Phong Lưu Chân Tiên

Chương 311: Chương 311: Diệu kế




Rời khỏi Lăng gia, Dương Thiên trước tiên ghé qua chỗ Hoa Thi Âm, hướng dẫn nàng tu luyện. Do tư chất quá kém, dù có sự trợ giúp của một lượng lớn đan dược, hiện tại Hoa Thi Âm cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến Luyện Khí sơ kỳ. Dương Thiên cũng không quá bất ngờ, hắn dành thời gian một ngày giúp nàng giải đáp vướng mắt (đồng thời làm vài việc mờ ám khác).

Tiếp theo, Dương Thiên đến nhà Bạch Khiết. Nàng tất nhiên rất vui mừng, thậm chí bỏ cả buổi học trên lớp, cùng Dương Thiên đi chơi hết một ngày. Rời đi mới là phần khó khăn nhất, một thời gian dài mới gặp lại, Bạch Khiết đương nhiên sẽ không dễ dàng để hắn đi. Tốn không ít công phu mồm mép cùng hứa hẹn, cuối cùng Bạch Khiết cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa.

Dương Thiên cũng định cho Bạch Khiết biết về những nữ nhân khác. Nhưng Hoa Thi Âm đã phản đối, nói hãy để mọi chuyện cho nàng giải quyết. Dương Thiên đối với đề nghị này của nàng rất vui mừng. Nếu như nữ nhân nào cũng có suy nghĩ như Hoa Thi Vn6o7fw Âm, hắn cần gì phải vất vả như thế này.

Lo liệu mọi việc ở kinh thành xong, Dương Thiên trở về Thanh Lâm quận. Để tránh bị người khác phát hiện, hắn không trở về nhà mà trực tiếp tìm đến chỗ của Lý Bàn. Gọi cho Tiêu Chính Long hỏi thăm vài câu, Dương Thiên rất nhanh tìm được nhà mới của Lý Bàn.

Đứng trước căn biệt thự tại trung tâm Thanh Lâm quận, Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:

- Tên Bàn tử này thật là biết cách hưởng thụ a.

Biệt thự ngay tại trung tâm, mỗi căn rẻ nhất cũng vài chục triệu, hơn nữa không phải có tiền là mua được. Lý Bàn có 100 triệu USD Dương Thiên để lại, cộng thêm tấm lệnh bài kia, cũng không phải việc gì quá khó khăn.

Trong nhà lúc này không có ai, Dương Thiên đoán Lý Bàn cùng Lý Vũ đều đã đi học. Lý Bàn là hacker, hắn có đam mê rất lớn với đồ công nghệ cao. Tài chính đã có Dương Thiên ủng hộ, tên này rất nhanh mua rất nhiều máy tính, phần mềm, thiết bị hiện tại bày biện khắp nơi trong phòng. Nhìn các thiết bị bày la liệt, Dương Thiên tiện tay lấy một cái laptop Lý Bàn đặt trong phòng khách để chơi game.

Thua liên tục hai trận, Dương Thiên chán nản tắt máy, lấy từ trong tủ lạnh ra ít đồ ăn, thức uống rồi mở đĩa phim ra xem. Một hồi lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Lý Bàn cùng tiếng cười khúc khích của Lý Vũ.

Hai người vừa mở cửa bước vào trong nhà đã vội dừng lại. Lý Bàn ra dáng nam nhân, một tay ngăn Lý Vũ lại, tay còn lại nhặt lấy ống sắt đặt ngay gần cửa, từng bước thận trọng đi vào trong. Lý Vũ đang định nói gì thì bị Lý Bàn ra hiệu im lặng, hắn nói khẽ:

- Có trộm.

Lý Vũ gật đầu, lui nhẹ về phía sau. Nàng là Tu Chân giả, theo lý thuyết mạnh hơn Lý Bàn nhiều lần, nhưng cảm giác được đứng sau nam nhân của mình, được hắn che chở thực sự rất tuyệt. Một hỏa cầu nho nhỏ hình thành trong tay Lý Vũ, nếu có biến nàng lập tức sẽ ra tay.

Hai người một trước một sau, nín thở đi vào. Dương Thiên đã sớm phát hiện ra hành động của hai người. Hắn không lên tiếng, cả người dựa vào ghế sa lông, quay mặt về hướng ngược lại. Lý Bàn chậm rãi tiếng lại gần, thấy khoảng cách phù hợp liền nhảy lên, ống sắt trong tay nện thẳng vào đầu Dương Thiên.

Ống sắt còn cách đầu Dương Thiên vài cm liền bị một cỗ lực lượng vô hình dừng lại, cả người Lý Bàn bị treo lơ lững giữa không trung. Dương Thiên xoay ghế, đối diện với Lý Bàn, cười như không cười:

- Bàn từ, lâu ngày không gặp, có phải ngươi đang thèm ăn đòn hay không?

Lý Bàn hai mắt trợn to, lắp bắp:

- Dương, Dương Thiên.

Dương Thiên chống hai tay vào thành ghế, đứng dậy trước mặt Lý Bàn:

- Có ý đồ đánh lén ta, thử nói xem ta phải xử lý ngươi như thế nào?

Lý Bàn khóc không ra nước mắt:

- Dương Thiên, đây là nhà của ta a. Ngươi không nói một tiếng đột nhập, ta dĩ nhiên sẽ cho là có trộm.

- Có tên trộm nào phong lưu anh tuấn như ta sao?

Mặt Lý Bàn đen lại, hắn chỉ nhìn thấy từ phía sau, làm sao thấy rõ được mặt của Dương Thiên. Hơn nữa, tên này làm gì có chỗ nào phong lưu anh tuấn. Bất quá, Lý Bàn vẫn không nói ra suy nghĩ của mình, ngoan ngoãn gật đầu:

- Là do mắt của ta kém, nhìn không rõ.

- Ha ha.

Lý Vũ một bên đã nhịn không được nữa, cười ra thành tiếng. Bị nữ nhân chế nhạo, Dương Thiên cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, hắn thả Lý Bàn xuống đất, đi lại ngồi xuống ghế:

- Bàn tử, lại đây nói chuyện riêng một chút đi.

Lý Bàn rất nhanh hiểu ý, quay lại nói với Lý Vũ:

- Tiểu Vũ, ta và Dương Thiên có chuyện riêng cần bàn. Ngươi…

Lý Vũ gật đầu, cầm lấy cặp sách của hai ngươi đi lên lầu. Dương Thiên dựng lên một kết giới cách âm, mặt mày nghiêm trọng hỏi:

- Kế hoạch diễn ra thế nào?

Nghe đến hai từ “kế hoạch”, Lý Bàn như muốn nhảy dựng lên, tức giận nói:

- Ngươi còn dám nhắc đến kế hoạch, rõ ràng đã nói trước chỉ bỏ đi 1 tháng. Ngươi liền bỏ đi một mạch 4 tháng. Ngươi có biết hay không, những ngày qua ta sống rất khổ, liên tục bị khủng bố tinh thần, ngay cả…

Biết tên Lý Bàn đang giở trò kể khổ để trục lợi, Dương Thiên liền ngăn hắn lại:

- Dừng, ta thấy ngươi đang sống rất vui vẻ, làm gì có chỗ nào khổ sở.

Lý Bàn thở dài:

- Là ngươi không biết thôi. Chỉ có ở nhà ta mới được bình yên, mỗi khi lên trường đều bị các nàng ép cung. May mắn có tiểu Vũ giúp ta giảm nhẹ áp lực. Ngươi không biết, tháng trước ta đã nghĩ học gần 10 ngày để khôi phục tinh thần.

Dương Thiên méo mặt:

- Nói vào việc chính đi.

Lý Bàn vẫn diễn sâu:

- Ta…

- Đã biết, chỉ cần ngươi làm tốt, ta sẽ trả công xứng đáng.

Thái độ của Lý Bàn lập tức thay đổi 180 độ, hiện rõ bản chất gian thương. Hắn vỗ ngực tự hào nói:

- Tuy ngươi biến mất một thời gian dài đã làm đảo lộn kế hoạch, nhưng bằng vào tài trí của ta và nguồn trợ lực ngươi để lại. Ta đã… Aaa.

Lý Bàn ôm ngực hét to, Dương Thiên cố nhịn cảm xúc muốn cho tên trước mặt một trận. Hắn gằn giọng:

- Nói điểm chính.

Lý Bàn một tay xoa ngực, rên rỉ:

- Một bài văn hoàn chỉnh cần có mở bài, thân bài, kết bài. Ngươi phải nghe ta nói hết a.

Dương Thiên xoa nắm đấm:

- Nếu ngươi còn nhiều lời nữa thì đừng trách ta độc ác.

Nhìn dáng vẻ hung ác của Dương Thiên, Lý Bàn không dám vòng vo nữa. Tên này rất ưa bạo lực, lỡ như hắn thực sự ra tay…

- Sau khi ngươi rời đi, các nàng liền dùng toàn bộ thế lực của mình tìm kiếm ngươi. Do có cùng mục tiêu nên quan hệ của các nàng đã cải thiện không ít. Ta cho Tiêu Chính Long phối hợp với Lý gia ở trong bóng tối âm thầm giở trò, khiến các nàng gặp nhiều khó khăn. Sau đó làm người dấu mặt, thay các nàng giải quyết mọi chuyện. Tất nhiên, ta giả vờ sơ hở để lộ nhiều dấu vết để các nàng nghĩ người đang giúp đỡ các nàng là ngươi.

- Hay.

Dương Thiên nghe đến đây liền vỗ tay tán thưởng. Kế hoạch ban đầu là khi các nàng gặp khó khăn, Dương Thiên sẽ đứng ra giải quyết, để các nàng phụ thuộc vào hắn, không thể từ bỏ được. Không ngờ Dương Thiên lại bị con sư tử già kia chơi xỏ, một hơi liền đi 4 tháng, Lý Bàn lại nghĩ ra cách này. Diệu kế, đôi khi, không trực tiếp xuất hiện, giả vờ vô ý để lại dấu vết, hiệu quả đạt được còn cao hơn dự kiến rất nhiều.

Lý Bàn đắc ý nói:

- Còn phải nói, mỗi một khó khăn các nàng gặp phải, giúp đỡ thế nào, để lại dấu vết sao cho phù hợp đều được ta và các anh em trong hội tính toán tỉ mỉ. Các nàng chắc chắn sẽ không phát hiện ra bất kỳ điểm nào bất thường.

- Bàn tử, ngươi thật không khiến ta phải thất vọng a.

- Đương nhiên, Lý Bàn ta là ai chứ. Thiên hạ đệ nhất…

Biết mình bị hố, Lý Bàn vội dừng lại. Dương Thiên nói:

- Ngươi là thiên hạ đệ nhất?

Lý Bàn vội lắc đầu:

- Không có. Ngươi mới là đệ nhất, ta nhiều lắm cũng chỉ là đệ nhị.

Dương Thiên bật cười:

- Chuyện đó không quan trọng. Tiếp tục, sau đó thế nào?

Lý Bàn gật đầu:

- Sau đó, mối quan hệ giữa các nàng ngày càng thân thiết, cùng nhau hợp lực tìm kiếm ngươi. Dựa vào tấm lệnh bài ngươi để lại cho ta, các nàng hoàn toàn không thu được gì. Cuối cùng…

- Cuối cùng?

Lý Bàn cay đắng nói:

- Cuối cùng các nàng quyết định chuyển mục tiêu sang ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.