Linh Băng quay sang mới thấy con thỏ nhỏ nào đó đang giận dỗi, chúa ơi, đáng yêu chết mất. Không nói hai lời, lại ôm tiểu Hàn vào lòng cười đến thiên địa thất sắc. Tiểu bạch thỏ nhìn đến thất thần, nhưng là hắn vẫn đang giận đấy, vừa hứa hẹn chỉ cười với mỗi mình hắn. Vậy mà chưa gì đã cười với người khác rồi, mặc dù hắn biết Uyển Lan là nữ. Nhưng nữ cũng không được, chỉ mới nhìn Linh Băng cười với người khác là hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Cái người này, sao lại đi gieo rắc hoa đào lung tung thế chứ, có khi còn đào hoa hơn bá bá và bá mẫu gấp bội nữa ấy.
Linh Băng cười tà tà, biết thừa còn hỏi: "Sao, tiểu Hàn ghen à. Ta chỉ cười khách sáo với cô ta thôi. Chỉ khi đối diện với người ta yêu, nụ cười của ta mới là cảm xúc thật thật từ đáy lòng. Điều này ta có thể thề cùng thiên địa". Giọng nói chân thành, sủng nịnh đầy yêu thương khiến trái tim tiểu bạch thỏ tan chảy như tuyết dưới nắng xuân.
"Tiểu Hàn biết rồi, không cần thề, ta tin tưởng tiểu Băng. Tiểu Băng bận việc thì đi làm đi. Tiểu Hàn cũng phải tới Bách Nguyệt lầu làm món ăn mới rồi". Nói xong lại cười ngọt ngào, quyến luyến rời đi. Làn gió xuân khẽ thổi, tà nguyệt bào lay động giữa cơn mưa cánh hoa đào phất phới, trông chẳng khác nào tiên tử đạp mây cưỡi gió.
Linh Băng thẫn thờ nhìn, còn chưa kịp phản đối thì người đã đi rồi, lão cha này cũng không khỏi quá hám tiền đi. Bách Nguyệt sơn trang giầu nứt đố đổ vách, thế mà còn bắt tiểu bạch thỏ của nàng làm việc. Phụ thân người đừng trách hài nhi sẽ ra tay với người, đây cũng là tại người hồ đồ bòn rút sức lao động bảo bối của con.
Vị phụ thân nào đó đang hưởng phúc bên mỹ nhân nương tử bỗng nhiên hắt xì liên tục, sống lưng lạnh run. Thầm than tên hỗn đản nào lại dám mắng hắn. Hừ hừ, xem ra lại phải chỉnh đốn bọn thuộc hạ một phen rồi.
Linh Băng nhàn nhạt gọi: "Ngân Sương".
Một bóng lục y xuất hiện quỳ một gối đáp: "Có thuộc hạ"
.
"Đem đống thư tình của các vị mỹ phụ gửi cho phụ thân bị ta giữ lại, giao cho phu nhân xem". Nói đoạn bèn nở một nụ cười gian xảo, tà ác như hồ ly.
"Thuộc hạ tuân lệnh" thân thủ như gió cuốn, thi triển khinh công bay vụt đi. Ngân Sương chứng kiến thiếu chủ cùng công tử Thần Hàn nên duyên, đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng, chúc phúc cho họ. Nhưng sao trong lòng nàng chỉ cảm thấy nặng trĩu, cùng buồn bã. Nàng chỉ là một thị vệ tầm thường, không có tư cách này, a, không suy nghĩ nữa. Phần tình cảm không nên có này, nàng quyết định sẽ chôn dấu tận đáy lòng suốt cuộc đời.
Bách Nguyệt sơn trang gia tài bạc vạn, kinh doanh từ lăng la tơ lụa, phấn son, mỹ thực, tửu lâu, trà điếm,.... tới buôn bán trao đổi thông tin. Vốn huấn luyện ám vệ cũng chỉ để bảo hộ sản nghiệp khổng lồ này. Trang chủ Ngọc Thiên Hàn là người quang minh chính đại, cũng không muốn dính quá sâu vào gió tanh mưa máu nên không lập tổ chức sát thủ. Chỉ chuyên tâm buôn bán kiếm bạc nuôi vợ đẹp, con ngoan, hơn nữa cũng chỉ thú một nương tử duy nhất. Quả là mẫu đàn ông hoàn hảo làm vua xứ mù, nơi sản sinh toàn ngựa đực. Thì phụ phân nàng lý lịch thật sạch sẽ nha, bảo sao cho dù đã tuyên bố độc thê (chỉ cưới một vợ), mà vẫn làm cho bao mỹ nhân ngày đêm mong ước, thèm nhỏ dãi.
Vì tương lai an toàn của nàng và tiểu bạch thỏ, nàng phải chuẩn bị thật tốt mới được. Nếu như sau này lỡ có phải đối đầu với đám nam nhân của "cọng trà xanh", thì nàng vẫn có đủ lực lượng để đối phó với bọn chúng. Nhân tiện nàng sẽ mở một mô hình trà lâu kết hợp biểu diễn âm nhạc, vừa có thể thu thập tin tức, vừa kiếm ngân lượng. Nàng cũng không ngại kiếm thêm bạc, dù sao thì có tiền ngay cả ma quỷ cũng có thể sai khiến mà lại. Nàng cũng không muốn tiểu bạch thỏ của nàng vất vả nha. Tiểu Hàn cứ việc hưởng thụ nhãn nhã, sủng ái là đủ, còn kiếm tiền cứ đã có tiểu Băng lo. Đây sẽ là nơi cho các đặc vụ của nàng, ở thế giới này gọi là ám vệ đi, ẩn thân, dễ dàng hành động.
Theo trí nhớ của thân thể này thì nàng có 5 thị vệ thiếp thân lần lượt là: Ngân Sương, Ngân Cầm, Ngân Kỳ, Ngân Thi, Ngân Họa. Ngoại trừ Ngân Sương là do nàng thu nhận, còn 4 người kia đều là do lão cha tặng cho nàng.
Tuy nhiên cũng hết mực tận tùy, trung thành, ánh mắt nhìn người của lão cha đúng là không tồi nha, hắc hắc. Nếu không phải do Linh Băng trong nguyên tác quá mức kiêu ngạo, ỷ võ công cao cường, điều động thị vệ thiếp thân đi hết. Bằng không thì cũng không rơi đến nước bị Ngọc Uyển Lan ám hại, mà nàng cũng sẽ không xuyên được tới đây, ài.
Ngọc trang chủ lại hắt xì tập hai, mẹ nó, nếu để ông biết được tên thối tha nào mắng ông, ông nhất định sẽ phanh thây hắn. Hỏng hết hình ảnh anh tuấn, tiêu sái của ông cật lực xây dựng trước mặt nương tử rồi, thật là mất mặt mà.
Khi Linh Phong hô: "Tứ ngân nghe lệnh".
Liền bốn đạo âm thanh đồng loạt đáp rõ ràng: "Có chúng thuộc hạ".
Nàng thấp giọng phân phó: "Ngân Cầm, ngươi mang mật thư này giao cho Thần Hàn công tử. Nhớ kỹ phải giao tận tay.
Ngân Kỳ, ngươi cầm bí quyết pha trà này tới Vạn trà lâu giao cho Trúc lão bản, mang các mẫu trang phục và nữ trang ta làm đưa cho Mai lão bản.
Ngân Thi, ngươi cầm một vạn ngân phiếu tìm mua cho ta một tửu quán rộng năm tầng. Sau đó cho người tu sửa theo bản vẽ thiết kế của ta.
Ngân Họa, ta cần hai trăm người có tư chất luyện võ tốt, cả nam lẫ nữ, có thể chịu gian khổ, gia cảnh trong sạch. Ngươi làm thế nào ta không cần biết, nhưng thủ hạ của ta không thể là phế vật. Đây là năm vạn ngân phiếu, nếu không đủ lại tới tìm ta."
"Thuộc hạ tuân lệnh". Số tiền này đủ để cả mấy chục hộ gia đình tiêu xài sung sướng cả đời ấy. Nhưng quyết định của thiếu chủ họ chưa bao giờ nghi ngờ, cũng nghiêm chỉnh chấp hành. Có điều tứ ngân mơ hồ hình như thiếu chủ thay đổi tính cách nha. Trước đây thiếu chủ giống tảng băng lạnh lùng, làm việc có phần độc đoán. Giờ tuy vẫn mang khí thế quyết đoán, sát phạt, nhưng lại có vẻ giảo hoạt, tính kế của hồ ly, pha lẫn sự lãnh huyết, tàn bạo của sói vậy.
Mặc dù càng ngày thiếu chủ càng mỹ, cũng cười nhiều hơn, nhưng so với trước trông còn đáng sợ, khủng bố hơn gấp vạn lần. Aizz, thiếu niên quả là mỗi lúc mỗi khác, mà bọn họ cũng đã thấy cảnh tỉnh tò sến sẩm kinh người lúc nãy của thiếu chủ với Hàn công tử. Thiếu chủ quả không hổ là con của trang chủ mà, khi rơi vào bể tình đều có triệu chứng của bệnh ấm đầu nha, hắc hắc.
Nhìn xem, không chỉ trang phục mà tính cách cũng thay đổi 180 độ luôn. Bọn họ mới không thèm yêu đương gì đó, ngại ngùng, yêu rồi rủi lỡ giống hai người phụ tử này thì cũng quá mất mặt đi. Nếu biết suy nghĩ của đám thuộc hạ, Linh Băng thế nào cũng cho họ một đợt huấn luyện địa ngục đầy nước mắt a.