Phong Khí Quan Trường

Chương 200: Chương 200: Trên Tàu (2)




Trong toa tầu ầm ỹ, chợt nghe có tiếng mềm mại gọi tên mình, Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy Hùng Đại Linh đang ngồi đối diện, cách mình hai dãy ghế.

“Chậc!” Thẩm Hoài khổ sở lắm mới chen sang đó được, nói: “Đến đây cũng có thể gặp được, có phải thấy tôi liền có cảm giác như âm hồn không tán?”

“…” Chợt thấy Thẩm Hoài, trong lòng nàng sinh ra cảm giác hớn hở khó nói nên lời. Nghe hắn chọc thế này, cảm thấy khá buồn cười, rũ cả người, ngẩng đầu hỏi: “Anh đi Bắc Kinh à?”

“Ừ!” Thẩm Hoài nói: “Em được nghỉ sao không về Đông Hoa?”

“Vốn cũng định về.” Hùng Đại Linh nói: “Nhưng chị em bảo ngày mai sẽ cùng Chu Minh ngồi máy bay lên Bắc Kinh tham gia hoạt động kêu gọi đầu tư gì gì ấy. Em liền theo mấy đứa bạn lên Bắc Kinh chơi một vòng, rồi theo chị với anh rể về Đông Hoa luôn…”

“À, ra là vậy!” Thẩm Hoài nhớ ra Chu Minh làm cán bộ trong kế ủy (ủy ban kinh tế kế hoạch) thành phố, lần này cũng có trong danh sách tham gia hoạt động kêu gọi đầu tư. Mượn cớ công sai, đưa cả vợ lên Bắc Kinh chơi một chuyến, không có gì là ngạc nhiên cả. Chỉ không ngờ lại khiến hắn và Hùng Đại Linh có cơ hội gặp mặt trong toa tàu thế này.

“Mấy bạn này đều là bạn học của em, có bạn người Bắc Kinh, cũng có bạn như em, lên Bắc Kinh chơi cho biết.” Hùng Đại Linh đứng lên giới thiệu đám bạn đồng hành. Nhưng đến lúc giới thiệu Thẩm Hoài lại khá khó xử, rốt cuộc không thể mặt mày nghiêm túc, nói hắn là bí thư đảng ủy của một hương trấn trong thành phố Đông Hoa?

Những năm đầu thập niên 90, sinh viên đại học hẵng còn có giá lắm, tuy sau này bước vào xã hội sẽ dần khuất phục, cúi đầu trước hiện thực. Nhưng bọn hắn giờ đang ngồi trong ghế nhà trường, đối với tương lai sung mãn niềm tin, có ai sẽ để một tên bí thư đảng ủy hương trấn nhỏ nhoi vào mắt?

“Thẩm Hoài là bạn của anh rể tớ.” Hùng Đại Linh chỉ có thể giới thiệu sơ qua về thân phận Thẩm Hoài như thế.

Tâm lý Thẩm Hoài khẽ cười nhẹ, giờ không biết Chu Minh hận mình nhiều, hay sợ mình nhiều nữa. Có lẽ hai bên gặp mặt sẽ nhìn nhau mà cười, nhưng từ đáy lòng đã không xem nhau là bạn hữu nữa rồi.

Giờ là thời điểm học sinh sinh viên nghỉ học về quê, đi du lịch, trong toa tàu cũng có rất nhiều sinh viên về nhà nghỉ hè. Trong dãy ghế dài của Hùng Đại Linh chen chúc tận 8 người, bốn nam bốn nữ, đều là bạn học trong học viện kinh tế tỉnh.

Tuổi tác bọn hắn cách nhau không lớn, trên mặt đều là nụ cười thanh xuân tươi trẻ, ngồi trong toa tàu chen chúc ầm mĩ, hơi mồ hôi gắt mũi nhưng không hề cảm thấy khó chịu, trong tay còn xòe bài poker, khiến Thẩm Hoài nhớ lại thời đại học của mình, hồi đó hắn bần hàn hơn bây giờ nhiều, nhưng niềm lạc quan tích cực luôn luôn hiện hữu, phảng phất cả thế giới đều nằm rạp dưới bàn chân mình.

Thẩm Hoài kề bàn mà đứng, tuy bên này rất chen chúc, nhưng có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, cảm giác cũng không quá khó chịu.

« Anh ngồi xuống đây luôn. » Một cô bạn ngồi cạnh Hùng Đại Linh rướn người chen vào, ngồi trên bắp đùi cô gái bên cửa sổ, để Thẩm Hoài có chỗ mà ngồi.

Con gái thân hình mảnh khảnh đến đâu, nhưng chỗ của ba người, giờ thêm Thẩm Hoài chen vào, khó tránh khỏi đụng chạm.

Ngồi xuống đây chưa hẳn đã thoải mái bằng đứng thẳng lên, nhưng Thẩm Hoài không thể cự tuyệt ý tốt của người ta, đành « Cảm ơn » một tiếng rồi ngồi xuống kề sát Hùng Đại Linh.

Hùng Đại Linh để tóc đuôi ngựa, mặc váy dài, áo sơ mi ngắn tay, đúng tiêu chuẩn nữ sinh viên…

Nhưng mà vừa ngồi xuống, Thẩm Hoài liền cảm nhận được ngay hai đạo ánh mắt bất mãn nhìn sang mình.

Phía đối diện bốn cậu thanh niên chen cùng một chỗ, trong tàu lại nóng bức, ba người chỉ mặc áo lót. Chỉ có mỗi một cậu đứng đối diện Hùng Đại Linh, dù trên người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vẫn rất chú ý hình tượng, để nguyên áo sơ mi ngắn tay, trên tay là một quyển « Tuyển tập thơ về biển », người cũng trắng trẻo, khá có vẻ văn nhân trí thức, có điều ánh mắt nhìn sang Thẩm Hoài khá là bất mãn khi thấy hắn kề sát Hùng Đại Linh.

Trong lòng Thẩm Hoài khẽ cười trộm, thầm nhủ : Hùng Đại Ny đã xinh đẹp rồi, Hùng Đại Linh còn xinh hơn cả chị gái mình. Có lẽ số bạn trai thầm mến nàng trong học viện kinh tế không phải số ít, mà những người có thể công khai biểu lộ tình cảm, đa phần đều có chút thực lực để dựa vào.

Từ câu chuyện giữa Hùng Đại Linh và đám bạn, rất nhanh Thẩm Hoài đã biết cô gái vừa rồi nhường chỗ cho hắn gọi là Tân Kỳ, nhà ở trên tỉnh, lần này cũng theo Hùng Đại Linh lên Bắc Kinh chơi. Tám người ở đây không phải học cùng một ngành, mà là trong ban cán sự của hội sinh viên, cũng xem như là đồng học, cậu thanh niên mặc sơ mi kia gọi là Trịnh Phong.

Bản thân Trịnh Phong là người Bắc Kinh, lần này cũng chính hắn chủ động mời mọi người lên Bắc Kinh chơi, không biết là vì để kéo được Hùng Đại Linh đi mới rủ cả đám không nữa.

Chen chúc mà ngồi, tiếp xúc thân thể là điều khó tránh miễn, Hùng Đại Linh lại không có vẻ gì là phản cảm, hiếu kỳ hỏi Thẩm Hoài : « Nghe chị em nói nhà anh ở Bắc Kinh, lần này về thăm nhà hay cũng như anh rể em, đi tham gia hoạt động ? »

« Người thân trong nhà tổ chức đại thọ, nên xin nghỉ mấy ngày về thăm. » Thẩm Hoài nói : « Hoạt động kêu gọi đầu tư không liên quan gì đến nhân vật nhỏ như anh cả… » Tuy Chu Dụ muốn hắn tham gia cùng, nhưng Thẩm Hoài chỉ định đến nhà khách của thành phố trên thủ đô cho biết, chứ trên tỉnh tổ chức hoạt động, làm sao có chỗ cho một bí thư đảng ủy con con là hắn xuất hiện.

« À… » Hùng Đại Linh chợt gặp được Thẩm Hoài, tuy trong lòng khá là hớn hở, nhưng lại không biết tìm chủ đề nào thích hợp để nói chuyện.

Tuy cách một hai tháng nàng lại về nhà một chuyến, nhưng nửa năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, sự ngăn cách giữa Thẩm Hoài và gia đình mình nàng cũng có thể nhận ra. Nhớ mùa đông năm trước hai bên rất có hảo cảm, nhưng Thẩm Hoài cố ý sơ xa cũng khiến sự tự tôn mẫn cảm của Hùng Đại Linh bị tổn thương. Nếu không phải lần này ngẫu nhiên tương phùng, chưa chắc hai bên sẽ có khả năng chủ động đi tiếp xúc ?

Biết Thẩm Hoài là người Bắc Kinh, đám bạn gái của Hùng Đại Linh rất hứng thú, cô gái Tân Kỳ nhường chỗ cho Thẩm Hoài lúc nãy liền quay đầu nhìn lại, cười hỏi : « A, anh người Bắc Kinh à, sao lại chạy đến Đông Hoa công tác ? Có phải cũng tính toán như Trịnh Phong đồng học, vì yêu mà buông bỏ cơ hội phát triển trong đại thành thị ? »

Trong vùng duyên hải phía Đông, tỉnh Hoài Hải chỉ được tính là tỉnh có kinh tế tương đối lạc hậu. Đông Hoa lại là thành phố chậm phát triển của Hoài Hải. Trong mắt người bình thường, rất khó tưởng tượng ra rằng : Một thanh niên có hộ khẩu thủ đô sẽ chạy đến tận Đông Hoa làm việc !

« Quê mẹ anh là ở Đông Hoa, chứ anh không cao giá như mấy em tưởng đâu. » Thẩm Hoài cười trả lời Tân Kỳ.

Tân Kỳ và Hùng Đại Linh tuổi tác tương đương, có lẽ là tính tình hiếu động, thích chạy loạn, lại là trời hè, nên da dẻ không trắng nõn được như Hùng Đại Linh, song mày mắt diễm mị, cũng là một cô gái khá xinh xắn.

Kinh viện* xuất mỹ nữ không phải là không có căn cứ, dạng mỹ nữ như Chu Nghi, Hùng Đại Linh tuy ít, nhưng mỗi đẹp đều sẽ có hai ba gương mặt xuất sắc.

*tên thường gọi của học viện kinh tế.

« Thế anh làm gì ở Đông Hoa, hay cũng như anh rể Đại Linh, công tác trong cơ quan phủ thị chính ? » Tân Kỳ khá hứng thú với Thẩm Hoài, lữ đồ còn dài, cũng cần tán gẫu giết bớt thời gian.

“Anh công tác dưới hương trấn, cũng tính là nhân viên quốc gia.” Thẩm Hoài nói.

“Thế anh là cán bộ hương trấn rồi! Hay thật, hè này bọn em phải viết một luận văn điều tra về kinh tế nông thôn, đang đau đầu không biết làm thế nào, gặp anh thế này là tốt rồi…” Tân Kỳ hưng phấn reo lên.

“Thì ra là cán bộ hương trấn…”

Ngữ điệu Tân Kỳ khá là chân thành, có điều tên Trịnh Phong kia lại hận không đem mấy chữ “thì ra là cán bộ hương trấn” chen ra khỏi khoang mũi, cũng hận không đem hai chữ “không đáng” viết hẳn lên mặt.

Thẩm Hoài xuất hiện, Hùng Đại Linh hớn hở bắt chuyện, tiếp đó Tân Kỳ nhường chỗ, cộng thêm Hùng Đại Linh không chút để ý chen cùng một nơi với Thẩm Hoài, khiến tâm lý hắn khó mà thoải mái cho nổi.

Cái mác sinh viên đại học tuy rất là oai, nhưng khí chất Thẩm Hoài cũng bất phàm, cười nói như gió xuân gội lên đầu, khiến ba cô gái nhịn không nổi sà vào bắt chuyện, thực tế khiến tâm lý Trịnh Phong sa vào thế yếu, ghen tỵ và địch ý là hoàn toàn dễ hiểu.

Thẩm Hoài ngồi xuống đặt ba lô thả xuống dưới chân, lộ ra bao thuốc Kim Diệp rẻ tiền, lại nghe Thẩm Hoài tự nhận chỉ là cán bộ dưới hương trấn, sự yếm thế trong tâm lý Trịnh Phong lập tức nghịch chuyển, dáng ngồi cũng thẳng lên, từ “trên cao nhìn xuống” tên cán bộ thôn, trong mắt sung mãn vẻ không đáng.

Không khí cũng bởi câu nói không đúng lúc này của hắn mà trầm xuống.

Người ta nói đàn bà xinh đẹp là gốc họa quả không sai. Thẩm Hoài cũng biết mình và Hùng Đại Linh thân cận, khiến tên “nhóc con” râu còn chưa mọc này “có ý kiến”. Hắn cũng lười tranh gió ăn giấm với Trịnh Phong, chỉ cười nói với Tân Kỳ: “Sinh viên kinh tế như các em, tìm một tên cán bộ con con như anh nhờ giúp viết luận văn, chắc tìm sai người rồi? Mà anh cũng thật không giúp được gì!”

Tân Kỳ có vẻ rất nghiêm túc, nói: “Chỉ muốn thông qua anh tìm hiểu chút tình hình thôi, như thế đỡ phải chạy xuống hương trấn nghiên cứu, nếu không thì vất vả quá…” Nàng “thành thật” nói “quấn” Thẩm Hoài cũng vì xuất phát từ tính “lười nhác” mà thôi.

“Cậu lười biếng như thế không hay đâu!” Trịnh Phong cân bằng được ưu thế tâm lý, từ đánh lòng cho rằng Thẩm Hoài chỉ được cái mã. Nhìn Thẩm Hoài còn trẻ, tuổi tác không hơn mình bao nhiêu, đoán chắc chỉ là công tác viên trong cơ quan chính phủ, liền ngắt lời Tân Kỳ, nói: “Thời buổi này người làm việc ở hương trấn có mấy ai là không “ngơ ngẩn” qua ngày? Cậu muốn nhờ cung cấp số liệu, không phải làm khó người ta à?” Hắn lại quay sang hỏi Thẩm Hoài: “Đúng rồi, giờ cán bộ hương trấn xài tiền quốc gia có biết tiết kiệm là gì đâu, sao anh lại chen cùng đám sinh viên nghèo này vậy?”

Thẩm Hoài nhìn sang gương mặt “chọc người phiền chán” của thằng nhóc đối diện, hận không tát cho hắn mấy cái. Thầm nhủ: Bằng đức tính nửa điên nửa dại này mà muốn Hùng Đại Linh khuynh tâm, vậy phải đợi cô bé mù mắt cái đã…

Bị thằng nhóc châm chọc liên tục, Thẩm Hoài không cáu, cũng không trực tiếp trả lời, mà ngả người ra sau ghế, bắt chân chữ ngũ, áp sát vào người Hùng Đại Linh, kề vào tai nàng nói nhỏ: “Tên công tác viên như anh, em nói không chen ghế cứng thì chẳng lẽ có xe riêng để đi chắc? Đúng rồi, từ lúc nào thì em thành sinh viên nghèo rồi; mấy cậu bạn này của em nhìn thế nào cũng không giống sinh viên nghèo a…” Vừa “thân mật” nói chuyện với Hùng Đại Linh, vừa dùng ánh mắt liếc sang Trịnh Phong, như muốn nói: Nhóc con, giỏi thì lại đây mà cắn anh!

Hùng Đại Linh trừng Thẩm Hoài một cái, lại cảm thấy không khí đấu đá vì mình thế này rất có ý tứ, cũng hơi thẹn khi Thẩm Hoài cố ý thân cận. Cảm xúc lẫn lộn trên nụ cười, mặt tưng bừng như gió xuân càng khiến người xem sững sờ, lại khiến Trịnh Phong thêm khó chịu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.