Phong Lưu Chân Tiên

Chương 122: Chương 122: Chương 122: Hôn Sự?




Hắn xem xét kĩ xung quanh, khi xác định không có ai liền tiến vào một miệng cống gần đó, mở nắp cống ra rồi nhảy xuống. Men theo đường cống, trung niên nhân tiến vào một ngõ hẻm khá tối, từ trên tay hắn phóng ra một tia ma khí màu đen vào bức tường đối diện. Ma khí chưa kịp chạm vào tường đã như bị một thứ gì đó cản lại, từ trong không trung xuất hiện từng tia gợn sóng.

Bức tường đột nhiên biến mất, trước mặt hắn là một trận pháp truyền tống cỡ nhỏ. Trung niên nhân lấy ra 4 viên ma thạch đặt vào các lỗ khảm trên trận pháp rồi bước vào trong. Trận pháp hiện lên một cột sáng màu đen, trung niên nhân cùng trận pháp đồng thời biến mất, chỉ để lại khung cảnh như lúc ban đầu.

Ở một nơi rất sâu dưới đáy biển, một cột sáng màu đen xuất hiện, trung niên nhân từ trong cột sáng bước ra. Hắn theo một phương hướng phóng đi, cuối cùng dừng lại trước một nơi tối đen như mực. Từ trên người lấy ra một khối lệnh bài ném về phía trước, một luồng khí đen từ trước mặt đột nhiên xuất hiện bao phủ lấy hắn rồi biến mất.

Trung niên nhân lại một lần nữa xuất hiện, trước mặt hắn là một Huyết Trì khổng lồ. Xung quanh Huyết Trì là những viên đá đỏ như máu đang không ngửng tỏ ra huyết khí bổ sung cho nó. Phía trên Huyết Trì là một khối cầu màu đỏ thẫm, huyết khi từ Huyết Trì không ngừng bốc lên, dung nhập vào bên trong.

Huyết Cầu rung động nhẹ lên, từ bên trong phát ra âm thanh ồm ồm:

- Kết quả như thế nào?

Trung niên nhân cúi đầu cung kính:

- Thưa Huyết Thần đại nhân. Dương Thiên có thể dễ dàng hóa giải pháp thuật của ta, theo ta đoán hắn có thể dễ dàng giết chết ta.

- Nói như vậy, hắn hẳn đã đạt đến Nguyên Anh kỳ. Vậy ngươi đã chuyển lời của ta đến hắn chưa.

- Thuộc hạ đã nói, nhưng hắn không có hứng thú với việc chia sẽ thiên hạ. Hắn đưa ra một yêu cầu khác.

- Nói đi.

Trung niên nhân có hơi chần chừ, yêu cầu kia có chút quá phận. Hắn cũng có thể cảm nhận được linh khí mạnh mẽ từ loại rượu kia. Thấy trung niên nhân chần chừ không nói, Huyết Cầu lại phát ra âm thanh:

- Ngươi mau nói đi, chỉ cần yêu cầu có thể làm được, ta sẽ không từ chối.

Trung niên nhân thấy Huyết Thần đại nhân không còn kiên nhẫn nữa, vội nói:

- Dương Thiên nói hắn không có hứng thú với thiên hạ nhưng đối với linh tửu kia lại đặc biệt ưa thích. Mỗi một bình linh tửu hắn sẽ cho chúng ta một tháng thời gian.

Không gian hoàn toàn yên lặng, trung niên nhân trên trán đã đẫm mồ hôi. Hắn rất lo sợ Huyết Thần đại nhân sẽ nổi giận. Cảnh tượng kia khủng khiếp đến mức một người dù hai tay đã đẫm máu như hắn khi nghĩ đến vẫn không nhịn được run rẩy. Không lâu sau, từ trong Huyết Cầu lại phát ra âm thanh:

- Không có vấn đề gì. Ta từ trong động phủ lấy được 30 bình, đã uống hết 2 bình cùng 1 bình tặng hắn khi trước. Ngươi đem hết 27 bình còn lại tặng cho hắn đi.

Dứt lời, từ trong Huyết Cầu bay ra một chiếc hộp ngọc nhỏ. Đây cũng là một loại không gian trữ vật, chuyên dùng để chứa những vật có linh khí mạnh, tránh cho linh khí bị lãng phí. Trung niên nhân nhận lấy chiếc hộp, cảm thấy hơi bất ngờ:

- Huyết Thần đại nhân, chúng ta chỉ cần hơn một năm thời gian là đủ rồi. Không cần phải tặng hết cho hắn.

- Không cần, loại linh tửu này đối với chúng ta tác dụng không lớn. Hơn nữa lão già của Thiên Sơn Thánh Phong không biết có còn sống hay không. Nếu hắn vẫn chưa chết, kế hoạch có thể bị trì hoãn thêm một thời gian nữa.

- Thuộc hạ đã hiểu. Ta sẽ lập tức sai người mang đến cho hắn.

Trung niên nhân cúi đầu một cái rồi đi ra ngoài. Huyết cầu bỗng nhiên phát ra huyết quang, một thân ảnh từ trong đó bước ra:

- Ngươi giả vờ trung thành như vậy, chẳng lẽ cho là ta không biết mưu đồ của ngươi sao. Nếu không phải ngươi vẫn còn có tác dụng, ta đã sớm giết chết ngươi. Chỉ là một tên Kim Đan hậu kỳ cỏn con mà cũng dám có ý đồ với ta.

Dứt lời, từ trong Huyết Trì bay ra vài khối Huyết Thạch, Huyết Thần đưa tay bóp nát toàn bộ. Từ trong Huyết Thạch tỏa ra những sợi khí màu xám nhìn qua rất rợn người. Huyết Thần biến mất, cả thế giới xung quanh lại trở lại thuần một màu đỏ như lúc đầu.



Sáng hôm sau, Dương Thiên được Diệp Vấn Thiên gọi dậy để ăn bữa sáng. Sau khi thưởng thức xong bữa sáng được làm khá công phu, Dương Thiên quay sang hỏi Diệp Vấn Thiên:

- Ngươi đừng nói với ta đám lão già kia vẫn chưa họp xong a.

Diệp Vấn Thiên vẫn giữ mặt cười, trong lòng thì đang mắng thầm, việc có quan hệ đến vận mệnh của toàn bộ thế giới có thể bàn bạc một cách qua loa sao?

Dương Thiên thấy Diệp Vấn Thiên không nói gì, cũng đã đoán ra kết quả, có chút tức giận đứng dậy:

- Đã vậy ta sẽ về trước, khi nào kết thúc ngươi bảo người của Nam Cung gia đến tìm ta.

Nếu mọi chuyện đã kết thúc, Diệp Vấn Thiên cũng không muốn giữ Dương Thiên lại làm gì. Nhưng hội trưởng đã có lệnh, hắn không dám không nghe. Nếu để tên kia trở về, ai có thể lại gọi hắn đến. Đoán trước được Dương Thiên sẽ như vậy, Diệp Vấn Thiên cũng sớm đã có cách giải quyết:

- Ngươi có thể đến Tần gia một chuyến hTkAyRD a. Ta nghe nói gia chủ Tần gia có chuyện muốn gặp ngươi.

- A, ta sao lại quên mất.

Dương Thiên đã hoàn toàn quên mất lời mời này. Hiện tại Diệp Vấn Thiên đã nhắc nhở, hắn tất nhiên phải đến. Ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Vấn Thiên :

- Ngươi cũng biết rất nhiều a.

- Nhiệm vụ của ta làm kiềm chế tam đại gia tộc, tránh để bọn họ quá mức càn quấy. Đường nhiên sẽ có cài đặt gián điệp bên trong.

- Được rồi, nếu ta từ Tần gia trở về mà đám người kia vẫn chưa xong. Ta sẽ không tiếp tục đợi nữa.

Nhìn Dương Thiên đi xa, Diệp Vấn Thiên chỉ có thể thở dài. Dương Thiên tìm đến Tần gia cũng không gặp quá nhiều khó khăn. Để tránh mất nhiều thời gian, hắn trực tiếp truyền âm cho người có tu vị cao nhất để tên kia tiếp đón. Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi. Lúc này trước mặt Dương Thiên là một lão giả râu tóc bạc trắng. Lão giả rót một ly trà cho Dương Thiên rồi mới bắt đầu nói:

- Ngươi khiến cho ta chờ đợi thật lâu a.

- Ta gần đây có khá nhiều việc, hiện tại mới có thời gian rảnh. Không biết lão gia chủ có việc gì?

Lão giả đánh giá Dương Thiên một lượt rồi nói:

- Lần trước A Đại chắc cũng đã nói với ngươi rồi. Ta đến tìm ngươi là muốn bàn về hôn sự của Tuyết nhi.

Nghe lão giả nói vậy, Dương Thiên vui vẻ cười:

- Ta tất nhiên không có vấn đề gì, chỉ cần Tuyết nhi đồng ý mà thôi.

- Quan hệ của ngươi và nàng ta cũng đã nghe nói qua, chắc hẳn nàng sẽ không từ chối. Ta chỉ mông ngươi hứa một việc, nhất định phải đối xử tốt với nàng.

Dương Thiên gật đầu khẳng định:

- Có Dương Thiên ta ở đây, không có bất kỳ ai có thể tổn thương nàng.

- Vậy sao. Ta lo nhất chính là ngươi làm tồn thương nàng mà thôi.

Dương Thiên không ngốc, hắn đương nhiên biết lão giả muốn nói đến chuyện gì. Nhưng phong lưu đa tình vốn là bản tính của hắn, bảo hắn bỏ rơi bất kỳ ai hắn cũng sẽ không đồng ý.

Lão giả thấy Dương Thiên không nói gì cũng chỉ có thể thở dài:

- Đây là việc của lớp trẻ các ngươi, ta cũng sẽ không xen vào. Ngươi tự lo cho tốt là được rồi.

Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của lão giả, Dương Thiên đối với Tần gia thiện cảm tăng lên không ít. Vì chuyện hôn sự của Tần Tuyết và Lý Tưởng lần trước, Dương Thiên vốn cho rằng Tần gia chỉ lo đặt lợi ích lên đầu mà thôi.

Lão giả dường như hiểu được Dương Thiên nghĩ gì, nhấp một ngụm trà chậm rãi nói:

- Sinh ra trong một đại gia tộc, ngươi rất khó có thể quyết định được số phận của mình. Hôn sự của Tần Tuyết và Lý Tưởng chính ta cũng không muốn, nhưng vào lúc đó lại là bắt buộc. Tần gia lúc đó tình trạng không tốt, Lý gia cùng Hoàng gia vẫn luôn tìm cách nuốt trọn bọn ta.

- Tuyết Nhi từ nhỏ ta đã kiểm tra thể chất của nàng, không thể tu luyện được. Vì vậy ta đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai nói cho nàng biết sự thật về Tần gia. Ta chỉ mong nàng được sống một cuộc sống vui vẻ mà thôi.

Lão giả giờ đây đang đứng ở góc độ của một gia gia nói về cháu gái của mình chứ không phải gia chủ Tần gia. Dương Thiên cũng gật đầu:

- Ngươi không cần giải thích, chuyện này ta có thể hiểu.

- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Bây giờ, chúng ta cũng nên lựa chọn ngày thành hôn cho ngươi và Tuyết nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.