc vừa rồi là ảo giác…

Tuy trong lòng tiểu Lê khá thất vọng, song vẫn mở cửa nhà ra, hỏi: “Sao muộn thế này chị mới về? A, vết rách trên mặt anh Trần Đồng là chuyện gì vậy?”

Tâm lý Thẩm Hoài tuy cũng nhói đau, nhưng may mà đầu óc đã tỉnh táo lại, vội lau đi nước mắt còn vương trên gò má, cười cười nói với Trần Đan đang sững sờ: “Lúc nhỏ tôi cũng có một con chó bầu bạn, Kim tử nhìn qua rất giống nó. Khi đó tôi còn ở trong nông trường, hai mẹ con sống dựa vào nhau, cũng không có ai để làm bạn, chỉ có con chó kia bồi hai chúng tôi trải qua những tháng ngày gian nan nhất. Năm tôi 12 tuổi thì mẹ sinh bệnh qua đời, con chó kia ở với tôi thêm một năm nữa rồi cũng chết già, sau đó một mình tôi cô đơn sống đến bây giờ, ngay cả một người bạn thân thiết đều không có…”

Thẩm Hoài đã khóc đến cái bộ dạng này rồi, Trần Đan sao còn sẽ hoài nghi tính chân thực trong lời nói của hắn. Sự cảnh giác và giới bị của nàng với Thẩm Hoài, qua khắc này cũng triệt để tiêu tán, có chỗ nào đó mềm mại trong cõi lòng nàng đã bị tình cảm mà người ấy vừa phát tán đi ra cảm động.

“Trần Đồng, em vào với tiểu Lê trước đi…” Trần Đan sợ bộ dạng này của Thẩm Hoài sẽ khiến người khác lúng túng, bèn để em trai theo tiểu Lê vào trong nhà trước, còn nàng ở lại đứng trong bóng đêm với Thẩm Hoài thêm một lúc.

Kể ra thì đúng là khá kỳ quái, Kim tử không thèm để ý đến tiếng tiểu Lê gọi, mà cứ ngoan ngoãn đứng dưới chân Thẩm Hoài, bất thời còn dùng đuôi quẹt quẹt lên ống chân hắn.

Thẩm Hoài ngồi bệt xuống nền sân đất, đến giờ mới cảm thấy đỡ đau vì một cước của Trần Đồng, có điều xương cẳng chân hẵng còn tê tê, cuộn lên ống quần để quan sát thì thấy da ngang giữa ống quyển đã tím bầm thành một khối lớn.

“Tên tiểu tử Trần Đồng này thật không biết phân nặng nhẹ a.” Quang tuyến rất tối, Trần Đan muốn nhìn được chỗ bị thương trên chân Thẩm Hoài thì chỉ có thể ngồi xổm xuống đối diện, rướn người lên nhìn, vươn tay ấn ấn lên khối da màu sậm đen, ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”

“Tôi sợ Kim tử bị Trần Đồng đá mới nhấc chân lên cản, lúc đó vừa gấp lại vừa đau mới nói nặng hắn mấy câu, lát nữa cô giúp tôi nói với cậu ta một tiếng.” Thẩm Hoài cố vờ nhẹ nhàng nói.

Thực ra hắn không để ý mấy đến một đạp kia của Trần Đồng, mà chỉ là muốn tận nhanh khiến tình tự bình tĩnh trở lại, cảm giác được ngón tay mát lạnh của Trần Đan ấn lên lưng bàn chân, khuôn mặt nàng ngay sát mặt hắn, trong bóng đêm nhìn như bông sen nổi trên mặt nước, ánh mắt trong suốt, không chút gợn bẩn, Thẩm Hoài còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng, tình tự kích động cũng dần được vỗ an, tâm lý cảm giác âm ấm, khắc chế lấy xung động muốn ôm nàng vào lòng thật chặt.

Đợi kích động qua đi Thẩm Hoài mới cùng Trần Đan bước vào nhà, Trần Đồng và tiểu Lê đã chuẩn bị sẵn cơm chiều trong bếp.

Quan hệ giữa Trần Đan và chồng sau khi kết hôn một mực đều trong tình trạng “chiến tranh lạnh”, đến sau nàng dứt khoát trú hẳn trong túc xá của trạm chiêu đãi, phải đến gần đây mới ở cùng cùng tiểu Lê.

Xung quanh căn nhà khá vắng vẻ, bởi vì được xây trên gò, ba mặt vòng bởi trì đường, một mặt là bờ ruộng thông thẳng đến đường lớn, trong chu vi hai ba trăm mét không có nhà nào khác. Cho dù hai người cộng thêm một con chó mật nhỏ như chuột ở trong nhà mà vẫn cảm thấy trống hoác.

Cho dù Thẩm Hoài không vừa vặn muốn thuê phòng ở Mai Khê, Trần Đan cũng định đem tiểu Lê tiếp lên thị trấn, bỏ nhà cũ này lại. Có điều Kim tử ở dưới quê quen rồi, đem nó đến nuôi trong trạm chiêu đãi cũng phiền phức, nên cứ do dự mãi mà chưa quyết.

Thẩm Hoài muốn thuê trọn cả căn nhà, cũng đáp ứng sẽ trong nom luôn cả Kim tử cẩn thận, Trần Đan và tiểu Lê có thể tùy thời tới thăm nó, vấn đề này liền được giải quyết.

Tiểu Lê còn chưa đến tuổi phải nghĩ nhiều, dù kiên cường đến đâu thì cũng chỉ là cô bé 15 -16 tuổi, những ngày qua dần có thói quen ỷ lại vào Trần Đan. Thế nên giờ chuyện cho thuê nhà toàn mặc cho Trần Đan thay nàng quyết định.

Trần Đan vốn không nghĩ đi lại quá gần với Thẩm Hoài, sợ hắn có ý đồ gì đó bất chính với mình, đi lại càng gần, bị hãm sẽ càng sâu. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hoài ôm Kim tử khóc lớn, tầng băn khoăn lẫn giới bị kia cũng thình lình tan biến.

Nàng biết Thẩm Hoài nhìn qua có vẻ phong quang vô hạn, tuổi trẻ mà tài cao, gan lớn, nhưng trong nội tâm nhất định phải từng thừa nhận thống khổ mà người thường khó tưởng tượng, có thế mới sẽ trong lúc không kiềm chế được, tình cảm dồn nén trong lòng bị bung ra…. Tuy hình tượng khóc lóc rất khó coi, nhưng chính dạng người như thế mới khiến nàng cảm nhận được sự an tâm, chân thực.

Nghi đến bộ dạng vừa rồi của Thẩm Hoài, lại nhìn thấy cả đêm Kim tử đều lẻo đẽo bên chân Thẩm Hoài không rời, thập phần hưởng thụ khi hắn vuốt ve, nội tâm Trần Đan lại ấm lên vì cảm động, lại làm sao có thể cự tuyệt không cho hắn thuê nhà cũ này?

Chuyện thuê phòng xem như được giải quyết xong, Trần Đan và tiểu Lê chết sống cũng quyết không nhận tiền thuê, Thẩm Hoài để ba tháng, sáu trăm đồng tiền thuê lên bàn, nói:

“Tôi đến Mai Khê là để làm cán bộ, nếu thuê phòng mà không trả tiền thuê thì coi sao được. Đây cũng thuộc địa giới thị trấn a, cả căn nhà và vườn tược lớn thế này, mỗi tháng chỉ lấy có 200 đồng tiền thuê, thật đúng là quá rẻ. Còn chuyện hợp đồng, các cô cứ soạn ra, tôi ký; ngoài ra nhờ thông báo giúp với trong thôn một tiếng. Đừng để hàng xóm láng giềng nhìn thấy có người xa lạ vào đây, tưởng là kẻ trộm bắt đánh cho một trận thì khổ…”

Lời Thẩm Hoài nói rốt cuộc mang theo sức thuyết phục không cho cự tuyệt; chối từ không đành, Trần Đan liền tự làm chủ nhận tiền thuê giùm tiểu Lê. Tuy xưởng thép thành phố đồng ý trước khi tiểu Lê tìm được việc làm sẽ án theo tháng chi trả sinh hoạt phí và học phí của nàng. Có điều thời buổi này vật giá tăng với tốc độ chóng mặt, mỗi tháng chỉ có hơn 120 đồng sinh hoạt phí thì sống khá chật vật, hơn nữa tiền công của Trần Đan cũng không cao.

Cho thuê nhà cũ, mỗi tháng các nàng có thể được thêm 200 đồng tiền thuê, sinh hoạt sẽ không phải tằn tiện như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.