Phong Lưu Chân Tiên

Chương 316: Chương 316: Mộc Vũ Hàm Nghi Ngờ




Đối với câu nói đùa của Dương Thiên, Tiêu Chính Long cũng không biện minh gì. Thân là lão đại hắc đạo, hắn đã sớm quen với những ánh nhìn sợ hãi thế này. Bước vào trong phòng họp, thái độ của người ở đây cũng không khác biệt là so với những người ở bên ngoài là mấy. Trừ việc bọn họ dám nhìn thẳng vào Tiêu Chính Long, còn lại thì bên trong ánh mắt đều ẩn chứa chút sợ hãi cùng kính nể.

Sợ hãi hắn là lão đại hắc đạo, kính nể vì hắn từ một tên lưu manh với hai bàn tay trắng trở thành một người có địa vị cao trong xã hội. Quan trọng hơn là, hôm nay Tiêu Chính Long đến đây để mua lại tập đoàn, giúp bọn họ gánh khoảng nợ khổng lồ kia.

Tuy vậy, trong tất cả những người ở đây vẫn có ngoại lệ. Một người chỉ liếc qua Tiêu Chính Long một cái, bộ dạng bình tĩnh, tựa như hắn không có gì đặc biệt. Những người xung quanh thấy vậy đều lắc đầu, đúng là nghé con không sợ cọp.

Trái với suy đoán của nhiều người, Tiêu Chính Long hướng về phía người kia, cuối đầu chào một cái:

- Mộc tiểu thư, ngươi vẫn khỏe chứ.

Mộc Vũ Hàm gật đầu chào lại, không hề để ý gì đến Tiêu Chính Long mà nhìn chằm chằm vào người đang đứng phía sau hắn, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp áo khoác và cặp kính kia. Mộc Vũ Hàm cảm thấy người này rất quen thuộc, cộng thêm lần trước Tiêu Chính Long đã từng được Dương Thiên gọi đến nhà nàng đã khiến nội tâm nàng nghi ngờ. Hành động của Tiêu Chính Long càng khiến nàng chú ý, chẳng có kẻ ngốc nào tự nhiên lại đi mua lại một công ty sắp sụp đổ, gánh vác một khoản nợ lớn. Là một nữ nhân thông minh, nàng tin chắc việc này có liên quan đến Dương Thiên. Chỉ là chính nàng cũng không chắc người đeo kính, đội nón che mặt kia có phải là hắn hay không.

Câu chào của Tiêu Chính Long và biểu hiện thờ ơ của Mộc Vũ Hàm khiến những người còn lại rất kinh ngạc. Dựa theo thái độ của hai người này, hình như vị tiểu mỹ nữ này có địa vị rất lớn, đủ khiến một người như Tiêu Chính Long cúi đầu. Mẹ của Mộc Vũ Hàm không hề có chút hiểu biết nào về cách thức kinh doanh, hoạt động của một tập đoàn. Vì vậy Mộc mẫu đã ủy quyền tất cả mọi chuyện cho Mộc Vũ Hàm, để nàng làm người đại diện, đứng ra lo liệu. Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Vũ Hàm tham gia cuộc họp cổ đông nên những cổ đông khác còn chưa biết gì về nàng.

Chào hỏi đã xong, Tiêu Chính Long bước đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, lớn tiếng nói:

- Mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp đi. Chắc hẳn những người có mặt ở đây đều đã biết lý do vì sao có cuộc họp này. Không sai, ta muốn mua lại tập đoàn Thắng Nam, đồng thời thay các ngươi trả khoản nợ này. Ai có ý kiến gì cứ thì nhanh nói ra, ta rất bận.

Kết thúc câu nói, Tiêu Chính Long vỗ nhẹ tay lên bàn một cái. Hắn đã đột phá thành công, trở thành Thiên cấp đại cao thủ, một cái vỗ nhẹ này cũng phát ra âm thanh khá lớn, chiếc bàn trực tiếp bị đánh lõm xuống. Tiêu Chính Long xoay xoay cổ tay:

- Thật xin lỗi, gần đây ta khống chế lực đạo không được tốt lắm.

Những người tham dự cuộc họp lén lau mồ hôi, đây là Tiêu Chính Long cố ý muốn hù dọa bọn họ. Tên này ngày từ đầu vốn đã không có ý định thương lượng hay đàm phán gì, rõ ràng là ra lệnh a. Nói là vậy, nhưng có người gánh nợ giúp mình, dù cho không Tiêu Chính Long bọn họ cũng bằng lòng. Một người đại diện đứng lên nói:

- Tình hình tập đoàn hiện đang rất bất ổn, nếu Tiêu tiên sinh muốn mua lại, bọn ta tất nhiên sẽ đồng ý. Về phần giá cả…

Người này dừng lại, hai mắt nhìn về Tiêu Chính Long, mong chờ câu trả lời từ hắn. Dù sao đây cũng là tập đoàn bọn họ đã hao tổn công sức nhiều năm xây dựng lên, trước khi bỏ đi thu lại được chút lợi ích vẫn tốt hơn.

Khóe miệng Tiêu Chính Long nhếch lên, phất tay ra hiệu. Tên thuộc hạ cầm cặp sách phía sau hiểu ý, mở cặp sách lấy ra một đống hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, lần lượt phát cho mỗi người một bản:

- Giá cả, điều khoản ta đều đã ghi lại một cách cụ thể trên đây. Các ngươi đọc xong rồi ký vào là được. Mọi chuyện còn lại đã có ta lo liệu.

Mọi người lướt sơ qua hợp đồng rồi đồng loạt đặt bút ký vào, điều khoản trên hợp đồng khá hợp lý, giá cả cũng không tệ. Kết quả này đã tốt hơn mong đợi của bọn họ rất nhiều.

Mộc Vũ Hàm nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trước mặt, vẻ nghi ngờ trong mắt càng đậm, cuối cùng nhịn không được lên tiếng:

- Khoan đã.

Rất RQ8izGO nhiều ánh mắt lập tức tập trung về phía nàng, Tiêu Chinh Long cười nói:

- Mộc tiểu thư, ngươi có chỗ nào không bằng lòng sao? Nếu muốn gì cứ nói, ta có thể sửa lại.

Mộc Vũ Hàm lắc đầu:

- Ta chỉ cảm thấy điều khoản trên hợp đồng này có điểm bất thường. Ngươi đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua lại tập đoàn, tại sao lại để cho ta toàn quyền quản lý.

Mọi người ngạc nhiên ồ lên, những người ở gần không nhịn được liếc qua bản hợp đồng của Mộc Vũ Hàm. Mộc Vũ Hàm cũng không dấu giếm, đẩy bản hợp đồng ra máy scan ở ngay trước mặt mình, máy chiếu lập tức phát hình ảnh này lên. Quả thực, bản hợp đồng này so với của bọn họ có sự khác biệt rất lớn. Không những giá cả thu mua cao hơn rất nhiều, quyền quyết định mọi việc trong tập đoàn cũng là do nàng quyết định, Tiêu Chính Long sẽ không can dự vào bất kỳ chuyện gì. Rốt cuộc là tên ngu ngốc nào làm ra bản hợp đồng này?

Câu hỏi không có lời giải, mọi người hướng mắt về Tiêu Chính Long, hi vọng hắn cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng. Tiêu Chính Long giống như đã đoán trước được việc này, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộc Vũ Hàm:

- Mộc tiểu thư, tin tưởng ngươi cũng đã đoán ra được nguyên nhân. Cần gì phải tốn công hỏi lại.

Mộc Vũ Hàm đưa tay lên che miệng, hai mắt đỏ lên, nước mắt chực trào chảy ra. Phải mất vài phút sau, nàng mới cất giọng run rẩy:

- Hắn đang ở đâu? Tại sao không dám đến gặp ta.

Tiêu Chính Long lắc đầu nói:

- Ta chỉ nhận được lệnh từ Dương thiếu qua điện thoại. Hắn đang ở chỗ nào ta cũng không biết.

- Dối trá.

Mộc Vũ Hàm đột nhiên hét to, tay chỉ vào Dương Thiên đang đứng phía sau Tiêu Chính Long:

- Ngươi đã đến đây tại sao không hiện thân. Chẳng lẽ ngươi không dám đối diện với ta sao?

Ẩn trong cặp kính mác lớn, cổ áo kéo cao cùng nón lưỡi trai che đầu, Dương Thiên không ngừng chửi rủa Lý Bàn. Cái tên khốn kiếp kia không biết từ đâu nghĩ ra cái kế hoạch này. Thậm chí Dương Thiên còn cho rằng đang cố ý hố mình.

- Mặc kệ, đã đến bước này, rút lui cũng không còn kịp nữa. Cứ theo đúng kế hoạch mà làm vậy. Bàn từ, chuyện này nếu thất bại, không bắt ngươi uống cạn một bình linh tửu không được.



Lý Bàn lúc này đang ngồi xem phim với Lý Vũ, hắn đột nhiên nhảy mũi liên tục. Lý Vũ có hơi lo lắng hỏi:

- Tiểu Bàn, có phải ngươi đã bị cảm rồi hay không?

Lý Bàn lắc đầu, nở nụ cười đắc ý:

- Ta không sao. Chắc là tên Dương Thiên kia đang mắng chửi ta mà thôi.

Lý Vũ cũng đã nghe qua kế hoạch này, che miệng cười nói:

- Ngươi không sợ Dương Thiên tìm ngươi tính sổ hay sao?

Lý Bàn cười khẩy:

- Tiểu Vũ, ngươi lo xa rồi. Đây là khổ nhục kế, phải chịu khổ mới có được kết quả như mong đợi. Đến khi hắn thành công, trái ôm phải ấp, có khi còn đến đây cảm tạ ta vì đã giúp đỡ.

- Trái ôm phải ấp, hình như rất sung sướng a.

- Đương nhiên, đây là ước mơ của mọi nam nhân trên thế giới này.

- Ngươi cũng muốn?

- Ta cũng…Ặc, tiểu Vũ, ngươi muốn làm gì?

- Ta cho ngươi toại nguyện.

- Đừng, mau dừng tay…Aaaa.



Bỏ qua thảm kịch vì nói hớ của tên ngốc Lý Bàn, Dương Thiên trong lòng đã có quyết định. Hắn đưa chân đá nhẹ vào ghế Tiêu Chính Long, ra hiệu cho tên này tiếp tục diễn. Tiêu Chính Long nhận được tín hiệu, liền vội trả lời:

- Mộc tiểu thư, ngươi nhầm rồi, đây không phải là Dương thiếu. Hắn là thuộc hạ của ta, trong một lần đánh nhau với băng nhóm khác mặt đã bị chém nát nên cả ngày phải che lại như vậy.

Mộc Vũ Hàm nghi hoặc:

- Thật vậy sao?

Tiêu Chính Long khẳng định:

- Dĩ nhiên là thật.

- Vậy có thể mở ra cho ta xem một chút được không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.