Phong Lưu Pháp Sư

Chương 565: Chương 565: Băng Huyết Ma Phong






Con băng phong đó bị Cách Lỗ Tư Á mạnh tay huơ đi. Bị đập thẳng xuống mặt băng ở đằng xa, con vật này không biết là quái thú từ đâu ra, sinh mệnh lực cũng rất ngoan cường. Giẫy giụa trên mặt băng một lúc cất đôi cánh bay lên, nhập nhô trên không trung như say rượu một lát, cuối cùng thiêu đốt hết chút sinh mệnh lực cuối cùng rồi rớt xuống trên mặt băng, ngay trước mắt tan biến sạch sẽ không còn dấu vết.

“Tiểu đệ, đệ không sao chứ.” Mễ Đễ Nhĩ thấy Cách Lỗ Tây Á ôm cổ tay kêu thảm hỏi. Vừa khẩn trương vừa đau lòng, nàng biết rõ người đệ đệ này tuy là tính tình hơi xốc nổi một chút, hơi nghịch ngợm một chút, nhưng nếu như không đau thấu tâm cang thì tuyệ không la lớn như vậy.

“Tỷ, đau quá…” Cách Lỗ Tây Á mặt trắng nhợt, môi rung rung nói.

Mễ Đế Nhĩ thấy tình hình này mở ngay ngón tay của Cách Lỗ Tây Á ra. Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của nàng thất sắc. Chỉ thấy thịt da trên tay cổ tay hắn đã bắt đầu sưng phù lên, nhưng vẫn chưa phải là trọng điểm. Điều quan trọng là máu thịt của chỗ bị loét ngay cả dùng mắt thường cũng thấy được đang ăn mòn rất nhanh toàn bộ phần khác. Ai cũng không nghĩ đến độc tính của một con băng phong nhỏ xíu lại cường liệt như vậy, làm người ta trong lòng phát lạnh.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Mễ Đễ Nhĩ dùng long lực khép lại miệng vết thương mới phát hiện ra chẳng có ích gì, nhất thời rối cả tấc lòng.

Lúc này trong đội ngũ, người lợi hại suốt ngày trầm mặc không nói lập tức xuất thủ. Hàn băng kiếm trong tay hắn vứa đưa lên, liền khoét bỏ đi toàn bộ phần thịt lở loét của Cách Lỗ Tây Á. Hàn băng khí do kiếm đem lại trong một sát na miệng vết thương đã ngừng chảy máu. Miếng thịt da đó bạch một tiếng rớt xuống mặt băng, chẳng bao lâu liền biến thành một vũng máu, khiến người ta không lạnh mà run.

Cách Lỗ Tây Á cố gắng không phát ra tiếng rên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tuy chỗ vết thương rất đau đớn. Tuy nhiên còn đỡ hơn một tí so với đau đớn mà độc tính ăn mòn đem lại. Mà Mễ Đế Nhĩ cấp thời vận chuyển long lực thay hắn trị liệu, vết thương đã kéo da non.

“Lệ Thanh, cảm ơn huynh.” Mễ Đế Nhĩ thở nhẹ một hơi chân thành cảm ơn, nếu như Lệ Thanh không quyết đoán đúng lúc đó, xem độc tính khủng bố kia thì sợ là Cách Lỗ Nhĩ Á phải chịu khổ nhiều rồi, chỉ sợ toàn thân hắn rốt cuộc cũng sẽ biến thành một vũng máu.

“Không cần.” Lệ Thanh lạnh nhạt vừa đút kiếm vào bao vừa nói, tính cách của hắn một chút xíu cũng không đổi. Trong cả đám, trừ đôi lúc cùng Man Ngưu và Long Nhất nói chuyện ra thì căn bản không đáp lễ ai cả.

“Khủng bố thật, có ai biết vật đó là cái gì không vậy?” Thủy Tinh ôm ngực nói. Rất may người bị chích không phải là nàng, nếu không bị cắt một miếng thịt lớn như vậy chắc là đau lắm a.

“Từ trước tới giờ chưa hề nghe nói qua băng nguyên có loại độc phong a, lần trước tới đây với Long Nhất cũng đâu có thấy qua. Vô Song tỷ tỷ cũng không có nói qua với chúng ta.” Ngu Phụng kinh ngạc, chấn động không thôi. Cũng phải biết Cách Lỗ Tây Á là rồng, mà Long tộc được công nhận là chủng tộc có thân thể khỏe mạnh nhất. Bọn họ vô luận phòng ngự vật lý hay là phòng ngự ma pháp đều cao kinh khủng. Không ngờ là một con băng phong nhỏ xíu lại có thể dễ như bỡn chọc thủng lân vảy của rồng.

“Thôi đừng để ý nữa. Chúng ta nhanh chóng mau tới Băng Cung đi. Thứ này một con hai con cón thể không sợ nhưng vạn nhất xuất hiện một đàn thì thật là phiền phức đó. Liễu Nhứ nói.

Ai cũng đồng ý hết mực, gia tốc hướng đến Băng Cung bay lướt đi.

Trong không gian của Thủy Thần, một đám mây màu lam nhạt lơ lửng trên không. Long Nhất nằm trên đó, cảm giác thoải mái giống y như nằm trên giường nước vậy. Hắn ngước nhìn màn nước trên đỉnh đầu, xuất thần ngắm nhìn cá đủ màu bơi lội tung tăng, tinh thần hắn sớm đã vượt ra khỏi chín tầng mây rồi.

Thủy Thần ngồi trên mép đám mây, đôi chân thanh tú vô ý thức vung vẩy, cũng đang ngơ ngác suy nghĩ gì đó.

Một hồi lâu sau, con ngươi đen tuyền của Long Nhất chuyển động liên tục, ngước nhìn hình dáng sau lưng quen thuộc đột nhiên phát hiện điểm giống nhau giữa Thủy Thần và Vô Song. Khí chất an tĩnh của cả hai nàng giống nhau phi thường, khí tức nhàn tĩnh đạm nhiên ấy có thể lan truyền tới tâm trạng của những người xung quanh, khiến người khác tâm tình cũng bình tĩnh hòa nhã, tiêu tan tính nông nổi.

“Đang nghĩ gì vậy?” Long Nhất với tay đưa tóc đẹp dài tới eo của Thủy Thần lên mũi ngửi. Hương thơm thanh tao nhè nhẹ, là mùi thơm chỉ Vô Song mới có.

Thủy Thần quay đầu lại. Thấy Long Nhất một tay gối đầu, tay kia đưa tóc nàng quấn quấn thành lọn, thập phần vừa ý, nàng đảo nhanh đôi chân trên không, dịch người lên, cuối cùng như một con mèo thu người nằm vào lòng Long Nhất.

Long Nhất ngẩn người ra, tư thế như thế này thật sự là cách Vô Song hay dùng lúc trước, thấy Thủy Thần hành động lưu loát không một chút giả tạo nào thu người ép vào lòng hắn. Trong một sát na hắn nghĩ là người con gái trước mặt mình là Vô Song của hắn.

Thủy Thần hiển nhiên đối với động tác không thuộc ý thức của mình cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Thân thể này rành rành do ý thức của nàng khống chế. Nhưng những cử động của nàng đối với Long Nhất ngược lại luôn luôn khiến cho nàng không hiểu nổi. Phải chăng có một bản năng của cơ thể vẫn luôn mạnh hơn ý thức? Ví dụ như tâm linh cảm ứng với Long Nhất, ví dụ như nhịp tim đập mạnh hơn do động tác thân mật đối với Long Nhất gây ra. Những phản ứng tê dại, dịu dàng…

“Rốt cuộc hiện giờ nằng là Thủy Thần hay là Vo Song?” Long Nhất vừa vuốt ve mái tóc dài của người trong lòng vừa hỏi.

“Ban đầu ta luôn nghĩ mình chính là ta. Nhưng lúc này ta cũng không quyết định được, có lẽ từ lúc ý thức của ta nhập vào thân thể này đã không còn là ta thuần túy nữa rồi.” Thủy Thần dựa người vào ngực Long Nhất, nghe được tiết tấu nhịp tim vững chãi, chỉ cảm thấy một cảm giác an toàn ấm áp mà trước giờ chưa từng có, đó là một thứ hương vị hạnh phúc. Có trời chứng giám, nàng từ trước tới giờ ngay cả hạnh phúc là gì cũng không biết.

Long Nhất nghĩ tới nghĩ lui, Khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười mỉm. Về điểm này hắn lại thập phần tán đồng. Cũng giống như ý thức của hắn nhập vào trong thân Tây Môn Vũ, có lúc hành vi thói quen của hắn cũng chịu ảnh hưởng của tên tiểu ác tử đó. Lại có còn tình máu mủ nữa. Sự thật là vô luận cái gì cũng dứt bỏ không được. Nếu không thì tính cách của hắn cũng sẽ không vì Tây Môn gia tộc mà đâm đầu vào vũng bùn chiến tranh này.

“Ta chỉ còn lại bốn ngày thời gian thôi…” Thủy Thần lẩm bẩm. Tựa như tự nói với bản thân, lại tựa như thổ lộ tâm sự.

Long Nhất đầu mày nhíu lại, không biết tại sao tim đau nhói.

“Ngươi đau lòng.” Thủy Thần ngẩn đầu lên, bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực hắn nói.

“Ừ.” Long Nhất cười khổ gật gật đầu.

“Vậy đó có phải cho thấy ngươi thích ta. Hay chỉ là ngươi với Vô Song, cái cơ thể này, có quan hệ cảm ứng kỳ diệu?” Trong con ngươi của Thủy Thần lóe lên một ánh thần thái.

Long Nhất lắc lắc đầu. Cũng không biết là biểu hiện ý không thích hay là biểu hiện ý không biết.

Thủy Thần lại không để ý, nàng nhìn chằm chằm vào môi Long Nhất. Đột nhiên cúi người xuống, đôi môi nhẹ nhàng ấn lên. Cảm giác tê dại ấy lại một lần nữa lan truyền từ môi đến khắp người. Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy được ở hạ thể đã hơi ẩm ướt, đó là một loại động tình khoái cảm.

Long Nhất nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy có ở môi hương vị ngọt ngào thơm tho và đôi môi ấm áp mềm mại, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện hoang tưởng, có vẻ như dung mạo nữ tử đang vụng về hôn hắn lúc này đây không còn là Vô Song nữa mà là một khuôn mặt mơ hồ. Chỉ có tròng mắt trong suốt thấy cả đáy. Giống như dòng suối nhỏ trên núi.

Thủy Thần chỉ là dựa theo bản năng mà hôn, dùng đôi môi chạm nhẹ mút mút, cảm giác thân thể tê dại càng lúc càng mạnh. Khiến nàng say mê trong đó.

Hơi thở của Long Nhất lại trở nên gấp rút, bắt đầu muốn chủ động. Đầu lưỡi hé mở răng Thủy Thần, trêu chọc cái lưỡi thơm tho của Thủy Thần, uyển chuyển đỏ hồng không gì sánh bằng.

Hai người càng lúc càng lao vào nhau, hôn lưỡi cùng ngày càng thuần thục, chỉ cảm thấy ý thức đã thoát ly thân thể. Bay bổng như lúc trước triền miên bên nhau. Đây chính là một thứ sung sướng vui vẻ tối cao của cả nhục thể lẫn tinh thần.

Thủy Thần nào đã nếm qua tư vị tình dục, thuộc tính của thủy hệ ma pháp chính là ôn hòa, nếu như ý thức của nàng ở trong thân thể tôn quý của nàng, thì đã không thể nào thân mật nóng bỏng với Long Nhất như vậy, càng không thể sản sinh ra khoái cảm tình dục. Chỉ là ý thức của nàng lại cư trú trong thân thể của Vô Song. Giữa Vô Song với Long Nhất có một tâm linh phản ứng kỳ diệu, thân thể của nào đối với Long Nhất đã sản sinh một sự tin cậy theo bản năng, đối với mùi vị trên thân thể của hắn thập phần mẫn cảm.

Mà điều quan trọng là Thủy Thần không biết một chút gì về ái tình của nhân loại. Tại phương diện này thì ngây thơ như một trang giấy trắng, lại bởi vì quan hệ của Vô Song mà nếm được thứ tư vị đặc kỳ này, giữa nam nữ trong một thời gian ngắn đã có thứ cảm giác như thế thì giống như nha phiến rất dễ sinh nghiện. Càng gợi lòng hiếu kì của Thủy Thần hơn, sau khi nếm sơ qua một lần liền muốn thử lại tư vị ấy nữa, một lần thử này đúng là nan phân nan giải.

Lúc này Long Nhất nửa áp lên người Thủy Thần, cánh tay lớn trực tiếp thâm nhập vào trong ma bào rộng thùng thình, vuốt ve đôi ngọc thủ đầy đặn trắng như tuyết.

Thủy Thần khẽ phát ra âm thanh ngọt ngào, chỉ cảm thấy hạ thể tê dại, bất ngờ đã ẩm ướt một vùng. Đợi ma trảo của Long Nhất từ từ hướng xuống, bèn không chịu được khẽ nhích eo lên. Nhưng Long Nhất vẫn không chịu từ bỏ ý định. Bàn tay vẫn luồn vào hai bên mé trong đùi mà xoa nhè nhẹ. Ngón tay vờn như bươm bướm trêu chọc nàng.

Trêu chọc như vậy làm cho kẻ không có một chút kinh nghiệm là Thủy Thần rối loạn, rên rỉ bất mãn. Hàm răng ngọc cắn nhẹ vào đầu lưỡi đang xâm nhập của hắn.

Long Nhất hiểu ý nàng, liền không trêu chọc nữa mà hướng tới vùng thung lũng ẩm ướt tập kích.

Thuỷ Thần từ trên xuống dưới run rẩy. Da thịt toàn thân căng lên. Một trận cảm giác rúng động từ nơi bí mật riêng tư chuyển đến toàn thân. Toàn bộ não hải rơi vào trạng thái trống rỗng. Lập tức nhắm chặt mắt lại.

Long Nhất vẫn nhắm chặt mắt, cảm thấy được người trong lòng đã lên đến đỉnh. Nhưng chính hắn cũng sắp bị dục vọng làm nổ tung. Bèn lật người kéo y phục của Thủy Thần xuống, môi lưỡi như nước hôn lên má nàng. Nhưng cảm giác ẩm ướt trên đầu lưỡi đemlại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Hắn chầm chậm mở mắt ra, đột nhiên phát hiện ra người hắn hoan tưởng trong đầu đã đi xa rồi. Gương mặt đầy vệt nước mắt khô trước mặt lại là của Vô Song.

Dục hỏa trong người Long Nhất giống như bị nước lạnh dập tắt. Vô Song là huyền âm chí thân, vừa phá thân công lực sẽ lập tức mất hết. Lại thêm tiểu huynh đệ vừa vào nội thể nàng liền bị biến thành một cây côn đá. Còn nữa, đây là thân thể của Vô Song, lần đầu tiên của nàng lại không phải do bản thân nàng cảm thụ, điều này không cân bằng đối với nàng.

Một lát sau, Thủy Thần từ sau cơn kích thích mãnh liệt hồi thần lại. Đôi mắt đẹp đang ngước nhìn Long Nhất đem theo thoáng bi thương.

“Tại sao lại khóc?” Long Nhất hỏi.

“Không biết nữa, chỉ là vữa nãy đột nhiên trong một sát na cảm thấy con tim giật thót lên, toàn thân trống rỗng.” Thủy Thần lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Long Nhất vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Thần. Không nói nên lời.

“Thiếp chỉ còn thời gian bốn ngày, trong bốn ngày này thiếp có thể giống như Vô Song làm người yêu của chàng không?” Thủy Thần thỏ thẻ nói. Đối với tình cảm giữa nam nữ, nàng cuối cùng đã biết được rằng không chỉ có ngọt ngào mà còn có đau khổ không sao hiểu được.

Long Nhất lắc đầu nói: “Cái mà ta cần là cả đời cơ.”

Thủy Thần nhìn trân trối, thở nhẹ ra, ngọc thể trần trụi nép sát vào ngực Long Nhất.

Đám mây màu lam nhạt lững lờ trôi, đôi nam nữ đang tựa vào nhau âu yếm cũng chậm chậm mơ hồ.

Thời gian chớp mắt mà đã hai ngày rồi. Trong hai ngày này, Long Nhất cùng Thuỷ Thần luôn ở trong toà Băng Cung tráng lệ, như đã quên đi hết muộn phiền. Xem ra thì giống như một cặp yêu nhau, tay trong tay. Tựa người, ôm ấp là việc thường xảy ra. Nhưng cũng chỉ ngừng lại ở đó thôi, không hề xảy ra hành vi nóng bỏng vượt quá giới hạn như hai ngày trước đó.

Lúc này hai người đang ngồi sát vào nhau trên ghế sofa bằng thủy nguyên tố trong Thủy Thần Thần Điện, Long Nhất tìm trong Không Gian Giới Chỉ những sách ký tìm được trong Thánh Điện ở Di Thất Chi Thành, đem những điều không hiểu thấu hỏi Thủy Thần. Nàng cũng nói hết những điều mình biết. Việc gì cũng nói được, chỉ là khi Long Nhất hỏi về việc Thất Đại Chủ Thần rốt cuộc là đã phát sinh sự việc gì thì nàng chỉ đáp lại một câu là khi đến lúc thì sẽ hiểu rõ. Sau khi không được kết quả gì, Long Nhất cũng biết ý không hỏi đến nữa. Lúc trước hỏi Hắc Ám Thần, thì bảo là thực lực của mình không ở mức mạnh nhất. Hỏi Lôi Thần thì Lôi Thần cũng trả lời hàm hồ. Hiện giờ tự cảm thấy thực lực thật sự không tệ, giáp của Lôi Thần cũng duy trì được một lát. Hỏi Thủy Thần ở trước mặt thì nàng lại cũng trả lời nhẹ nhàng rằng tốt xấu gì thì cũng là Lôi Thần truyền thừa. Đối với việc này vẫn giống như trước như ở trong mây mù, không hiểu là mấy vị Chủ Thần này có điều gì khó nói phải giấu.

Thủy Thần nhích người nép vào bên cạnh Long Nhất, chỉ thế này thôi là nàng đã mãn nguyện rồi. Đôi chân ngọc của nàng đong đưa, đột nhiên để ý thấy bàn chân nhỏ nhắn sáng bóng trong suốt của mình so với bàn chân to lớn của Long Nhất kế bên hình thành sự tương phản rõ rệt. Một lớn một nhỏ. Một đen một trắng. Lại cảm thấy thập phần thích thú.

Thủy Thần uốn đầu ngón chân, cù nhè nhẹ phía dưới bàn chân của Long Nhất.

Long Nhất buông tay khỏi quyển sách, nhìn xuống phía dưới. Bàn chân lớn nhất lên từ dưới cọ cọ cù nhẹ xuống trên bàn chân nhỏ nhắn mềm mại mũm mĩm của nàng.

“Nhột quá… “ Thủy Thần cười khanh khách, tỏ vẻ không chịu thua.

Hai người lúc này ngược lại giống như noi nít đùa giỡn rất cao hứng, bốn cái chân cù tới cù lui lẫn nhau.

“Chào nàng, lần đầu mới gặp, xin chiếu cố nhiều nhiều, tại là tên là Long Nhất. Nàng tên gọi là gì?” Ngón tay cái và ngón trỏ của Long Nhất làm thành giống hai cái chân từng bước từng bước đi đến bàn chân ngọc của Thủy Thần.

Thủy Thần phát ra tiếng cười khúc khích, học theo Long Nhất, ngón chân trỏ của bàn chân ngọc uốn cong lên ngoắc ngoắc, nói: “Thiếp tên là Tỷ Nhã, xin chiếu cố nhiều.”

“Tỷ Nhã!” Long Nhất lập đi lập lại. Thì ra Thủy Thần cũng có tên. Hắn nhìn bàn chân nhỏ nhắn thanh thoát của Thủy Thần, không thể không có chút thất thần, đột nhiên nhớ lại ở thế giới trước lúc nhỏ hắn và Tiểu Thất thường chơi trò này.

“Chàng làm sao vậy? Tên cũng thiếp nghe không hay a?” Thủy Thần thấy Long Nhất đột nhiên nhìn trân trân, cất tiếng hỏi.

Long Nhất ngước đầu lên, vừa cười vừa lắc lắc đầu rồi đứng thẳng lên. Hai bàn tay trấn an Thủy Thần, đem đôi chân ngọc của nàng để lên trên đùi mình.

Thủy Thần theo bản năng dang tay ra choàng qua gáy Long Nhất. Đột nhiên cảm thấy là tư thế này khiến nàng và Long Nhất tựa như dung hợp lại cùng nhau.

“Tỷ Nhã. Khiêu vũ với ta nhé.” Long Nhất trầm giọng nói. Ôm eo nàng di động bước chân.

Khép mắt nhè nhẹ, Thủy Thần cảm thụ được thế giới nội tâm của Long Nhất. Đó là một phiến mông lung dưới ánh trăng. Âm nhạc du dương dặt dìu trong không khí. Lá phong đỏ rực trời, thấp thoáng có một đôi nam nữ theo tiếng nhạc khiêu vũ lả lướt, nam thì rất cao to. Giống như Long Nhất, nữ thì rất nhỏ nhắn đáng yêu. Có một mái tóc dài đen tuyền.

Thủy Thần có chút mê say, không rõ là đang hạnh phúc thay cho đôi nam nữ này hay đây căn bản là hạnh phúc của chính mình.

Hai người đang xoay tròn thân thể đột nhiên chấn động, những ảo tưởng trong đầu bóc dần rồi biến mất.

“Ngoài kia xảy ra chuyện rồi.” Thủy Thần thở nhẹ.

Băng nguyên lúc này, không biết từ đâu tuôn ra băng phong từng đàn từng đàn lớn. Ở trên đuôi băng phong có một cái đuôi kim màu đỏ như máu, chính là loại độc phong đã chích Cách Lỗ Cách Á.

Băng phong bay trên trời che cả mặt đất. Nhìn thoáng qua đều là đàn ong dầy đặc, hình thành một đoàn khổng lồ như một đám mây ong không thấy hết được đâu là bắt đầu đâu là kết thúc. Tiếng vi vo có thể nghe rõ ngoài mười dặm hơn.

“Đừng có ngẩn ra nữa, nhanh chạy vào Băng Cung.” Liễu Nhứ thét lên lảnh lót. Bọn họ vừa kịp vào Băng Cung từ trong Băng Cung gọi ra. Thì thấy đàn ong từ đằng xa đang hướng về phía này ùn ùn bay tới. Xem điệu này có đến trăm vạn ngàn vạn, bọn họ đều biết được sự lợi hại của băng phong này. Lực công kích của một con đã rất mạnh rồi. thêm vào số trăm ngàn vạn, đàn ong này chỉ cần đi qua thì chỉ sợ là xương cũng không để lại nữa.

Chúng nhân đều kinh sợ chạy vào trong Băng Cung. Khởi động kết giới phòng ngự của Băng Cung. Sau đó cho Băng Cung chầm chậm chìm vào trong lớp băng.

Khi Băng Cung đã hoàn toàn chìm vào trong lớp băng. Đàn băng phong trong một sát na phủ rạp một vùng trời đất.

“Nguy hiểm quá.” Chúng nhân đều thở phào, cũng may là đã học được từ Âu Đại Mụ phương pháp khởi động Băng Cung, nếu không thật là không dễ dàng gì.

Trừ Ngu Phượng ra, tất cả người khác có thể đều là lần đầu tiên tới Băng Cung, đều bắt đầu xôn xao xem xét chung quanh.

Ngu Phượng biết bố cục đại khái của Băng Cung. Dẫn chúng nhân đến quảng trường ở trong Băng Cung, đột nhiên kêu “ý” một tiếng, nói: “Kỳ lạ, tại sao lại không có bức tượng Băng Cung Nữ Thần kia?”

“Có gì kỳ quái lắm đâu. Có thể có thể đi đến chỗ nào khác rồi.” Cách Lỗ Tư Á nói, chúng nhân đối với việc này không để ý lắm.

Nhưng mà Ngu Phượng lại biết tính quan trọng của bức tượng thần đó đối với Băng Cung, lúc trước Băng Cung nữ nhân thật sự đối với bức tượng này cực kỳ cung kính. Không để ý đụng một chút đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, do vậy có thể thấy bức tượng này quan trọng bao nh. Làm sau lại không thấy rồi?

Câu hỏi này của Ngu Phượng tịnh không có suy nghĩ thêm. Cũng không có cách gì nghĩ thêm được. Nàng nhìn chung quanh băng phong chui ra từ trong Băng Cung. Cùng chúng nhân nhìn nhau cười khổ, băng phong này không phải là dùng ngoại địa a? Làm sao lại còn khoan động?

Rất nhanh, băng phong dày đặc đã đeo bán toàn bộ trên phòng ngự kết giới của Băng Cung. Bọn chúng cong đuôi, kim điên cuồng công kích kết giới. Đuôi kim của bọn chúng cứng rắn phi thường. Không giống như loại ong thường ngủ đông một lần liền rớt xuống. Bọn chúng có thể liên tục chích bốn năm lần rồi mới rớt đuôi kim mà chết. Sau khi thi thể tan chảy rồi vẫn còn tính bào mòn cực mạnh như trước, làm tiêu hao năng lượng của Băng Cung phòng ngự kết giới.

Băng Cung phòng ngự kết giới tuy là cực kì cường hãn. Nhưng lại chịu không nổi đàn ong khổng lồ này. Sau chưa đến nửa ngày liền bắt đầu rung động mạnh, điều này thể hiện rõ rằng kết giới đã không còn chắc chắn nữa rồi, chiếu theo số lượng của đàn ong thì kết giới này bị phá vỡ chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

“Trời ơi. Ta gặp phải chuyện xui xẻo gì đây. Ta rút lại lời nói của mình. Băng Cung một chút cũng chơi không vui tí nào.” Thủy Tinh sợ run người ai thán. Long tộc đúng là rất cường đại. Nhưng cũng nên biết là loại băng phong có độc tính công kích thật mãnh liệt này lại lên đến trăm vạn ngàn vạn. Mạnh cũng không thể chống đỡ nổi số lượng khổng lồ như thế này a, có thể thấy được chỉ có nước bỏ chạy thôi, nếu bị bao vây thì chỉ có đợi chết.

“Sớm biết được cái thứ biến thái này biết đào động. thì lúc này đã chạy lấy mạng rồi.” Cách Lỗ Tây Á vẻ mặt đau khổ nói.

“Đừng có thì thầm nữa. Lúc này chúng ta từ Băng Cung bay lên, kết giới vừa vỡ là chúng ta chạy ngay. Ta thấy đám băng phong này bay không cao lắm, đến lúc đó mọi người xuất ra kết giới tự hộ thân sau đó hướng lên cao không mà phi hành.” Liễu Nhứ bình tĩnh phán đoán.

Chúng nhân nghe rồi lòng liền thoải mái hơn, lời Liễu Nhứ rất có lý. Đàn ong đều bay không cao. Đến lúc tự mình xuất ra kết giới chống đỡ trong một thời gian ngắn ngủi liền xông vào cao không. Nghĩ lại thì bảo hộ tính mạng không thành vấn đề.

Băng Cung chống đỡ phòng ngự kết giới bắt đầu chầm chậm rời khỏi mặt băng, sắc mặt của chúng nhân biến thành trắng bệch, bọn họ đều cảm thấy rằng phương pháp hồi nãy Liễu Nhứ nói thực hiện có chút khó khăn. Mấy con băng phong này đã bít bùng trời đất. Độ dày phải đến mười dặm, ngoài chu vi đó còn có thêm băng phong cường hãn hơn lớn nhỏ to cỡ nắm đấm. Chỉ cái kim ở đuôi thôi đã dầy bằng ngón tay. Bây giờ chỉ còn đám băng phong ở cấp thấp nhất đang công kích băng cung kết giới. Kết giới tự mình phóng ra so với Băng Cung phòng ngự kết giới còn kém xa. Không biết trước khi thoát đi có thể chịu đựng được sự công kích của mấy con băng phong này không.

“Lão tỷ, chúng ta sẽ không chết ở cái địa phương ma quỷ này chứ, đệ vẫn chưa thành thân, làm sao muốn chết chứ.” Cách Lỗ Tây Á trong lòng phát lãnh, thu người lại ngay phía sau lưng Mễ Đế Nhĩ thì thầm.

“Đệ ngậm mồm lại đi. Cái đồ không có triển vọng, còn lảm nhảm bây giờ thì sẽ quăng đệ ra ngoài đó.” Mễ Đế Nhĩ dang tay kéo vành tai Cách Lỗ Tây Á dữ dằn nói, nàng làm chắc không muốn cho tên tiểu tử này biết là kỳ thật trong lòng nàng cũng run lập cập rồi.

“Được rồi. Tỷ, chị bỏ tay ra đi, đệ vẫn đang bị thương nè.” Cách Lỗ Tây Á vội xin tha thứ. Đợi Mễ Đế Nhĩ buông tay ra, hắn đột ngột buồn bực nói: “Nếu như Long Nhất ở đây thì tốt rồi.”

Đúng rồi a. Nếu như hắn có ở đây thì tốt quá, chúng nhân trong lòng liên tiếp trỗi lên cảm giác này. Không biết lúc nào. Long Nhất đã trở thành trụ cột của mọi người, đến nỗi kẻ đối với hắn vừa hận vừa sợ là Cách Lỗ Tây Á vào thời khắc quan trọng này cũng nghĩ ngay tới hắn.

Lúc này, Long Nhất và Thủy Thần niệm chú từ trong Thủy Thần Cung trở lại Băng Nguyên, thấy phía trước một đàn băng phong khổng lồ đến nổi không thấy được điểm đầu và điểm cuối không thể không giật mình.

“Đó là thứ ma quỷ gì vậy?” Long Nhất nói.

“Là Băng Huyết Ma Phong. Xem ra phong ấn đó đã vỡ rồi, bầy ong đang công kích Băng Cung. Bằng hữu của hàng gặp nguy hiểm rồi.” Thủy Thần nhíu đôi mày thanh tú nói.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.