Diệp Vấn Thiên nhắm mắt lại, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu kể:
- Trước kia có nhận một nhiệm vụ thâm nhập vào động phủ của một vị cổ tu sĩ. Trải qua quá trình tranh đấu rất hung hiểm với các đại thế lực khác, may mắn mang về được 3 món bảo vật. Phân biệt là một thanh bảo kiếm, một bức họa cùng một quyển công pháp.
- Dựa theo qui định của Ám tổ, ta nộp thanh bảo kiếm cùng bức họa lên trên, giữ lại công pháp. Xét thấy giá trị to lớn của hai món bảo vật, hơn nữa khi ấy tu vị của ta cũng đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lại có nhiều công lớn nên được tấn thăng thành trưởng lão.
- Nhưng ngươi cũng biết, để có thể trở thành trưởng lão tu vị hầu hết đều là Kim Đan sơ kỳ, thậm chí có cả Kim Đan trung kỳ. Tu vị của ta xác thực không được, vì vậy nhận được không ít sự chê cười cùng khinh thường của các vị trưởng lão khác.
- Ta đương nhiên không chấp nhận tiếp tục như vậy, nhưng với tư chất của ta đột phá Kim Đan kỳ là vô cùng khó khăn. Lúc ấy ta chợt nhớ tới bản công pháp vừa thu được, gọi là Linh điển.
- Linh điển, tên như ý nghĩa, là một loại công pháp vô cùng đặc biệt có khả năng gia tăng phẩm chất của Linh căn, nhưng nguy hiểm lại rất lớn. Nếu thất bại không những Linh căn bị hủy, tu vị mất hết mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ta trải qua đắn đo rất nhiều lần, cuối cùng cũng quyết định tu luyện.
- Tu luyện một thời gian vẫn ổn, nhưng đến bước cuối cùng là Thăng Linh ta lại thất bại. Khi ấy Linh Căn vỡ nát, không nhưng tu vị có nguy cơ mất hết mà mạng cũng khó giữ được.
- Linh nhi khi ấy biết chuyện, liền tìm mọi cách cứu ta. Cuối cùng thông qua Linh điển tìm được một phương pháp gọi là Dẫn Linh. Đem Linh căn từ cơ thể người này dẫn sang cơ thể người khác. Qua đó bù đắp sự thiếu hụt của cơ thể ta.
- Ta khi ấy đã hôn mê, hoàn toàn không biết gì. Nàng thực hiện Dẫn Linh thành công, ta nhờ đó cũng may mắn đột phá Kim Đan kỳ, hơn nữa còn kế thừa Linh căn ưa việt của nàng, tốc độ tu luyện gia tăng rất nhiều. Nhưng lại khiến Linh nhi mất đi Linh căn, từ đó tu vị thụt lùi, dần dần biến mất, không thể tiếp tục tu luyện.
- Đây là hối tiếc lớn nhất đời ta, nếu có thể lựa chọn lại, ta nhất định sẽ không tu luyện Linh điển.
Dương Thiên vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, công pháp thần kỳ như vậy, đưng nói là Tu Chân giới, dù là Linh giới cũng vô cùng khó kiếm. Chẳng lẽ động phủ kia là do tên kia để lại?
Dương Thiên có thể chắc chắn động phủ kia là do vị đại năng một kiếm chém đứt Tu Chân giới để lại. Ngoài ra hắn cũng không nghĩ được lí do gì khác. Có điều tại sao tên kia rời đi lại để lại động phủ này để làm gì?
Chuyện không tìm được đáp án Dương Thiên cũng không tiếp tục suy nghĩ. Trường hợp của Linh nhi hắn cũng không có biện pháp nào. Nếu hiện tại lấy ra Linh căn trả lại nàng thì chính la giết đi Diệp Vấn Thiên. Việc này dù hắn có muốn, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng hiện tại Diệp Vấn Thiên nói đến Linh điển làm Dương Thiên nảy ra một ý tưởng. Nếu quả thực Linh điển có thể chuyển dời Linh căn từ người này qua người khác. Vậy hắn chỉ cần đến Linh giới thậm chí Tiên giới tìm kiếm vài tên thiên tài rồi rút lấy Linh căn của bọn hắn. Vậy chẳng phải bọn người Tần Tuyết đều có thể tu luyện sao?
Nghĩ xong, Dương Thiên liền hỏi Diệp Vấn Thiên:
- Ta rất có hứng thú với Linh điển, ngươi có thể cho ta được không?
Diệp Vấn Thiên ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến Dương Thiên lại có yêu cầu như vậy:
- Có thể, nhưng ta khuyên người đừng nên tu luyện. Linh điển tuy cường đại nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Trước giờ vẫn chưa có ai Thăng Linh thành công, nó được xem như là một bộ công pháp gân gà.
Dương Thiên lắc đầu, đúng là kẻ ngốc thì dù nằm trên một bãi linh dược thì cũng sẽ bị bệnh mà chết, có báu vật mà không biết:
- Ta chỉ muốn tham khảo một chút, biết đâu có thể tìm được phương pháp chữa bệnh cho Linh nhi.
Diệp Vấn Thiên liền gấp:
- Thật sự có thể chữa cho nàng.
- Có thể hay không ta cũng không nói trước được.
Diệp Vấn Thiên vẻ mặt thất vọng, lấy Linh điển đưa cho Dương Thiên. Hắn cũng không hi vọng Dương Thiên có thể chữa cho nàng. Hằng năm hắn đều đưa nàng đên tổng bộ Ám tổ một thời gian để tìm cách chữa trị mà không được, Dương Thiên có thể làm được sao?
Cầm trong tay Linh điển, Dương Thiên mỉm cười. Có thứ này mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Hắn muốn cùng nữ nhân của mình ở bên nhau mãi mãi, tất nhiên phải làm cho các nàng cũng có thể tu luyện, nhưng biện pháp kia quá phiền phức. Hiện tại việc này đã không phải vấn đề. Nhìn qua Diệp Vấn Thiên:
- Khi nào chúng ta bắt đầu đi đến tổng bộ?
- Tất nhiên là càng sớm càng tốt, ta bây giờ sẽ đi chuẩn bị, tối nay chúng ta có thể xuất phát.
Dương Thiên gật đầu, đi sớm về sớm, cuối tuần này hắn còn có hẹn với Mộc Vũ Hàm. Còn phải đến kinh thành giải quyết việc của Hoa Thi Âm, mỹ nữ tuy tốt, nhưng cũng gắn liền với phiền phức a. Có điều những phiền phức này Dương Thiên nguyện ý dính vào.
Từ biệt Diệp Vấn Thiên, Dương Thiên gọi điện thoại cho Tần Tuyết mời nàng đi ăn trưa:
- Tần Tuyết, lát nữa ngươi có rãnh không, ta muốn mời ngươi đi ăn cơm.
Được Dương Thiên mời đi ăn cơm, Tần Tuyết rất vui vẻ. Nhưng nhớ lại đã có hẹn với Vương Bào liền ngại ngùng:
- Ta đã có hẹn trước với Vương Bào.
Dương Thiên nghe được cảm thấy rất khó chịu. Hắn không hiểu rõ cảm giác này là như thế nào, nhưng hắn trong giây lát đã có ý nghĩ giết chết Vương Bào. Nhưng Dương Thiên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Vậy hẹn dịp khác vậy. Ta cũng không làm phiền các ngươi nữa.
Tần Tuyết cũng nghe ra được Dương Thiên khó chịu, sợ hắn hiểu lầm vội giải thích:
- Vương Bào ca tối nay sẽ trở về nước ngoài, ta muốn ăn cơm một bữa để tiễn hắn. Ngươi cũng có thể đi cùng.
- Việc này có chút không tiện a.
- Không sao, ta sẽ nói lại với hắn.
- Tốt, vậy cứ quyết định như vậy. Ta bây giờ sẽ đến trường đón ngươi.
Tắt máy, Dương Thiên rất vui vẻ. Tần Tuyết biểu hiện như vậy chứng tỏ nàng rất quan tâm đến Dương Thiên nên mới UnJfwYM mời hắn đến. Nếu không bình thường ước hẹn có ai lại mời đến một con kỳ đà để cản trở mình.
Dương Thiên quyết định, đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải là con kỳ đà ngưu bức nhất trong lịch sử. Không những cản trở mà còn phải tiện đường đá bay tên kia, đây mới là phong cách của hắn.
Dương Thiên nhìn đồng hồ, còn hơn 30p nữa mới tan học, hắn liền đến một quán cafe đối diện trường học ngồi đời nàng. Một lát sau, một chiếc xe rất sang trọng đi đến, Vương Bào từ trên xe bước xuống rồi đi vào quán cafe. Nhìn thấy Dương Thiên hắn cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn bước đến ngồi xuống, tươi cười:
- Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.
Dương Thiên cũng mỉm cười:
- Không có gì bất ngờ, ta cũng được Tuyết nhi mời đến ăn cơm.
Dương Thiên da mặt rất dày, tự nhận là được Tần Tuyết mời đến. Vương Bào vẻ mặt hơi đổi:
- Xem ra Tuyết nhi muốn mời ngươi đến để đưa tiễn ta, nàng chắc hẳn sợ ta buồn chán.
Dương Thiên giả vờ kinh ngạc:
- Ngươi phải đi sao. Thất đáng tiếc a, ta còn định mời ngươi tới dự lễ đính hôn của ta và Tuyết nhi. Ngươi là bạn từ nhỏ của nàng, không có ngươi đến dự nàng hẳn sẽ rất thất vọng.
- Ngươi nói cái gì.
- Chẳng lẽ người không biết, nàng vẫn chưa nói cho ngươi a. Đáng tiếc, chắc là nàng ngại ngùng không dám nói.
Vương Bào lấy lại bình tĩnh, khinh bỉ nhìn Dương Thiên:
- Ngươi cho là nói như vậy là có thể lừa gạt được ta?
Dương Thiên cũng biết tên này không dễ lừa như vậy, lấy điện thoại bấm dãy số của Tần Chính rồi đưa cho Vương Bào:
- Việc này ngươi hỏi phụ thân của nàng không phải sẽ rõ ràng hay sao?
Vương Bào tiếp nhận điện thoại từ tay Dương Thiên, không khỏi hoảng hốt. Chẳng lẽ những gì hắn nói đều là sự thật?