Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Chương 3: Chương 3




Đào Nhiên không nói sai, sau hừng đông , mưa phùn chuyển lớn, rất nhanh biến thành mưa như trút nước, gió núi thét gào, vừa ra khỏi cửa dù đã bị đánh nát tan, loại thời tiết thế này căn bản không cách nào lên đường được. Mộc Yến Phi không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý định rời khỏi chùa, dù sao lần này du sơn ngoạn thủy là chính, hoãn lại vài ngày cũng sẽ không ảnh hưởng đến cái gì.

Tới gần giữa trưa, Đào Nhiên rốt cục tỉnh rồi, Mộc Yến Phi nhận được A Trung thông báo, bảo hắn dẫn người đem đến phòng của mình, chốc lát, Đào Nhiên loạng choạng từ bên ngoài tiến đến, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó đôi mắt lưu chuyển, chăm chú nhìn vào Mộc Yến Phi trên người, trên khóe miệng hiện lên mỉm cười, tiến lên hướng hắn thâm thi thi lễ, nói: “Tối hôm qua say rượu ngộ liễu ước hẹn, đa tạ thượng tiên bất kể giác, còn đặc ý đưa ta trở về.”

“Là ngươi chính mình đi vào .” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói.

Đào Nhiên còn không có thay cho quần áo tối hôm qua , hắn tiến đến dẫn theo một cỗ nồng nặc mùi rượu, át cả mùi từ lô hương đặt nơi góc tường phát ra, Mộc Yến Phi rất khó chịu nhíu đôi mày, hối hận đã biết sao lại nóng nảy gọi người tới, ít nhất phải để hắn tắm rửa một chút mới phải.

Hắn nháy mắt ra hiệu với A Trung, A Trung hiểu ý, tiến lên chuẩn bị mang Đào Nhiên đẩy đi ra ngoài tắm bằng nước mưa thiên nhiên, Đào Nhiên lại loạng choạng đi tới bên cạnh ghế trên ngồi xuống, có lẽ do say rượu chưa tỉnh, hắn sau khi ngồi xuống liền nghiêng người tựa ở trên lưng ghế, ánh mắt mê ly, nghe xong lời của Mộc Yến Phi, hì hì cười nói: “Không nghĩ tới chúng ta như vậy hữu duyên, ta ngay cả say rượu đi nhầm phòng, đều có thể gặp được ngươi.”

“Đứng lên trả lời!” A Trung bước nhanh tiến lên, đưa tay đè lên Đào Nhiên huyệt Kiên Tĩnh, quát: “Công tử trước mặt, na hữu ngươi ngồi phân?”

Hắn vốn là muốn bắt Đào Nhiên đứng lên, thế nhưng tay vừa chạm đến đầu vai Đào Nhiên, bích sắc hiện lên, Đào Nhiên cây sáo thưởng trước cắt về phía cánh tay hắn, A Trung tại chủ tử trước mặt không dám động thủ, chỉ có thể thu thế, Đào Nhiên cũng không truy tới cùng đánh hết sức, thân thể lại về phía sau nhích lại gần, bộ dáng uể oải hỏi: “Ta vì sao không thể ngồi? Chẳng lẽ hắn là thiên hoàng lão tử sao?”

Câu này càng phạm thượng, A Trung không dám tiếp, quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi bảo hắn đi xuống, phân phó: “Đốt thêm một đoạn hương.”

Đào Nhiên có chút kinh ngạc sự ẩn nhẫn Mộc Yến Phi, ánh mắt chính thức rơi vào hắn trên người, Mộc Yến Phi hôm nay như trước một thân tuyết bạch y sam, tựa như hắn thích huyền sắc một bàn, Mộc Yến Phi tựa hồ đối bạch sam phá lệ trúng ý, vô cùng đơn giản bạch y ngọc đái, thế nhưng không giảm chút nào hắn kia thân quý khí, khiến nhân tâm sinh kính ngưỡng rồi lại e sợ phần ngạo khí kia không dám dễ dàng đến gần.

Nhưng, Đào Nhiên chán ghét màu trắng, trắng tinh không có một chút tỳ vết nào đó, chỉ sẽ khiến cho tâm người ta dậy lên ý muốn hủy diệt, quá thuần hậu gì đó không thích hợp hắn, tựa hồ cũng không thích hợp vị công tử trẻ tuổi ngạo khí lạnh lùng đang ngồi trước mặt này, tâm tư tại chuyển niệm gian, bất giác nghĩ tới liễu dĩ tiệm xu quên đi đích kia mạt bạch sam, ánh mắt trong nháy mắt hoảng hốt, đợi hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện Mộc Yến Phi đang bất duyệt nhìn hắn, Đào Nhiên vội vàng dằng xuống chuyện xưa, vỗ tay cười nói: “Thượng tiên cử chỉ này rất hợp ý ta, nơi này hình như tụ tập rất nhiều thứ không sạch sẽ, bả vốn hảo hảo đích miếu vũ khiến cho ô yên chướng khí, cần phải có mùi thơm khu trục.”

Lời nói chế nhạo, rồi lại ẩn chứa thâm ý, Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn thẳng Đào Nhiên, không quên mới vừa rồi sự chần chờ của hắn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại biến thành bộ dáng không quan tâm, như là thói quen phần tùy ý này, ngay cả ngồi cũng mang theo vài phần lười nhác, Mộc Yến Phi nhíu nhíu mày, tận lực nhượng chính mình dễ dàng tha thứ này tại hắn xem ra thập ác bất xá cử chỉ, hỏi: “Chuyện này cũng là do quạ con nói cho ngươi à?”

“Quạ con?”

“Bọn quạ đen nghe ngươi gọi về đó.”

Đào Nhiên nhíu mày, tựa hồ vì nghĩ không ra cảm thấy buồn rầu, Mộc Yến Phi đề kỳ nói: “Tối hôm qua ngươi nói quạ đen nói cho ngươi mấy ngày tới có mưa to, ngươi không nhớ rõ à?”

“Ặc, nhớ rồi.” Đào Nhiên dùng đuôi sáo nhẹ nhàng gõ lên đầu mình, “Đúng vậy, này tiểu đông tây khả ái lắm, kỳ thật chim thú đều hiểu tiếng người, muốn cùng chúng nó hữu hảo ở chung rất đơn giản.”

Mộc Yến Phi nhìn lướt qua ám vệ ẩn thân phương hướng, hắn tin tưởng chính mình thuộc hạ tuyệt đối sẽ không cho rằng này biển mao súc sinh khả ái.

Đào Nhiên lại mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khuynh mộ yêu thích tình ý, mâu quang nhu hòa, rồi lại sắc bén, tựa như một thanh chủy thủ, dùng động tác nhu hòa nhẹ nhàng vạch trần quần áo của hắn, mưu toan nhìn trộm nội tâm bên trong.

Cách nhìn chằm chặp trắng trợn thế này làm Mộc Yến Phi cảm thấy ác tâm, lạnh lùng nói: “Ngươi là muốn mang sau này gì đó bây giờ một lần đều nhìn hết phải không?”

Cảm giác được sát khí củahắn, Đào Nhiên thác mở ánh mắt, cười hì hì nói: “Ta chỉ là dường như thích thưởng thức ……”

“Tên.”

Đào Nhiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây Mộc Yến Phi hỏi chính là chính mình, rất giật mình địa nhìn hắn, “Thì ra quen biết lâu như vậy, ngươi còn không biết tên của ta?”

“Tên!”

Nhìn Mộc Yến Phi khuôn mặt lạnh lùng, Đào Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Tại hạ người Tô Châu, trên Đào dưới Nhiên, tự là…”

“Ngươi võ công không sai.”

“Coi như cũng không tệ lắm, toàn nhờ phương cách ân sư chỉ dạy lúc nhỏ thôi.”

“Sư phụ là người thuộc môn phái nào?”

“Vô môn vô phái, gia sư sống bằng nghề ăn xin, nhân duyên gặp gỡ ở tại nhà ta hơn nửa năm, sau lại vân du tứ phương, lại nói ta có vài chục năm không gặp hắn rồi.”

“Tôn sư họ gì?”

“Hắn nói hắn gọi Vương Nhị.”

Đào Nhiên rất phối hợp trả lời, tươi cười ôn hòa hữu lễ, nhưng xem tại trong mắt Mộc Yến Phi, lại thấu tẫn xảo trá, cái tên Vương Nhị này đừng nói thiên hạ, nội trong thành Tô Châu này, không có một trăm cũng có tám mươi, Đào Nhiên nói cũng như chưa nói.

Đào Nhiên cười nói: “Thượng tiên hình như đối gia thế của ta cảm thấy rất hứng thú, lại nói ta Đào gia tại Tô Châu thành cũng xem như có chút địa vị, kinh doanh thêu thùa vải vóc sinh ý từ kinh thành, xuống đến Điền Nam, thượng tiên nếu có hứng thú … …”

“Ta không phải tiên nhân.” Mộc Yến Phi lạnh lùng nói.

“Ta biết, bất quá gọi quen, có chút không thay đổi được.” Đào Nhiên tương ngọc địch tại chưởng gian nhẹ nhàng xao đả trứ, đột nhiên thân thể về phía trước dò xét tham, tươi cười khả cúc hỏi: “Hoặc là ta gọi ngươi Yến Phi, như thế nào?”

Mộc Yến Phi chưa đáp lời, A Trung đã giận trước rồi, quát: “Hỗn láo, danh húy của công tử ngươi có thể gọi sao?”

“Vậy không bằng gọi A Mộc được chứ, ta cũng dường như thích gọi trực tiếp bằng họ.”

A Trung càng căm tức, đang muốn tức giận, Mộc Yến Phi dùng ánh mắt chặn lại hắn, hỏi: “Cơm mưa này khi nào mới hết?”

“Không biết nữa, bọn quạ con chưa nói.”

“Ta muốn biết, đi hỏi một chút.”

“Tức là yêu cầu của A Mộc, không dám trái mệnh.”

Đào Nhiên sảng khoái nhận lời, bộ dáng uể oải đứng lên, sau khi thi lễ liền rời đi, đi tới cửa thì, Mộc Yến Phi lại bảo hắn dừng lại, nói: “Ta muốn biết ngay lập tức.”

“Ngươi sẽ không là muốn ta mạo hiểm này mưa to gió lớn ra cửa cùng quạ đen tâm tình sao?” Đào Nhiên mở cửa, mưa to lập tức theo gió cuồn cuộn tiến đến, trong nháy mắt làm ướt mặt đất ngay cửa, hắn quay đầu, buồn cười hỏi.

Mộc Yến Phi bất động thanh sắc trả lời: “Ngươi vừa rồi còn nói không dám trái mệnh.”

“Trong trường hợp trời trong nắng ấm, ta rất vui hỗ trợ, bất quá …” Đào Nhiên quét mắt nhìn bên ngoài mưa to, mỉm cười nói: “Bây giờ ta tìm không được lý do nhất định phải đi làm…”

“Phốc!”

Một quả hàn quang sát trứ Đào Nhiên mặt xạ quá, cắm ở trên khung cửa trước mặt hắn, đuôi tên nhẹ chấn động, tranh tranh hữu thanh, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Nếu mưa to bất lợi xuất hành, không bằng ngươi theo ta thủ hạ luận bàn một chút võ công.”

Đào Nhiên đôi mắt nhìn thẳng đuôi tên, thần sắc vòng vo mấy vòng, đột nhiên mỉm cười: “Ta đột nhiên hiểu được, có đôi khi phong vũ hành chu, cũng có khác phiên niềm vui thú.”

Hắn nói xong, đi te te ra ngoài, cửa phòng đóng lại, nghe tiếng bước chân xa dần, A Trung bẩm: “Lần trước sở tra tin tức có thiếu sót, là do thuộc hạ làm việc bất lợi, thuộc hạ muốn vào thành điều tra một phen.”

“Làm việc không vội vu nhất thời, mưa lớn thế này, ngươi đi rồi cũng không gặp người nào.”

Hắn bây giờ đảo càng chờ mong Đào Nhiên sắp mang đến cho hắn cái gì tin tức, hoặc là, muốn nhìn bộ dáng Đào Nhiên sau khi ướt như chuột lột chật vật không chịu nổi.

Mộc Yến Phi không phái người theo dõi Đào Nhiên, mưa lớn thế này không cách nào thuận lợi truy tung, hơn nữa ngoại trừ Đào Nhiên, không có ai ngu ngốc đến nổi đứng trong mưa to gió lớn nói chuyện phiếm với chim với thú.

Đào Nhiên đi thật lâu, trời tối mịt mới về tới, áo tơi hắn choàng hoàn toàn không phái thượng dụng tràng, toàn thân ướt mẹp không nói, vạt quần vạt áo dính đầy bùn xìn, sau khi trở về không có đi đến phòng của Mộc Yến Phi, mà là quay về sương phòng của mình, phân phó Thanh đồng nấu nước tắm rửa.

Thanh đồng không biết Đào Nhiên tối hôm qua ngủ lại Mộc Yến Phi bên kia, thấy hắn một ngày một đêm không về, cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, gấp đến độ mãn ốc loạn chuyển, nếu không phải mưa to gió lớn, đã sớm chạy ra ngoài tìm hắn rồi, nghe hắn nói là vì giúp Mộc Yến Phi làm việc đội mưa đi ra ngoài, vô cùng tức giận, lại lo lắng hắn mắc mưa sinh bệnh, vội vàng chuẩn bị nước nóng, cho hắn ngâm mình xua lạnh.

Đào Nhiên ngâm mình hơn nửa canh giờ, sau khi ngâm xong lại bắt đầu hưởng dụng bữa cơm, A Trung đi qua nhìn thấy hắn ung dung tự đắc bộ dáng, tựa hồ sớm đem cùng chủ nhân đích ước định quên rồi, nhịn không được đi gõ cửa, nói chủ nhân đợi sốt ruột, bảo hắn nhanh lên đi qua phục mệnh.

“Hắn có việc cần nhờ vả ta, đáng lẽ hắn phải sang đây tìm ta mới đúng chứ?” Đào Nhiên đã ăn cơm no, đang ở ung dung thưởng thứctrà nóng, trái ngược với sự lo lắng của A Trung, hắn tán mạn hơn, nghiên người tựa vào trường kỷ, thuận miệng nói: “Ta vì giúp hắn đi xin đáp án, đội mưa đi ra ngoài, hắn sẽ không ngay điểm ấy thành ý cũng không có sao?”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” A Trung nhịn xuống lửa giận: “Nếu chủ tử thật sự tới, ngươi đừng có hối hận!”

“Ta tin tưởng nếu thật sự là như vậy, ta chờ mong đích tâm tình sẽ càng mãnh liệt chút.”

Trả lời theo kiểu có chổ dựa nên không sợ, A Trung cũng không tiếp tục nhịn được nữa, hừ một tiếng, phất ống tay áo bỏ đi, Thanh đồng nhìn thấy, lại là khinh thường, lại là không hiểu, hỏi: “Ngươi chẳng phải là vì muốn làm vui lòng mỹ nhân, cho nên mới đội mưa đi giúp hắn nghe ngóng tin tức sao? Bây giờ còn bầy đặc làm cao nữa?”

“Ngươi không hiểu.” Đào Nhiên chuyển động trong tay chén trà, lại cười nói: “Mỹ nhân cũng phải giả vờ tha để bắt.”

Giả vờ tha để bắt của Đào Nhiên chỉ duy trì được một canh giờ, sau khi ăn uống no say, hắn bắt đầu uể oải, đang mơ màng buồn ngủ, bỗng phát hiện chân cổ phát lạnh, một lưỡi dao sắc bén đặt ở hắn dưới gáy, Đào Nhiên mở mắt ra, chứng kiến một tên nam tử trẻ tuổi đứng ở chính mình đầu giường, nam nhân vóc người không cao, thân hình khá gầy, nhưng lưỡi đao trên tay lại dị thường rét lạnh, tại chính mình trên cổ lung lay.

Đào Nhiên hí mắt phượng , bộ dáng uể oải giơ tay lên, chỉa chỉa chủy thủ của hắn, nói: “Cẩn thận một chút, rất dễ dàng chảy máu đó.”

“Mưa khi nào ngừng? Nói!”

“Hả?”

“Trả lời câu hỏi của ta!” A Nam đưa chủy thủ nhấn sâu xuống, nói một cách hung tợn.

Đào Nhiên nhíu mày, sao đó chợt hiểu ra, “Ặc, ngươi là thủ hạ của A Mộc, đến hỏi tin tức khi nào hết mưa à?”

A Nam hừ một tiếng, xem như thừa nhận, Đào Nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Ta hình như từng gặp ngươi ở đâu rồi…”

Còn ở đâu nữa? Chẳng phải chính là tối hôm qua đi giết hắn, bị hắn gọi tới một đám quạ đen mổ sao?

Sợ Đào Nhiên nhìn ra, A Nam vội vàng quát: “Đừng có lãi nhãi nữa, ngươi muốn nói ở đây, hay là muốn tới chổ của chủ nhân ta nói?”

“Hai thứ ta đều không thích.” Đào Nhiên ánh mắt đảo qua chủy thủ đặt trên cổ mình, lạnh nhạt nói: “Ta không thích bị người uy hiếp.”

“Ngươi!”

A Nam tức nghẹn họng, cũng không dám thật sự động thủ làm hắn bị thương, Đào Nhiên hiển nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, cho nên mới có chổ dựa nên không sợ, đang giằng co, chợt nghe ngoài cửa một tiếng, hóa ra Thanh đồng bưng trà tiến đến, bị một tên ám vệ đứng ngoài cửa cản lại, hắn run tay rơi chén trà xuống, ám vệ đưa tay tiếp được, thuận thế bóp cổ hắn, Thanh đồng chứng kiến tình hình trong phòng, con mắt rất nhanh chuyển động, tựa hồ muốn la lên, nhưng khổ nổi la không được.

A Nam thấy thế quát: “Nếu không muốn gã sai vặt của ngươi có việc, thì thành thật một chút!”

Đào Nhiên khóe miệng vẫn như cũ ẩn chứa ý cười, nhưng ánh mắt lại trở nên âm lãnh, chế nhạo: “Các ngươi chủ tử thực là am hiểu làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu.”

A Nam tức giận đến nổi mặt đỏ như gấc chính, Mộc Yến Phi mặc dù phái bọn họ đến hỏi, nhưng lại không để cho bọn họ đối phó với tên tiểu đồng kia, bọn họ chủ tử mới không làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu…

Hắn há mồm đang muốn phản bác, Đào Nhiên đã mở miệng trước rồi, nói: “Hai ngày sau mưa sẽ yếu bớt, ba ngày sau mưa tạnh, bất quá mưa to qua đi, sơn đạo lầy lội niêm trù, xe ngựa hành tẩu không tiện, muốn lên đường dễ dàng thuận lợi, ít nhất phải đợi năm ngày.”

“Nếu cưỡi ngựa thì sao?”

“Một cơn mưa lớn như vậy, ắt phải tạo thành thủy thế cao trướng, miễn cưỡng việt thủy quá kiều quá nguy hiểm, nếu không có việc gấp, chờ thêm hai ngày nữa thì đã làm sao?”

A Nam thu hồi chủy thủ, hồ nghi nhìn hắn, “Này cũng là này biển mao súc sinh nói cho ngươi?”

“Đây là thường thức, con nít ba tuổi đều biết.” Áp chế trừ bỏ, Đào Nhiên ngồi dậy, nhìn hắn, trong tươi cười có chút khinh thường, “Các hạ là người phương bắc phải không? Bắc Địch hoang vu, cũng khó trách kiến thức hạn hẹp.”

Lại bị nói trúng rồi, bị cười nhạo, A Nam tức giận, nhưng không có gì đối đáp, tức giận xoay người rời đi, đồng bọn của hắn cũng thả Thanh đồng ra, trả chén trà cho hắn, đồng thời rời đi.

Chờ bọn hắn đi rồi, Thanh đồng chạy đến Đào Nhiên trước mặt, khí hung hung quát: “Ngươi thích câu ba đáp bốn cũng bái thác thấy rõ người, vị công tử kia vừa nhìn tựu không phải dễ chọc, ngươi có đúng hay không nhất định muốn bị hại mới biết quay đầu lại?”

“Bây giờ có hại hình như là bọn họ.” Đào Nhiên hoàn toàn không bả gã sai vặt đích hống khiếu đương hồi sự, giơ tay vuốt nếp nhắn trên vạt quần vạt áo, thuận miệng nói.

Thanh đồng ngẩn ra, lại rống lên: “Này phụ cận làm gì có hà lưu đoạn lộ? Cho dù mưa to, kỷ đống kiều cũng đủ để thư hoãn hà lưu, như thế nào có thể không cách nào thông hành, ngươi sẽ không sợ gạt người, quay đầu lại bị bọn họ đuổi giết?”

“Thanh đồng, ngươi hình như cũng không phải người địa phương đúng không?”

Một câu hỏi đến bất ngờ, Thanh đồng ngẩn ra, thanh âm nhất thời nhỏ rất nhiều, hỏi: “Như thế nào?”

“Bởi vì ta là, cho nên lời nói của ta so với ngươi có thể tin hơn.”

Đào Nhiên bả y phục thốn liễu, chuẩn bị đi ngủ, đối với hắn loại này kim không đâm vào nổi nhuyễn miên cá tính Thanh đồng rất bất đắc dĩ, hầu hạ hắn ngủ, nghe bên ngoài không ngừng kích đả song cửa đích tiếng mưa, than thở: “Cơn mưa này khi nào mới có thể hết đây? Muốn về nhà quá…”

Loại này cả ngày đi theo Đào Nhiên mông đít phía sau giải quyết phiền toái đích ngày hắn thật sự quá đủ rồi, bắt đầu quyến luyến gia lý đích hảo, nhớ công tử, nhớ Tiểu Đậu Tử, nhớ mấy con vật nhỏ trong nhà, cũng không muốn ở tại đây tên hoa hoa đại thiếu bên người.

“Đó là nhà của ta, không phải nhà của ngươi.” Đào Nhiên lạnh lùng cắt đứt Thanh đồng mỹ hảo ý nghĩ, nói: “Lại nói, ngươi vào phủ mấy năm rồi, lúc đầu hình như là từ bắc phương chạy nạn tới?”

“Đúng vậy, quê quán hạn tai, người nhà đều đã chết, ta đi ra kiếm ăn, hoàn hảo may mắn gặp gỡ công tử, khi hắn thu lưu ta hắn còn chưa có thành thân.”

Nhắc lại chuyện cũ, Thanh đồng sắc mặt không tốt lắm, lẩm bẩm nói xong, hỏi: “Ngươi như thế nào đột nhiên nhớ tới hỏi việc này?”

Trả lời hắn chính là hương hương tiếng ngáy, chứng minh Đào Nhiên vừa rồi thuần túy chỉ là nhàm chán, đem thân thế hắn giải sầu mà thôi.

Tên hỗn đản này căn bản không có tâm, ngoại trừ sắc tâm ra, phát hiện chính mình bị lừa rồi, Thanh đồng tức giận bất bình nghĩ.

Ngày kế như trước mưa to liên miên, Đào Nhiên ngủ thẳng buổi chiều mới dậy, chủ động đi tìm Mộc Yến Phi, kết quả lại đụng phải cảnh bế môn tạ khách, hắn vô cùng buồn chán ở trong chùa muộn liễu một ngày, đến ngày thứ ba cơn mưa quả nhiên nhỏ dần, buổi chiều đã có dấu hiệu hết mưa, Đào Nhiên đi bái phỏng Mộc Yến Phi, lại bị cản lại, chờ hắn đi rồi, A Nam bất giải hỏi Mộc Yến Phi.

“Đào Nhiên mọi chuyện đều nói chuẩn rồi, công tử vì sao không gặp hắn?”

“Ta đang đợi.” Đợi tin tức của A Trung, xem người này đáng giá hay không đáng giá đắc chính mình tái phí tâm tư.

Ngày thứ tư mưa tạnh trời trong, A Trung tra tìm tin tức cũng đưa tới, theo lời Đào Nhiên nói không chênh lệch bao nhiêu – Đào Nhiên tuổi nhỏ thì, Đào gia đích xác ở vị khất cái tên là Vương Nhị, nghe nói là sinh bệnh ngã xuống Đào phủ trước cửa, bị Đào Nhiên cứu đem về nhà, khất cái vì báo ân, sau khi hết bệnh ở tại nhà hắn một năm, chỉ đạo Đào Nhiên võ công, đáng tiếc Đào Nhiên sinh tính tán mạn, cầu học chỉ là điểm đáo vi chỉ, sau lại khất cái rời đi, nhàn vân dã hạc, hành tung không cách nào tầm mịch, bất quá cái này chuyện xưa láng giềng chung quanh đều biết, cũng không khó hỏi.

“Nhìn không ra hắn tâm địa cũng không tệ lắm.”

“Cũng không phải như vậy, Đào gia sinh ý đều do trường tử đả lý, Đào Nhiên chỉ để ý tiêu xài, hắn sinh tính phóng đãng, lại thích du lịch, Đào gia các nơi phân phô đích tình huống hắn so với trường tử càng hiểu rõ, có khi hắn gặp phải chim thú bị thương, biết ra tay cứu trợ, bất quá cứu xong là liệng, bất quản nó chết sống.”

Đó chính là mọi việc chỉ bằng vào hỉ hảo đi làm, cùng tâm địa không hề quan hệ.

Mộc Yến Phi tiếp nhận A Trung đệ đi lên đích trang giấy, A Trung làm việc ổn thỏa, đem Đào gia trên dưới trong ngoài sự vô việc to việc nhỏ đều đả nghe xong một lần, sau khi viết xong, còn đang một chút địa phương bỏ thêm đánh dấu, khi Mộc Yến Phi chứng kiến Đào Nhiên bạn bè và những nơi thường lui tới, nhíu mày, nhưng ánh mắt rất nhanh xẹt qua, bả trọng điểm đặt ở Đào gia các nơi đích phân phô thượng, cuối cùng rơi vào Điền Nam.

“Đào gia sinh ý không lớn, phô tử cũng không ít, ngay cả Điền Nam bên kia đều có.”

“Đào gia kinh doanh thêu thùa tơ lụa, loại vải vóc này nam bắc huýnh dị, tự nhiên thị thiên nam hải bắc đích tẩu, nghe nói tương đương kiếm tiền, chỉ tiếc Đào Nhiên bất tranh khí, nếu không gia sản bọn họ hẳn là càng giàu có.”

Mộc Yến Phi đối vải vóc không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu, nhìn trang giấy viết đầy chữ, trong lòng có so đo, hỏi: “Hắn mấy ngày nay đang làm cái gì?”

“Không chỗ nào sự sự, ngoại trừ uống rượu thì chính là ngủ nhiều.”

Chính mình vì không cách nào lên đường phiền lòng, hắn xem ra lại rất thoải mái, Mộc Yến Phi cười lạnh, tương chỉ thu hảo liễu, lệnh A Trung dẫn Đào Nhiên mang đến, A Trung đi ra ngoài không lâu liền vội vã trở về, nói: “Hắn không ở đây, tăng nhân nói, hắn mang theo gã sai vặt đi đạp thanh.”

“Hắn du hưng cũng cao đó.”

Bị này tràng không hề dự triệu đích đại vũ mệt nhọc hảo vài ngày, Mộc Yến Phi cảm thấy rất buồn bực, nghe xong lời A Trung nói, hắn đứng dậy, nói: “Nếu khí trời vừa lúc, không bằng chúng ta cũng ra ngoài đi một chút.”

Liên tục mấy ngày mưa lớn, chùa miếu trong ngoài bị đầy đủ rửa sạch một lần, gió xuân thổi đến, mang theo thanh thảo mùi thơm ngát, làm lòng người yên tĩnh, Mộc Yến Phi chắp tay sau lưng thuận đường mòn chậm rãi đi tới, bốn phía vô cùng yên lặng điền viên cảnh tượng làm hắn không khỏi tâm sinh hướng tới, đáng tiếc hiểu được vị quy ẩn cuối cùng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cho dù hắn có thể buông, cũng có vô số người sẽ không dừng tay, cho nên, có thể được ngắn ngủi thanh tĩnh cũng tốt rồi.

Mộc Yến Phi là một người rất thực tế, sẽ không bả thời gian đặt ở không cách nào thực hiện đích không tưởng thượng, nhanh hơn cước bộ, đi tới mẫu thân trước mộ, ngày mai hắn phải rời đi, vốn nghĩ rằng trước khi đi đến tế bái một chút, đi tới sau khi, lại phát hiện trước mộ quét dọn tề chỉnh, bởi vì mưa to tán loạn tại bốn phía đích cánh hoa bị quét sạch sẽ, trước mộ bia đơn giản bài ra hai mâm hoa quả, khói xanh liễu nhiễu, rất nhanh theo gió tiêu tán.

A Trung nhìn qua nhìn lại hai bên, rất nhanh chứng kiến xa xa bầu trời con diều phiêu diêu, Đào Nhiên tại phía dưới cầm dây diều, đang chơi rất vui vẻ, hắn nhỏ giọng nói: “Chính là do cái tên công tử bột đó.”

Mộc Yến Phi không ừ hử gì cả, tạm thời bất luận Đào Nhiên có mưu mô gì, hắn đều cảm kích đối phương đến tế bái mẫu thân, tương mang đến vài phần điểm tâm đích kỷ phân điểm tâm cũng bày đi tới, quỳ xuống lạy ba lạy, đến khi đứng lên tiếng bước chân truyền đến, Đào Nhiên đã thấy được bọn họ, đưa dây diều cho Thanh đồng, chính mình chạy tới.

Mộc Yến Phi thấy hắn một thân huyền y, sợi tóc chỉ dùng một quả màu xanh ngọc hoàn buộc lên, bên hông giắt kia mai ngọc địch, toàn thân thượng hạ cũng không nhiều lắm tu sức, khước thấu tẫn liễu hào hiệp, khó được đích không có say rượu, chứng kiến chính mình, trên mặt hiện lên mỉm cười, không hề bị nhiều lần cự chi ngoài cửa đích tức giận, giật mình, tâm tư chuyển niệm gian liền có so đo.

Không muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của mẫu thân, Mộc Yến Phi xoay người rời đi, Đào Nhiên đuổi theo, cười hì hì nói: “Bắt ta đội mưa làm việc, sau khi có được tin tức rồi lại mượn cớ không gặp, A Mộc ngươi thật quá đáng.”

Đào Nhiên mi gian lộ vẻ ý cười, khiến phần oán giận kia hơn phần mập mờ và ngả ngớn, đó là hàng năm trà trộn phong nguyệt vô hình trung đái xuất đích phong tình, làm cho người ta bị oán giận hậu, không chỉ có sẽ không tức giận, ngược lại tâm sinh xấu hổ, đáng tiếc tại Mộc Yến Phi xem ra, Đào Nhiên loại này cách làm hoàn tất cả đều là bả hắn cùng này thanh lâu nữ tử đối đãi như nhau, không kềm được căm tức.

Hắn trong lòng không thích, trên mặt lại không chút nào dấu diếm, lạnh nhạt nói: “Ta nghe hạ nhân nói, ngươi bởi vì mắc mưa, phạm vào hàn chứng, đã nhiều ngày vẫn nằm trên giường không ngồi dậy nổi, cố không tiện tương yêu.”

“Thế à?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”

Bị hỏi lại, Đào Nhiên mày kiếm một thiêu, nhưng lại không trả lời, chỉ là cười cười, đi theo bước chân Mộc Yến Phi, hỏi: “Ngươi phải đi rồi à?”

Mộc Yến Phi kỳ quái nhìn hắn, Đào Nhiên nói: “Ngươi gấp gáp biết tình hình mưa, chắc là muốn chạy đi, bây giờ trời quang rồi, nhất định sẽ lập tức lên đường mới phải.”

“Ngày mai liền đi.”

“Chẳng biết đi đâu phương nào?”

“Phía nam, nơi xa nhất về phương nam.” Mộc Yến Phi cước bộ thoáng thả chậm, nghiêng đầu qua, mi gian toát ra đạm đạm ý cười: “Có hứng thú đồng hành không?”

Mộc Yến Phi vốn là một người lạnh lẽo, bình thường vẻ mặt đạm mà sơ ly, giờ phút này lại mỉm cười tiện như kinh hồng nhất miết, làm hắn cả người hơn tầng nhu hòa khí tức, Đào Nhiên thấy sửng sốt, tại hắn đích nhìn kỹ hạ dĩ nhiên cũng có chút nhút nhát, đánh cá ha ha, nói: “Ngươi là chỉ Vân Quý phía nam? Quá xa rồi, trèo đèo lội suối, ngẫm lại cũng rất khổ cực.”

“Nhìn ngươi hào hiệp vô kỵ, còn tưởng rằng ngươi thích du lịch, thiên hạ sơn thủy, đều ở dưới chân, không nghĩ tới ngươi sẽ có khổ cực chi từ.”

Miên lý châm trát lai, Đào Nhiên bất động thanh sắc, chỉ cười nói: “Xa là thứ yếu, kỳ thật năm ngoái ta mới vừa đi qua, nơi phải chơi cái phải ăn thứ để hưởng thụ cũng đều kiến thức qua, thật sự đề bất khởi hứng thú, hơn nữa ta bây giờ bị bách bế quan, cho dù muốn xuất môn cũng không có lộ phí.”

“Tiền không thành vấn đề.” Mộc Yến Phi bước chậm đi tới, “muốn bao nhiêu, ngươi có thể ra giá.”

“Tiền ……” Đào Nhiên con mắt nháy nháy, ngọc địch tại trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xao đả trứ, cả buổi mới mỉm cười nói: “Kỳ thật tiền cũng không phải quang trọng nhất, đời người ngắn ngủi, nếu chỉ vì kim ngân bôn ba, há chẳng phải vô cùng buồn chán?”

Bên kia Thanh đồng thấy Đào Nhiên chạy đi theo Mộc Yến Phi đáp lời, chỉ sợ hắn lại nói hưu nói vượn chọc người không hài lòng, luống cuống tay chân thu dây diều, theo lại đây, nghe tới Mộc Yến Phi mời Đào Nhiên đồng hành, hắn cả kinh cằm thiếu chút nữa té xuống.

Mấy ngày nay Đào Nhiên vẫn bị sập cửa vào mặt, hắn còn cười trộm, không nghĩ tới Mộc Yến Phi lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ. Thanh đồng đối Đào Nhiên cá tính hiểu rất rõ, nghe hắn khẩu phong tùng động, chỉ biết hắn trong lòng đả đích ngu xuẩn ý niệm trong đầu, gấp đến độ muốn ngăn cản, rồi lại không dám cắt đứt bọn họ đối thoại, không thể làm gì khác hơn là đối A Trung ra dấu, hy vọng hắn đi khuyên bảo, đáng tiếc A Trung tuân thủ bổn phận, mặc dù đối với lời mời của chủ tử cũng vạn phần kinh ngạc, thế nhưng mặt không đổi sắc, chỉ xem như không nghe thấy.

Mộc Yến Phi biết Đào Nhiên gia thế sung túc, tiền tài mua chuộc không được hắn, bất quá hắn hoàn toàn không có một ngụm bác bỏ, liền tỏ vẻ sự hữu chuyển cơ, nhìn hắn mắt phượng khinh điêu, đều ở chính mình trên người đảo quanh, đoán được hắn đích bỉ ổi tâm tư, trong lòng hận hận địa thối liễu một ngụm, trên mặt khước bất động thanh sắc, hỏi: “Ta thế nào?”

Đào Nhiên xao đả lòng bàn tay đích cây sáo đột nhiên dừng lại, nhìn Mộc Yến Phi, tưởng phẩm xuất hắn thoại lý đích thâm ý, Mộc Yến Phi cười khẽ, nói: “So với kim tiền, ta này trù mã có đúng hay không dường như có lực hấp dẫn?”

“Có, có nhiều lắm!” Đào Nhiên cười hì hì thấu đáo hắn bên cạnh, cố ý áp thấp giọng nói, trêu chọc: “Ta chỉ là muốn biết, ta tại A Mộc trong lòng có hay không thật sự như vậy trọng yếu ……”

“Điều ta muốn không phải là người trọng yếu, mà là đúng ta duy mệnh thị tòng đích nhân!” Mộc Yến Phi che lại trong lòng yếm ác, lạnh nhạt nói: “Ta đối Vân Quý địa hình không quen, cần phải có hướng đạo giỏi, mà ngươi thường xuyên ở đây trong lúc đó lui tới, mang ngươi bên người dường như phương tiện.”

Nói đến nơi đây, hắn thoáng dừng lại, thấy Đào Nhiên mặt lộ vẻ thất vọng, lại nói: “Bất quá yên tâm, chuyện làm xong ta sẽ thực hiện lời hứa.”

Đào Nhiên mày kiếm vi thiêu, “Nghe ngươi nói hình như ngươi gặp phiền toái.”

“Bất quản phiền toái giải quyết được hay không, lời ta đã hứa sẽ không thay đổi…” Mộc Yến Phi dừng lại cước bộ, không chuyển mắt nhìn thẳng Đào Nhiên, “Cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút không?”

Thanh đồng sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt A Trung càng khó nhìn, thất thanh kêu lên: “Công tử!”

Mộc Yến Phi hoành liễu hắn liếc mắt, bất duyệt chi khí truyền đến, A Trung không dám tái lãi nhãi, Đào Nhiên cũng bả không nhìn được thì vụ đích gã sai vặt lạp tới rồi một bên, hướng Mộc Yến Phi vươn tay ra.

Đây chính là đã hứa, Mộc Yến Phi mỉm cười nhè nhẹ, cũng vươn tay ra, hai người đối chưởng sau khi, Đào Nhiên cười nói: “Hôm nay một lời đã hứa, nguyện hiệu khuyển mã chi lao!”

Mộc Yến Phi hài lòng gật đầu, về phía trước đi ra hai bước, Đào Nhiên đột nhiên gọi lại hắn, “A Mộc!”

Mộc Yến Phi đối này xưng hô thập phần không kiên nhẫn, dừng lại đang muốn trách mắng, trên tay chợt ấm, Đào Nhiên tắc cho hắn một cá ngọc sắc tửu bình, cười nói: “Ở trong chùa lâu như vậy, nhất định nhịn rất khó chịu phải không? Một chút lòng thành, xem như ta hiếu kính cho chủ tử.”

Mộc Yến Phi rất muốn cự tuyệt, hắn không hy vọng chính mình tâm tư bị nhìn thấu, nhưng là đông tây đã tắc liễu lại đây, theo tửu bình đích đệ thượng, hắn nghe thấy được một cỗ đào hoa hương thơm, hàng năm sa trường chinh chiến, hắn đã thói quen liễu liệt tửu đích tương bồi, đã nhiều ngày đích xác nhịn đến khó chịu, do dự gian, Đào Nhiên đã thối mở, nói: “Ta muốn đi thu thập một chút, kế tiếp đích hành trình giao cho ta làm là tốt rồi.”

Đợi Đào Nhiên rời đi, A Trung vội vàng nói: “Công tử!”

Mộc Yến Phi xem như không nghe thấy, A Trung thấy được hắn đích bất duyệt, nhưng vẫn đánh bạo nói: “Lần này đi Vân Nam, nguy cơ tứ phía, Đào Nhiên phẩm hạnh không đứng đắn, người như thế mang theo bên người, chỉ sợ sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết, xin công tử suy xét lại!”

“Ta thích.”

Vì hai chữ này, tất cả lý do đều trở nên hợp lẽ, Mộc Yến Phi làm việc không thích giải thích, cũng không cần phải giải thích, về phần phiền toái, hắn cười lạnh nghĩ, chẳng lẽ phiền toái của mình bây giờ vẫn còn chưa đủ sao?

Mộc Yến Phi vẹt ra bình khẩu, ngửa đầu uống ngụm đào hoa tửu, tửu hương cam thuần miên trường, hắn thói quen uống rượu mạnh, nhưng thỉnh thoảng nhấm nháp loại rượu này, lại nghĩ có khác phiên vị đạo, lại uống thêm một ngụm lớn, đối A Trung nói: “Chuẩn bị hai vò đào hoa tửu, trên đường dùng.”

Đào Nhiên bị Thanh đồng lải nhải suốt đường đi, chẳng qua là trong thời gian bế quan đi chơi sẽ làm lão gia càng tức giận, hơn nữa cũng không rõ thân phận của Mộc Yến Phi, cùng hắn đi xa quá nguy hiểm, huống chi bọn họ ngân lượng không nhiều lắm, kiên trì không đến Vân Nam vậy xa, thêm nữa Đào Nhiên thân thể còn không có hoàn toàn phục hồi như cũ, trên đường đi nếu bị phong hàn, sẽ rất khó xử lý…

Thanh đồng kỷ kỷ oa oa nói rất hăng sai, Đào Nhiên cũng thu thập khá dứt khoát, hắn lần này đến chùa vội vàng, vốn không có gì hành lý có thể mang theo, Thanh đồng thấy hắn lão thần tại tại, càng nổi giận, hỏi: “Thiếu gia ngươi tới cùng có nghe ta nói hay không?”

“Có, bất quá ngươi nói phức tạp quá, có nghe nhưng không có hiểu.” Đào Nhiên thu thập xong hành trang, thuận miệng nói: “Cho nên, ta nghĩ khỏi cần phải hiểu làm gì.”

Thanh đồng tức đến nỗi chết khiếp, chờ hắn lấy lại tinh thần, người đã bị đẩy tới ngoài cửa, Đào Nhiên nói muốn nghỉ ngơi, bảo hắn đừng ồn ào, tối đêm Đào Nhiên đứng lên, hắn muốn khuyên nữa, bị Đào Nhiên điểm huyệt liệng vào phòng ngủ, giao cho hắn sau khi tỉnh ngủ về nhà báo cho lão gia mình đi du lịch rồi, Thanh đồng vừa tức vừa vội, nhưng khổ nổi nói chẳng nên lời, chỉ có thể nhìn Đào Nhiên thi thi nhiên nghênh ngang đi.

Ngày kế sáng sớm, Đào Nhiên đã đợi ở bên ngoài từ sớm, nhìn tùy tùng khiên xuất xe ngựa, thỉnh Mộc Yến Phi lên xe, xe ngựa không hoa lệ, nhưng lại rộng thùng thình, nam nhân đánh xe bộ dáng cao lớn vạm vỡ, nhìn hắn đánh roi đích khí lực chính là cá luyện gia tử đích, A Trung ngồi ở xa phu bên cạnh, A Nam A Bắc cưỡi ngựa đi theo đằng sau xe ngựa, mặt khác còn có một chút tùy tùng ẩn từ một nơi bí mật gần đó, Đào Nhiên không biết Mộc Yến Phi dẫn theo bao nhiêu người, nhưng nghe tiếng hít thở nhân số hẳn là không ít.

Hắn đôi mắt lưu chuyển, mỉm cười nhè nhẹ, nhảy lên xe ngựa, vén rèm lên định tiến vào, A Trung đưa tay ngăn cản hắn, gương mặt trầm xuống quát: “Ngươi hiểu hay không quy củ làm hạ nhân?”

“Hạ nhân?” Đào Nhiên đôi mắt đảo qua ngồi ngay ngắn ở trong xe màu trắng thân ảnh, mỉm cười hỏi: “Ta khi nào thành hạ nhân?”

“Ngươi hiểu cái gì gọi là duy mệnh thị tòng?”

“Chẳng phải chính là cái loại như ngươi sao?”

A Trung sắc mặt biến đổi, vết sẹo do đao chém nhan sắc cũng theo đó lõm xuống, cánh tay đặt trên khung cửa nắm thật chặt, nếu không phải ngại sự có mặt của Mộc Yến Phi, chỉ sợ đã đánh thẳng tay rồi.

Mộc Yến Phi nhắm mắt dưỡng thần, nghe được hai người ồn ào, khoát tay bảo Đào Nhiên tiến đến, Đào Nhiên triều A Trung cười cười, ý bảo hắn tránh ra, A Trung tức giận ngồi tới rồi một bên, A Nam chứng kiến, hừ nói: “Tiểu nhân đắc chí!”

Đào Nhiên như là không nghe được, cười hì hì vào xe ngựa, thùng xe tương đương rộng rãi, bố trí đơn giản thoải mái, bên góc đặt một chiếc bàn nhỏ, bên kia còn có một cái gối dựa khá lớn, nếu là ngồi mệt mỏi, tùy tiện nằm, đó là thiên nhiên đích nhuyễn tháp, sàng nhục đều được xông hương qua, hương khí di nhân, Mộc Yến Phi ngồi xếp bằng bên cạnh bàn, dáng lưng hắn thẳng tắp, bén nhọn như được tạc bằng đao, bên cạnh dựng đứng một thanh loan đao, thân đao dùng gấm đen bọc lại, chỉ chừa chuôi đao, chuôi cầm nhai tí bàn hoàn dữ tợn, cho dù bị gấm đen bao lại, vẫn như cũ lộ ra tranh tranh sát khí.

Đào Nhiên tươi cười đình lại, nhìn chuôi đao này, không tự chủ được đưa tay đến, trên đường cổ tay căng thẳng, bị Mộc Yến Phi cầm, lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào nó.”

“Ta xem thanh đao này vốn là danh khí, muốn mở mang kiến thức một chút.”

“Đao không phải dùng để mở mang kiến thức,” Mộc Yến Phi mở mắt ra, trong ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ra sát khí, “mà dùng để giết chóc.”

“Cho nên mới dùng gấm đen bọc đao, muốn ngăn chặn sát khí của nó sao?”

Không thấy trả lời, Đào Nhiên đôi mắt khinh chuyển, vừa cười nói: “Đây là loại gấm thượng hạng, được Vạn Châm phường của kinh thành thêu, đó là vãng hoàng cung lý trình tống cung phẩm đích tú trang, mỗi phúc tú phẩm đều giá trị liên thành, A Mộc ngươi lại có thể mang nó ra bọc đao.”

“Ngươi xem ra cũng có mắt đó.”

“Nhà ta vốn kinh doanh thêu thùa tơ lụa, ta điểm ấy nhãn lực còn là có đó.”

“Có lẽ rất đắt,” Mộc Yến Phi nói: “nhưng ở trong mắt ta, nó chỉ là một miếng vải bố mà thôi, không dùng để bọc đao, nó ngay cả một miếng giẻ rách cũng không bằng.”

Đào Nhiên tằng hắng một tiếng, cảm tình trân phẩm chức tú tại vị công tử này trong mắt ngay cả giẻ lau đều không bằng, nếu lời này để ông cha già của hắn nghe được, nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn không khỏi cười khổ: “Xem ra ngươi nếu không phải hoàng thân thì cũng là quý tộc, chỉ có hai loại người này mới có thể nói ra những lời như thế.”

Mộc Yến Phi đôi mắt lạnh lẽo, “Nếu ngươi muốn đoán thân phận của ta, ý định này tốt nhất nên bỏ ra khỏi đầu đi.”

“Con đường phía trước hãy còn xa, hiểu rõ về nhau một chút cũng không quá đáng chứ.”

“Nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi xuất lực, ta trả thù lao, thế thôi không hơn.”

Mộc Yến Phi thanh âm thanh lãnh, ánh mắt nhìn qua có chút ít khinh thường, kia vẻ mặt không hề che dấu đang nói cho Đào Nhiên, ở trong mắt hắn, Đào Nhiên chỉ bất quá là một con chó mình nuôi dưỡng, dùng hay không dùng đều tùy thuộc vào ý thích cá nhân mà thôi.

Người ta dùng xong mới liệng bỏ, vị công tử thế gia này lại càng sảng khoái, chưa dùng tới đã cảm thấy chán ghét rồi, Đào Nhiên rất bất đắc dĩ, “Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cứ như vậy đi.”

Xe ngựa bắt đầu chạy, nhưng chạy lại khá chậm, Đào Nhiên nghiêng người, dùng ngọc địch vén rèm lên, làn gió ấm áp thổi phất qua, cuồn cuộn nổi lên vài cánh anh đào tán lạc, hắn đưa tay tiếp nhập lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi, nhìn cánh hoa bay xa, phượng mâu quét về phía Mộc Yến Phi, nói: “Tháng ba chính là mùa hoa đào, đúng là kỵ mã đạp thanh đích hảo thì tiết, không biết A Mộc có hay không có hứng thú đồng hành?”

“Không có.”

Đúng là một tên đầu đá chẳng thú vị gì cả, Đào Nhiên bả song liêm quải khởi, nhìn bên ngoài cảnh tượng, than thở: “Chiếc xe ngựa này đi quá chậm rồi, căn cứ theo tốc độ này, đêm nay ngay Tô Châu thành cũng không ra nổi, A Mộc, ngươi chuẩn bị cưỡi rùa đi Vân Nam sao?”

Mộc Yến Phi vẻ mặt lãnh đạm, đối với sự nghi vấn của Đào Nhiên tựa như gió thổi bên tai, Đào Nhiên còn muốn nói tiếp, hắn đưa tay ra ngoài cửa sổ, chốc lát A Nam đánh ngựa chạy tới, Mộc Yến Phi nói: “Xách hắn quẳng ra ngoài.”

A Nam lĩnh mệnh, đánh ngựa tới gần cửa xe, lấy tay hướng Đào Nhiên chộp tới, Đào Nhiên vội vàng nhảy lên tránh đến Mộc Yến Phi bên cạnh, đáng tiếc mui xe không cao, hắn nhảy lên không chú ý, đầu phanh một tiếng đụng cái rầm, đau đến che cái trán rên rỉ: “A Mộc, ngươi quá nhẫn tâm.”

Mộc Yến Phi ánh mắt lạnh lẽo, Đào Nhiên biết thời biết thế, vội vàng cải khẩu: “Công tử, ta thành thật!”

Giáo huấn hiệu quả đạt tới, Mộc Yến Phi khoát tay nhượng A Nam rời đi, A Nam trùng Đào Nhiên quát: “Ngươi còn tiếp tục ồn áo quấy nhiễu công tử, ta lập tức cắt lưỡi ngươi!”

Màn cửa buông xuống, trong xe cũng yên tĩnh rồi, Mộc Yến Phi duỗi thẳng chân ra, nhìn về phía Đào Nhiên, Đào Nhiên không rõ cho nên, chỉa chỉa chính mình cái mũi, giật mình hỏi: “Ngươi là muốn ta… Ta lớn từng này, chỉ được người khác hầu hạ, còn không có…”

“Hay là … ngươi dường như thích đánh xe hơn?”

Trực bạch lại kiêu ngạo đích uy hiếp, Đào Nhiên lập tức chuyển hóa gương mặt mỉm cười, “Bất quá chuyện thế này ta lúc ở Đào Hoa Độ cũng thường làm lắm, mỹ nhân vốn phải được hầu hạ mà.”

Vừa nói chuyện vừa ân cần tiến lên, giúp Mộc Yến Phi đấm bóp chân, Mộc Yến Phi nhất thời không hiểu ý, cả buổi mới nghĩ đến Đào Hoa Độ Đào Nhiên vừa nói là một nơi như thế nào, nhất thời giận dữ, nhưng nhìn hắn mi gian mỉm cười, phượng mâu thỉnh thoảng liếc đến, có loại nói không nên lời đích phong tình, Mộc Yến Phi nhất chán ghét cái loại này lẳng lơ càn rỡ, không hảo khí nghĩ, này đăng đồ tử bình thường chỉ sợ cũng dùng một phần nhỏ chiêu này câu dẫn người.

Hoàn hảo Đào Nhiên đấm bóp chân đánh trúng kháp đáo chỗ tốt, vô hình trung hoãn giải sự tức giận của Mộc Yến Phi, không muốn cùng hắn so đo nữa, trong kế hoạch đi Vân Nam hắn vẫn cần dùng người này, muốn cho hắn thành tâm hỗ trợ, cũng phải nhẫn nhịn ở một số chuyện, miễn cho hắn trên đường sửa lại chủ ý.

Mộc Yến Phi yên lặng ngưng thần vận công, nội lực tuần hoàn một vòng, đến khi mở mắt ra, Đào Nhiên đã không còn ngồi đấm chân cho hắn lâu rồi, mà là tựa vào bàn chân hắn, một tay kê đầu, nghiêng người nằm trên đệm êm, tiếng ngáy dạt dào, tất nhiên đã tiến vào mộng đẹp. Nhìn hắn xoay lưng về phía mình ngủ rất say sưa, Mộc Yến Phi đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ, không biết đến bao giờ, hắn mới có thể thản nhiên đưa lưng về phía người khác.

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, không phải danh câu mà tùy tùng mang từ kinh thành đến, nghe tiếng vó ngựa cũng không phải loại ngựa bình thường của người đi đường, Mộc Yến Phi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, A Nam vừa vặn chạy tới, thu đáo tựa ở Mộc Yến Phi dưới chân đích Đào Nhiên, vẻ mặt có chút vặn vẹo một chút, nhỏ giọng nói: “Là gã sai vặt của hắn đuổi đến đây, có muốn hay không thuộc hạ đuổi đi?”

Mộc Yến Phi nhìn Đào Nhiên, sau khi hơi trầm ngâm khoát khoát tay, chốc lát ngựa của Thanh đồng đuổi theo, chợt nghe hắn gọi: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Đào Nhiên thân thể giật giật, tự còn đang trong mộng, thuận miệng hỏi: “Ai đó?”

“Gã sai vặt của ngươi.” này chủ tớ hai người một tên nóng nảy, một tên ung dung, làm Mộc Yến Phi nổi lên ý muốn xem hí, đá tên gia hỏa đang nằm dưới chân mình tham ngủ, nói: “Hắn không yên tâm, đuổi theo ngươi.”

Đào Nhiên bị đá sang một bên, đợi hắn bộ dáng uể oải ngồi dậy, ngựa của Thanh đồng vừa lúc đuổi tới thân xe, hắn nhìn như rất gấp, bởi vì chạy trốn gương mặt bay ra màu hồng, tại đến gần xe ngựa thì đột nhiên thân thể thả lỏng, nhảy lại đây, bất quá công phu của hắn không phải tốt lắm, chỉ miễn cưỡng đáp trụ môn khuông, mắt thấy tiện cũng bị té đi ra ngoài, Đào Nhiên vội vàng kéo lấy hắn đai lưng, đưa hắn kéo vào trong xe.

“Đào Nhiên muốn theo ta đi Vân Nam, ngươi muốn đi cùng hay là ở lại? Không cần thiết khuyên hắn quay trở về.”

Thanh đồng chưa ăn điểm tâm, liều mạng khẩu khí một đường kỵ mã đuổi lại đây, vừa rồi thiếu chút nữa bị quyển tiến móng ngựa hạ, hoàn kinh hồn vị định, đang muốn khuyên bảo Đào Nhiên trở về, Mộc Yến Phi đã nói một câu lạnh như chậu nước đá tạt tới.

Mộc Yến Phi khí thế lạnh lùng, Thanh đồng không dám phản bác, quay đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên mới từ trong mộng tỉnh lại, không hiểu hàm ý trong mắt hắn, nói: “Xem ra công phu điểm huyệt của ta phải luyện cho cao thêm rồi, ta cho rằng ngươi sẽ ngủ thẳng tới chiều chứ, còn đặc ý để lại cho ngươi thư và điểm tâm.”

Hắn cũng chỉ vì bức thư này cho nên mới vội vàng đuổi theo đó chứ!

Thanh đồng tức đến nổi mắt đỏ quạch, cắt chặt môi dưới, không biết là nên chửi Mộc Yến Phi cư tâm phả trắc, hay là chửi Đào Nhiên không hiểu chuyện, đi chơi đến tận Vân Nam, chuyện lớn như vậy cho rằng viết giấy nhắn lại vài dòng là xong à?! Hắn ngay cả Mộc Yến Phi là ai đều không biết lại theo hắn chạy đi, chỉ sợ tương lai bị người ta bán còn thế người ta đếm tiền nữa đó chứ?!

“Ta ……” Ánh mắt Thanh đồng tại hai người gian vòng vo một vòng, quyết tâm, nói: “Ở lại!”

“Ngươi lưu lại có thể làm cái gì? Hay là trở về đi, vừa lúc ta rời đi, ngươi có cớ về nhà rồi.”

“Về nhà để bị đánh à?” Thanh đồng nhìn Mộc Yến Phi, cố ý nói: “Ít nhất lưu lại sẽ không bị đánh, có đúng hay không, Mộc công tử?”

Đào Nhiên còn muốn tiếp tục nói, Mộc Yến Phi đã mở miệng trước: “Ngươi ra ngoài đánh xe đi.”

“Ta?” Đào Nhiên giật mình, sau đó cười rộ lên, “Ngươi nhiều tùy tùng đến vậy, tại sao ……”

Chống lại ánh mắt bất duyệt của Mộc Yến Phi, hắn giơ tay lên, làm cá bất đắc dĩ đích thủ thế, “Ta đi, ta tương đối hiểu rõ địa hình, đến gần lộ tương đối tốt, ý của ngươi là vậy phải không?”

Không có trả lời, Đào Nhiên thảo liễu cá bẽ mặt, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ra xe ngựa, cùng xa phu sóng vai đánh xe đi, màn cửa hạ xuống, Mộc Yến Phi hỏi Thanh đồng, “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Thanh đồng do dự một chút, sau đó dùng sức gật đầu, nói: “Ngàn vạn đừng thích thiếu gia nhà ta, đừng tin lời hắn nói là thật, hắn là ra danh phong lưu đại thiếu, lại sinh tính lười biếng, trừ phi coi trọng ai, sẽ đem hết toàn lực lộng tới tay, nhưng sau khi tới tay sẽ thuận tay quẳng đi, những năm gần đây đều là như thế này.”

Mộc Yến Phi nhẹ giọng cười khẽ, cầm lấy lưỡi đao bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, thuận miệng nói: “Ngươi khẩn cản mạn cản địa đuổi theo, chỉ vì muốn nói chuyện này?”

“Ta biết ngươi không phải người thường.” Thanh đồng nhìn chuôi đao, chăm chú nói: “Ta là muốn nói, nếu tương lai có một ngày như thế, xin ngươi hạ thủ lưu tình, đừng giết hắn.”

Nhìn không ra tên tiểu đồng này bình thường cùng Đào Nhiên tranh cãi om sòm, thời điểm mấu chốt cũng rất hộ chủ, Mộc Yến Phi nói: “Ta sẽ cân nhắc.”

Thấy chuyện có thể thay đổi tốt hơn, Thanh đồng lại nhích gần về phía trước, nhỏ giọng nói: “Tốt nhất bây giờ nên cân nhắc làm cách nào đá hắn đi, chúng ta gia nhị thiếu gia ngoại trừ có tốt bì nang ngoại, cái gì đều không được, ngươi đừng hy vọng hắn có thể giúp được ngươi, càng đừng hy vọng hắn sẽ thích ngươi ……”

“Vậy còn tên Hình Viễn Tâm thì sao?”

“Hả?” câu hỏi xảy đến bất ngờ, Thanh đồng bị hù tới rồi, về phía sau thoáng một cái, thiếu chút nữa đụng trúng đầu.

Ánh mắt Mộc Yến Phi từ trên chuôi đao rời đi, chuyển hướng Thanh đồng, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi ở trong Đào gia nhiều năm, sẽ không không biết người này chứ?”

Đôi mắt bén như đao, mang theo sự sắc nhọn khám phá nhân tâm, Thanh đồng không dám đối diện với hắn, ánh mắt lóe ra một chút, hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”

“Chuyện có liên quan tới Đào Nhiên, càng nhiều càng tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.