Mạc Tư Kỳ từ bên ngoài trở về trông thấy
bóng hình không thể nào quen thuộc hơn, kẻ rất ưa thích mặc hắc bào - Tư Đồ Ngạo. Nhưng nàng đang làm cái gì kia? Chổng mông, khom lưng bám dính lên cửa phòng của người khác, bộ dạng đích thị là đang nhìn lén người
ta. Khóe môi Mạc Tư Kỳ co rút, ở loại địa phương này thì có thể xem ra
cái gì? Chẳng phải là rình trộm người ta hành phòng hay sao?
Mạc Tư Kỳ tiến lại gần nàng, học bộ dáng y như nàng. Nhòm qua khe hở,
hắn trông thấy hai nam tử đang vận động trên giường, thanh âm rên rỉ,
cảnh xuân phơi phới khiến cho người ta đỏ mặt thở dốc...
Mạc Tư Kỳ lấy ngón tay chọc chọc vai Tư Đồ Ngạo, bị nàng vô thức gạt phăng ra, hắn thật buồn cười.
- Có cái gì hay ho để nhìn? - Mạc Tư Kỳ trêu chọc.
- Aaaa... - Tư Đồ Ngạo bị bắt quả tang nên giật mình, tay lập tức bụm miệng chặn lại âm thanh.
- Aaaa... Ngươi là ai? - Mạc Tư Kỳ thấy khuôn mặt thật của Tư Đồ Ngạo càng kinh phách hơn.
Tư Đồ Ngạo đưa tay sờ sờ khuôn mặt, thì ra nàng từ hoàng cung thẳng một đường đến đây, chưa đeo mặt nạ da người trở lại.
- Tư Kỳ, là ta! - Tư Đồ Ngạo
- Là nàng...! Đây là gương mặt thật sự của nàng? - Mạc Tư Kỳ đôi mắt vẫn trợn ngược, hắn không ngờ nàng đẹp đến kinh thiên động địa như vậy, hắn cũng thật hổ thẹn danh xưng mỹ nam yêu nghiệt của Đông Li Quốc rồi.
- Còn xem nữa, nước miếng trên miệng ngươi sẽ chảy hết ra đó! - Tư Đồ Ngạo trêu chọc.
- Quả thật quá kinh diễm rồi! Nàng so với nữ tử quả thật quá mỹ miều, so với nam tử lại càng hảo tuấn mỹ hơn! Aiz... ta về sau phải tự gỡ bỏ
danh hiệu đệ nhất mỹ nam Đông Li Quốc xuống rồi! - Mạc Tư Kỳ bày ra vẻ
mặt cam bái hạ phong.
Quả thật Mạc Tư Kỳ không có nói quá về bản thân hắn, là do mọi người
nhìn nhận, hắn ở Đông Li Quốc đúng là đệ nhất mỹ nam tử, chính là vì vẻ
đẹp yêu nghiệt của hắn. Tuy so ra, rõ ràng Đông Li Duệ Phàm hảo khôi ngô tuấn mỹ hơn hắn, đậm chất cuồng ngạo hơn hắn nhưng chính vì hắn ở chốn
phong trần, lời nói cử chỉ chiều lòng người nên được yêu thích hơn. Công Tôn Trường Khanh lại thiếu đi vài phần yêu nghiệt như Tư Kỳ, khí chất
nam nhân lại không đủ mạnh mẽ, ngông cuồng như Duệ Vương gia nên xếp thứ ba. Song, giữa đường lại xuất hiện một Tư Đồ Ngạo, đánh bật mọi tiêu
chuẩn về cái đẹp. Nàng, yêu nghiệt đến mức mị hoặc, lại đồng dạng khiến
người ta có cảm giác thanh thoát như trích tiên bởi vẻ phong trần tiêu
soái cực hạn.
- Còn xem nưaa, mặt ta sẽ bị thủng mất. - Tư Đồ Ngạo đùa giỡn.
- A, đúng rồi, chúng ta đang làm cái gi? - Mạc Tư Kỳ chợt nhớ ra, dùng ánh mắt tia laze bắn về phía nàng.
- Ách...! Cái... cái gì cũng chưa có làm! - Tư Đồ Ngạo chộp dạ lùi lại đằng sau, không quên dùng thân che lấp cái lỗ trên vách.
- Ta không biết nàng còn có sở thích như vậy đâu nha! - Mạc Tư Kỳ chống tay lên vách, áp sáp nàng hơn.
- Cái gì mà sở thích? Ta ở cái phương diện này thiển cận, cần phải học
hỏi thêm. - Tư Đồ Ngạo tỏ vẻ tự nhiên như nói chuyện chính đáng.
- Là như vậy sao ~ ? - Mạc Tư Kỳ đề cao giọng
Tư Đồ Ngao xoay người sang trái, Mạc Tư Kỳ chống tay bên trái, nàng lập
tức xoay sang bên phải thoát khỏi hắn. Chiêu này xưa rồi diễm, phim thần tượng nào cũng có cảnh này!
Tư Đồ Ngạo trở lại tư phòng của Mạc Tư Kỳ, đi thẳng vô, pha trà uống.
- Hôm nay như thế nào? - Mạc Tư Kỳ
- Rất tốt! Một cái yến tiệc có tới hàng trăm bông hoa đua nở. - Tư Đồ Ngạo.
- Có ý gì? - Mạc Tư Kỳ
- Cho ngươi xem. - Tư Đồ Ngạo đem cuốn sổ tay của mình cho Mạc Tư Kỳ xem.
Mạc Tư Kỳ thấy hình thái cuốn sổ kỳ lạ cùng với cây bút chì đính kèm, hắn lật đi lật lại nghiên cứu.
- Không phải xem cuốn sổ mà là xem nội dung bên trong. - Tư Đồ Ngạo giải thích.
Mạc Tư Kỳ ánh mắt ngạc nhiên lật lật xem nội dung bên trong cuốn sổ. Chữ viết bằng một loại mực kỳ lạ, nét chữ vô cùng nhỏ, màu mực hơi nhạt còn có độ bóng giống như được viết bằng than. Nội dung là phần đánh giá
những nam tử, nữ tử con của các đại thần...
Mạc Tư Kỳ xem tới dòng cuối cùng, hắn bật cười.
- Ta không phủ nhận rằng nàng rất xuất sắc nhưng cũng không nên tự đánh
giá mình như vậy. Lại là đánh giá cao nhất, có phải là hơi quá tự cuồng
rồi hay không a? - Mạc Tư Kỳ.
- Nói cái gì vậy? Ta đâu có viết tên mình vào? - Tư Đồ Ngạo thập phần khó hiểu.
- Nàng tự mình xem. - Mạc Tư Kỳ trả lại cuốn sổ cho nàng.
Tư Đồ Ngạo lật lật sổ xem.
- Ách... Cái này... Cái này không phải ta viết, ngươi nhìn xem chữ viết không đồng dạng. - Tư Đồ Ngạo chợt nhớ ra:
- A, là Dạ Lâm Vũ. Phải, chính hắn trong lúc ta biểu diễn lén ghi vào.
Nhưng mà... nhưng mà hắn nhận định như vậy cũng không phải là không
đúng... hì... hì...!
- Nàng đó! Tự cuồng còn không chịu nhận. Mà nàng biểu diễn cái gì? - Mạc Tư Kỳ sủng nịnh nhìn nàng.
- Ta biểu diễn cho ngươi xem. - Tư Đồ Ngạo đem cây đàn guitar ra, chơi lại khúc nhạc đã biểu diễn trong yến tiệc cho hắn nghe.
- Cách biểu diễn thật lạ mắt, rất hay. Hèn gì Dạ Lâm Vũ đánh giá nàng
cao như vậy. Trên người nàng có rất nhiều thứ kỳ lạ, nàng lấy chúng từ
đâu ra? Tỷ dụ như cái loại đàn này, còn có mấy thứ này? - Mạc Tư Kỳ chỉ
vào đống đồ của Tư Đồ Ngạo.
- Cái này gọi là đàn guitar, cái này là ghế đẩu ngồi đánh đàn, ta đặt
làm. Cái này là cuốn sổ nhỏ và cây bút chì ruột làm bằng than chì, ta
phải làm rất lâu mới được đó nha. - Tư Đồ Ngạo giải thích.
- Điều là nàng tự làm, thật giỏi. - Mạc Tư Kỳ
- Thôi được rồi! Không phải là ta không thích được khen ngợi nhưng mà cứ hết người này đến người khác khen, cảm giác ngượng ngùng đến khó chịu
luôn nha. Mặt ta rất là mỏng, sau này ta có làm gì cũng đừng có khen
nữa, rất là phiền. - Tư Đồ Ngạo khó chịu, cả ngày hôm nay ai cũng khen,
đẹp cũng khen, lạ cũng khen, chán chết.
- Có ai nói là nàng rất kỳ lạ hay không? - Mạc Tư Kỳ cười.
- Có sao? - Tư Đồ Ngạo cũng cười, nói chuyện phiếm với bằng hữu cũng là thú vui trong cuộc sống.
Nói tới thú vui thì còn một cái thú vui gọi là trả thù. Người ta nói:“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn” nhưng bây giờ có thừa thời gian,
khả năng, sức lực, ai rảnh chờ tới mười năm? Vẫn là nên áp dụng câu nói
của hiện đại: “Nói làm liền anh em nó mới nể“. Chính vì vậy, buổi tối
cùng ngày, bóng Tư Đồ Ngạo lượn vào hoàng cung cùng Duệ vương phủ. Mặc
cho thị vệ cùng ám vệ trùng trùng vẫn chẳng ai có thể phát hiện ra hơi
thở của nàng, chỉ có đều là Tư Đồ Ngạo phóng khoáng, rộng rãi nên phạm
vi trả thù cũng rộng hơn người thường. Cả cái hoàng cung cùng Duệ vương
phủ, từ trên xuống dưới một móng cũng không chừa.
Trong tất cả các cách trả đũa, độc chết kẻ thù là cách nhanh - gọn - lẹ
mà đỡ tốn công nhất. Bất quá cái thù này không tới nỗi phải lấy mạng
người, chỉ là khiến hắn khốn đốn một chút mà thôi. Bỏ bã đậu vào thức ăn của bọn họ, chiêu này cũ rích, cũng chỉ khiến bọn họ bị tào tháo dí
chạy nhũn giò một tí, lại dễ bị phát hiện và tiêu trừ. Nàng, đã dụng độc phải tân tiến một chút, “tiêu chảy” mới chỉ là cấp độ thấp, cao hơn một chút là khiến họ bị “táo bón”, cho bọn họ ôm “nỗi buồn” không thể giải
bày. Độc của nàng không màu, không mùi, không vị lại không phát tán, Hoa Đà cũng vô phương. Tới hơn ba ngày trở lên mới bắt đầu cảm thấy “nỗi
buồn” dồn nén, không ăn chay cả tháng không chừng thúi ruột như chơi.
- Cái này cũng coi như ta giúp các ngươi tính đức đi. Cả cái Hoàng cung
cùng cái Duệ vương phủ đều ăn chay, chẳng phải là ít đi một lượng lớn
động vật bị sát hại hay sao? - Tư Đồ Ngạo bắt chước tư thế Quan Âm Bồ
Tát nói, bên miệng lại đeo nụ cười đắc ý khó che giấu.
...
Cái gọi là “Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo” không phải là quá linh
nghiệm đi chứ? Bụng người ta còn chưa phát tán, Tư Đồ Ngạo đã ôm bụng
lăn lộn trên giường rồi a!
- Thật là đau quá đi a! Lão Thiên a, ta biết sai rồi, oan có đầu nợ có
chủ, ta không nên đầu độc cả đám như vậy a... Đau chết ta rồi! - Tư Đồ
Ngạo khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường.
Cơn đau từ bụng dưới không ngừng truyền đến, lưng và ngực cũng đau tức
khó chịu, cơ thể vô lực, tay chân cũng rã rời. Tư Đồ Ngạo đầu lấm tấm mồ hôi, nàng có nội lực hộ thể lại là người luyện võ không nghĩ tới một
cơn đau như vậy có thể hành hạ nàng. Cơn đau bức rức ở dưới bụng qua một đoạn thời gian lại dịu đi, Tư Đồ Ngạo mệt mỏi lâm vào trạng thái nửa
hôn mê nửa ngủ, sau đó lại bị cơn đau thức tỉnh. Đến khi trời vừa hửng
sáng, cả người ướt đẫm mồ hôi, cơn đau mới thực sự chấm dứt. Có điều, cả người nàng ẩm ướt không nói nhưng dưới hạ thân lại cảm thấy có chất
nhầy dính. Tư Đồ Ngạo tung chăn, lập tức đứng hình.
- Thật con mẹ nó dì cả đến rồi. Hèn gì hành mình cả đêm như vậy.
Cơ thể nàng đáng ra đã sớm trải qua thời kỳ này rồi mới phải, chẳng qua
là nàng ăn phải thứ không nên ăn mới ra cớ sự này. Trước lúc rời khỏi
núi, bà bà đã đưa dược liệu cho nàng. Từ đó đến nay đã mấy tháng rồi,
nàng luôn sử dụng thuốc điều đặn. Đặc biệt là sau lần đụng độ Đông Li
Duệ Phàm ở ngoại thành Lạc Châu, nàng dùng thêm một số dược liệu như:
ích mẫu, hương phụ, ngải cứu, bạch đồng nữ,... để điều hòa kinh nguyệt
và làm tăng cường tác dụng dược liệu đang dùng, cơ thể cũng nên có biến
chuyển rồi.
Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Ngạo âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng may là
còn cứu được, nếu không thành ra cái dạng ái nam ái nữ sẽ thật khó coi.
Song, cái chuyện đáng nói bây giờ lại là một vấn đề khác:
- Chết cha, mình quên mất! Cái thời đại này thì đi đâu mua cái loại đồ dùng phụ nữ đây trời! Còn chưa có ai nói mình phải làm thế nào đâu. - Tư Đồ Ngạo lần đầu cảm thấy bế tắc thực sự.
Cứ ở trên giường cũng không phải là cách, Tư Đồ Ngạo ngồi dậy, đi tắm
rửa sạch sẽ thay y phục. Sau đó, nàng cuốn hết chăn mền và y phục bẩn
thành một cái gói lớn, đeo trên lưng, hướng Thanh Phong Lâu tìm kiếm sự
giúp đỡ.
Cạch, rầm... ! - Tiếng mở đóng cửa sổ phòng của Mạc Tư Kỳ.
Một cái bóng đen thù lù xuất hiện ở trước giường của hắn.
- Á a a a... Quỷ... - Mạc Tư Kỳ vừa mở mắt liền hét lớn, không thể trách hắn được bởi vì mặt trời còn chưa có mọc, trong phòng rất tối.
- La cái gì mà la. Dậy đi! - Tư Đồ Ngạo quăng gói đồ xuống đất, lạnh giọng nói.
- Là nàng! Sớm như vậy chạy đến hù ta làm gì? - Mạc Tư Kỳ ngồi dậy, bình ổn tâm thần, bộ dạng lười nhác dụi mắt.
Hắn hành nghề làm việc về đêm nha, không phải bây giờ là thời gian ngủ của hắn hay sao? Nàng lại cứ cố tình bắt hắn thức trắng một ngày là như thế nào?
- Ta có chuyện nhờ ngươi giúp đỡ. - Tư Đồ Ngạo
Hắn nghe thấy tính nghiêm trọng trong lời nói của nàng, liền thức tỉnh, bật dậy, lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Mặc đồ vào trước hẳn nói! - Tư Đồ Ngạo liếc mắt nhắc nhở. Hắn cũng
không cần ở trước mặt nàng mặc đúng một cái khố đứng nói chuyện.
- Aaaa... Chờ ta một chút. - Mạc Tư Kỳ được nhắc nhở mới cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, lập tức đi mặc đồ.
...
- Nàng bị làm sao? - Mạc Tư Kỳ nhìn bộ dạng nhàn nhã của Tư Đồ Ngạo cũng bớt đi một phần lo lắng.
- Cơ thể ta trổ mã rồi! - Tư Đồ Ngạo ngắn gọn.
- Nàng cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi. - Mạc Tư Kỳ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, vân đạm kinh phong đáp.
- Vì vậy nên mới tới hỏi ngươi, nữ nhân khi trưởng thành khác với nam
tử, ở cái phương diện kia phải làm như thế nào qua kỳ nguyệt san? - Tư
Đồ Ngạo đi thẳng vào vấn đề.
Khụ... khụ... - Tư Đồ Ngạo đã thành công làm Mạc Tư Kỳ sặc nước bọt.
- Cái này... cái này sao lại hỏi ta? Ta là một nam tử đó nga! - Mạc Tư Kỳ đỏ mặt.
Nàng có phải quá coi trọng hắn rồi hay không? Tuy ở loại địa phương này
nhưng mà hắn vẫn là một chân chính nam nhân, còn là một xử nam tử, loại
chuyện này hắn cũng đâu có biến thái đi tìm hiểu.
- Cho nên... - Tư Đồ Ngạo híp mắt nguy hiểm.
- Cho nên... ta làm sao biết được. - Mạc Tư Kỳ giọng lí nhí như tiếng muỗi bay.
- Không biết thì hỏi! - Tư Đồ Ngạo phán một câu xanh rờn.
- Ta... ta sao có thể đi hỏi loại chuyện như thế này? - Mạc Tư Kỳ mặt đỏ đến mang tai, kháng nghị.
- Chỉ có chuyện ngươi không muốn làm chứ không có chuyện không thể. - Tư Đồ Ngạo vẫn giọng điệu chắc nịch.
- Thôi để ta tìm cách! - Mạc Tư Kỳ còn có thể nói cái gì đây, nàng chính là một kẻ siêu cấp bá đạo.
Tư Đồ Ngạo thành công đem củ khoai nóng quăng vào tay của hắn, hài lòng đi đến bên giường, sốc chăn ngửi ngửi:
- Không có ai nằm ở đây đó chứ?
- Trước đến nay chưa từng. Nàng là người duy nhất ta tiếp tại tư phòng, lại mới thay giường mới. - Mạc Tư Kỳ
- Tốt! - Tư Đồ Ngạo nằm lăn ra giường, ngáp ngủ.
Mạc Tư Kỳ ngẩn người, nếu nàng bỏ cái mặt nạ da ra, có phải là kinh diễm lắm hay không? Có hay không làm hắn không thể kìm chế nổi?
- Còn không mau đi đi, có muốn ta đem chăn mền của ngươi nhuộm đỏ hay không? - Tư Đồ Ngạo
Mạc Tư Kỳ trên trán xuất hiện vạch đen: - Ta đi ngay đây!
Hắn vừa xoay người, chân liền đá trúng gói đồ của nàng mang tới.
- Đây là cái gì? - Mạc Tư Kỳ
- À, ta quên, đây là y phục với chăn mền dính máu. Ngươi tiện thể mang
đi giặc giũ giúp ta, ở khách điếm không tiện mang đi giặt. - Tư Đồ Ngạo
nhắm nghiền mắt, vẫn vô tư trả lời.
Mạc Tư Kỳ cảm thấy có một đàn quạ gào thét bay qua đầu: “Tư Đồ Ngạo, nàng có phải nữ nhân hay không a?”