Phong Lưu Chân Tiên

Chương 74: Chương 74: Chương 74: Ước Hẹn




Tần Tuyết nhìn thấy Dương Thiên, cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy vị mỹ nữ ngồi bên cạnh hắn vẻ mặt lập tức cảnh giác. Ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên:

- Dương Thiên, vị này là?

- Đây là một người bạn ta vừa mới quen gần đây. Khi nãy trong bệnh viện gặp được nàng, tiện đường mời nàng đi ăn trưa.

Dương Thiên không hề nói dối, kiểu nói một nửa như vậy Dược Lăng cũng không thể phản đối được. Tần Tuyết nghe nói Dương Thiên phải đến bệnh viện liền lo lắng:

- Ngươi tại sao lại phải đến bệnh viện. Có phải bị thương hay không?

- Không có. Ta là được một người bạn nhờ cứu một bệnh nhân.

Dược Lăng cũng nói:

- Đúng vậy. May là nhờ có Dương Thiên. Nếu không bệnh punEDnT nhân kia có thể đã không qua khỏi.

Tần Tuyết nghe có người khen ngợi Dương Thiên, cảm thấy có chút tự hào. Bỗng nhiên có tiếng gọi ở đằng xa:

- Tần Tuyết, ngươi đang ở đâu.

Tần Tuyết nghe được, quay sang nhìn Dương Thiên:

- Ta có việc cần phải đi trước. Ngày mai gặp lại.

Dương Thiên gật đầu:

- Mai gặp lại.

Tần Tuyết cũng muốn ngồi lâu hơn, nhưng nàng là cùng bạn đến đây, không thể bỏ rơi bọn họ được. Dương Thiên thấy Tần Tuyết rời đi cũng thở ra một hơi. Hắn còn chưa có chuẩn bị cho những chuyện như vậy.

Dược Lăng nhìn theo bóng của Tần Tuyết, nói bâng quơ:

- Nàng rất xinh đẹp.

- Đó là hiển nhiên.

- Hình như nàng rất thích ngươi?

Dương Thiên không trả lời, chuyện này hắn cũng không rõ. Tuy Tần Tuyết rất quan tâm đến hắn, nhưng cũng có thể nàng chỉ xem hắn là bạn thân hoặc vì hắn là ân nhân của nàng. Dương Thiên đối với chuyện tình cảm hoàn toàn là Newbie, hơn nữa nữ nhân khó hiểu như vậy, hắn sao có thể hiểu được. Dược Lăng trông thấy Dương Thiên suy tư, không khỏi bật cười:

- Ngươi cũng không biết hay sao?

- Ta làm sao có thể biết được. Nữ nhân các ngươi, dù tính cách khác nhau nhưng đều vô cùng khó hiểu.

- Đường đường một đại nam nhân mà những chuyện như thế này cũng không hiểu được. Chi bằng ngươi tìm một cái gối đập đầu mà chết đi. Quá mất mặt rồi.

Dương Thiên lại câm nín, Dược Lăng lần nào cũng khiêu khích hắn như vậy. Hắn hiện tại vẫn chưa phải đối thủ của nàng nên chỉ có thể lựa chọn im lặng. Dương Thiên quyết định sẽ lên mạng học hỏi vị cao thủ kia thật nhiều để có thể đối phó với nàng.

Dược Lăng thấy Dương Thiên chịu trận cũng không có hứng thú trêu chọc hắn nữa:

- Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Ngươi vẫn không chịu thừa nhận ngươi là đệ tử của vị thần y kia?

- Tại sao ngươi lại nghĩ ta có quan hệ với hắn. Chẳng lẽ là vì y thuật của ta?

Lắc đầu, Dược Lăng nói :

- Cũng không hoàn toàn là như vậy. Chỉ là tính cách của ngươi rất giống hắn. Đều háo sắc như nhau.

Dương Thiên trong lòng kêu to: “Tri kỉ a”. Tên kia nếu còn sống nhất định phải học hỏi hắn một ít kĩ năng mới được. Vẫn giữ vẻ đàng hoàng nhìn Dược Lăng:

- Ngươi sao có thể nói như vậy. Mỹ nữ trong thiên hạ nam nhân nào mà không thích. Ta tuy không phải Liễu Hạ Huệ nhưng cũng không kém nhiều. Chỉ là…

Không đợi Dương Thiên nói hết, Dược Lăng lại cắt ngang:

- Những lời này khi nãy ngươi đã nói rồi. Không cần lừa dối ta. Ca ca đã nói cho ta biết hết mọi thứ.

Tuy không biết Dược Nam đã nói gì với nàng, nhưng khẳng định không có chuyện tốt. Không ngờ mình giúp đỡ hắn nhiều như vậy, lại bị hắn nói xấu sau lưng. Đang lúc Dương Thiên đang suy nghĩ phải làm thế nào cho Dược Nam một trận thì thức ăn đã được mang lên:

- Mau ăn đi. Lát nữa ta còn có việc bận.

Dương Thiên như được lệnh ân xá. Cắm cúi ăn thật nhanh rồi đứng dậy chào Dược Lăng. Dược Lăng nhìn hắn chật vật rời đi không khỏi che miệng cười.

Dương Thiên bước ra cửa không khỏi cảm thấy khó chịu. Đường đường là một vị Chân Tiên không ngờ lại chịu thua thiệt như vậy. Mỹ nữ quả thật khó chơi, không thể dùng vũ lực với nàng, võ miệng thì hắn lại không phải đối thủ. Dương Thiên xếp Dược Lăng vào mức độ khó cấp S. Chỉ có thể đợi sau này lại tính.

Lăng Nhã Kỳ đi ra khỏi phòng khám. Nàng tâm lý lúc này đã ổn định lại. Bác sĩ nói chỉ là do nàng bị áp lực quá mức nên kinh nguyệt mới bị chậm trễ. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục. Vừa rồi nàng cũng đã gọi cho quản lý để nghĩ vài ngày. Quản lý tất nhiên không phản đối. Đối với bọn hắn, sức khỏe của Lăng Nhã Kỳ mới là quan trọng nhất.

Vừa bước ra đến cổng bệnh viện, Lăng Nhã Kỳ lại gặp phải Dương Thiên. Dương Thiên lúc này đang rất khó chịu, dự định tìm Dược Nam để cho hắn một trận. Bất ngờ lại gặp Lăng Nhã Kỳ bước ra liền giả vở như không nhận ra nàng.

Lăng Nhã Kỳ thấy Dương Thiên bước qua như không quen biết mình liền gọi lại:

- Dương Thiên, là ta.

Dương Thiên mặt đắng chát, nàng đây là hưng sư vấn tội sao. Quay đầu lại, giả vờ vui mừng:

- Nhã Kỳ, là ngươi sao. Sao ngươi lại đến đây.Lăng Nhã Kỳ sau khi biết Dương Thiên không làm gì mình cũng cảm thấy có lỗi. Không còn tức giận chuyện hắn ôm nàng ngủ nữa, mỉm cười nói:

- Ta bị cảm, đến đây để lấy thuốc chữa trị. Đúng rồi, ta đã xin phép nghỉ hai ngày, ngươi có thể tốt bụng dẫn ta đi du lịch ở đây được không?

Nếu là bình thường Dương Thiên hẳn là sẽ rất vui mừng đồng ý. Nhưng ngày mau hắn đã hẹn gặp Tần Tuyết. Ngày mốt lại phải đến nhà Mộc Vũ Hàm, thật sự không được. Thấy Dương Thiên không nói, Lăng Nhã Kỳ tiếc nối:

- Xem ra ngươi đã có việc bận, vậy chúng ta hẹn dịp khác vậy.

Thấy mỹ nữ thất vọng, Dương Thiên cũng không đành lòng :

- Ban ngày ta đúng là có việc. Không bằng ta dẫn ngươi đi chơi vào ban đêm, có được không ?

Lăng Nhã Kỳ nhìn Dương Thiên với vẻ mặt cảnh giác khiến hắn có chút bực bội :

- Ngươi sao lại nhìn ta như vậy. Ta cũng không có nói mời ngươi đi chơi qua đêm a.

Nghe vậy, Lăng Nhã Kỳ cũng cảm thấy yên tâm :

- Tốt. Đây là số điện thoại của ta. Khi nào đi được ngươi hãy gọi điện cho ta.

Dương Thiên lưu lại số điện thoại, gật đầu :

- Yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhận thấy lời nói của mình có chút mờ ám, Dương Thiên liền phủ nhận :

- Không phải, ý của ta là ta sẽ dẫn ngươi đi chơi thật vui vẻ, ngươi không nên hiểu lầm.

Lăng Nhã Kỳ bật cười :

- Ta chưa nói gì a. Có phải là ngươi có ý đồ xấu nên mới hốt hoảng như vậy. Được rồi, ta cần về khách sạn có việc, gặp lại sau.

Từ biệt Lăng Nhã Kỳ, Dương Thiên thở dài :

- Nữ nhân a. Một cái so với một cái đều khó chơi như vậy. Không giống như Tu Chân giới a.

Tu Chân giới thực lực vi tôn, chỉ cần ngươi có thực lực mạnh mẽ, mỹ nữ sẽ tìm đến ngươi. Hơn nữa, ở Tu Chân giới, một nam nhân có rất nhiều nữ nhân là chuyện bình thường. Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, hết thảy đều không phải vấn đề.

Tu Chân truy cầu trường sinh, nhưng khi đã đạt được mong muốn lại phát hiện còn rất nhiều kẻ đang đứng phía trên mình. Ngươi lại một lần nữa muốn mạnh hơn, muốn đứng phía trên những kẻ đó. Đối với những người đã đứng trên đỉnh cao như Dương Thiên, phải sống thể nào cho vui vẻ mới là vấn đề chính.

Nghĩ ngợi một hồi, Dương Thiên cũng mặc kệ chuyện đó. Hắn truy cầu mỹ nữ, còn thành hay bại hắn cũng không quyết định được. Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.