Phong Khí Quan Trường

Chương 202: Chương 202: Trên Tàu (4)




Đột nhiên có nhân viên tàu chạy đến, mời Thẩm Hoài lên phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Đám người Hùng Đại Linh, Tân Kỳ, Trịnh Phong đều sững sờ.

Cái khác thì cũng thôi, nhưng cô nhân viên này đoan trang nhỏ xinh, ngũ quan tinh trí, ánh mắt đen láy láy động người, nhìn qua chỉ lớn hơn Hùng Đại Linh chừng một hai tuổi, thanh xuân mơn mởn, dù không mê người hơn Hùng Đại Linh, nhưng cũng không kém cạnh phần nào.

Tuy không rõ chuyện là thế nào, nhưng bắt gặp một cô nữ nhân viên xinh đẹp như vậy chạy tới tìm Thẩm Hoài mời lên phòng riêng nghỉ ngơi, đám Trịnh Phong chỉ thiếu nước rớt cả nhãn cầu ra ngoài.

Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không cự tuyệt ý tốt của nàng, nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu xách ba lô lên, nói với đám Trịnh Phong: “Thật ngại quá, không thể qua đêm ở đây với mấy em được…” Nói là xin lỗi, nhưng trên mặt lại treo lên nụ cười mỉm rất đáng ghét.

Mặt Trịnh Phong đỏ bừng vì mất mặt, Thẩm Hoài lại nói với bốn cô gái: “Mấy em không phải muốn lên tòa giường năm ngủ sao? Chúng ta cùng đi luôn.”

Hùng Đại Linh biết Thẩm Hoài thần thông quảng đại, nhờ người quen trong ngành đường sắt chiếu cố cũng là bình thường, liền cầm ba lô lữ hành lên chuẩn bị đi cùng Thẩm Hoài.

Trịnh Phong nhìn nụ cười nhạt treo trên mép Thẩm Hoài, tâm lý tức tối thì đừng hỏi, mặt vặn cong đến co rút, không cố được phải giữ phong độ trước mặt Hùng Đại Linh, nhịn không nổi động nộ chất vấn: “Vì sao bọn tôi không thể lên phòng nhân viên tàu nghỉ ngơi trong khi anh ta lại được?”

Trịnh Phong đột nhiên mất đi phong độ, đứng ra dỡ đài Thẩm Hoài, khiến Hùng Đại Linh hơi phản cảm, nhưng không biết nên nói giúp Thẩm Hoài thế nào.

Giờ cao điểm thế này trong toa chen cỡ 2-300 người, phải chịu đựng không khí nóng bức, cộng thêm mùi mồ hôi gắt mũi. Lại đột nhiên thấy một tên tiểu bạch kiểm được nhân viên tàu mời lên phòng riêng nằm nghỉ qua đêm, ai mà không ghen tỵ?

Trịnh Phong đứng ra chất vấn, những người khác lập tức chen như ong mà lên, cũng yêu cầu được đối đãi công bằng.

Đối mặt với tình cảnh này, cô nhân viên kia vẫn khá trấn định, nhìn quanh đám hành khách, sau đó không đáng nhìn sang Trịnh Phong, nói: “Thẩm tiên sinh vốn là khách nằm giường mềm. Có điều sau khi anh ấy lên tàu, thấy một chị mang con nhỏ trúng nắng trong toa phổ thông, mới chủ động đổi vé với mẹ con họ. Tôi báo cáo chuyện này với trưởng tàu, trưởng tàu chúng tôi nói, không thể để người làm việc tốt như Thẩm tiên sinh chịu thiệt. Cậu thanh niên này, nếu cậu cũng nhường chỗ ngồi giường nằm của mình cho mẹ con đứa nhỏ mang bệnh, tôi cũng sẽ hoan nghênh cậu lên phòng nhân viên tàu nghỉ ngơi…”

Tựa như bị người đương mặt tát cho một cái, mặt Trịnh Phong đỏ bừng đến mang tai, ấp úng không nói được gì.

“Chàng trai, không chỉ đẹp mã, tâm địa cũng tốt. Đi thôi, đi thôi, bọn tôi không có ý kiến…” Ngọn nguồn vừa được giải thích, tiếng dị nghị trong tòa tức thì bình tức, còn có người lên tiếng khen tán hành động của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài không có sở thích thành tâm điểm chú ý cho đám đông, nghiêng mình xách theo ba lô, tay cầm túi nhỏ bước vào toa ăn trước, chờ đám Hùng Đại Linh theo sau.

Hùng Đại Linh không ngờ trong hoàn cảnh này Thẩm Hoài lại có thể tiếp tục đồng hành với mình trong chuyến đi.

Những cô gái trẻ thường tin tưởng duyên phận, tuy Hùng Đại Linh không quá tin, nhưng lúc này lại nhịn không nổi gì: Nếu không phải là duyên phận, sao sẽ khép thế này?

Hùng Đại Linh cũng nhìn ra quan hệ giữa Thẩm Hoài và Trần Đan. Dù trong lòng nàng có hảo cảm với Thẩm Hoài, nhưng không hề có suy nghĩ gì quá đặc biệt, lại thêm thời gian dài không gặp mặt, khiến quan hệ đôi bên đột nhiên lãnh đạm xuống…

Năm nay mấy lần về Đông Hoa, cùng người trong nhà ăn cơm, giữa bữa cơm không có người nào khen tán Thẩm Hoài không dứt miệng như trước. Anh rể nàng hình như có oán hận gì đó với Thẩm Hoài, mấy lần kể lể nói Thẩm Hoài tuyệt tình quên nghĩa, còn bóc cả vết xấu loang lổ của hắn trước đây ra.

Cả chuyện Thẩm Hoài làm giảng viên đùa giỡn sinh viên trong học viện kinh tế tỉnh, rồi chuyện khi hắn đến Đông Hoa từng dẫn một số cô mắt xanh mỏ đỏ về nhà qua đêm, đến sau Hùng Đại Linh mới dần được nghe nói. Vốn nàng không cho rằng con người Thẩm Hoài sẽ tệ hại đến thế, nhưng sau khi về trường, nghe ngóng qua sự tích về hắn, mới biết có chút chuyện không hề là không căn không cứ.

Có lẽ bởi cảm nhận được quan hệ giữa Thẩm Hoài và gia đình mình đóng băng vì nguyên nhân nào đó mà bản thân không cách nào hiểu được; có lẽ bởi thời gian dài không tiếp xúc; có lẽ vì nhận rõ bộ mặt thật của Thẩm Hoài, nên Hùng Đại Linh không cảm nhận được phần hảo cảm trước kia trong lòng mình có bao sâu nữa.

Ai mà ngờ được, ở trên xe lửa sẽ ngẫu nhiên tương ngộ thế này, mà cảm giác hớn hở khi gặp mặt sẽ rạo rực đến thế. Dù vậy, tuy thích tính cách trầm tĩnh, khí độ thành tục, phong thái nói chuyện hút hồn của hắn, nhưng Hùng Đại Linh vẫn cố giữ khoảng cách, vẫn nhớ rằng Thẩm Hoài là kẻ sinh hoạt không lành mạnh.

Chỉ là khắc này, lý trí nàng không tránh khỏi dao động, sâu trong nội tâm lại đi biện giải thay cho hắn: “Sao anh ta là người tệ hại, vết xấu loang lổ như lời đồn được, lẽ nào là chúng khẩu nung kim, tích hủy tiêu cốt*?

*chuyện gì mà nhiều người nói thì tưởng là thật.

Giờ Tân Kỳ mới biết anh chàng Thẩm Hoài trước mắt này không hề “nghèo khó” như mình tưởng tượng, cũng ẩn ẩn đoán ra Thẩm Hoài nhiều khả năng không phải tên công tác viên đơn giản. Người nhà nàng tiếp xúc cũng nhiều, toàn là không phú tức quý, chỉ bằng khí chất và khí độ, đủ để biết nơi chốn, địa vị anh ta ở đâu.

Lấy đạo lý cạn hiển nhất mà xét, một công tác viên làm việc dưới hương trấn, không quản là về nhà hay đi công tác, liệu có mấy người sẽ ngồi giường mềm? Thời buổi này vé giường mềm còn quý hơn cả vé máy bay, mà không phải cứ có tiền là mua được. Nghe Trịnh Phong to mồm ba hoa là biết, dù là đặt trước, thêm cả quan hệ, cũng chỉ kiếm được hai chiếc vé mà thôi.

Thế đến cùng anh ta là người thế nào? Tân Kỳ nhìn sang Hùng Đại Linh đang thần tình ngơ ngẩn, biết chắc có rất nhiều chuyện cô bạn thân đã dấu mình, đợi lát nữa phải “thẩm vấn” nàng một phen mới được.

“Bọn em đến chỗ nào?” Cô nhân viên tiếp lấy phiếu nằm trong tay Hùng Đại Linh, Tân Kỳ, tuy chỉ có hai tấm, lại đi tận bốn người, nhưng nàng cũng không nói gì cả.

“Đúng rồi, cô gọi là gì nhỉ?” Thẩm Hoài hỏi cô nhân viên, đối với cô gái này hắn khá là cảm kích. Nếu thật để hắn trụ qua một đêm với đám Trịnh Phong xem mình như kẻ đó, đúng là không khác gì chịu tội.

“Tôi gọi Trần Mỹ Hồng, về sau nếu anh đi tàu này mà không mua được vé giường nằm, cứ tìm tôi.” Trần Mỹ Hồng cười, nói: “Người tốt nên được báo đáp mà….”

“Có thể gặp được cô, tôi cảm thấy mình đã được báo đáp rồi.” Thẩm Hoài cười nói, thầm đoán có lẽ nhờ nàng nói chuyện giúp hắn mới có cơ hội đến phòng nhân viên nghỉ qua đêm. Nếu không cả tàu mấy ngàn người thế này, trưởng tàu cần gì để ý ai đổi vé cho ai.

Trần Mỹ Hồng cười ngọt ngào, lại nhìn bốn người Hùng Đại Linh đi sau, hỏi: “Anh quen mấy cô kia?”

“Ừ, cô bé đó là con gái đồng nghiệp tôi, những người khác là bạn học nàng.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Nói ra thì cũng khéo, cô bé lên BK chơi với bạn, nếu không nhờ đổi vé, chắc không khả năng gặp được họ…”

“À!” Trần Mỹ Hồng quay đầu nói với Hùng Đại Linh: “Trong toa của mấy cô này đã có bốn người, là đàn ông, giống như một băng lưu manh, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Qua đó nên canh chừng chút, nếu có gì không ổn, cứ la lớn lên.”

Nghe Trần Mỹ Hồng nói vậy, Hùng Đại Linh và đám bạn hơi ngớ, không biết nên xử trí thế nào.

Trần Mỹ Hồng nhìn ra sự bận tâm của bọn họ, nói: “Hay là thế này đi, các cô lên phòng nghỉ của bọn tôi ngồi tạm. Đợi tàu đến địa giới Sơn Đông sẽ có không ít hành khách xuống, tôi sẽ thu xếp chỗ sau…”

“Cảm ơn chị…” Tân Kỳ nhanh mồm nhanh miệng cảm ơn.

Nhân viên trên tàu có một số đặc quyền mà hành khách bình thường khó mà biết được, tàu chạy từ tỉnh thành, trong toa chen đầy hành khách, nhưng đến càng gần BK, số khách xuống tàu dần nhiều, lên tàu lại ít, chỗ ngồi trống ra, giường nằm cũng sẽ thừa một ít. Nửa đêm nửa hôm số khách xin bổ sung giường nằm không nhiều, Trần Mỹ Hồng có thể sắp xếp cho Hùng Đại Linh và mấy người bạn có chỗ ngủ thích hợp.

Không gian trong phòng nghỉ cho nhân viên không lớn, chỉ đủ đặt một sạp mềm, nhưng lại được hưởng đãi ngộ có điều hòa, tốt hơn toa phổ thông nóng bức, chen chúc kia nhiều. Trừ thỉnh thoảng ra ngoài kiểm tra, thời gian còn lại Trần Mỹ Hồng cùng bồi đám Thẩm Hoài ngồi tán gẫu trong phòng.

Trần Mỹ Hồng rất hoạt khẩu, không đến nửa giờ đã liến thắng liên hồi với đám Hùng Đại Linh, Tân Kỳ. Đến ga Tế Nam, có một toa trống ra bốn giường nằm. Thẩm Hoài và đám bạn Hùng Đại Linh liền qua đó nằm nghỉ.

Thẳng đến trời sáng, tàu qua Tân Môn, đám Trịnh Phong mới mò qua hỏi các nàng có ngủ ngon không, nhưng nhìn Thẩm Hoài nằm ở giường trên, sắc mặt tức thì khó coi.

Đến BK thì đã là 10h trưa, Thẩm Hoài, Hùng Đại Linh, Tân Kỳ đều để lại số liên lạc, và địa chỉ với Trần Mỹ Hồng, mới cùng đám Trịnh Phong xuống ga.

Chen chúc trong đám đông, một chiếc Audi màu đen chạy thẳng vào ga, nhấn còi inh ỏi liên hồi. Ở Bắc Kinh, xe đặc quyền thế này nhìn đâu cũng có. Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Linh ngơ ngác trong đám người, phản ứng hơi chậm, vội kéo tay nàng vào trong, để chiếc Audi kia vượt qua trước.

Chiếc Audi dừng lại bên người ông lão quái gở đêm qua, một thanh niên ló đầu ra nói chuyện. Trong tiếng ầm ĩ, Thẩm Hoài không nghe rõ họ nói những gì, nhưng có vẻ như chiếc Audi này vào ga là để đón ông cụ, mà ông cụ lại khá bất mẫn với hành vi lạm dụng đặc quyền vừa rồi, không chịu lên xe, trực tiếp luồn vào trong đám đông chen chúc.

Thẩm Hoài nhịn không được mỉm cười, Hùng Đại Linh nhìn hắn, lại nhìn ông lão, hỏi: “Anh biết ông ấy?”

“Không quen.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, cùng Thẩm Hoài hòa vào trong dòng người ra khỏi ga.

Đến trước cửa, hình như Trịnh Phong nhìn ra người quen, hưng phấn nói với Hùng Đại Linh: “Tài xế đơn vị ba tớ đến đón rồi, chắc đã sắp xếp sẵn chỗ nghỉ…”

Trịnh Phong vẫn chưa chết tâm, muốn vãn hồi chút mặt mũi trước mặt Thẩm Hoài.

“Thẩm bí thư, Thẩm bí thư!” Đúng lúc này có người giơ biển lớn tiếng gọi sang.

Thẩm Hoài không biết ở Bắc Kinh sẽ có người nhớ ra nghênh tiếp mình, liếc nhìn sang, là một khuôn mặt khá quen ở Đông Hoa, nhưng nhất thời không nhớ tên là gì.

“Là tôi, tiểu Ngô ở phủ thị chính. Hôm nay Trần chủ nhiệm biết anh ngồi xe lửa tới Bắc Kinh, mới phân phó tôi đến đón.” Cậu thanh niên giơ tấm biển kia nhiệt tình chạy lại, đem ba lô, túi xách tiếp lấy. Lúc này mới chú ý thấy đám Hùng Đại Linh, Tân Kỳ, Trịnh Phong đều đang nhìn mình, cúi mặt hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm bí thư, mấy người này là bạn anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.