Phong Lưu Chân Tiên

Chương 556: Chương 556: Hắc Ám Hoa Hải




Ba người nhất thời không nói được lời nào, đây rõ ràng là Dương Thiên có ý muốn kiếm chác một ít đồ tốt từ chỗ bọn họ. Tính toán một chút, bỏ ra vài món bảo vật liền kéo được quan hệ hảo hữu với Sát Thần, đây tuyệt đối là một chuyện có lời. Ba người Chấn Vũ chân nhân đang nghĩ xem nên lấy món gì ra thì Dương Thiên đã nói:

- Hiện tại ta chỉ ưa thích những loại dược tài, bảo vật ẩn chứa linh lực thuần khiết, về phần những thứ khác ta không có hứng thú.

Ngẫm lại cũng đúng, trước mặt là phân thân của Sát Thần, kẻ hơn ngàn năm trước đã phi thăng Tiên Giới. Bảo vật thông thường rất khó lọt vào pháp nhãn của hắn. Về phần những loại dược tài, bảo vật ẩn chứa linh lực thuần khiết chín phần mười là để nhanh chóng đột phá Độ Kiếp kỳ. Tuy nói Độ Kiếp kỳ muốn đột phá cần phải đón nhận thiên kiếp, nhưng linh lực cũng là một phần không thể thiếu. Linh lực càng sung túc, hi vọng độ kiếp thành công sẽ càng tăng cao.

Ba người cắn răng lấy ra bảo vật của mình, trong đó Chấn Vũ chân nhân tỏ ra rộng rãi nhất, một hơi liền tặng đến 3 món. Trong đó khiến Dương Thiên chú ý nhất là một viên Đại Hoàn Đan, đan dược đặc chế dàng riêng cho Độ Kiếp kỳ bổ sung linh lực cấp tốc khi đang độ kiếp. Muốn luyện chế thứ này rất khó khăn, không nhưng cần nhiều loại dược liệu quý hiếm mà còn cần Luyện Dược Sư đỉnh cấp mới có khả năng thành công. Bù lại, một viên Đại Hoàn Đan trong giây phút quan trọng có thể cứu được một mạng.

Thử nghĩ, trong quá trình độ kiếp linh lực bị khô kiệt, thiên kiếp vẫn đang tích tụ để giáng xuống. Một viên Đại Hoàn Đan trong khoảnh khắc đem linh lực của ngươi bổ sung một mảng lớn, đây chính là cứu ngươi một mạng.

Chấn Vũ chân nhân lấy ra thứ này, Dương Thiên sợ hắn đổi ý liền nhanh tay thu lại rồi cười nói:

- Chấn Vũ chân nhân, Thánh Hoàng Điện đúng không? Ừm, rất rộng rãi, ta sẽ ghi nhớ cái tên này. Sau này có dịp sẽ đến chỗ ngươi làm khách. Tốt rồi, lễ vật ta đã nhận, hiện tại cũng nên rời đi.

Dương Thiên nói xong liền trực tiếp xé ra một vết nứt hư không rồi biến mất ở bên trong. Vạn Sự Thông bất đắc dĩ nói:

- Đừng nhìn ta như vậy. Ta đã nói tính cách của hắn so với trước kia đã có điểm khác biệt. Chỉ là không ngờ lại thành ra thế này.



Sử dụng vết nứt hư không di chuyển trong cùng một vị diện không có nguy hiểm. Dương Thiên không tốn quá nhiều thời gian để đến được khu vực lân cận của Hắc Ám Hoa Hải.

Hắn cũng không vội vả tiến vào mà đứng ở bên ngoài quan sát một thời gian. Hắc Ám Hoa đang trong thời kỳ nở rộ, nhìn vào bên trong mặt biển đen như mực sẽ thấy một vài những chấm nhỏ màu tím phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Những đốm sáng đó đại biểu cho những đóa Hắc Ám Hoa đang bắt đầu nở. Khi đó, huyễn trận bảo vệ nó sẽ tạm thời biến mất trong một thời gian ngắn, để lộ ra vẻ đẹp thật sự của Hắc Ám Hoa. Suy đi tính lại, Dương Thiên cho rằng vẫn nên đi tìm Mộng Huyễn Tiên Tử trước, thưởng hoa có thể gác lại sau.

Mộng Huyễn Tiên Tử nổi danh nhất chính là huyễn thuật. Dương Thiên tin tưởng, cho dù nàng có bị vây khốn bên trong Hắc Ám Hoa Hải trăm năm vẫn sẽ biết cách tự giữ mạng của mình. Mục tiêu tấn công chủ yếu của huyễn thuật chính là linh hồn, một cao thủ huyễn thuật là người am hiểu về linh hồn, tất sẽ có cách tự bảo vệ chính mình.

Tự tạo một quang cầu bao bọc lấy bản thân, Dương Thiên trực tiếp phóng vào bên trong Hắc Ám Hoa Hải. Không gian nơi này là một màu tối đen như mực, thần thức phát ra sẽ gặp phải vô số những rào cản không xác định. Không được phép sử dụng những loại pháp thuật nào khác ngoài Ám hệ. Thủy quái ở nơi này đều là Ám thuộc tính, có độ nhảy cảm rất cao đối với pháp thuật hệ khác. Chỉ cần cảm nhận được một chút khác biệt cũng sẽ lập tức bị chúng vây công. Tiến vào nơi này, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng chỉ còn cách chậm rãi tiến từng bước, cố gắng dùng các giác quan cảm nhận những nơi nguy hiểm để tránh xa ra mà thôi.

Với tâm cảnh của Dương Thiên, cho dù huyễn trận của Hắc Ám Hoa có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được hắn. Nhưng nếu rơi vào sẽ lãng phí không ít thời gian. Vì vậy Dương Thiên di chuyển khá cẩn thận. Tay phải của hắn phát ra một đám khí màu đen, âm thầm luồn ra những khe hở phía trước để dò đường. Có loại khí kia trợ giúp, Dương Thiên có thể dễ dàng nhận biết những nơi có huyễn trận cùng thủy quái để tránh xa ra.

Chỉ là vào thời kỳ Hắc Ám Hoa nợ rộ, huyễn trận do nó tạo ra gần như chiếm lấy toàn bộ diện tích Hắc Ám Hoa Hải. Cho dù Dương Thiên có cẩn thận hơn nữa cũng rất khó tránh thoát được. Phát hiện phía trước đều có dấu hiệu của huyễn trận, Dương Thiên không khỏi lắc đầu chán nản:

- Đến cuối cùng vẫn không tránh được. Ài, thử một lần cũng tốt.

Không thể tránh thì không cần tránh, Dương Thiên trực tiếp bước vào phạm vi huyễn trận của một đóa Hắc Ám Hoa. Hiện ra trước mặt Dương Thiên là một khung cảnh đổ nát. Một nam nhân ước chừng hơn 30 tuổi đang nằm trên mặt đất, cả người hắn đều là máu tươi. Khí tức trên người nam nhân tỏ ra rất suy yếu, hơi thở đứt đoạn, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào. Một vị tuyệt sắc mỹ nữ đang ôm lấy hắn, nàng không nói gì, chỉ có nước mắt lặng lẽ lăn trên khuôn mặt.

Tâm trạng bình thản của Dương Thiên không khỏi run nhẹ một cái. Cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, mỗi lần nhớ lại chuyện này, Dương Thiên vẫn khó mà bình tĩnh được.

Trong lúc Dương Thiên đang cảm thán, một luồng khí màu đen yên lặng tiếp cận hắn. Khi nó đến gần sát bên, hai mắt Dương Thiên đột nhiên mở ra. Một ngọn lửa xuất hiện bao bọc lấy đám khí màu đen kia tạo thành một hỏa cầu. Từ bên trong hỏa cầu vang lên tiếng kêu gào thảm thiết rồi rất nhanh yên tĩnh trở lại. Hỏa cầu biến mất, Dương Thiên lắc đầu:

- Muốn chơi đùa với ta, chút tiểu xảo này vẫn còn kém lắm.

Sau khi rơi vào huyễn cảnh của Hắc Ám Hoa, những thủy quái ẩn nấp ở bên trong sẽ lập tức xuất hiện đem ngươi cắn nuốt. Đây mới là sự đáng sợ của Hắc Ám Hoa Hải. Có điều đây chỉ mới là ngoài rìa của huyễn trận, cường độ còn thấp. Bấy nhiêu đây còn chưa đủ làm nên hung danh của Hắc Ám Hoa.

Dương Thiên tiếp tục đi sâu vào bên trong, suốt dọc đường đi hắn không hề gặp phải bất kỳ huyễn cảnh nào khác. Chuyện này khiến cho Dương Thiên có đôi chút bất ngờ. Đến khi Dương Thiên nhìn thấy một đóa hoa vô cùng xinh đẹp có hai màu tím đen, hắn cũng đồng thời phát hiện một bóng người đang đứng ngay cạnh đó.

Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, da trắng như tuyết. Khuôn mặt như hư ảo khiến người khác không thể nhìn thấy rõ ràng. Dương Thiên lên tiếng:

- Ngươi chính là Mộng Huyễn Tiên Tử?

Nghe có người nhắc đến tên mình, Mộng Huyễn Tiên Tử cười nhạt:

- Ngươi đến đây để tìm ta?

Dương Thiên gật đầu:

- Đúng vậy, có việc cần nhờ. Bất quá, đứng trước mặt ta dường như chỉ là một huyễn ảnh, chân thân của ngươi đang ở đâu?

Mộng Huyễn Tiên Tử có chút ngạc nhiên:

- Có thể nhìn ra được? Không tệ, ta đang sử dụng liên kết giữa tất cả Hắc Ám Hoa tại Hắc Ám Hoa Hải để truyền huyễn ảnh của mình đến nơi này. Chân thân của ta đang ở một nơi rất xa bên trong Hắc Ám Hoa Hải.

Dương Thiên nhíu mày:

- Càng đi sâu vào bên trong Hắc Ám Hoa Hải sẽ càng xuất hiện nhiều thủy quái lợi hại. Cho dù là thủy quái Độ Kiếp kỳ cũng có vài con. Chẳng lẽ ngươi đang nhắm đến thứ gì đó rất quan trọng ở nơi đó?

Mộng Huyễn Tiên Tử mỉm cười:

- Rất thông minh. Ta đi vào Hắc Ám Hoa Hải đã hơn trăm năm. Dùng trăm năm thời gian này để khống chế Hắc Ám Hoa. Hiện tại ta có thể điều khiển được Hắc Ám Hoa, sử dụng liên kết giữa bọn chúng. Vừa rồi ta đã thu hồi huyễn trận của Hắc Ám Hoa để cho ngươi có thể tiến vào nơi này. Nếu không, ngươi cho rằng huyễn trận nổi danh khắp Linh Giới chỉ có chút uy lực như vậy hay sao?

Dương Thiên tinh ý đoán được:

- Ngươi có chuyện cần nhờ ta giúp đỡ?

Mộng Huyễn Tiên Tử thản nhiên gật đầu:

- Ta cần ngươi hỗ trợ khống chế Hắc Ám Hoa Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.