Editor: Mai_kari
Uống xong hai chén trà, Sầm Vân nhìn người bạn đời của mình cứ lôi kéo Diệp Oanh không tha, mừng rỡ đến hai con mắt đều tỏa ánh sáng, không khỏi cười nói: “Được rồi, Chi Lan, đừng nói hoài như thế, để bọn nhỏ nó còn ăn nữa.”
“Đúng đúng, mọi người lên bàn ngồi đi, mấy món ăn chuẩn bị xong hết rồi.” Viên Chi Lan lúc này mới nhớ ra. “Chỉ là Thiếu Hiên nói trễ qua, không kịp làm nhiều, nên cũng không có món nào ngon hết. Thằng nhóc này đúng thật là, muốn dẫn khách về nhà cũng phải gọi sớm chút chứ.”
Sầm Thiếu Hiên thấy cha mẹ mình vui mừng như vậy, trong lòng lại có chút chua xót khổ sở, nhưng cũng gác qua một bên, thoải mái mà cười nói: “Con cứ nghĩ bận rộn lắm không có thời gian, phải chờ hết việc mới kiếm được ngày, ai ngờ công tác hôm nay kết thúc sớm, Lục tổng đề nghị cứ chọn ngày hoài không bằng ngay hôm nay, con cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế mà đồng ý thôi.”
Diệp Oanh hoạt bát dễ thương mà nói: “Bác gái, chúng con cũng không phải người lạ gì, không cần khách khí vậy đâu.”
“Đúng vậy.” Lục Vân Phong cười nói. “Bác gái có thể xem cháu như người ngoài nhưng không thể xem Tiểu Diệp Tử là người ngoài được, cô ấy mắc nhiều công sức lắm mới đeo đuổi được Thiếu Hiên đó.”
Diệp Oanh tức giận trừng mắt liếc anh. “Đồ đáng ghét, có cần vạch áo em ra như vậy không?”
Mặt Sầm Thiếu Hiên hơi hơi đỏ, nhưng chỉ cười chứ không nói gì.
Viên Chi Lan cầm tay Diệp Oanh hoài không chịu buông, cùng cô ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa thân thiết mà hỏi thăm: “Là thật à? Có phải Thiếu Hiên để con chịu người đau khổ lắm đúng không? Có khiến con chịu oan ức gì không?”
Diệp Oanh cười nói, “Không có, tính cách Thiếu Hiên thật sự là rất tốt, chỉ có con khiến anh ấy chịu đau khổ, ai bảo con còn trẻ không chịu hiểu chuyện làm gì chứ. Anh ấy cũng rất thông cảm cho con.” Nói xong, cô còn nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Sầm Vân cũng thấy buồn cười, vô cùng thích người con gái trong sáng vui vẻ này.
Viên Chi Lan vừa gấp rau cho cô vừa hỏi: “Nhiêu tuổi rồi?”
Diệp Oanh ngoan ngoãn mà trả lời: “Cũng 25 rồi ạ.”
“Thuộc vùng nào vậy?”
“Hàng Châu.”
“Tốt tốt, hèn chi da lại tốt như vậy.” Viên Chi Lan mừng rỡ, trên mặt đầy nụ cười thỏa mãn.
Sầm Thiếu Hiên có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng như tra khảo gia cảnh người ta như thế chứ. Tiểu Diệp Tử, ăn cơm mau đi!”
Viên Chi Lan có chút bất mãn, nhưng cũng liên tục gật đầu: “Đúng đúng, Tiểu Diệp, ăn nhiều lên con.”
Sầm Vân ôn hòa nhìn Lục Vân Phong ngồi bên cạnh mình: “Trong nhà có bia, thanh niên tụi con có thể uống một chút. Thiếu Hiên, con đi lấy đi, trong tủ lạnh đấy.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn Lục Vân Phong, dường như trưng cầu ý kiến của anh.
Lục Vân Phong ôn hòa cười nói: “Bác trai, không cần đâu, ngày hôm qua chúng cháu có đi xã giao, tất cả mọi người đều uống hơi nhiều, hôm nay không bằng chỉ ăn cơm thôi cũng được.”
“Bia chẳng sao đâu.” Sầm Vân rộng rãi mà nói. “Lục tổng, nếu ngài tới nhà của tôi, thì không được khách khí, nếu không chẳng khác gì xem chúng tôi như người ngoài.”
Lục Vân Phong vừa nghe trong lòng liền mừng rỡ: “Tốt lắm, vậy cháu không khách khí nữa, kỳ thực cháu đã xem bác trai bác gái như người một nhà rồi.”
Sầm Thiếu Hiên nghe được câu nói đó của anh, liền mỉm cười đứng dậy, mở tủ lạnh, cầm chai bia cùng hai cái ly lại.
Viên Chi Lan lập tức hỏi Diệp Oanh: “Con có muốn uống chút hay không?”
Diệp Oanh nhu thuận lắc đầu: “Con không uống rượu.”
Sầm Vân cùng Viên Chi Lan rất thỏa mãn với người con gái này.
Sầm Thiếu Hiên không dám nhìn Lục Vân Phong nhiều, hiện tại cậu vô cùng cảm kích trượng nghĩa tương trợ của Diệp Oanh cùng tấm lòng của anh.
Bữa ăn kéo dài đến tận khuya, mọi người mới hân hoan mà giải tán.
Lúc từ biệt, Sầm Vân cùng Viên Chi Lan tiễn bọn họ đến tận cửa chính của khu nhà. Dọc theo đường đi, nhiều người hành xóm đang hóng mát chào hỏi bọn họ, thấy Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh đang thân thiết với nhau đứng gần đó bọn họ cũng có chút sững sờ: “Thiếu Hiên về rồi à?”
Sầm Thiếu Hiên liền khách khí gật đầu chào bọn họ.
Viên Chi Lan cười nói: “Đúng vậy, đưa bạn gái về ra mắt.”
Mọi người nhất thời thoải mái, ánh mắt kỳ dị ban đầu liền biến mất, liền bình thường trở lại nhiệt tình nói: “Tốt quá nha, khi nào thì mời tiệc vui đây?”
Viên Chi Lan rộng rãi mà nói: “Đó là chuyện thanh niên chúng nó, người già chúng ta không quản được.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn sự hãnh diện của cha mẹ mình, không khỏi khổ sở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, không ngừng gật đầu với bọn họ, rồi một đường đi thẳng ra phía ngoài.
Lục Vân Phong ngoắc một chiếc xe taxi, giành chỗ ngồi phía trước, để cho hai người bọn họ ngồi phía sau. Dù sao cũng phải diễn cho trọn cảnh.
Chờ Diệp Oanh ngồi vào trong xe, Viên Chi Lan nắm tay Sầm Thiếu Hiên, vui mừng nói: “Thiếu Hiên, ngày mai cũng trở về ăn cơm đi. Còn nữa, con cũng không còn nhỏ, nên cân nhắc một chút chuyện kết hôn đi. Nếu như muốn mua nhà thì cứ nói, cha mẹ còn chút tiền để dành, tiền mà con gửi về mẹ cũng giữ giúp chứ không xài, nếu cần thì cứ nói mẹ sẽ đưa cho con.”
Sầm Vân cũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu muốn ra riêng thì cứ nói mẹ con một tiếng.”
“Dạ.” Sầm Thiếu Hiên cúi đầu, dịu ngoan nói. “Tiền đó con không lấy đâu, cha mẹ để dành dùng, ăn uống cho đầy đủ một chút, đừng tiết kiệm quá. Hiện tại con đã thăng chức rồi, tiền lương rất cao, nếu như muốn mua nhà, cuối năm được tiền thưởng, cũng đủ rồi.”
Sầm Vân thoả mãn cười nói. “Công ty bên các con rất tốt, ông chủ cũng bình dị gần gũi như thế, khí chất lại tốt, nhìn qua hoàn toàn không có chút thói xấu nào cả, con cứ đi theo ngài ấy mà làm việc cho thật tốt vào.”
“Dạ!” Sầm Thiếu Hiên hài lòng nở nụ cười. “Cha mẹ, hai người về nhà đi, lúc rảnh con sẽ gọi cho hai người.”
Sầm Vân nhìn đứa con ngồi trong xe, cùng Diệp Oanh phất tay chaò bọn họ nói hẹn gặp lại, rồi nhìn chiếc xe dần chạy rồi biến mất, kéo vợ mình đang nước mắt lại rưng rưng lại ôn nhu mà nói: “Khóc cái gì? Con mình giờ đang tốt như vậy, chúng ta nên vui mừng mới đúng.”
Viên Chi Lan chùi nước mắt, thở dài một tiếng: “Trước đây tôi nhớ lúc bọn người xung quanh đồn đãi mấy người không tốt, gặp thêm ông cũng bảo thủ, không chịu nghe con nó giải thích, cứ thế mà đánh, mà đuổi nó đi, không biết nó đã phải chịu bao nhiêu oan ức nữa.”
“Cũng do lúc đó tôi hơi nóng.” Sầm Vân cũng có chút áy náy, khe khẽ thở dài. “Được rồi, hiện tại chân tướng rõ ràng, tôi biết là tôi trách lầm con. Giờ nó cũng về nhà rồi, chúng ta cứ đối xử với nó tốt hơn gấp đôi là được.”
“Ừ!” Viên Chi Lan vui mừng cười, cùng Sầm Vân trở về.