Ngày kế tiếp, Tôn Á Lâm và Tiền Văn Huệ cùng các cán bộ cấp cao phân
công quản lí tài vụ của Kiến Thiết Chử Giang, Bằng Duyệt cùng đi đến Từ
Thành, tiếp xúc với ngân hàng tỉnh Nghiệp Tín thương thảo về cách phân
phối số tiền đầu tư ba mươi triệu đô la Mỹ, thời hạn, phương thức hoàn
lại, lãi suất, phương thức trả lãi cùng với các đảm bảo, giám sát kiểm
toán và các vấn đề chi tiết về kĩ thuật.
Quyền ràng buộc của
chủ nợ đối với xí nghiệp tuy rằng không mạnh như quyền cổ đông, nhưng
đối với xí nghiệp vận tác chính quy hóa, không còn nghi ngờ ngoài mặt ít nhất vẫn có quyền giám sát, dưới danh nghĩa là nhà đầu tư nợ ở phía
sau, có thể là đem quyền giám sát công việc giao cho ngân hàng Nghiệp
Tín thực hiện
Vì đảm bảo tiền nợ của dự án Mai Cương
duy trì ở khoảng 50%, Thẩm Hoài thảo luận cùng đám người Tôn Á Lâm, do
nhà máy Mai Cương trực tiếp nhận hai mười triệu đô la Mỹ công trái đầu
tư, mười triệu đô la Mỹ trái phiếu khác, đầu tư Chúng Tin nhận sáu triệu đô la Mỹ, kiến thiết Chử Giang và quốc tế Bằng Duyệt nhận hai triệu đô
la Mỹ, sau đó thông qua phương thức đầu tư, tăng quyền cổ phần đối với
nhà máy Mai Cương.
Bởi vậy, Tôn Á Lâm khống chế đầu tư Chúng Tin, cổ phần nắm giữ nhà máy lên đến 30%.
Kiến thiết Chử giang và quốc tế Bằng Duyệt nhận tổng cộng bốn triệu đô
la Mỹ trái, phiếu thông qua nền tảng vốn Chử Giang đầu tư, rót vào nhà
máy Mai Cương, quyền nắm giữ nhà máy Mai Cương sẽ lên đến 25%
Hồng Cơ đầu tư lần này không nhận đầu tư trái phiếu, quyền nắm giữ duy trì ở 15%
Sau khi khấu trừ 10% quyền nắm giữ của tầng quản lý, tập đoàn nhà máy Mai Cương đối với quyền nắm giữ giảm xuống 20%
Tuy nhiên, nhà máy xây xong, đem tài sản nhà máy cùng với một nhà máy
và nhà máy điện cùng tiến hành hạch toán, sau khi tập đoàn đầu tư công
nghiệp Mai Khê đại diện chính quyền trấn Mai Khê đối với quyền nắm giữ
vẫn đang duy trì 28%, cộng với tập đoàn Hoài Năng của Đông Hoa, đối với
quyền nắm giữ nhà máy Mai Cương vẫn có thể duy trì 52% trở lên như
trước, đảm bảo chế độ kinh tế công hữu chiếm đa số.
Như vậy tương đối hình thành kết cấu kiểm soát như lý tưởng của Thẩm Hoài.
Chính quyền trấn Mai Khê tuy rằng bề ngoài là có quyền cổ phần nhiều
nhất, là cổ đông thứ nhất, nhưng quyền lực, địa vị đối với Mai Cương có
nhiều hạn chế, sản lượng năm là hai trăm ngàn tấn; quy mô sản lượng nhà
máy lớn hơn gấp ba lần, trực tiếp khống chế hệ thống nhà máy Mai Cương
trong tay; mà toàn bộ dây chuyền sản xuất ở vào vị trí nhà máy điện đối
diện thượng du. Cảng bến tàu Mai Khê, quyền của tập đoàn Hoài Năng sẽ
lớn nhất.
Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân sau khi ăn no, kéo tới
mười giờ sáng, mới tới Nam Viên, ở đó là nơi chính thức tổ chức trù bị
nghiên cứu và thảo luận khoa học quận Mai Khê.
Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Bảo Tề và Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy
Lý Cốc, dẫn theo cán bộ Ủy ban nhân dân tỉnh và phòng Nghiên cứu chính
sách Tỉnh ủy, Ủy ban Kế hoạch tỉnh, và một số giáo sư học giả của trường Từ Thành, cũng đặc biệt đến tham dự hội thảo hai ngày này.
Trần Bảo Tề, Lý Cốc đều biết Thẩm Hoài sẽ nói ra tin tức. Điều này có
thể nhìn ra từ các chi tiết như công việc trù bị quận Mai Khê, danh sách lãnh đạo nhân viên.
Có một số việc dính đến quan hệ phe phái phức tạp, liên quan đến quan hệ tỉnh thành phức tạp nên vô cùng nhạy
cảm, cho nên Đàm Khải Bình đường đường là Bí thư Thành ủy, lại cứ đấu
với một tiểu bối của Tống gia và thủ hạ của một cục phó, Trần Bảo Tề và
Lý Cốc đều đang xắn tay áo ngồi xem tuồng hay.
Trần Bảo Tề,
Lý Cốc còn chưa biết chuyện đầu tư công trái ba mươi triệu, thấy Thẩm
Hoài khoan thai đến, còn tưởng hắn là trong khoảng thời gian này bị địa
vị của Đàm Khải Bình áp chế, mới có thái độ tiêu cực lười nhác như vậy.
Thẩm Hoài chỉ ngồi cùng Trần Bảo Tề ở trên ghế chủ tịch, Lý Cốc gật đầu ra hiệu, Tạ Chỉ dưới đài lúc này nhìn Thẩm Hoài, sớm đã không có tâm lý ương ngạnh như hôm qua rồi, thấy Thẩm Hoài đến liền cầm đồ đặt ở trước
bàn, cùng đổi chỗ với Hồng Nghĩa, Hồng Kỳ, muốn ngồi xa xa Thẩm Hoài.
- Chị họ, hôm qua thấy tôi, đã chạy lại xem trong túi của tôi có kẹo không, sao hôm nay lại trốn tôi thế?
Thẩm Hoài vươn người đến phía trước, nghiêng đầu, với nụ cười gian xảo nhìn Tạ Chỉ.
Tạ Chỉ quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới Thẩm Hoài.
Tống Hồng Quân lại không thể lên tiếng thay vị hôn thê, dù sao hôm qua
là Tạ Chỉ châm chọc trước, gặp được loại vô lại như Thẩm Hoài, một khi
cho hắn chiếm được cái lý, thì phải chịu sự chế giễu không ngừng của
hắn, nếu không còn có thể làm gì?
Buổi hội thảo thành ra buổi phát biểu theo thứ tự của các lãnh đạo, Thẩm Hoài cũng chỉ có thể chịu
đựng ngồi ở dưới sân khấu, cũng may hắn cùng Tống Hồng Quân đến trễ một
tiếng, ngồi chưa đến một tiếng thì nửa buổi hội thảo vào buổi sáng kết
thúc.
Đến giữa trưa liên hoan, Tạ Chỉ mới cảm thấy đỡ quê, lại ngồi cùng một bàn với Thẩm Hoài nói:
- Đúng rồi, nghe nói trước kia anh đã dạy học ở học viện kinh tế tỉnh,
hôm nay cũng có vài giáo sư ở học viện kinh tế tỉnh, sao anh không qua
bên đó hỏi thăm chút?
Học viện kinh tế tỉnh không phải là
trường quy mô lớn gì, các chuyên ngành của trường cũng ít, vì vậy trong
trường có cành cây ngọn cỏ nào nhúc nhích thì cũng có thể truyền đi rất
nhanh. Trước đây có chuyện xấu, Thẩm Hoài sẽ không chạy đến trước mặt
bọn học viện kinh tế tỉnh để thể hiện mặt lạnh gì; nhìn họ lần nữa, đối
với hắn chỉ toàn là những gương mặt lạ lẫm, Thẩm Hoài đương nhiên sẽ
không đến đó tìm chuyện không vui.
- Sao cô nhắm được ai ư? Có phải công ty các cô muốn mời chủ tịch hội đồng quản trị hoặc là chuyên gia cố vấn, v.v…
Thẩm Hoài nghiêm mặt nói
- Tôi giúp cô giới thiệu?
Các chuyên viên, học giả giống như đàn chó, quăng cục xương thì liền
chạy theo —— Thẩm Hoài cũng là đột nhiên có suy nghĩ này, nhà máy Mai
Cương có phải là nên mời vài chuyên viên học giả làm cố vấn hay không,
cho dù bình thường không có để làm gì thật, đến lúc then chốt giúp giễu
võ dương oai, điều này cũng không thể xem nhẹ?
Thẩm Hoài chính vì suy nghĩ đến chuyện này, thư ký của Cao Thiên Hà chạy đến bàn bọn họ, nói với hắn và Tống Hồng Quân:
- Sau bữa tiệc bí thư Đàm, chủ tịch tỉnh Cao sẽ cùng trưởng ban thư ký
Trần, chủ nhiệm Lý đến lầu số một ngồi, chủ tịch Cao muốn mời bí thư
Thẩm cùng tổng giám đốc Tống cùng qua đó ngồi một chút.
Có
đôi khi chuyện nó phức tạp như vậy, Cao Thiên Hà càng muốn tỏ ra rất
nhiệt tình với hắn trước mặt người ngoài, hắn càng không có cách nào bày mặt lạnh.
Không ai chiếm được mọi món hời, khi anh muốn mượn thế của người khác thì có một ngày nên cho người khác cảm giác mượn thế —— Thẩm Hoài nhìn thoáng qua bàn chính, sau đó quay đầu nhìn Cao Thiên
Hà gật đầu, cho biết là hắn đã biết chuyện này rồi.
Sau đó,
ăn uống của Thẩm Hoài giảm đi thấy rõ, qua loa rồi rời tiệc, đi với Tống Hồng Quân ra cạnh hồ hút thuốc, đợi đến khi thư kí của Cao Thiên Hà đến giục thì họ mới lên lầu một gặp mặt đám người Trần Bảo Tề, Lý Cốc.
Trong phòng tiếp khách lầu dưới. Ngoài trừ Cao Thiên Hà, Đàm Khải Bình
và thư kí ra thì đám người Trần Bảo Tề, Lý Cốc, Tạ Hải Thành, Tôn Khải
Nghĩa tận dụng thời gian ngắn sau buổi tiệc trưa để tụ họp.
Đại khái là biết Thẩm Hoài cùng Tống Hồng Quân sẽ đi qua, ngoại trừ Tống Hồng Kỳ đi cùng ra, Tạ Chỉ, Tống Hồng Nghĩa không thấy xuất hiện.
Nhìn Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân vào, Cao Thiên Hà liền bèn bật cười ra tiếng, từ chỗ ngồi đứng dậy nhìn thấy Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân đi đến, Trần Bảo Tề, Lý Cốc nói:
- Trưởng ban thư ký Trần, chủ nhiệm Lý, trước khi hai người đến, Thẩm Hoài lại có thành tích là giúp Đông Hoa
thu hút đầu tư, Ủy ban nhân dân thành phố tính đặc biệt vì chuyện này mà khen thưởng cho Thẩm Hoài đó.
- Phải không?
Trần Bảo
Tề, Lý Cốc đều biết rằng tình huống của Đông Hoa rất phức tạp, cho nên
gặp phải tình huống gì cũng đều thản nhiên, cẩn thận không thể hiện rõ
lập trường người nào ở Đông Hoa mượn thế lực bọn họ đánh người khác,
nhưng nghe Cao Thiên Hà khen ngợi như thế này vẫn là tránh không được có chút kinh ngạc.
Sau khi Đông Hoa ở trong dự án góp vốn nhà
máy thép, hạng mục thu hút đầu tư lớn nhất là Cao Thiên Hà và Thẩm Hoài
liên hợp tiến cử, cùng góp vốn với thực nghiệp Phi Kỳ nước Anh thành lập dự án công nghiệp nặng Trung Hoài.
Tổng đầu tư dự án công
nghiệp nặng Trung Hoài đạt bốn mươi triệu đô la Mỹ, tỉnh Hoài Hải năm
nay kinh tế không có nhiều khởi sắc như năm trước, vẫn là một màu mực
đen.
Có thành tích nền tảng như vậy, thêm vào Cao Thiên Hà ở
tỉnh cũng đã có thu xếp xong hết rồi, trong khoảng thời gian này ở tỉnh
có rất nhiều người nói tốt cho Cao Thiên Hà, rõ ràng là so với trước đây nhiều hơn rất nhiều. Chuyện dệt hoa trên gấm ai cũng thích làm, vừa có
công, vừa có lợi, mọi người mới chịu nói giúp chứ.
Nếu Thẩm
Hoài lại đàm phán xong một vụ đầu tư ngoại thương quy mô tương đối lớn,
thành phố Đông Hoa đặc biệt ghi công hắn với Ủy ban nhân dân tỉnh, việc
này cũng không quá đáng.
Trần Bảo Tề, Lý Cốc đương nhiên chú ý đến vẻ mặt trầm xuống của Đàm Khải Bình, ánh mắt rất nghiêm nghị nhưng
bọn họ cũng không cần xem sắc mặt Đàm Khải Bình làm việc.
- Là chủ tịch Cao khen lầm rồi
Thẩm Hoài cười giải thích với Trần Bảo Tề, Lý Cốc
- Không phải là dự án đầu tư ngoài định mức gì, việc xây dựng nhà máy
thép Mai Cương, trước khi đầu tư luôn tồn tại một số khó khăn, bây giờ
có số vốn đầu tư ba mươi triệu đô la Mỹ của nước ngoài, nhờ ngân hàng
Nghiệp Tín, chi tiết đầu tư cụ thể cho nhà máy Mai Cương vẫn còn đang
thương thảo, thật sự không có tư cách gì mà nhận khen thưởng.
Trần Bảo Tề và Lý Cốc trong ánh mắt đều có vẻ kinh ngạc.
.
Nếu như là dự án đầu tư còn tốt hơn thực nghiệp Phi Kỳ góp vốn công
nghiệp nặng Trung Hoài, đầu tư bên ngoài chiếm cổ phần 75%
Không thể phủ nhận, Thẩm Hoài có sự ảnh hưởng rất lớn đến ngành công
nghiệp nặng ở Trung Hoài, nhưng tư bản trên căn bản vẫn là trục lợi,
nước Anh cũng sẽ không để ngành công nghiệp nặng cho Thẩm Hoài xỏ mũi
dẫn đi, biến Thẩm Hoài và người khác thành công cụ đấu tranh chính trị.
Nhà máy Mai Cương cũng không như trước
Trong nhà máy từ trên xuống dưới đều là quan hệ với Thẩm Hoài, mà trong cổ phần thì cũng đảm bảo lời nói của Thẩm Hoài là có quyền lực nhất,
không chịu sự khống chế của người khác quá nhiều.
Nhà máy phát triển lớn mạnh mới là sức mạnh tạo thành một hệ của Thẩm Hoài.
Nhà máy trực tiếp nhận được ba mươi triệu đô la Mỹ ngoại hối đầu tư,
Mai Cương nhận được tăng cường trực tiếp nhất, từ kết cấu là làm giảm
quyền lực lời nói của chính quyền địa phương, tăng cường địa vị cá nhân
của Thẩm Hoài trong Mai Cương.
Còn có một vấn đề chính là, ba mười triệu đô la Mỹ ủng hộ đến từ đâu?
Trần Bảo Tề, Lý Cốc dĩ nhiên muốn từ Thẩm Hoài tạo mối quan hệ tốt với
Tôn gia, nhưng thấy Tôn Khải Nghĩa vốn xuất thân từ Tôn gia, lại có sắc
mặt hơi phức tạp nên hơi hồ đồ một chút, nhất thời không đoán ra được
tình hình trước mắt.
Thẩm Hoài ngồi xuống, nói với Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà:
- Đúng rồi, có một chuyện, tôi nghĩ nên nói trước với bí thư Đàm, Chủ tịch thành phố Cao trước một tiếng...
- Chuyện gì?
Cao Thiên Hà hỏi.
- Dự án nhà máy thép nhận được khoản đầu tư này, việc xây dựng sẽ ngay lập tức bước vào giao đoạn quan trọng cuối cùng
Thẩm Hoài nói
- Để không phụ sự tín nhiệm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố,
nhất định phải xây dựng xong nhà máy Mai Cương, vì nền kinh tế phát
triển của Đông Hoa nên cống hiến một chút, như vậy trên các phương diện
khác tôi sẽ không lo đến được, thực tế là trong công việc của mình tôi
cũng có nhiều sơ suất, cũng may là ở thành phố khoan dung, xem trọng
tôi, không phê bình. Nhưng tôi đã suy nghĩ kĩ, tôi vẫn còn rất trẻ, kinh nghiệm không đủ, tận lực cũng không thể kiêm nhiều chức vụ như vậy, cho nên muốn mượn cơ hội này xin từ chức bí thư đảng ủy trấn Mai Khê, bí
thư công ủy khu công nghiệp Mai Kê.
Cao Thiên Hà nghi ngờ
nhìn Thẩm Hoài, đúng là đây là lúc thừa dịp thắng xông lên, Thẩm Hoài
sao lại đem hai vị trí mấu chốt như vậy nhường cho người khác?
Đàm Khải Bình cũng vừa kinh sợ vừa nghi ngờ, nhất thời suy đoán không ra tâm tư của Thẩm Hoài.