Phong Lưu Chân Tiên

Chương 14: Chương 14: Chương 14 : Ám Tổ




Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Dương Thiên diễn ra rất thuận lợi. Sáng lên trường học, bàn bạc với Lý Bàn về các mỹ nữ. Nghe nói Triệu Vũ Hinh lão sư đã về, rất có thể sẽ dạy bọn họ một vài môn. Đối với Dương Thiên đây là một tin tức rất tốt. Vào buổi chiều, cứ cách 2,3 ngày Dương Thiên lại đến gặp Tần Tuyết một lần. Không phải Dương Thiên không muốn ngày nào cũng đến, hắn đọc được trên mạng là gặp nhau cũng cần phải dãn cách, nếu không sẽ dẫn đến nhàm chán cho cả hai. Không biết có đúng hay không nhưng với một kẻ nửa vời như Dương Thiên thì chỉ biết làm theo.

Dương Thiên gần đây lại thường xuyên ghé quán của Mộc Vũ Hàm. Vừa tiện tiếp cận nàng vừa được ăn các món ngon. Tất nhiên mẫu thân của Mộc Vũ Hàm không lấy tiền, nói là khấu trừ tiền nợ. Dương Thiên cũng không quan tâm, dù sao tiền hắn cũng có rất nhiều. Mộc Vũ Hàm đối với việc Dương Thiên thường xuyên đến ban đầu cũng rất khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng quen dần, dù sao Dương Thiên chỉ đến ăn, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, cũng không làm gì quá đáng.

Từ khi bắt đầu đi học đến nay cũng đã hơn một tháng, hắn rất yêu thích cuộc sống hiện tại, không phải suốt ngày chém giết, nghĩ cách hại người như Tu Chân giới.

Vào một buổi tối, Dương Thiên đang chơi game cùng Tinh Linh mỹ nữ thì nhận được cuộc gọi của Tiêu Chính Long:

- Thiếu gia, chúng ta gặp chuyện khó giải quyết, cần ngài giúp đỡ.

- Nói thử một chút xem là chuyện gì?

Tiêu Chính Long nghe thấy Dương Thiên đáp ứng liền rất vui mừng:

- Thiếu gia, bọn ta hắc đạo tranh đấu gặp được đối thủ rất mạnh, gọi là Hắc Lang bang, đối phương có 3 tên Địa cấp võ giả, hơn nữa Nhân cấp rất nhiều. Bọn ta hoàn toàn không phải đối thủ, cần ngài giúp đỡ. Hơn nữa ta đã thông báo cho các anh em ngài mới là lão đại, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục. Thiếu gia có thể lấy việc lần này để lập uy.

Dường như sợ Dương Thiên không giúp, Tiêu Chính Long còn thêm vào một câu:

- Hơn nữa, nếu thành công thu phục đám người kia, thế lực của chúng ta có thể tăng mạnh, nhanh chóng làm chủ toàn bộ 3 tỉnh phía Nam.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ra tay. Dù sao cũng là thuộc hạ của mình, thế lực càng lớn sau này càng ít phiền phức. Lập tức nói lại cho Tiêu Chính Long:

- Được rồi, ngươi hẹn bọn chúng bây giờ gặp mặt rồi cho người đến rước ta.

Tiêu Chính Long giật mình:

- Ngay bây giờ? Thiếu gia, có phải hay không có chút vội vả?

- Không có việc gì. Những việc nhỏ nhặt này làm càng sớm càng tốt.

Tiêu Chính Long vuốt mồ hôi trên trán, hắn cùng đối phương tranh đấu rất nhiều tổn thất mà không làm gì được đối phương, trong miệng Dương Thiên dường như chỉ là việc nhỏ tùy thời đều có thể giải quyết. Bất quá nghĩ lại Dương Thiên là Thiên cấp cao thủ, tiêu diệt một đám Địa cấp cùng Nhân cấp đúng là không có chuyện gì. Liền vội đáp ứng.

Dương Thiên tắt điện thoại, đánh mấy dòng tin cho Tinh Linh mỹ nữ:

- Ta có việc gấp, treo máy đây.

Tinh Linh mỹ nữ vội trả lời:

- Khoan đã, Đế Vương, ngày mai ta sẽ đến Thanh Lâm huyện, ngươi nhất định phải ra tiếp đón ta a.

- Cái gì? Mai ngươi đến rồi, tại sao không nói sớm cho ta biết?

- Giờ nói không phải cũng chưa muộn sao.

- Được rồi, ngươi là đến một mình sao?

- Không có, ta đi cùng cha mẹ. Đến khách sạn ta sẽ gọi ngươi đến. Ngươi tốt nhất nên nghĩ xem nên dẫn ta đi chơi chỗ nào thật thú vị a.

- Không vấn đề gì.

Một tháng qua Dương Thiên cũng đã đi được kha khá nơi, có vài nơi rất tuyệt cho việc hẹn hò. Tất nhiên, Dương Thiên chỉ đi một mình, Tần Tuyết thì vẫn chưa thể đi lại được, xem ra Tu Chân giả của Tần gia cũng không thể chữa khỏi cho nàng. Mộc Vũ Hàm thì không cần nói, hắn cũng không có gan mời nàng.

Nói thêm một vài câu với Tinh Linh mỹ nữ, nghe tiếng chuông cửa, Dương Thiên liền tạm biệt rồi tắt máy đi ra ngoài.

Lúc này, Tiêu Chính Long đang đứng chờ ngoài của, thấy Dương Thiên xuất hiện liền cung kính cuối đầu:

- Thiếu gia.

Dương Thiên liền phất tay:

- Đi thôi, ta còn muốn về ngủ sớm.

Tiêu Chính Long cũng không nói nhiều, cùng Dương Thiên lên xe. Xe chạy gần 30 phút, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Dương Thiên nhìn lên liền thấy 3 chữ: “Thiên Hải quán” liền lắc đầu: “Tại sao cứ muốn gây sự đánh nhau lại kéo đến đây?”. Lần trước Tần Chính củng là dẫn hắn đến đên để đe dọa. Lần này Tiêu Chính Long dẫn hắn đến đây để đánh nhau.

Tiêu Chính Long bước vào cửa liền đi thẳng đến bàn tiếp tân:

- Dẫn ta đến phòng hội nghị.

Tiếp tân dường như nhận ra Tiêu Chính Long, vẻ mặt cung kính:

- Tiêu lão đại, mời.

Dương Thiên cùng Tiêu Chính Long theo sau tiếp tân tiến vào phòng hội nghị, lúc này đã có hơn 30 người mặc áo đen đợi sẵn. Nhân số so với đám người Tiêu Chính Long thì sàn sàn như nhau, nhưng chất lượng thì khác biệt rõ ràng. Ngoại trừ Dương Thiên, Tiêu Chính Long mang theo 30 người chỉ có một cái lão già là Địa cấp sơ kỳ, hai tên Nhân cấp hậu kỳ, một tên Nhân cấp sơ kỳ. Bản thân Tiêu Chính Long thì cũng chỉ đạt tới Nhân cấp hậu kỳ. Bên kia 30 người hoàn toàn đều là Võ giả, hơn nữa kém nhất đều là Nhân cấp sơ kỳ.

Có chút bất mãn nhìn Tiêu Chính Long:

- Ngươi không phải nói bang của ngươi lớn nhất Bắc Giang tỉnh hay sao? Thực lực sao lại chênh lệch nhiều như vậy?

Tiêu Chính Long cũng có chút xấu hổ:

- Thiếu gia, vốn là không kém nhiều, nhưng đối phương có đến 3 tên Địa cấp võ giả, mà bên ta chỉ có một, chúng ta giao thủ đã nhiều lần, hầu hết hảo thủ đều đã bị thương, chỉ còn lại bấy nhiêu.

Dương Thiên có chút không biết nói gì, tên Tiêu Chính Long này có phải là bị ngốc hay không? Biết thực lực thua kém nhiều như vậy mà vẫn cố gắng đánh đến mức thê thảm như vậy mới cầu cứu Dương Thiên. Có điều bây giờ có mắng chửi hắn cũng không giải quyết được chuyện gì. Dương Thiên liền nói:

- Sau này có chuyện gì không giải quyết được nên sớm đến tìm ta. Được rồi, mau giải quyết bọn người kia đi. Ta còn muốn về ngủ sớm.

Thấy Dương Thiên không có tức giận, Tiêu Chính Long lập tức thả lỏng, bước về phía đám người. Nhìn thấy Tiêu Chính Long, một thiếu niên cầm đầu Hắc Lang bang cười cợt:

- Tiêu lão đại, khuya như thế này ngươi hẹn bọn ta ra có phải hay không quyết định đầu hàng. Ngươi cũng biết các ngươi ngay từ đầu đã không có cơ hội.

Tiêu Chính Long vẻ mặt tự tin:

- Ta đến là để cho các ngươi cơ hội cuối cùng, cút khỏi Bắc Giang tỉnh. Ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không ta không những tiêu diệt toàn bộ các người mà còn xóa sổ toàn bộ Hắc Lang bang ra khỏi 3 tỉnh phía Nam.

Thanh niên kia có chút giật mình, Tiêu Chính Long đột nhiên mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ tìm được sự trợ giúp? Bất quá thanh niên cũng không quan tâm, thế lực sau lưng bọn hắn vô cùng lớn, dù Tiêu Chính Long tìm được trợ thủ thì sao chứ?

Vẻ mặt khinh thường nhìn Tiêu Chính Long:

- Xem ra mấy lần trước dạy dỗ ngươi chưa đủ. Để lần này ta dạy ngươi nhớ kĩ ai mới là chủ nơi này.

Dứt lời, hơn 30 thân ảnh phía sau vọt lên lao vào nhóm người Tiêu Chính Long. Đám thuộc hạ Tiêu Chính Long vẻ mặt lo sợ, bọn họ đã giao thủ nhiều lần nhưng luôn bị thất bại thảm hại. Tiêu Chính Long vẻ mặt tự tin nhìn về phía Dương Thiên. Che miệng ngáp một cái, Dương Thiên liền biến mất, lập tức đám người đang lao tới từng người từng người một bị đánh văng về tứ phía, la hét thảm thiết.

Biến cố đột nhiên làm thanh niên cầm đầu Hắc Lang bang và thuộc hạ của Tiêu Chính Long ngẩn ra. Dương Thiên lúc này hiện ra, phủi phủi tay. Tiêu Chính Long liền quay lại nhìn thuộc hạ:

- Còn không mau chào thiếu gia.

Đám người lập tức ngẩn ra, dường như nhớ ra cái gì, liền cúi đầu đồng thanh:

- Thiếu gia.

Dương Thiên phất tay:

- Được rồi.

Nói xong quay ra nhìn thanh niên vẫn đang vẻ mặt hoảng sợ:

- Hắc Lang bang của các ngươi muốn chiếm địa bàn của ta sao?

Thanh niên dần lấy lại bình tĩnh, căm tức nhìn Tiêu Chính Long:

- Thì ra đây là chỗ dựa của ngươi sao? Rất mạnh. Có điều ngươi cho rằng ta chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Dương Thiên quay mặt nhìn về phía cánh cửa ở góc phòng thản nhiên:

- Chỗ dựa của ngươi là hắn a. Chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ cũng dám hù dọa ta?

Thanh niên vẻ mặt lập tức đại biến, hắn không biết tu vị của lão giả kia thế nào, cũng không biết Trúc Cơ trung kỳ là cái gì. Nhưng Dương Thiên đoán chuẩn xác được vị trí của vị lão giả kia làm hắn hoảng sợ.

Cánh cửa mở ra, một vị lão giả bước ra:

- Xem ra ngươi cũng là Tu Chân giả, hơn nữa tu vị không thấp. Ngươi là người của gia tộc hay tổ chức nào?

Không để ý lão giả, Dương Thiên nhìn lên trần nhà:

- Ở đó lâu như vậy, ngươi cũng nên ra mặt một chút chứ.

Lão giả ngẩn ra, nhìn Dương Thiên khó hiểu, bất ngờ một thân ảnh xuất hiện trước mặt Dương Thiên:

- Không ngờ ngươi lại phát hiện được ta.

Lão giả thấy bóng người xuất hiện liền la thất thanh:

- Ám tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.