Phong Lưu Pháp Sư

Chương 157: Chương 157: Chết không thừa nhận






Long Nhất nhắm chặt mắt lại, tinh thần lực ngưng tụ cao độ, hắc ám ma lực mạnh mẽ từ ý thức hải tán phát ra, tuôn đến thông đạo không gian được tạo ra bởi chú ngữ. Hắc ám ma pháp nguyên tố của hắn về mật độ tuy vượt xa cao cấp ma pháp sư nhưng cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn đó, vậy nên hắn cũng chỉ có thể triệu hoán ra Thi Vương ở dị giới.

Bỗng nhiên, Lăng Phong thấy mắt mình tối đi, các đạo bùa chú ma pháp trên tường bỗng ảm đạm lại. Khói đen cuộn trào, một khe nứt không gian vô thanh vô tức được mở ra.

Lăng Phong nắm chặt tay, trên trán mồ hôi lạnh lấm chấm. Nàng lẩm bẩm: “Thành công, nhất định phải thành công.”

Đúng vào lúc này, Long Nhất mở to mắt ra, đồng tử co lại thành cỡ đầu kim khiến người ta nhìn mà phát sợ. Chỉ nghe thấy hắn hét lớn: “**mẹ ngươi, mau ra cho lão tử!”

Đám khói đen trong khe nứt rung động, đột nhiên ngân quang lóe sáng, phanh phanh phanh vài tiếng vang lên, ba con quái vật ngân quang lấp lánh xuất hiện trước mặt Long Nhất và Lăng Phong.

“Đây, đây là Ngân Giáp Thi Vương. Huynh đã gọi ra Ngân Giáp Thi Vương rồi, trời đất.” Khuôn mặt Lăng Phong thể hiện rõ vẻ không dám tin, nhìn Long Nhất như nhìn quái vật.

Ngân Giáp Thi Vương? Long Nhất nhìn ba con quái vật cao hơn mình một cái đầu này, phát hiện ra chúng không hề mặc giáp ngân sắc mà da thịt toàn thân đã bị dị hóa thành ngân giáp cứng rắn, đến đầu cũng vậy, chiếc đầu lâu hung dữ hiện ra trông khủng bố vô cùng. Khí thế cường hãn thêm vào sát khí đầy mùi huyết tinh ập đến, đơn giản là trời sinh ra khí thế sát nhân rồi, kể cả chưa giết người thì người đã bị dọa chết. Long Nhất thầm nghĩ.

“Long Nhất, tên tiểu tử huynh lẽ nào là hắc ám hệ đại ma đạo sư?” Lăng Phong nhìn Long Nhất hỏi.

Long Nhất cười hắc hắc, lắc đầu nói: “Nhầm rồi, ta chỉ là một cao cấp ma pháp sư hắc ám hệ nhỏ xíu thôi.”

“Quái vật.” Lăng Phong hừ lạnh một tiếng. Ngay cả đến đại ma đạo sư lần đầu thi phóng Triệu Hồi thuật cũng chưa chắc đã gọi ra được vong linh. Loại Triệu Hồi thuật này có xác xuất thành công nhất định, nhưng lại cực thấp, nếu như mỗi lần đều triệu hồi được, vậy chẳng phải có thể tạo thành một vong linh quân đoàn cường hãn sao, đến khi ấy công thành chiếm đất lên làm hoàng đế cũng rất khả thi.

“Đệ đố kỵ hả, lần đầu ta đã gọi được ba con Ngân Giáp Thi Vương, có thể nói là hơn Lục Mao Thi Vương của đệ tới mấy đẳng cấp, haha.” Long Nhất đắc ý cười lớn.

Lăng Phong chu môi lại. Nàng quả thực có chút đố kỵ Long Nhất. Tiểu tử này vận khí quá là tốt đi, thực khiến tâm lý nàng khó mà cân bằng được. Nàng đường đường là một ma đạo sĩ hắc ám hệ, không ngờ chẳng bằng một cao cấp ma pháp sư nhỏ bé.

Long Nhất nhìn mười tám bộ siêu cấp khô lâu rồi lại nhìn ba con Ngân Giáp Thi Vương, không khỏi có ý tưởng muốn xem xem rốt cuộc bên nào mạnh hơn. Ý niệm chợt động, hắn sai Long Nhị vác huyết hồng liêm đao ra đơn độc đánh với ba con Ngân Giáp Thi Vương. Đây không phải là Long Nhất coi thường Ngân Giáp Thi Vương mà là do thực lực của Long Nhị đã vượt quá đại kiếm sư, theo hắn có thể đủ để ứng phó.

Ý niệm phát ra, từ trong hốc mắt tối đen của Long Nhất xuất hiện một đường hồng quang, bộ xương đen xì ấy mang theo mấy đạo tàn ánh phóng đến ba con Ngân Giáp Thi Vương, còn đối thủ của nó hiển nhiên là đã chậm mất nửa nhịp.

Hồng mang lóe sáng, huyết sắc liêm đao của Long Nhị như thiểm điện chém tới, chỉ nghe một lọat các tiếng kim loại va chạm với nhau, ba con Ngân Giáp Thi Vương đã ngã bay về phía sau đập mạnh vào tường. Nếu không nhờ vào kết giới cực mạnh của tòa nhà thì sợ rằng bức tường đã có thêm mấy cái lỗ rồi.

Ba bộ Ngân Giáp Thi Vương như Long Nhất dự liệu đã đứng dậy vững vàng. Nếu như đến một chiêu vừa rồi của Long Nhị mà tiếp không nổi thì môn Vong Linh Triệu Hồi thuật này không học cũng được, kể cả có gọi ra vài ngàn con cũng chỉ biến thành bụi cát mà thôi. Trên ngực ba con Ngân Giáp Thi Vương bị xẻ thành một vết thương nhưng không sâu.

Thi Vương ở dị giới đều có trí tuệ nhất định. Bị thua thiệt bởi tay của Long Nhị đã kích khởi hung tính trong cơ thể chúng. Ba tên nhất tề phát ra tiếng thét chói tai xông tới Long Nhất, bốn cỗ vong linh lập tức quấn lấy nhau tranh đấu.

Long Nhị hơn ở vũ khí sắc bén, di động mau lẹ còn ba con Ngân Giáp vong linh lại vượt nhờ khả năng phòng ngự siêu cường, tựa như con lật đật ngã xuống là nẩy trở lại ngay.

Lúc này Lăng Phong chạy tới bên cạnh Long Nhất, không khỏi hâm mộ nói: “Khô lâu của huynh không chỉ đáng yêu mà công kích cũng mạnh thật, ít nhất là đạt thực lực đại kiếm sư, đồ tốt như vậy làm sao huynh có được thế?”

“Nhân phẩm, nhân phẩm tốt tự khắc vận khí sẽ tốt.” Long Nhất cười hắc hắc. Khô lâu của hắn không dám để cho người khác xem, lần này do Lăng Phong cũng cùng tu tập một loại ma pháp nên mới không vấn đề gì.

“Hừ, sao đệ chẳng thấy nổi nhân phẩm của huynh có chỗ nào tốt nhỉ? Đồ tiểu tử có mới nới cũ.” Lăng Phong tỏ vẻ coi thường.

“Cái chuyện thất đức có mới nới cũ áy ta chưa từng làm, ta thích mới chứ không bỏ cũ. Tấm lòng trải rộng như thế mới gọi là bác ái, chứ không như đệ, cũng là bác ái (yêu nhiều) mà làm tổn thương biết bao nhiêu trái tim thiếu nứ.” Long Nhất cười nói.

Lăng Phong sững sờ, sắc mắt hơi ảm đạm. Nàng cười khổ hai tiếng nói: “Phải rồi, nhân phẩm của đệ quá kém, gọi là có mới nới cũ cũng được.”

Long Nhất thấy Lăng Phong mặt biến sắc, hiểu rằng mình đã nói trúng chỗ đau khổ của “y”. Nhưng còn chưa nói lời xin lỗi, trận chiến giữa ba con Ngân Giáp Thi Vương với Long Nhị đã phân thắng bại. Ba con Ngân Giáp Thi Vương toàn thân đầy thương tích, đang ngã dưới đất cố vùng vẫy để đứng dậy nhưng đã không giữ nổi thăng bằng nữa. Còn tình trạng của Long Nhị cũng không thực sự tốt, xương bị chém gãy mất vài khúc, hắc ám khí tức trên người lay động không ổn định, hiển nhiên cũng đã đạt tới cực hạn chịu đựng rồi.

Khi Long Nhị vung huyết sắc liêm đao lên muốn xông đến kết liễu ba con Ngân Giáp Thi Vương, Long Nhất hạ ý niệm ra lệnh dừng lại. Trước tiên hắn dùng Khô Lâu Tu Phục thuật tiếp lại xương cốt cho Long Nhị rồi vỗ lên vai khiến nó trở về đội ngũ. Trị liệu cho Ngân Giáp Thi Vương càng đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đưa vài đạo hắc ám ma lực vào trong cơ thể chúng là lập tức lại sinh long hoạt hổ ngay, quả đúng là sinh vật cường hãn.

oOo

Lúc này sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối đi. Tây Môn Vô Hận đứng ở tầng dưới thư viện, thần tình vô cùng lo lắng. Một đại mĩ nữ như thế đương nhiên hấp dẫn sự chú ý từ rất nhiều nam sinh, tuy thế chẳng có một ai tới hỏi han. Tây Môn Vô Hận đúng là thần thánh trong mắt rất nhiều nam sinh, tên nào tỏ ý bất hảo là bị đám đông quần đả ngay.

Đúng vào lúc này, Thủy Nhược Nhan đi ra từ thư viện, khiến cho đám nam sinh quanh đó lại ồ lên, mắt trừng ra nhìn ngây ngốc, chỉ sợ bỏ qua một động tác nhỏ nào đó của mĩ nhân.

“Thủy Nhược Nhan giáo sư tìm con ạ?” Tây Môn Vô Hận bước tới hai bước hỏi.

Thủy Nhược Nhan lắc đầu đáp: “Hắn chắc không ở thư viện rồi, ta đã tìm từ tầng bốn tới tầng sáu mà không thấy bóng dáng hắn đâu.”

“Không thể nào, con nhìn thấy rõ ràng huynh ấy tới tầng bốn mà.” Tây Môn Vô Hận nói. Lúc nàng đang đọc sách ở tầng ba thì vừa hay thấy Long Nhất bước lên tầng bốn, chưa kịp gọi thì hắn đã đi rồi, sau đó không thấy hắn đi ra nữa.

“Nhưng đúng là không thấy mà, con và Long Nhất rất quen nhau hả?” Thủy Nhược Nhan hỏi. Nàng không hề biết Long Nhất chính là Tây Môn Vũ.

Tây Môn Vô Hận ngây ra, nhất thời không biết trả lời ra sao. Không thể nào nói Long Nhất chính là ca ca nàng được.

“Ây, Thủy Nhược Nhan giáo sư, thật là trùng hợp quá.” Đúng vào lúc này Long Nhất và Lăng Phong hai người từ thư viện đi ra, tươi cười cất tiếng chào Thủy Nhược Nhan.

Thủy Nhược Nhan vô cùng kinh ngạc nhìn Long Nhất, lúng túng hỏi: “Vừa rồi cậu ở thư viện à?”

“Chính thế.” Long Nhất gật đầu, mắt liếc qua Tây Môn Vô Hận mỉm cười nói với nàng: “Nha đầu, muội cũng ở đây à. Ăn gì chưa, mình cùng đi ăn luôn nhé.”

Thủy Nhược Nhan thấy Long Nhất không ngờ chẳng để ý gì đến nàng, không khỏi lửa giận bốc lên cao ngút, cảnh giới tu tâm với nàng bây giờ không còn chút tác dụng nào. Nàng kéo lấy Long Nhất nói lớn: “Cậu nói cho ta biết mau, rốt cuộc là cậu ở tầng mấy thư viện?”

Long Nhất bất lực nhìn bộ dạng xì xầm bàn tán của đám đông quanh đó, cười khổ nói: “Ta nói với đại tỷ này, nàng tốt xấu gì thì cũng chú ý tới chút hình tượng đi chứ. Giữa thanh thiên bạch nhật mà lôi lôi kéo kéo cái gì, lần này không biết còn gây ra tin đồn gì nữa đây.”

Thủy Nhược Nhan tính khí vốn quật cường, tuy gương mặt xinh tươi đã ửng đỏ nhưng vẫn chưa chịu buông tay nói: “Quản chuyện của người ta làm gì, kiểu gì thì cậu cũng chớ có mong chạy.”

“Được rồi, sợ nàng rồi. Ta và Lăng Phong cùng nghiên cứu ma pháp ở tầng bốn thư viện, không ngờ rằng lại mất cả một ngày trời.” Long Nhất chỉ Lăng Phong nói, Lăng Phong phối hợp liền gật đầu.

“Nói nhăng, ta đã tìm cẩn thận khắp tầng bốn, căn bản không thấy hai người.” Thủy Nhược Nhan hừ lạnh.

“Không tin, không tin thì sao. Nàng không phải là vợ ta, ta sao phải nói rõ với nàng chứ? Trừ phi…” Long Nhất nhìn Thủy Nhược Nhan ám muội cười hắc hắc.

Thủy Nhược Nhan dù gì cũng là nữ hài tử, không chịu được nụ cười trần trụi của Long Nhất. Nàng đỏ bừng mặt hừ lạnh bỏ tay hắn ra.

“A. Đói chết rồi, ta đi ăn thôi.” Long Nhất xoa bụng nói.

“Hay lắm. Thủy Nhược Nhan giáo sư, giáo sư đi cùng bọn con chứ.” Tây Môn Vô Hận nói với Thủy Nhược Nhan.

Thủy Nhược Nhan vừa muốn từ chối thì đã nghe thấy Long Nhất quái thanh quái khí nói: “Mời người ta làm gì, người ta là giáo sư mà, sao lại đi ăn cùng chúng ta chứ.”

Thủy Nhược Nhan trừng mắt nhìn Long Nhất, lập tức thay đổi chủ ý bước đến bên Tây Môn Vô Hận cười nói: “Hay lắm, ta cũng thấy đói rồi, có người mời khách không đi sao được.”

“Vậy thì đi thôi, tới Túy Hương Lầu ăn miễn phí nào.” Long Nhất cười hắc hắc nhìn Lăng Phong, không đòi hỏi huynh đệ thì đòi ai đây.

Lăng Phong trừng mắt nhìn Long Nhất không chút hảo khí nào, động tác nữ tính ấy khiến Long Nhất lạnh cả xương sống. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này có khuynh hướng nữ tính quá nặng rồi, xem ra phải tìm biện pháp cải biến thôi không thì từ nam nhân trở thành nữ nhân mất. Nữ hài tử Nhân Nhân đó nhìn cũng ổn lắm, có lẽ nên tác hợp cho hai người họ nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.