Phong Lưu Pháp Sư

Chương 116: Chương 116: Bối Toa thần bí






Lâm Na lập tức đứng dậy, cười nói: “Bối Toa, không nên trách cô ấy, cô ấy cũng là quan tâm muội thôi mà.”

Nếu như Long Nhất nghe được những lời này chắc chắn sẽ vô cùng sửng sốt. Ai mà ngờ rằng điếm chủ của Mê Tình Cư lại là cái vị thiếu nữ hồ tộc Bối Toa từng gặp trong đại hội luận võ của tộc Man Ngưu. Nàng ta làm sao có thể mở quán cơm như thế này tại Mễ Á công quốc kia chứ?

“Được rồi, tỷ đã nói vậy thì tha cho nó. Tiểu Lệ, còn không mau kêu nhà bếp đưa món ăn và rượu ngon nhất lên đây. Hôm nay ta phải chiêu đãi thật tốt hảo tỷ muội của ta.” Bối Toa nói. Bộ dạng vui tươi hoạt bát lúc này so với sự mạnh mẽ quật cường lúc ở tộc Man Ngưu thật là một trời một vực.

“Lâm Na tỷ, hai vị này là?” Bối Toa đã sớm chú ý đến hai thiếu nữ đẹp đến kinh tâm động phách này bèn hỏi.

“Vị này là Long Linh Nhi, tiểu công chúa của Cuồng Long đế quốc. Vị này là Tây Môn Vô Hận, đại tiểu thư của Tây Môn gia tộc. Chắc là muội cũng đã nghe qua danh tự của bọn họ.” Lâm Na giới thiệu.

Bối Toa chợt giật mình. Thì ra vị này chính là nữ nhân vật chính trong sự kiện cường bạo nổi tiếng được bàn tán sôi nổi ở Thương Lan đại lục. Nhưng nàng vẫn nở nụ cười tươi sáng chào hỏi hai người bọn họ.

Lúc này, món ăn cũng lục tục được dọn lên. Thực ra toàn là rau quả nơi sơn dã, nhưng cách chế biến lại tinh tế vô cùng, cứ như những tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta không nỡ ăn.

“Mọi người động đũa thôi. Mấy thứ này đều là đồ đặc sản trong hoành đoạn sơn mạch, có thể giữ gìn sắc đẹp, cực kỳ tốt cho da dẻ của nữ hài tử đó.” Bối Toa cười nói.

Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận tuy xuất thân cao quý, vậy mà từ trước đến nay cũng chưa từng ăn qua món ăn tinh tế đẹp đẽ như vậy. Gắp một miếng nhỏ nếm thử, thấy hương vị quả nhiên ngon ngọt trước đây chưa từng được nếm, đúng là không khỏi máy động ngón tay *. Ngay cả Long Linh Nhi là người trước nay vốn khảnh ăn cũng ăn rất nhiều.

“Thế nào, chỗ ta giới thiệu không tệ chứ hả, có phải là đồ ăn cực kỳ ngon không?” Sau khi ăn xong, Lâm Na cười cười hỏi.

Long Linh Nhi nhẹ gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên chút tia ấm áp. Lâm Na – thiếu nữ tề danh với nàng, khiến nàng cảm thấy thân thiết vô cùng. Đây cũng là người duy nhất mà nàng nói chuyện cùng trong một năm nay, ngoại trừ Tây Môn Vô Hận.

“Đã thích thì sau này nên thường xuyên đến đây đi, đợi ta cấp cho các tỷ tỷ hai thẻ khách quý. Các tỷ tỷ đến đây, ta sẽ chiêu đãi miễn phí.” Bối Toa cười nói.

“Thế thì thật không ổn, tỷ cũng là mở cửa tìm sinh ý. Chúng ta có lý do gì để ăn uống miễn phí chứ.” Tây Môn Vô Hận ánh mắt lóe lên tia cười nhẹ. Thân làm đại tiểu thư của Tây Môn gia tộc, nàng trước nay vẫn không tin thiên hạ có thể ăn không trả tiền. Trong cái quán ăn này nơi nào cũng thấy sự thần bí không nhìn thấu, đứng đầu là một thiếu nữ hồ tộc thần bí nữa. Nàng và Long Linh Nhi đều là người có thân phận đặc biệt, không thể không cư xử cẩn thận.

Bối Toa hiển nhiên cũng chú ý đến biểu tình của Tây Môn Vô Hận, liền cười nói: “Nếu là như thế, sau này đến sẽ giảm giá năm phần cho các tỷ tỷ. Các tỷ tỷ là bằng hữu của Lâm Na thì cũng chính là bằng hữu của ta. Nếu như còn từ chối thì do coi ta là nữ nhân của thú tộc không đáng làm bạn rồi đó.”

Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi nhìn nhau, nếu như người ta đã nói vậy mà lại từ chối nữa thì thật sự là không hay. Bọn họ vốn cũng không quá kỳ thị thú nhân.

...

Trong ký túc xá nữ cao cấp của Thánh Ma học viện, Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận ngồi trên trường kỷ. Vừa mới ăn xong, họ liền theo Lâm Na đi tìm gia gia Phổ Tu Tư của nàng ta. Kết quả lão đầu đó cũng không biết chạy đi đâu rồi vì thế cả hai bèn quay trở lại.

“Vô Hận, ngươi thấy Mê Tình Cư và thiếu nữ hồ tộc gọi là Bối Toa đó thế nào?” Long Linh Nhi hỏi. Nàng nói chung cảm thấy Mê Tình Cư này thật sự không chỉ có vẻ ngoài giản đơn như vậy.

“Cực kỳ thần bí, nhưng ta vẫn chưa thấy có chỗ nào không hợp lý. Chủ nhân Mê Tình Cư cũng không có vẻ gì bất thường. Chỉ có điều nàng ta là một thú nhân thì có năng lực gì để mở một quán ăn như thế ở Mễ Á công quốc, nàng ta làm thế nào có thể mời được nhiều phu nhân, tiểu thư thượng lưu đến như thế? Sau lưng nàng ta nếu không có ai chống đỡ thì không có khả năng làm được.” Tây Môn Vô Hận không thẹn là người trong Tây Môn gia tộc. Vừa nhìn qua đã thấy được những điểm mấu chốt.

“Nếu nói xem nàng ta có mục đích gì đó. Vậy sao không nhằm vào nam nhân có quyền lực? Với thuật mị hoặc của hồ tộc bọn họ chẳng phải lại càng dễ dàng đạt được mục đích sao? Nhưng nàng ta lại toàn quan hệ với nữ tử, điểm này ta cố lý giải nhưng vẫn hoàn toàn không hiểu. Nàng ta nghĩ có thể thu hoạch gì từ các nữ nhân đây?” Tây Môn Vô Hận nói tiếp.

Long Linh Nhi lắc nhẹ đầu, nói: “Cũng có thể là chúng ta nghĩ quá nhiều.”

“Chỉ mong là như vậy.” Tây Môn Vô Hận thở dài nói.

oOo

Long Nhất và Lộ Thiến Á cùng đội tinh linh hộ vệ của Ny Tạp tuần tra trong tinh linh sâm lâm, sau lưng còn có Cuồng Lôi thú thu nhỏ và tiểu Tam. Mỗi khi đến một nơi nào, Lộ Thiến Á đều phấn khởi giảng giải cho Long Nhất, nói là trước đây nàng ở đó làm gì, ra sao. Còn Long Nhất cũng nở nụ cười đầy vẻ hứng thú lắng nghe. Hắn biết Lộ Thiến Á muốn đem tất cả những gì của nàng ra chia sẻ, và hắn cũng muốn hiểu mọi thứ về nàng. Đây là một loại khoái lạc giản đơn, cũng là một loại hạnh phúc giản đơn.

Ở tinh linh sâm lâm, Long Nhất cảm thấy tâm hồn và cơ thể đều cực kỳ thoải mái, bất kể chuyện gì cũng không lý tới, chuyện gì cũng không cần phải lo nghĩ. Hàng ngày cùng Lộ Thiến Á đi lang thang trong tinh linh sâm lâm, nào là hái hoa, nào là đuổi bắt những con vật nhỏ. Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng mãn ý.

“Công chúa, trời sắp tối rồi, chúng ta phải về thôi.” Ny Tạp ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi quay đầu nói với Lộ Thiến Á, mắt không thèm nhìn Long Nhất. Điều này khiến Long Nhất phiền muộn không ngớt.

Long Nhất vốn luôn không hiểu vì sao Ny Tạp lại có thái độ tệ bạc với hắn như vậy. Sau đó nghi hoặc hỏi Lộ Thiến Á, hắn mới chợt hiểu ra rằng do lần trước lúc mới đến tinh linh sâm lâm, trong lúc vô ý nhìn thấy thân thể của nàng ta. Được, nam tử hán đại trượng phu ta có sai tất phải nhận. Vì thế Long Nhất liền đi tìm nàng ta xin lỗi. Kết quả là Ny Tạp thẹn quá hóa giận, lúc đầu còn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng sau này chỉ coi hắn như không khí.

“Thế là tốt rồi. Ngày mai chúng ta lại đi dạo tiếp, chàng nói có được không.” Lộ Thiến Á ôm cánh tay của Long Nhất nói giọng ôn nhu.

Long Nhất mỉm cười vừa muốn gật đầu, chợt vẻ mặt vui tươi cứng đờ ra. Nếu như hắn không nhầm ngày kia chính là đến kỳ hạn ba tháng với Long Linh Nhi. Một đại lão gia sao lại có thể không giữ lời hứa kia chứ? Vậy thì ngày mai hắn phải đi sớm mới có thể đến Mễ Á công quốc kịp. Mấy ngày nay đi dạo, hầu như quên hết mọi chuyện. Chỉ là hắn thực sự không hiểu Long Linh Nhi vì sao đề xuất muốn hắn lấy nàng. Nàng rốt cuộc là suy nghĩ chuyện gì? Đến lúc đó, nàng có thực sự là sẽ chịu lấy hắn? Hắn có thể cảm thụ sâu sắc hận ý của Long Linh Nhi đối với hắn. Điều nàng mong muốn nhất chính là hắn phải chết đi. Nghĩ đến đây, Long Nhất không thể không cảm thấy nhức đầu.

“Long Nhất, chàng làm sao vậy?” Lộ Thiến Á nhìn thấy biểu tình của Long Nhất, lo lắng hỏi.

Long Nhất tỉnh lại, thở dài một hơi, cười đáp: “Không có gì, chỉ có điều ngày mai đại khái là không thể cùng nàng đi dạo nữa rồi.”

“Vì sao?” Lộ Thiến Á lo lắng hỏi, nắm chặt cánh tay to lớn của Long Nhất.

Long Nhất trầm mặc lúc lâu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc Lộ Thiến Á, nói: “Đi thực hiện lời ta hứa với một người. Là ta nợ cô ấy.”

Lộ Thiến Á gật đầu như hiểu lại như không hiểu, giọng kiên định nói: “Vậy thiếp sẽ cũng sẽ cùng đi với chàng. Thiếp không muốn lại phải rời xa chàng.”

Long Nhất khẽ gật đầu. Lộ Thiến Á muốn đi cùng hắn cũng chẳng có ý kiến gì. Dù sao đi nữa, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải cho nàng biết. Chỉ là không hiểu lúc nàng biết hắn chính là dâm tặc Tây Môn Vũ - người Cuồng Long đế quốc muốn băm vằm, nàng sẽ phản ứng ra sao.

Quay về nơi cư ngụ của tinh linh, Long Nhất liền nói với tinh linh nữ vương ý định rời khỏi. Tinh linh nữ vương không nói tiếng nào, nhưng lại kiên quyết không đồng ý cho Lộ Thiến Á cùng đi.

“Vì sao vậy mẫu thân, vì sao không để cho con và Long Nhất cùng đi. Mẹ cũng biết con không muốn rời xa chàng mà.” Lộ Thiến Á nói giọng giận dỗi, đối với chuyện nương thân bất cận nhân tình, nàng cảm thấy vô cùng thương tâm và thất vọng.

“Lộ Thiến Á, con cũng đã một trăm sáu mươi tuổi rồi, trong tinh linh tộc chúng ta cũng có thể xem là đã thành niên. Thân làm tinh linh công chúa, sau này sẽ là tinh linh nữ vương, con không thể bỏ đi giống như trước đây. Con còn rất nhiều thứ cần phải học tập.” Tinh linh nữ vương nghiêm khắc nói. Bà cũng không muốn như thế, nhưng làm tinh linh công chúa, thì cũng nên gánh vác vài phần trách nhiệm.

Long Nhất nhìn hai mẹ con mắt lớn mắt bé trừng nhau, không thể không cười thầm trong lòng. Bộ dạng của bọn họ bây giờ giống hệt hai mẹ con bình thường. Chẳng có chút gì hình ảnh của tinh linh nữ vương và công chúa cả.

“Lộ Thiến Á, mẹ của nàng nói không sai. Nàng nên ở lại đi. Dù sao đi nữa, Mễ Á công quốc cách đây cũng không xa. Đợi ta giải quyết xong chuyện này sẽ quay về thăm nàng liền, thế nào?” Long Nhất nhìn Lộ Thiến Á nói.

Lộ Thiến Á siết chặt ngọc thủ lại, dẫm chân mấy cái rồi chạy ra khỏi phòng.

“Long Nhất, ngươi đi an ủi nó một chút đi. Có vài chuyện thật là không có biện pháp thay đổi.” Tinh linh nữ vương thở dài nói.

Long Nhất gật nhẹ, cười nói: “Nữ vương bệ hạ không cần lo lắng. Lộ Thiến Á thực ra cũng hiểu. Chỉ là còn có tính trẻ con mà thôi.”

“Ngươi dường như còn hiểu con ta hơn cả ta nữa.” Tinh Linh nữ vương mỉm cười, thần tình có gì đó cô đơn.

“Bà cũng ghen sao?” Long Nhất cười nói, đại thủ vô tình vỗ nhẹ lên vai ngọc của tinh linh nữ vương.

Thân hình kiều diễm của tinh linh nữ vương giật bắn lên, gương mặt đỏ lựng, giọng hơi giận dữ: “ Còn không mau lấy cái tay thối của ngươi ra. Muốn gì đây?”

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng thu tay về. Có trời đất chứng giám, hắn thực sự không phải cố ý, chỉ là nhìn thấy thần sắc của bà ta không vui nên muốn an ủi một chút mà thôi.

Tinh linh nữ vương trợn mắt nhìn Long Nhất, tim đập có phần gấp gáp. Tên xú tiểu tử này trước nay chưa bao giờ coi bà ta như trưởng bối, lại nhăn nhăn nhở nhở chẳng ra thể thống gì, trong lời nói toát lên tia ấm áp như có như không. Có lúc khiến bà ta không biết phải làm sao.

Long Nhất bị tinh linh nữ vương trợn mắt nhìn, ánh mắt phong tình vạn chủng khiến tim hắn đập mạnh, miệng lập tức khô ran. Trong lòng hắn thầm cười khổ, tự biết ước lượng sức kiềm chế của bản thân, bèn chạy vào trong phòng.

Mở cửa ra, hắn trông thấy Lộ Thiến Á tấm tức ngồi bên mép giường, miệng dẩu ra đến nỗi có thể treo được hai cân thịt heo trên đó.

“Tiểu tinh linh, tiểu bảo bối à, còn giận sao. Nghe nói giận sẽ già đi rất nhanh làm cho có thêm nếp nhăn đó, lúc đó nàng sẽ biến thành giống như bảy vị trưởng lão đó.” Long Nhất cười cười ngồi xuống bên cạnh Lộ Thiến Á.

“Làm gì có chuyện đó, người ta còn chưa đến ngàn tuổi mà?” Lộ Thiến Á vô thức sờ lên mặt hờn dỗi nói.

“Ai nói là không, nàng xem nè, vừa mới có một cái nếp nhăn đấy thôi.” Long Nhất vờ nghiêm trang chỉ tay lên trán nàng nói.

Lộ Thiến Á giật mình, lập tức nhảy đến trước kính soi kỹ càng, lẩm bẩm nói: “Sao lại có thể, rõ ràng là không có mà.”

“Lộ Thiến Á của ta xinh đẹp như vậy làm sao lại có nếp nhăn được? Chẳng qua nếu giận quá lâu thì chắc sẽ không tốt. Được rồi, đừng có lại giận nữa nhé, cười lên cái nào.” Long Nhất đi đến sau lưng Lộ Thiến Á ôm nàng vào lòng. Bàn tay to lớn nhẹ vuốt lên gương mặt mềm mại.

“Đáng ghét” Lộ Thiến Á quay người co lại, chui vào trong vòng tay của Long Nhất.

“Long Nhất, nếu như thiếp biến thành một lão thái bà rồi thì chàng có còn cần thiếp nữa không?” Lộ Thiến Á ở trong lòng Long Nhất nói giọng u sầu.

“Nha đầu ngốc ơi, nếu nàng biến thành lão thái bà thì ta lúc đó còn già hơn nàng. Đến khi ấy chúng ta không biết là ai còn thích ai nữa đây.” Long Nhất sững người rồi nói. Sắc mặt đột nhiên có chút hoang mang. Thọ mệnh của tộc tinh linh dài như thế, hắn có thể cùng nàng đi đến hết cuộc đời này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.