Phong Lưu Chân Tiên

Chương 463: Chương 463: Đan Kiếp




Khoảng khắc Dương Thiên biến mất, hai người đang theo dõi hắn chấn kinh. Bọn họ rõ ràng không rời mắt dù chỉ một giây, tại sao khi Dương Thiên biến mất cả hai hoàn toàn không phát hiện được chút gì?

Hai người không hiểu nhưng Dương Thiên lại hiểu rõ, chính là do khối cầu màu đen kia dịch chuyển hắn đến đây, ngay tại trung tâm tại cái thủy cung này. Đứng trước khối cầu màu đen, Dương Thiên lập tức biết được nó là thứ gì.

Sau trận chiến với Hủy Diệt, Tiên Thể cùng Tiên Hồn của Dương Thiên đều tan vỡ thành vô số mảnh vụn, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm cũng rơi vào tính trạng tương tư. Tiên Thể cùng Tiên Hồn được Nhược Hy thay hắn gom lại, đặt tại một không gian trong người Dương Thiên.

Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm thì khác, nó hóa thành nhiều mảnh vỡ rơi ở khắp nơi trong vũ trụ. Trước mắt Dương Thiên lúc này chính là một trong những mảnh vỡ đó. Bước lại gần hơn, từ bên trong khối cầu màu đen, một vật dùng tốc độ cực nhanh phóng ra, rơi trên tay Dương Thiên.

Vật kia hiện nguyên hình là một mảnh kiếm vỡ lớn bằng nắm tay. Ngoại trừ màu sắc đen thuần túy ra thì không có gì đặc biệt. Sau trận chiến kia, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm cũng a7adowy đã tiêu hao hết sức mạnh. Những chuyện xảy ra vừa rồi chẳng qua là chút tàn dư còn xót lại. Với tình trạng hiện tại, mảnh vỡ này không có tác dụng lớn lắm đối với Dương Thiên.

Tuy đưa linh lực vào vẫn sẽ có lực công kích nhất định, nhưng so với Phá Thiên hay Thái Hư Luyện Thần Đỉnh thì còn kém nhiều lắm. Khi Dương Thiên khôi phục hoàn toàn, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm cũng sẽ trở về nguyên bản. Vì vậy, Dương Thiên đang do dự có nên để nó lại chỗ cũ hay không.

Ngoài việc Dương Thiên hoàn toàn khôi phục, vẫn còn một cách khác để Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trở lại như xưa, đó là tìm kiếm đầy đủ các mảnh vỡ của nó, trả lại một thanh Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm hoàn chỉnh. Đây chính là lý do khiến đám người ở Tiên Giới điên cuồng bất chấp mọi giá tìm kiếm nó. Dù vậy, ý tưởng này có chút hoang đường. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm vỡ thành rất nhiều mảnh rơi khắp nơi trong vũ trụ, muốn thu thập đầy đủ giống như mò kim đáy biển, hi vọng không lớn.

Đúng lúc này, phía sau lưng Dương Thiên vang lên âm thanh tức giận của Liệt Viêm Kình:

- Ta đoán không sai, quả nhiên ngươi vì nó mà tới.

Dương Thiên thở dài, cái này gọi là họa vô đơn chí a.

Quay người lại, Liệt Viêm Kình đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mảnh kiếm vỡ trên tay Dương Thiên:

- Một mảnh kiếm vỡ? Ta không hiểu nó rốt cuộc là bảo vật gì mà lại khiến đám tiên nhân các ngươi điên cuồng như vậy.

Dương Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Nếu ta nói đây là vô tình, ngươi có tin không?

Liệt Viêm Kình dứt khoát:

- Đừng hòng lừa ta một lần nữa.

Dương Thiên đem mảnh kiếm ném đi:

- Nếu ngươi thích thì cho ngươi, ta thực sự không cần thứ này.

Chụp mấy mảnh kiếm Dương Thiên ném qua, Liệt Viêm Kình kinh ngạc trong giây lát rồi đem nó đánh giá qua một lượt. Xác nhận Dương Thiên không có lừa mình, gương mặt của Liệt Viêm Kình hơi dịu lại:

- Ngươi đúng là không phải vì nó mà đến?

Dương Thiên tỏ vẻ khó chịu:

- Nhớ lại đi, là ngươi mời ta đến đây. Ta chưa từng có ý định đến thủy cung của ngươi làm khách.

- Vậy người rốt cuộc là ai? Kiến thức của ngươi vượt xa một tên Hợp Thể kỳ thông thường, cho dù là ta cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng. Mảnh kiếm vỡ này vì sao lại tự ý phá vỡ trận pháp giam cầm mà ta dựng lên để bay đến chỗ của ngươi?

Dương Thiên lắc đầu:

- Liệt Viêm Kình, ngươi là tu sĩ đứng đầu Thủy Hoàng Giới. Nhưng nếu đặt tại Linh Giới, hay thậm chí cao cấp hơn nữa là Tiên Giới, ngươi thực sự còn kém nhiều lắm. Tu vị không đủ, có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn. Mảnh kiếm này nếu ngươi muốn có thể giữ. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, chỉ cần lộ ra chút ít tin tức về nó, rất nhanh sẽ có kẻ tìm đến đây. Khi đó, e rằng ngươi cũng khó có thể giữ được bản thân của mình chứ đừng nói đến người thân bên cạnh ngươi.

Dương Thiên chỉ nói vài câu đơn giản nhưng Liệt Viêm Kình vẫn cảm nhận được nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Hắn trầm ngâm trong giây lát rồi ném trả lại mảnh kiếm vỡ cho Dương Thiên:

- Thứ này đối với ta vô dụng, cho ngươi.

Dương Thiên cũng không ngờ Liệt Viêm Kình hành sự dứt khoát như vậy. Nhận lấy mảnh kiếm vỡ, Dương Thiên tiện tay thu nó vào trong người rồi nói:

- Những chuyện ở đây nhất định không được tiết lộ ra ngoài, bằng không hậu quả…

Liệt Viêm Kình ngắt lời:

- Chuyện này không cần ngươi phải dạy. Những tài liệu ngươi yêu cầu ta đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành.

Dương Thiên gật đầu:

- Tốt, chúng ta lập tức bắt đầu. Ta còn có việc phải giải quyết, không thể ở lại nơi này quá lâu.

Liệt Viêm Kình dẫn Dương Thiên đến một căn phòng rộng lớn, trên tường gắn đầy dạ minh châu chiếu sáng từng ngóc ngách trong phòng. Chính giữa căn phòng là một cái đỉnh mà tím, bên trên có bay cái lỗ nằm ở những vị trí khác nhau.

Theo kinh nghiệm thông thường, số lỗ trên một chiếc dược định chính là tiêu chí xác định cấp bậc của nó. Đỉnh lô có càng nhiều lỗ, khả năng hỗ trợ khống chế hỏa diễm, tinh luyện dược liệu và bảo vật, xác xuất thành đan và luyện khí cũng cao hơn.

Chiếc đỉnh trước mắt có bảy lỗ, chứng tỏ nó đã đạt đến thấp cấp, tương đương với một món Thánh Bảo. Tất nhiên, có thực sự đạt đến cấp bậc này hay không cần phải thử mới biết được.

Liệt Viêm Kình lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho Dương Thiên:

- Những thứ người cần đều có ở bên trong, kiểm tra một lần đi.

Thần thức xâm nhập vào trong không gian giới chỉ, Dương Thiên khá hài lòng. Liệt Viêm Kình không những đã chuẩn bị đủ, hơn nữa phẩm chất đều rất tốt.

Lấy ra vài món cất vào người, Dương Thiên ngẩn đầu lên thì thấy Liệt Viêm Kình đang chăm chú nhìn hắn. Dương Thiên mỉm cười giải thích:

- Còn nhớ ta đã nói, ta giúp ngươi giải quyết Hỏa linh lực cuồng bạo trong người, ngươi giúp ta làm 2 chuyện?

Liệt Viêm Kình gật đầu:

- Đúng là có chuyện này.

Dương Thiên đáp:

- Chuyện thứ nhất chính là thu thập cho ta vào loại tài liệu cần thiết. Ta đã thêm nó vào danh sách kia, cho nên hiện tại xem như ngươi đã làm xong việc đầu tiên.

Liệt Viêm Kinh im lặng không nói, hắn có cảm giác mình bị Dương Thiên lợi dụng. Dương Thiên cũng không quan tâm Liệt Viêm Kình nghĩ gì, hắn đặt tay lên đỉnh lô, linh lực hùng hậu truyền vào bên trong.

Nhìn đỉnh lô dần đỏ lên, Dương Thiên bắt đầu lấy từng loại tài liệu ném vào bên trong. Lần này Dương Thiên muốn luyện thất cấp đan dược Tịnh Hỏa Thánh Đan. Loại đan dược này có chút cao hơn so với tu vị của Dương Thiên, vì vậy hắn không gấp rút ném tất cả tài liệu vào trong như những lần khác.

Tinh luyện tài liệu kéo dài trong vòng ba ngày, Dương Thiên bắt đầu tiến hành ngưng đan. Lúc này, mây đen trên bầu trời bắt đầu kéo đến. Dương Thiên vẫn làm như không nhìn thấy, chăm chú luyện đan.

Liệt Viêm Kình vốn đang yên lặng ngồi gần đó liên đứng lên, lắc người một cái liền xuất hiện ở trên mặt biển, ngẩn đầu lên nhìn lực lượng cuồng bạo đang ẩn chứa trong những đám mây kia. Liệt Viêm Kình nhỏ giọng:

- Có thể gọi đến Đan Kiếp tối thiểu cũng phải là thất cấp đan dược. Hợp Thể sơ kỳ có thể luyện chết thất cấp đan dược, thủ đoạn nghịch thiên thực sự khiến ta cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Mây đen tích tụ ngày một nhiều, từng tia sét thỉnh thoảng từ bên trong lóe lên, mang theo uy thế hủy diệt phủ xuống. Liệt Viêm Kình hai tay khoanh trước ngực, mắt khép hờ. Quanh người hắn nhiệt độ không ngừng tăng cao, nước trên mặt biển bốc hơi tạo thành một màn sương mù khiến thân ảnh Liệt Viêm Kinh càng trở nên mờ ảo.

Mây đen trên bầu trời đột nhiên dừng lại, mở ra một cái hố đen. Từ bên trong, một cột sét to hơn mười trượng hướng về phía đỉnh lô dưới thủy cung đánh thẳng xuống. Hai mắt Liệt Viêm Kình đột nhiên mở ra, mặt biển bất ngờ bốc cháy dữ dội. Từng cột lửa từ khắp nơi mọc lên, đánh thẳng vào cột sét kia.

Trên tay Liệt Viêm Kình xuất hiện thêm một thanh trường kích màu đỏ, giọng nói ngạo nghễ vang vọng khắp nơi:

- Đan Kiếp, đến mua vui cho ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.