Phong Lưu Chân Tiên

Chương 281: Chương 281: Biến cố nhỏ




Trong khi Lý Bàn trình bày kế hoạch, Dương Thiên ngồi bên cạnh đánh giá thiệt hơn. Gần một trăm tình huống khác nhau được tạo dựng, kèm theo đó là cách xử lý cụ thể cho mỗi tình huống đó. Tất nhiên, đây chỉ là phương pháp xử lý tạm thời, bọn hắn còn chưa tính được các bước lâu dài phía sau. Nhưng dù thế nào cũng phải công nhận, Lý Bàn đã bỏ rất nhiều tâm huyết mới soạn lên được bản kế hoạch chi tiết cỡ này.

Lý Bàn nói hết ý, mồ hôi trên trán đã chảy đầy, hắn ngẩn đầu lên hỏi Dương Thiên:

- Ngươi cảm thấy bản kế hoạch này thế nào?

Dương Thiên gật đầu:

- Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi có thể nghĩ ra được từng này đã là rất tốt.

- Vậy…

Dương Thiên lăng chuột đến một vị trí, nói tiếp:

- Trong tất cả những kế hoạch ở đây, ta cảm thấy chỉ có duy nhất cái này là sử dụng được.

Lý Bàn nhìn vào màng hình, hai mắt trừng to. Phía trên đó nổi bật là hai chữ đỏ được in đậm với cỡ chữ lớn: “Phương án 93: Tạm Lánh”.

- Dương Thiên, lẽ nào ngươi định…

- Ta chọn cái này, bất quá cần sửa lại vài điểm cho phù hợp. Bàn tử, vứt hết đống tạp nham kia đi, chúng ta sẽ tập trung phân tích phương án này.

Trong lúc Dương Thiên và Lý Bàn đang hoàn thiện phương án này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dương Thiên nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, sắc mặt hơi đổi, ra hiệu cho Lý Bàn yên lặng rồi bấm nút trả lời. Một giọng nói êm ái từ trong điện thoại phát ra:

- Dương Thiên, ngươi đã về rồi sao. Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu, tại sao ta gọi điện thoại được thông báo không có tín hiệu.

- Công việc có chút bận rộn. Ta vừa ra nước ngoài vài ngày để giải quyết.

- Là vậy a. Tối nay ngươi có bận việc gì hay không?

- Không có.

- Vậy tối nay 7 giờ tại Thiên Hải quán, ngươi nhất định phải đến.

Tần Tuyết nhấn mạnh hai chữ “nhất định” rồi tắt máy, không để cho Dương Thiên bất kỳ cơ hội từ chối nào. Hắn chỉ còn cách lắc đầu cười khổ nhìn Lý Bàn. Nếu là bình thường được mỹ nữ ước hẹn, Dương Thiên đương nhiên sẽ rất vui vẻ đi dự. Nhưng bữa tiệc tối nay tại Thiên Hải quán chín phần mười là Hồng Môn Yến, hắn có thể vui nổi hay sao?

Lý Bàn vỗ vai Dương Thiên, nói bằng giọng tâm sự:

- Đời người không thể mãi mãi bằng phẳng, ai cũng có những lúc gặp khó khăn. Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, đừng nên quá lo lắng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.

Mặt Dương Thiên sạm lại, tên Lý Bàn này hình như đang có ý cười trên nổi đau của người khác.

- Ta không biết ngươi còn có thể triết lý như vậy.

- Bình thường, ta rất ít khi thể hiện ra. Nhưng trong thâm tâm ta lại luôn là một con người sống rất có tình cảm.

- Dừng, ngươi đừng làm ta buồn nôn nữa có được hay không?

Lý Bàn cười:

- Hiếm khi ta mới có cơ hội diễn sâu, không biết tận dụng sẽ rất lãng phí.

- Nếu ngươi có nhiều thời gian rãnh, sao không giúp ta nghĩ cách. Chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?

Lý Bàn thở dài:

- Chuyện của ngươi quá khó, ta chưa từng có kinh nghiệm. Bản kế hoạch kia đều là do bọn ta tự nghĩ ra, hiệu quả thế nào còn cần kiểm chứng.

- Kiểm chứng?

- Ừ, ngươi đem chính mình làm vật thử đi.



Thiên Hải quán, nhà hàng sang trọng nhất tại Thanh Lâm huyện. Khoảng 7 giờ kém 20 QzWU5vH phút, cách đó không xa, Dương Thiên cùng Lý Bàn đang chậm rãi đi đến. Hai người vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tối ưu hơn, chỉ đành phát triển kế hoạch ban đầu mà Dương Thiên đã chọn.

Đứng trước Thiên Hải quán, thần thức của Dương Thiên lập tức bảo phủ nơi này. Vài giây sau, hai mắt hắn tràn đầy phẫn nộ nhìn qua Lý Bàn. Cảm nhận nguy hiểm sắp ập đến, Lý Bàn hai tay như một thói quen che mặt lại, hoảng sợ hô:

- Dương Thiên, ngươi muốn làm gì. Ta không có làm điều gì sai a.

- Cung cấp tin tình báo sai lệch được tính là trọng tội.

Lý Bàn ngẩn ngơ:

- Không thể nào, đoạn ghi âm kia ngươi cũng đã nghe. Mọi chuyện ta nói đều đúng một trăm phần trăm.

Dương Thiên một tay chống cằm, nghiền ngẫm:

- Ngươi nói cũng đúng. Nhưng tại sao trong kia là 5 người chứ không phải 4 người. Lẽ nào chỉ trong một thời gian ngắn, Tần Tuyết lại “điều tra” thêm một đối tượng mới nữa.

- Dương Thiên, ngươi nói cái gì, thêm một người nữa. Là ai?

- Người này ngươi cũng biết, hơn nữa chính ngươi giới thiệu cho ta.

- Ta giới thiệu, không thể nào.

- Nữ cảnh sát Lưu Ly, cái tên này nghe có quen thuộc hay không?

- Là nàng. Dương Thiên, đến cô nàng đó ngươi cũng đã cưa đổ được hay sao? Ta nghe nói nàng đã có đối tượng của mình, ngươi dùng cách nào…

Lý Bàn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Dương Thiên khiến hắn rợn cả tóc gáy:

- Cút, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Quan hệ giữa ta và nàng hiện nay chỉ trên mức bạn bè một chút. Nếu nàng biết ta có dính líu đến rất nhiều mỹ nữ, nói không chừng nó sẽ bị bóp nát ngay từ trong trứng. Ngươi có hiểu hay không?

- Vậy ngươi dự định thế nào?

Dương Thiên mỉm cười tự tin:

- Người khác thì ta không dám chắc, Lưu Ly lại rất đơn giản. Tinh thần chính nghĩa của nàng rất cao. Ngươi nghĩ, nếu ta gây ra một vụ án nho nhỏ ở gần đây, nàng có lập tức đến đó điều tra hay không?

Hai mắt Lý Bàn sáng rực:

- Quả là cao kiến. Bất qua ngươi định sẽ tiến hành thế nào?

- Chuyện này đơn giản. Ta nhận Tiêu Chính Long làm thuộc hạ chính là để lo liệu những việc như thế này.

Dương Thiên lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Tiêu Chính Long rồi ấn nút gọi. Vài giây sau đã nghe thấy tiếng trả lời:

- Dương thiếu, là ta. Ngươi có việc gì cần căn dặn?

- Ngươi biết rõ tình hình khu vực quanh Thiên Hải quán đúng không?

- Thiên Hải quán? Ta hiện tại đang ở gần đó. Lập tức sẽ đến ngay.

- Không cần, ngươi giúp ta một việc là được.

- Dương thiếu cứ nói.

Dương Thiên tùy tiện:

- Ngươi sai người đóng một màn kịch, chỉ cần thu hút sự chú ý, đưa đến thật nhiều cảnh sát là được.

- Diễn kịch, Dương thiếu muốn diễn loại kịch nào?

- Tùy ngươi chọn lựa, theo ta thì cứ dàn dựng cảnh gian hồ chém giết lẫn nhau đi. Nhớ kĩ, càng nghiêm trọng càng tốt.

- Đã hiểu, ta sẽ đi làm ngay. Chỉ cần có sự góp mặt của ta, đến cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng có thể mời đến đây được.

Dương Thiên bật cười:

- Không nghĩ đến, ngươi cũng rất có mặt mũi a.

- Đâu có, là do Dương thiếu ban tặng.

Tắt máy, Dương Thiên thoải mái nói:

- Đã xong.

- Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Dương Thiên gõ nhẹ vào đầu Lý Bàn:

- Đương nhiên là chờ Lưu Ly rời đi. Kế hoạch của chúng ta chỉ dùng để đối phó với 4 người, 5 người là quá sức.

- Cái này cũng đúng.

Dương Thiên cùng Lý Bàn chọn một con hẻm gần đó làm chỗ quan sát. Vài phút sau, một tiếng pháo vang lên. Theo sau đó là tiếng người gào thét cùng âm thanh sắt thép va chạm. Dương Thiên hài lòng:

- Tên Tiêu Chính Long này, khi cần đến quả thực rất được việc.

- Nếu không phải biết ngay từ đầu, ta chắc chắn sẽ cho là có một đám giang hồ đang chém nhau ngoài kia.

Hai người nói chuyện phiếm vài phút, một nữ nhân mặc bộ váy màu đỏ, lái chiếc xe máy phân khối lớn từ trong Thiên Hải quán phóng thẳng ra ngoài. Lý Bàn tặc lưỡi:

- Dương Thiên, ngươi nói không sai, vị mỹ nữ tên Lưu Ly này tinh thần chính nghĩa rất cao. Không cần thay đồ, trực tiếp chạy đến hiện trường.

Dương Thiên thở dài:

- Bằng này đã tính là gì. Nếu ngươi thấy nàng chấp nhận làn con tin của bọn khủng bố để cứu người thì sẽ hiểu rõ hơn nữa.

Lý Bàn ra vẻ thông cảm:

- Huynh đệ, vất vả cho ngươi rồi.

- Được rồi, bây giờ không phải lúc nói những chuyện vô bổ đó. Lưu Ly đã rời đi, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Ngươi đợi ở bên ngoài, nếu cần thiết mới được ra mặt.

- Yên tâm, ta đã nhớ kĩ những việc cần làm.

- Tốt lắm, chờ chuyện này qua đi. Ta sẽ tặng ngươi và Lý Vũ một món quà lớn, xem như mừng hôn lễ của hai ngươi.

Mặt Lý Bàn có hơi đỏ lên:

- Bọn ta còn chưa có dự định kết hôn a.

- Tặng sớm, thế nào, không muốn nhận sao?

- Có quà, kẻ ngốc mới từ chối.

- Cầu chúc cho ta thành công đi.

Dương Thiên gương mặt có điểm căng thẳng, từng bước đi vào Thiên Hải quán. Dựa vào năng lực của hắn, chỉ có nữ nhi tình trường là khó giải quyết nhất mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.