Phong Khí Quan Trường

Chương 105: Chương 105: Trát Nhân Đao




Lưu Thành Quốc hút xong điếu thuốc liền cáo từ rời đi, Thẩm Hoài cầm điện thoại lên, suy nghĩ câu từ một lúc, rồi trực tiếp gọi đến phòng làm việc của Hàm Học Đào.

“Cát phó phòng vừa báo cáo vụ việc với tôi xong.” Trong điện thoại, Hàm Học Đào nói: “Căn cứ theo lời Lý Phong, phản ứng từ quần chúng xung quanh và sư sinh trong trường, phán đoán sơ bộ có bảy người dẫn đầu gây chuyện, có tính chất côn đồ, xã hội đen. Thương tình của hai thầy trò bị đánh cũng rất nghiêm trọng. Đối với vụ án này, thị trấn các cậu nhìn nhận thế nào?”

“Thái độ của Lý Phong đại biểu cho thái độ thị trấn chúng tôi, tất nhiên là toàn lực ủng hộ thị cục đả kích phần tử phạm pháp.” Thẩm Hoài còn sợ xử lý đám lưu manh vô lại này chưa đủ nghiêm lệ, sao chủ động đi bao che chúng được. Không khỏi thầm thì, đúng là Lý Phong rất có tự giác làm xe mở đường, đâm chọc đủ tợn.

“Ngoài ra, phần tử cầm đầu có quan hệ thân thích với Lỗ Tiểu Sơn đồn trưởng đồn các cậu, tính chất khá nghiêm trọng, nói không chừng còn liên quan đến những án tình khác.” Theo kinh nghiệm bản thân, Hàm Học Đào nói tiếp: “Tôi lập tức thông báo cho công an Hà Phố, kiến nghị bọn hắn tạm thời đình chức đồn trưởng của Lỗ Tiểu Sơn, tiến hành điều tra, một khi phát hiện có thêm vấn đề khác, lập tức xử lý ngay…”

Thông thường, Hàm Học Đào không muốn làm to chuyện ngay trong nội bộ hệ thống cảnh sát. Nhưng với loại tiểu nhân vật tôm tép như đồn trưởng đồn Mai Khê, Thẩm Hoài nhất định muốn giẫm, hắn cũng không có lý do gì để đứng ra che chở. Hơn nữa Thẩm Hoài sắp phải chủ trì công tác toàn diện ở Mai Khê, trước khi ngồi ghế đứng đầu lại xảy ra chuyện này, không chỉnh đốn phong khí xã hội, ảnh hưởng sẽ rất không tốt, quá trình triển khai công tác về sau cũng bất lợi.

“Còn chuyện này nữa, phải nhờ Hàm cục trưởng anh giúp đỡ…” Thẩm Hoài nói.

“Ừ, cậu cứ nói…” Hàm Học Đào nói.

“Tôi nhớ Hàm cục trưởng có nói qua, Lưu Thành Quốc của thị cục có kinh nghiệm, có năng lực, lại tuân thủ nguyên tắc, để cậu ấy đến Mai Khê, chỉnh trị công tác trị an thị trấn chúng tôi được không?” Thẩm Hoài hỏi.

Khác với nhận án, đồn công an thị trấn là đơn vị cấp phó khoa, mà đồn Mai Khê thuộc quyền quản hạt của Hà Phố, Lưu Thành Quốc là cốt cán của thị cục, nhưng muốn đề bạt thẳng lên làm đồn trưởng, ngay như Hàm Học Đào cũng cảm thấy khá vướng tay.

Lúc xảy ra chuyện đâm xe, Thẩm Hoài từng biểu thị hân thưởng Lưu Thành Quốc, hàm hồ đề qua hy vọng có thể điều hắn tới Mai Khê công tác. Sau ba tháng, lần này xem như Thẩm Hoài chính thức nhắc lại yêu cầu.

Lúc đó, cho dù Thẩm Hoài đề ra, Hàm Học Đào cũng sẽ qua loa cho xong chuyện.

Ngày đó có lẽ Hàm Học Đào đã đoán được sau lưng Thẩm Hoài có tân bí thư thị ủy làm ô dù, nhưng đương thời hắn còn không biết người tới đảm nhiệm bí thư thị ủy Đông Hoa sẽ là Đàm Khải Bình.

Lúc ấy Thẩm Hoài trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một phó bí thư hương trấn, dù trong tâm trí tân bí thư thị ủy có địa vị trọng yếu bao nhiêu, cũng chưa chắc sẽ ủng hộ hắn trực tiếp nhúng tay vào sắp xếp cán bộ cấp phó khoa. Hàm Học Đào làm cục trưởng cục công an, tất nhiên không hạ mình đến mức cầm ghế phó khoa trong nội bộ hệ thống ra, đi lấy lòng một phó bí thư đảng ủy trấn.

Nhưng sự tình phát triển đến hiện tại, chưa kể Đàm Khải Bình rất hân thưởng Thẩm Hoài, chưa kể năng lực Thẩm Hoài biểu hiện ra khá chói mắt lẫn ẩn ẩn bối cảnh sâu không thấy đáy sau lưng. Làm một chân trong vòng tròn của bí thư thị ủy, Hàm Học Đào cũng cảm giác thấy nên có trách nhiệm thay Thẩm Hoài giải quyết vụ việc này.

“Được, việc này để tôi giao lưu trước với phía Hà Phố xem, chắc sẽ đả thông thôi.” Hàm Học Đào nói, cho dù không sắp xếp được Lưu Thành Quốc tới Mai Khê, nhưng Thẩm Hoài đã nói giúp, hắn cũng sẽ đề bạt lên, đám vỗ mông ngựa bên người đã đủ nhiều rồi, trong cục tất phải có một số kẻ gánh được việc.

Nghe Hàm Học Đào trả lời đầy vẻ khẳng định, Thẩm Hoài cười nói: “Vậy phải cảm tạ Hàm cục trưởng trước, hôm sau có rảnh mời anh uống rượu.”

“Đối với công tác của cậu ở Mai Khê, Đàm bí thư rất mãn ý, cũng hy vọng Mai Khê làm ra càng nhiều thành tích; chúng ta đây là đều phân ưu với Đàm bí thư thôi.” Hàm Học Đào cười nói.

Hắn biết những ngày qua Thẩm Hoài một mực xuất lực thúc đẩy chuyện cao ốc Thiên Hành. Mà chuyện Thiên Hành được xử lý tốt, với chuyện Đàm Khải Bình tấn tốc nắm giữ cục diện Đông Hoa có tác dụng cực then chốt. Đàm Khải Bình mà nắm được cục diện, đem đám nhân mã vây quanh Cao Thiên Hà áp dưới chân, càng quan hệ trực tiếp đến tiền đồ bản thân hắn.

Mọi người đều cùng trong mắt xích, tất nhiên phải chiếu cố lẫn nhau. Tuy bây giờ quan vị Thẩm Hoài thấp nhất, nhưng Hàm Học Đào có thể nhìn ra, địa vị của hắn trong mắt Đàm Khải Bình không thấp chút nào.

**************************

Xế chiều, trong phòng làm việc, Đỗ Kiến nhận được điện thoại từ bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng.

Đào Kế Hưng rất khách khí, nói đồng chí lão thành nên để thanh niên tuổi trẻ có cơ hội tiến bộ, hỏi Đỗ Kiến nhìn nhận thế nào về công tác của Thẩm Hoài ở Mai Khê trong thời gian qua.

Đỗ Kiến có thể nhìn nhận thế nào được nữa? Phía huyện ủy không thả xuống một tờ công văn trực tiếp điều đi, Đào Kế Hưng gọi điện nhắc nhở khéo thế này, đã tính là không có gì phải hổ thẹn với hắn.

Sau vụ đâm xe, đối với kết cục này Đỗ Kiến đã sớm có dự liệu. Nhưng có chuẩn bị về mặt tâm lý là một chuyện, bị bức đẩy khỏi cái ghế khổ công vun đắp hơn bảy tám năm qua là một chuyện hoàn toàn khác. Hơn nữa huyện ủy không quá khả năng sắp xếp vị trí tương đương cho hắn, trong lòng Đỗ Kiến sao dễ chịu cho được.

Khăng khăng lại đụng phải chuyện trời đánh thế này, trong khi Lý Phong, Hoàng Tân Lương lại biểu hiện tích cực quá mức trước mặt Thẩm Hoài, tâm lý Đỗ Kiến như chất đầy cỏ tranh, chỉ chực một mồi lửa bộc phát, ngồi cũng không xong, đứng cũng không vững.

“Thùng thùng thùng.” Chợt cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Không biết lại có chuyện gì tìm lên cửa nữa đây, Đỗ Kiến ngồi sau bàn, nhấp một ngụm trà lạnh, để tâm tình an tĩnh lại, mới gọi người ngoài cửa vào.

Bắt gặp Chu Tiểu Du, chủ nhiệm ban văn giáo, hiệu trưởng trung học Mai Khê thập thò trước cửa, Đỗ Kiến phát hỏa rồi. Nếu không phải vì thằng này dung túng mấy tên lưu manh vào trong trường gây chuyện, hắn đâu đến nỗi bị Thẩm Hoài “vỗ vào mặt” đương trường, thần tình trầm xuống, hỏi: “Có chuyện gì thì mở cửa mà vào, làm gì như trộm gà bắt chó thế!”

“Vừa rồi người của thị cục gọi tôi đến tìm hiểu tình hình, tôi thấy ngữ điệu của Lý Phong khi trao đổi với bên thị cục không bình thường.” Chu Tiểu Du thần bí nói.

“Có gì không bình thường?” Đỗ Kiến hỏi lại.

“Lý Phong nói đám em vợ Lỗ Tiểu Sơn có tính chất xã hội đen, thị trấn đã có phản ánh từ lâu, đây không phải đào hố chôn Lỗ Tiểu Sơn ư?” Chu Tiểu Du nói: “Nếu thật là xã hội đen, vậy Lý Phong phân quản trị an, không phải tự hắn tìm trách nhiệm để gánh à?”

“Thế thì có gì không bình thường?” Đỗ Kiến trừng Chu Tiểu Du, lệ thanh mắng: “Lý bí thư có thể kiểm điểm tự phê sâu sắc, anh còn ở đây ăn nói lung tung, tôi thấy tâm tư của anh mới không bình thường?”

“Tôi làm sao…” Chu Tiểu Du định mở miệng giải thích, lại cảm thấy không nên để Đỗ Kiến bất mãn, mới chuyển chủ đề, nói: “Thẩm bí thư đến Mai Khê đã quá tác uy tác phúc rồi; Đỗ bí thư anh khoan hồng đại lượng, không cùng hắn so đo, nhưng chuyện hôm nay, hắn không nể mặt anh và Hà trấn trưởng đang ở đương trường, cầm tài liệu ném ngay mặt Lỗ Tiểu Sơn, còn mắng bọn tôi như con như cháu…”

Đỗ Kiến nhăn mày, khép mắt lại, thổ lộ thực tình: “Lúc chiều Đào bí thư gọi điện cho tôi, hy vọng tôi rời Mai Khê, chắc Lý Phong đã biết chuyện này…”

“Hả!” Chu Tiểu Du sững người, hắn nghĩ không thông. Xem xem, Thẩm Hoài mới đến Mai Khê nhận chức chưa qua ba tháng, huyện ủy đã muốn điều Đỗ Kiến đi để nhường ghế, thế này thì còn thiên lý hay không?

Chu Tiểu Du nhẹ giọng thăm dò: “Hà trấn trưởng tiếp nhận anh làm bí thư?”

“Nếu Hà Thanh Xã tiếp nhận ghế của tôi, Lý Phong có thể nhiệt tình thế ư?” Đỗ Kiến than thở: “Cậu a, dồn tâm tư vào trường học đi, đừng như Lỗ Tiểu Sơn, lấp luôn cả đường lui của mình.”

“Hôm nay Lỗ Tiểu Sơn cũng không nói gì quá đáng a, hơn nữa đồn công an chịu trách nhiệm trước hai bên, cả trấn chính phủ và huyện cục, Thẩm Hoài lên làm thư ký, chưa hẳn đã làm gì được hắn.” Chu Tiểu Du phân vân.

Đỗ Kiến mở mắt ra, híp mắt nhìn Chu Tiểu Du, cười cười.

Nụ cười như chế nhạo, lại như thương hại…. Chu Tiểu Du lạnh sống lưng, thấp thỏm hỏi: “Sao vậy, tôi nói sai gì ư?”

“Lão Chu, ngồi xuống.” tâm lý Đỗ Kiến vừa xót vừa đau, chỉ chỉ vào ghế dựa trước bàn, để Chu Tiểu Du ngồi xuống. Người sắp đi, lời cũng thiện. Không muốn Chu Tiểu Du về sau ở lại chết mà không biết vì sao mình chết, chìa điếu thuốc cho hắn, nói: “Hồi mới đến Mai Khê, tôi một mực phụ trách công tác giáo dục, chúng ta phối hợp sáu bảy năm, cũng tính là ăn ý. Cậu nghe tôi một câu, ngày mai, trên hội nghị đảng chính, chủ động từ chức chủ nhiệm ban văn giáo đi…”

Chu Tiểu Du trầm mặc một lúc lâu, hắn biết lời Đỗ Kiến không phải nói suông, dè dặt hỏi: “Đỗ bí thư, anh nói Lỗ Tiểu Sơn sẽ bị lấp chết trong vụ này?”

“Nếu kẻ gây chuyện hôm nay là xã hội đen, người gánh trách nhiệm không phải tôi, không phải Lý Phong, không phải Hà Thanh Xã, thì sẽ là ai?” Đỗ Kiến nói.

“…” Chu Tiểu Du hít sâu một hơi: “Tôi nói mà, sao hôm nay ngữ điệu Lý Phong có vẻ là lạ, hắn đúng là xuống tay được a?”

“Sao hắn không xuống tay được?” Đỗ Kiến cười, đắng chát.

Lý Phong căn bản không có tuyển chọn, một là cùng gánh trách nhiệm với Lỗ Tiểu Sơn, một là chủ động làm đao trong tay Thẩm Hoài, quay sang cắm chết vào người họ Lỗ.

Là một cán bộ cơ sở, không biết phải chọc nhiều ít đao vào thân đồng liêu mới cào đến ghế phó bí thư đảng ủy. Lý Phong mới chưa đến 40 tuổi, sao chịu cả đời này bị kẻ khác giẫm dưới chân, không ngo ngoe lên được?

Thấy Chu Tiểu Du trầm mặc, Đỗ Kiến nói: “Lỗ Tiểu Sơn tự làm tự chịu, cũng không nhìn hướng gió, không biết chùn tay lại. Em vợ hắn chạy vào trường, đánh người ta bất tỉnh nhân sự, không nghiêm túc xử lý thì ăn nói thế nào với thầy trò trong trường, ăn nói thế nào với gia thuộc người bị hại…”

Lúc này điện thoại trên bàn chợt vang lên, Đỗ Kiến nhấc máy, không nghĩ đến lại là điện thoại của Đào Kế Hưng.

Chu Tiểu Du đứng lên định đi ra, Đỗ Kiến án án tay để hắn ngồi lại, hắn còn có chuyện muốn nói với Chu Tiểu Du.

“Đào bí thư, tôi đang có sự tình muốn báo cáo với anh; anh gọi điện thế này có chuyện gì à?” Đỗ Kiến hỏi.

“Cậu định nói vụ ẩu đả trong trường trung học Mai Khê, hai thầy trò bị thương nhập viện chứ gì?” Đào Kế Hưng dứt khoát nói: “Tôi gọi cho cậu cũng là vì chuyện này.”

“Đúng, tôi đang định báo cáo với anh đây. Hôm nay có bảy thanh niên ngoài xã hội xông vào trường gây chuyện, đả thương nghiêm trọng hai thầy trò, người bị hại đã được đưa tới bệnh viện thành phố cứu chữa. Tên cầm đầu có quan hệ thân thích với đồn trưởng Lỗ Tiểu Sơn, tôi nghi ngờ bình thời hắn đã dung túng bao che cho đám này. Đương nhiên, sự việc xảy ra, tôi cũng có trách nhiệm rất lớn…”

“À, các đồng chí phụ trách điều tra của thị cục đã báo cáo cho huyện ủy, tôi chỉ tìm cậu chứng thực thôi. Xem ra sự tình còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng, huyện ủy và huyện cục sẽ lập tức phái tổ điều tra xuống phối hợp làm rõ vụ việc…”

“Được, phía Mai Khê nhất định sẽ phối hợp toàn lực.” Đỗ Kiến đợi Đào Kế Hưng cúp điện thoại trước, mới thả máy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.