Nhìn Dương Thiên rời đi được một lúc lâu mà hai phụ tử Hoàng Hiệu vẫn không có việc gì. Hoàng lão giả không khỏi trầm ngâm:
- Chẳng lẽ hắn lo sợ uy hiếp của ta? Không thể nào. Truyền nhân của tứ đại thế lực sao có thể bị ta hù dọa.
Hoàng lão giả nghĩ mãi không thông, phụ tử Hoàng Hiệu thấy mình uống đan dược mà vẫn còn sống, hơn nữa còn cảm thấy trong người khỏe ra, không khỏi vui mừng nhìn Hoàng lão giả:
- Cha, ta thấy hắn hẳn là sợ Hoàng gia chúng ta, nhưng lại không muốn bị mất mặt nên mới lấy 2 viên thuốc bổ cho chúng ta uống.
Hoàng lão giả thở dài:
- Hi vọng là vậy, các ngươi sau này làm việc cũng nên cẩn thận, không nên đắc tội với người khác.
Nhi tử của Hoàng Hiệu không cho là đúng:
- Gia gia, ta thấy ngươi cẩn thận hai quá mức rồi. Dù là truyền nhân của tứ đại thế lực cũng phải sợ Hoàng gia chúng ta. Ta nghĩ bọn họ cũng đã không còn mạnh như trước nữa rồi.
- Ngươi không cần nói bậy, họ mạnh như thế nào không phải các ngươi có thể hiểu được. Chỉ cần một vị trưởng lão của họ cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Hoàng gia.
Hai người vẫn không tin, những vẫn không nói gì. Hoàng lão giả thở dài, nhi tử cùng cháu trai từ nhỏ không thể tu luyện, hắn vì thương bọn họ nên vẫn rất cưng chiều. Việc hạ độc Tần Tuyết cũng là do bọn họ tự mình chủ trương. Không biết sau này rốt cuộc sẽ gây ra tai họa gì nữa.
Trong khi Hoàng lão giả than thở, hai phụ tử Hoàng Hiệu da thịt bỗng chuyển sang màu đỏ, khó chịu kêu to:
- Cha, ta cảm thấy rất nóng.
- Gia gia, ta chịu không nổi.
Hoàng lão giả vẻ mặt hoảng sợ chạy đến, chưa kịp đến nơi hai người đã biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu không phải trên nhà vẫn còn lưu lại chút mùi khét, hắn thực vẫn tưởng là mình đang mơ.
Hoàng lão giả hai tay nắm chặt, đôi mắt già nua đỏ lên cố nén để không rơi lệ:
- Dương Thiên, tại sao lại phải tuyệt tình như vậy?
Dương Thiên tất nhiên không thể trả lời, lúc này hắn đã đi khá xa.
Dương Thiên sợ lời hù dọa của Hoàng lão giả? Dĩ nhiên là không thể nào. Hai viên đan dược đó cũng chỉ là thuốc bổ bình thường nhưng bên trong ẩn chứa một tia Thái Dương chi lực được Dương Thiên cẩn thận để vào. Chỉ cần thuốc bổ bên ngoài tan hết, Thái Dương chi lực lập tức sẽ biến bọn họ thành tro.
Không phải hắn tốt bụng muốn để hai người sống thêm một lúc, chỉ là để bọn hắn cảm giác được nỗi sợ như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Cách này đồng thời răn đe Hoàng gia một lần. Dương Thiên đoán không sai, Hoàng lão giả tuy hận Dương Thiên thấu xương nhưng cũng không dám động đến hắn. Thủ pháp giết người kia thực sự khiến hắn bị ám ảnh cho đến chết.
Dương Thiên hiện tại muốn vào bệnh viện thăm mẹ của Triệu Vũ Hinh sẵn tiện giúp đỡ nàng viện phí. Buổi chiều còn phải đến nhà w9LUrj5 Mộc Vũ Hàm, mẫu thân nàng mời hắn đến ăn tối đã lâu, nếu không bận chuyện của Vương Vân, hắn đã sớm đi.
Đi đến Bệnh viện Hoàn Vũ, Dương Thiên lập tức tìm đến phòng bệnh, phát hiện Triệu Vũ Hinh đang đứng cùng một tên bác sĩ trẻ tuổi. Vị bác sĩ này hiện đang khám cho mẫu thân của nàng. Dương Thiên cảm thấy sự việc có điểm không ổn, liền đứng ngoài nghe lén.
Triệu Vũ Hinh lúc này vẻ mặt rất sốt ruột:
- Bác sĩ, mẫu thân của ta đến cùng là bị làm sao, khi nãy vẫn còn tỉnh táo, bây giờ đột nhiên hôn mê, hơn nữa gọi thế nào cũng không tỉnh.
Vị bác sĩ kia xem kĩ càng một hồi rồi lắc đầu:
- Bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, hiện tại cần phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng bệnh việc hiện tại lại không có ai đủ khả năng làm ca phẫu thuật này, những vị giáo sư đều đã đi dự hội nghị y học ở nước ngoài.
Triệu Vũ Hinh vẻ mặt đại biến, nước mắt chảy dài:
- Vậy rốt cuộc phải làm sao. Bác sĩ, chỉ cần có thể cứu mẹ ta, bất cứ giá nào ta cũng đồng ý.
Vị bác sĩ kia thở dài:
- Nếu có thể ta tất nhiên sẽ không từ chối. Ta hiện tại sẽ chuẩn bị tiến hành một ca tiểu phẫu để kiềm chế căn bệnh tiếp tục phát tác. Sau đó sẽ gọi điện cho một vị giáo sư bắt máy bay trở về. Hi vọng là kịp lúc.
Dương Thiên đứng ngoài nghe rõ câu chuyện, cảm thấy thực sự là trùng hợp a. Nàng gặp khó khăn không thể giải quyết, ta liền lập tức xuất hiện, cái này không phải rất giống bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích sao? Nghe nói chín phần mười các cô nàng đều sẽ bị chinh phục.
Không biết ta giúp đỡ nàng xong, nàng có phải hay không lập tức yêu ta? Dương Thiên tự sướng một hồi, chỉnh sửa quần áo bước vào, đúng lúc bị bác sĩ kia bước ra, hai người suýt nữa chạm phải nhau.
Vị bác sĩ kia nhìn thấy Dương Thiên vẻ mặt liền kinh ngạc:
- Là ngươi.
Dương Thiên vẻ mặt mờ mịt:
- Ngươi biết ta?
Vị bác sĩ mừng rỡ:
- Chúng ta đã từng gặp gỡ, lần trước có một vị mỹ nữ bị trúng độc…
Dương Thiên cũng nhớ ra, gật đầu:
- Đúng vậy, là ta.
- Lần trước thật có lỗi đã không tin tưởng ngươi, suýt nữa đã hại chết người. Ta vẫn luôn muốn gặp ngươi một lần để tạ lỗi.
Dương Thiên khoát tay:
- Không cần, mạng người quan trọng hơn, hiện tại để ta chữa trị cho nàng.
Dương Thiên vừa nói vừa chỉ tay về phía mẫu thân của Triệu Vũ Hinh. Vị bác sĩ kia vẻ mặt ngạc nhiên:
- Ngươi biết trị bệnh.
Dương Thiên vẻ mặt tự tin, nói dối không chớp mắt:
- Tất nhiên, lần trước không phải ta đã đoán đúng nguyên nhân căn bệnh của vị mỹ nữ kia sao. Nếu lúc đó ngươi để cho ta chữa trị thì nàng đã hoàn toàn bình phục.
Bác sĩ vẻ mặt hối hận, hắn biết Tần Tuyết vì cứu chữa chậm khiến hai chân bị tê liệt, việc nàng đã được chữa khỏi hắn dĩ nhiên không biết. Vì vậy, nghe Dương Thiên nói khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Bất quá, hắn cũng không lập tức tin tưởng Dương Thiên:
- Ngươi có thể cho ta xem giấy chứng nhận bác sĩ hay không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Hiện tại có chút vội, ta cũng không mang theo. Nhưng không phải ngươi cũng không có cách nào cứu nàng sao. Vậy sao không để ta thử một lần.
- Không được, mạng người không thể dùng để làm thí nghiệm.
Dương Thiên cảm thấy đau đầu, tên này là một người tốt, nhưng có chút cứng nhắc. Nêu không phải vậy, hắn đã sớm ném tên bác sĩ này qua một bên.
- Ngươi nói như vậy, hẳn là đã có cách cứu nàng.
Vị bác sĩ ấp úng:
- Chỉ cần chở các giáo sư trở về…
Dương Thiên liền cắt ngang:
- Ngươi nghĩ nàng có thể đợi được hay sao?
Bác sĩ vẻ mặt đắng chát, hắn cũng chỉ muốn an ủi Triệu Vũ Hinh. Bệnh tình chuyển biến xấu, nàng hẳn không thể vượt qua 1,2 tiếng. Các vị giáo sự nhanh nhất cũng cần hơn 20 tiếng để bay về, căn bản là không có cách nào.
Dương Thiên thấy vị bác sĩ yên lặng, biết hắn cũng không còn gì để nói, liền tiến vào trong, đi đến bên cạnh Triệu Vũ Hinh. Vỗ vai nàng nói:
- Lão sư, ngươi yên tâm, ta có thể cứu nàng.
Triệu Vũ Hinh bị người vỗ vai liền giật mình, nàng nãy giờ vẫn tập trung vào mẫu thân, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra bên ngoài. Ngẩn đầu thấy Dương Thiên, hai hàng nước mắt chảy dài:
- Dương Thiên, mẫu thân của ta có thể không qua khỏi.
Dương Thiên liền ôm lấy nàng:
- Ngươi cần phải bình tĩnh, nàng sẽ không sao, hiện tại ta sẽ cứu nàng.
Triệu Vũ Hinh đẩy Dương Thiên ra, vẻ mặt kinh ngạc:
- Ngươi biết y thuật.
- Ta từ nhỏ đã học y thuật, hiện tại đã xem qua tình trạng của nàng, nắm chắc có thể chữa trị được.
Triệu Vũ Hinh như sắp chết đuối bắt được nhánh cây, nắm chặt lấy tay Dương Thiên:
- Ngươi hãy mau chóng cứu mẫu thân của ta, bất kì yêu cầu gì ta cũng đồng ý.
- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm được. Ngươi trước tiên hãy đi ra ngoài.
Triệu Vũ Hinh gật đầu, nàng biết có ở lại cũng không có tác dụng gì. Hiện tại nên đi ra ngoài thông báo cho phụ thân biết. Dương Thiên nhìn qua vị bác sĩ trẻ:
- Ngươi cũng mau đi ra ngoài đi.
- Ta là Dược Nam. Ta không yên tâm để ngươi chữa cho nàng nên phải ở lại quan sát một phen.
Dương Thiên gật đầu, cũng không nhiều lời, bắt đầu cứu người.