Phong Lưu Chân Tiên

Chương 347: Chương 347: Tịnh hóa ma khí




Nghe nói khuôn mặt mình có thể trở lại như bình thường, Liễu Mị vội nắm chặt lấy tay Dương Thiên, hỏi dồn:

- Dương Thiên, những gì người nói đều là thật sao? Không lừa ta chứ?

- Đều là thật.

Liễu Mị chưa kịp vui mừng thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng khác:

- Nhưng ta chủ tu ma khí, nếu ngươi đem nó loại bỏ, tu vị của ta…

Dương Thiên bật cười:

- Yên tâm đi. Nửa người của ngươi bị ma khí xâm chiếm, biến thành màu đen là do một kẻ nào đó đã cấy ma chủng vào bên trong từ khi ngươi còn rất nhỏ. Theo sự trưởng thành của ngươi, ma chủng hấp thu lượng ma khí ngày càng lớn, bám rể càng sâu hơn. Dù vậy, nó cùng ma khí mà ngươi tu luyện ra hoàn toàn không liên quan gì với nhau. Đúng rồi, ta có thể đem nó phong ấn lại một chỗ, ngươi đem nó từ từ luyện hóa, tu vị sẽ được tăng lên một đoạn lớn.

Liễu Mị hai mắt sáng lên, vui mừng nói:

- Thật sao? Vậy mau làm đi.

Liễu Mị bị khối ma khí này dày vò đã nhiều năm, không nói đến nhan sắc của nàng, mỗi khi ma khí bạo phát, nàng đều phải chịu nổi đau khổ rất lớn. Dương Thiên nói có thể đem nó phong ấn, giúp nàng gia tăng tu vị, Liễu Mị có chút không đợi nổi.

Nhìn thấy sự gấp gáp của nàng, Dương Thiên gật đầu:

- Được, ta sẽ làm ngay. Trước tiên, ngươi cởi bỏ y phục, sau đó nhắm mắt lại.

- Cái gì?

Dương Thiên đã đoán trước được phản ứng của Liễu Mị, hằn chậm rãi giải thích:

- Ma chủng đã cắm rể vào cơ thể ngươi quá sâu, ta cần trực tiếp chạm vào để cảm nhận vị trí chính sát mới đem nó phong ấn hoàn mĩ được.

Gò má bên kia của Liễu Mị hơi đỏ lên, rụt rè nói:

- Không cởi có được hay không?

Dương Thiên dứt khoát:

- Không được, nếu ma chủng còn sót lại sẽ khiến việc tu luyện sau này của ngươi gặp nhiều trở ngại.

Liễu Mị cắn răng, đưa ra quyết định. Nàng nhìn thẳng vào mắt Dương Thiên:

- Dương Thiên, sau này ngươi nhất định không được bỏ rơi ra, không được…

Dương Thiên khẳng định:

- Ta hứa.

Liễu Mị hít sâu một hơi rồi thở ra:

- Bắt đầu đi.

- Tốt.

Dương Thiên nói dối, với tu vị Chân Tiên của hắn, có cởi đồ hay không như nhau mà thôi. Nhưng Liễu Mị sớm muộn cũng là nữ nhân của hắn, thời gian của Dương Thiên còn lại không nhiều, chi bằng dùng cách thức vô sỉ nhất chinh phục nàng. Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, Dương Thiên không hề cảm thấy mình làm sai ở điểm nào.

Một hồi hương diễm diễn ra bên trong cấm chế, bên ngoài lại khác hẳn. Toàn bộ Thí Luyện Cốc trở thành chiến trường, vô số những đạo pháp thuật rực rỡ muôn màu được thi triển, sáng chói của một vùng trời. Những tu sĩ của tiểu thế lực bị Huyết Thần không chế, buộc lòng phải vì hắn liều mạng. Chênh lệch nhân số, cộng thêm trận pháp, cấm chế bẫy rập Huyết Thần bố trí, phe tứ đại thế lực gần như cầm chắc thất bại.

Lý thuyết là vậy, thực tế hoàn toàn ngược lại. Tứ đại thế lực cùng đồng minh không ngừng đẩy lui Ma môn, phá đi trận pháp cùng cấm chế. Ma môn liên tục bại lui, bị dồn về một góc của Thí Luyện Cốc, đau khổ chống trả. Nguyên nhân của mọi việc, chính là vì phe tứ đại thế lực đã có thêm một người đã tham chiến, Vương Vận.

Thân là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, sở hữu thể chất đặc thù. Mỗi lần Vương Vận ra tay đều đánh cho Ma môn tan tác, cắm đầu bỏ chạy. Mọi trận pháp, cấm chế Huyết Thần để lại chỉ có uy hiếp với tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống, bị nàng dễ dàng hóa giải. Một tên Nguyên Anh kỳ lại có thể chèn ép hàng vạn tu sĩ đến mức này, chênh lệch thực sự quá lớn. Không khó hiểu vì sao tứ đại thế lực hùng mạnh như vậy, lại có sự trợ giúp của vũ khí nóng mà vẫn phải sợ hãi Huyết Thần.

Ma môn đau khổ chống đỡ, bọn hắn còn chưa triệt để thất bại chi có một lý do, Vương Vận quá nhân từ. Vương Vận bản tính lương thiện, trừ Huyết Thần ra, nàng không muốn ra tay với những kẻ khác. Vương Vận một lòng tu luyện, kinh nghiệm còn ít, còn chưa hiểu về Tu Chân Giới tàn khốc này.

Khi Ma môn không còn nơi để chạy, Bạch Dạ cùng thủ lĩnh các thế lực khác vây quanh Vương Vận, cung kính hỏi:

- Chúng ta nên xử lý bọn hắn như thế nào?

Vương Vận do dự:

- Ta cũng không rõ, các ngươi có ý kiến gì?

Gương mặt QITguXf Bạch Dạ hiện lên sát ý mãnh liệt:

- Giết.

Những người chung quanh đều gật đầu tán thành, bọn hắn đối với Ma môn căm thù đến tận xương tủy. Vương Vận vội lắc đầu:

- Không, nhiều mạng người như vậy, sao có thể nói giết là giết.

Bạch Dạ thở dài:

- Ngươi tu vị tuy cao nhưng còn chưa tiếp xúc người với Tu Chân Giới, chưa hiểu về những góc tối của nó. Những tên trưởng lão Ma môn kia, ai mà chưa từng giết cả ngàn người. Nếu để bọn hắn tiếp tục sống, số lượng người phải chết còn vượt xa bây giờ. Giết vài vạn người để cứu hàng triệu, hàng tỉ người, ta cho rằng đáng giá.

Vương Vận không tìm được lời phản bác, chính nàng cũng thấy những gì Bạch Dạ nói rất có lý. Nhưng là, nàng thực sự không nỡ. Đám người Bạch Dạ cũng không tiếp tục nhiều lời mà yên lặng để Vương Vận quyết định. Không có nàng áp trận, bọn hắn không phải là đối thủ của Ma môn. Hơn 10 phút sau, đang lúc mọi người sắp chờ không nổi muốn lên tiếng, từ đằng xa truyền đến âm thanh:

- Kết thúc rồi sao?

Theo âm thanh truyền đến, Dương Thiên như một bóng ma, quỷ dị hiện lên bên cạnh Vương Vận. Thấy Dương Thiên, mọi người đều lùi lại, tràn đầy kính ý. Bọn hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, chiến thắng hôm nay chủ yếu là nhờ có Dương Thiên. Huyết Thần không hiện thân, chín phần là đã bị hắn tiêu diệt, nếu không thì cũng đã trọng thương bỏ trốn.

Chào hỏi xã giao với đám người Bạch Dạ xong, Dương Thiên quay sang Vương Vận, cười nói:

- Ta biết ngươi sẽ lo liệu tốt chuyện ở đây.

Vương Vận hỏi lại:

- Chuyện bên kia ngươi đã giải quyết xong?

- Chút chuyện vặt mà thôi, sao có thể làm khó được ta.

- Vậy nữ nhân tên Liễu Mị kia…

- Ta đã cứu được nàng, hiện nàng đang làm quen với khối ma khí bị phong ấn trong cơ thể.

Vương Vận thở ra một hơi, nhìn về phía những tu sĩ Ma môn đằng xa:

- Ngươi nói, ta phải xử lý bọn hắn như thế nào?

Dương Thiên tỏ vẻ chẳng bận tâm:

- Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy. Kẻ thắng có quyền quyết định số phận của kẻ bại.

- Nhưng ta không muốn giết chết bọn hắn, còn nếu để bọn hắn sống sót, chỉ sợ nhiều người sẽ gặp nguy hiểm.

Dương Thiên gật gù:

- Thì ra là chuyện này, ta có cách giải quyết tốt hơn.

Đám người Bạch Dạ nghe vậy vội hỏi:

- Dương Thiên, ngươi định làm gì?

Dương Thiên bình thản đáp:

- Cứ nhìn rồi sẽ biết.

Hắn đưa tay về phía đằng xa, từ trên bầu trời, một tia sáng màu hồng chiếu xuống. Tia sáng dần to ra, bao phủ tất cả những tu sĩ còn đang chiến đấu dưới kia. Dương Thiên khẽ hô:

- Tịnh Hóa.

Ánh sáng màu hồng tăng mạnh, tu sĩ thuộc phe tứ đại thế lực cảm thấy cơ thể nhẹ đi, cảm giác rất thư thái. Ma môn thì ngược lại, bọn hắn cảm giác cơ thể thống khổ, giống như sinh lực đang bị rút đi. Từng sợi ma khi từ cơ thể tràn ra, bị ánh sáng màu hồng tịnh hóa. Tiếng kêu gào đau đớn kéo dài một hồi lâu, tu sĩ Ma môn từng người từng người một rơi xuống đất, vô lực nằm yên một chỗ.

Vương Vận lo lắng hỏi:

- Dương Thiên, bọn hắn không sao chứ?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta dùng Tịnh Lực hóa giải ma khí, tu vị của những tên kia cũng theo đó mà biến mất, không thể làm hại người khác nữa. Những tiểu thế lực bị Ma môn khống chế cũng sẽ đạt được tự do.

Quá trình tịnh hóa ma khí tiếp tục diễn ra trong vài phút, đến khi ma khí hoàn toàn biến mất, Dương Thiên mới thu tay lại, ánh sáng màu hồng cũng theo đó biến mất. Hắn quay lại nhìn thủ lĩnh của tứ đại thế lực:

- Những chuyện còn lại giao cho các ngươi.

Bạch Dạ vỗ ngực:

- Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Có Bạch Dạ đảm bảo, Dương Thiên cũng không nhiều lời, hắn quay sang Vương Vận:

- Ân oán giữa ngươi và Huyết Thần cũng nên chấm dứt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.