Đột nhiên, trang chủ Ngọc Thiên Khải lấy khí thế sét đánh ngang tai xông lên tấn công hồng y thiếu niên khiến tất cả chư vị có mặt đều thất kinh. Sau một loạt màn so chiêu gay cấn, hồi hộp, hai người mới chịu dừng lại bởi tiếng thét của vị phu nhân mỹ mạo như thiên tiên: “Dừng tay lại!”. Ách, chính là mẫu thân và nương tử đại nhân của hai người vừa mới đấu nhau không biết sống chết kia. Ngọc phu nhân tức giận rồi: “Thiên Khải, chàng giỏi lắm, Băng nhi bị thương vừa mới tỉnh lại, vậy mà chàng nỡ ra tay với con, tối nay quỳ ván giặt cho ta”. Từ sớm nàng đã nhận ra thiếu niên kia chính là ái nữ bảo bối của nàng rồi, hơn nữa dung mạo kia có sáu phần giống nàng, bốn phần giống phu quân. Làm gì có chuyện ông ấy không nhận ra nhi tử của mình cơ chứ. Vậy mà vẫn dám ra tay với nó, thật không thể tha thứ được!
Ách, vị mẫu thân này quả thật còn bưu hãn hơn lão mẹ của Linh Băng nàng ở hiện đại nữa nha. Dù vậy, nhưng cảm nhận sự quan tâm, chăm sóc của bà vẫn khiến cho lòng nàng như có dòng suối ấm áp chảy qua. Hờ hờ, có ai mà không biết ở Thanh Phong quốc này, trang chủ Ngọc Thiên Khải anh tuấn bức người, tài năng hiển hách, gia tài ngàn vạn, giầu ngang một quốc gia. Không sợ trời, cũng chẳng sợ đất, đến như hoàng đế lão tử còn chả thèm để vào mắt. Duy chỉ sợ mỗi mình vị nương tử, một trong tứ đại mỹ nhân tuyệt sắc của Phượng Phi Thiên đại lục, o(*≧▽≦)╯ đang hùng dũng đứng trước mặt này.
Thế là ngay lập tức, vị trang chủ oai phong lẫm liệt liền ỉu xìu như một (づ ̄3 ̄)づ cọng bún thiu. Phi thân đến bên nương tử đang giận giữ, một bộ dáng thê nô, ủy khuất hệt như cô vợ nhỏ làm sai, cầu xin sự tha thứ từ phu quân vậy. Mở miệng đáng thương hề hề nói: “Nương tử, nàng đừng tức giận. Vi phu làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nhi tử. Ta chỉ muốn thử võ công của nó thôi mà. Nếu như nó chăm chỉ tập luyện, thân thủ nhạy bén hơn thì làm sao lại có thể ngã ngựa được chứ”.
Người nào đó khinh thường, trực tiếp lướt qua vị phụ thân vô lương tâm, ôm Linh Băng bảo bối của nàng vào lòng. Nhẹ nhàng thăm hỏi: “Băng nhi, con cảm thấy thế nào rồi, còn đau không. Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với mẫu thân. Mẫu thân sẽ xử lý giùm con”. Linh Băng cảm động, đang hưởng thụ cái ôm ấm áp, mềm mại của mẫu thân, thì ngửi thấy mùi dấm chua lòm lan tràn trong không khí. Ai da, mẫu thân kính mến à, nếu ngài không chịu buông con ra, thì lão công của ngài sẽ đồ sát con đó ╮( ̄▽ ̄”)╭.
Ngoài ánh mắt ghen tuông của lão cha, luồng ánh mắt ngưỡng mộ của những người còn lại, Linh Băng mơ hồ còn cảm thấy một luồng ánh mắt vừa sắc bén vừa nóng rực khác đang quan sát mình. Chính là từ vị “cọng trà xanh” biểu muội thướt tha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu kia. Tính ra thì cô ta cũng là một mỹ nhân, chỉ có điều đứng cạnh Linh Băng nàng thì chẳng khác nào đóa hoa nhài tầm thường bên cạnh mẫu đơn chi vương diễm lệ.
Ngọc Uyển Lan nghĩ thầm trong lòng, nàng chính là rất căm ghét vị biểu tỷ này. Vì cái gì sinh ra đã là thiếu chủ cao quý của Bách Nguyệt sơn trang, được phụ mẫu hết lòng thương yêu, dung mạo lại như yêu tiên. Trong khi Uyển Lan nàng cái gì cũng không có, chỉ là thứ nữ, mẫu thân lại qua đời. Ngọc Thiên Sâm, anh em cùng cha khác mẹ với trang chủ Ngọc Thiên Khải. Nàng hận phụ thân của mình hoa tâm, tam thê tứ thiếp, đối với ông ta, mẫu thân có thì chơi vui, mà không có cũng không sao. Năm nàng 5 tuổi thì thiếp thất của ông ta độc chết mẫu thân, ông ta cũng không thèm tra xét nguyên nhân, chỉ hậu táng qua loa. Rồi tống nàng cho di nương nuôi nấng, ả ta có ngày nào là không mắng chửi, đánh đập nàng như ăn cơm bữa.
Trong khi phụ thân của biểu tỷ chỉ thú một mình Ngọc phu nhân, lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Toàn gia hạnh phúc, đầm ấm như vậy bảo nàng làm sao không ghen tị cho được. Nàng tính toán tốt lắm, khi gia quyến của bá bá (nghĩa là bác) Thiên Khải đến thăm, nàng cố tình chọn giận phụ thân và đám di nương rắn rết. Trước cảnh vị thứ nữ yếu đuối, không được sủng ái, bị chính phụ thân ruột và đám di nương chà đạp, đánh đập lọt vào mắt của một nhà đại thúc. Phụ thân nàng bị bá bá đạp một cước, giáo huấn chỉnh đốn từ trong ra ngoài. Đồng thời cũng tra rõ oán an của mẫu thân, trả thù cho nàng.
Mặc dù bá bá đã sắp xếp chỗ cho nàng ở nhà tốt lắm. Nhưng nàng nhất quyết bám theo đến tá túc ở Bách Nguyệt sơn trang. Nàng muốn chiếm đoạt hết thảy tất cả những thứ tốt đẹp của biểu tỷ. Với võ công cao cường của biểu tỷ được chân truyền từ nhỏ, nàng làm sao có thể là đối thủ. Nhưng dựa vào sự thương xót của biểu tỷ đối với mình, nhân lúc nàng ta không để ý, mà Uyển Lan nàng mới có thể ra tay hạ độc thủ. Sử dụng Vô Hương Tán, không mùi, không mầu, không vị, khi cao thủ hít vào toàn thân sẽ trở nên vô lực. Vốn nàng cũng chỉ muốn làm nàng ta bị thương vài ngày để tiện đường đi rêu rao tin đồn về nàng ta là một bao cỏ vô học, bạo lực. Nàng phải là hoa hồng, còn vị biểu tỷ này, thật xin lỗi, chỉ có thể làm lá xanh lót nền cho hoa hồng rực rỡ mà thôi!
Nhưng thật không ngờ, biểu tỷ mặc nam trang lại tuấn mỹ như vậy, làm nàng nhìn mà muốn nhỏ nước dãi thèm khát. Nếu biểu tỷ là biểu ca thì có phải tốt không, nàng trực tiếp gả là có thể hưởng phúc tề mi rồi. Còn nhị vị biểu đệ, một thì nhỏ quá, một thì gương mặt so với nàng còn xinh đẹp, đáng yêu hơn, với lại hai đứa nó luôn bài xích nàng, nàng cũng không thích tụi nó. Ừm, có khi nàng phải thay đổi chiến lược, khiến biểu tỷ từ thích chuyển sang yêu nàng. Như thế những gì của biểu tỷ thì sau này cũng sẽ là của Uyển Lan nàng, ha ha ha. Mà nàng cũng đỡ mất công tính kế biểu tỷ, làm cho bá phụ, bá mẫu đau lòng.