Rất mau, hai người đã chạy khỏi Thánh Ma học viện. Long Nhất đã nắm được bàn tay nhỏ bé ấy.
Vẫn là lữ điếm cũ, lại vẫn là căn phòng xưa. Long Nhất và Long Linh Nhi
ngồi ở hai đầu trường kỷ. Long Nhất hờ hững uống rượu hoa quả còn Long
Linh Nhi căng thẳng không biết phải làm gì.
Dẫu Long Linh Nhi đã
có ý định trao thân cho Long Nhất để khiến hắn triệt để mê luyến nàng
nhưng hiện tại trong lòng nàng lại có sự biến hóa vi diệu. Vừa xong nàng đã hạ quyết tâm chuyện gì cũng dám làm nhưng giờ đây nàng chỉ như một
bé gái quen được nuông chiều, đến khi có việc thì sợ hãi bất an, đương
nhiên lại càng xấu hổ nữa.
Long Nhất nhìn gương mặt xinh tươi
càng lúc càng đỏ hơn của Long Linh Nhi mà không nhịn cười nổi. Phản ứng
của nàng khiến hắn thấy thật mãn ý, đây mới đúng là biểu tình mà nữ hài
tử nên có. Trước đây nàng thoát y ngay trước mắt mình mặc dù có no mắt
thật đấy nhưng trong lòng lại phiền muộn dị thường. Hiện tại Long Linh
Nhi đã có hảo cảm với hắn rồi, Long Nhất thầm nghĩ.
Đưa một ly
rượu hoa quả đến trước mặt Long Linh Nhi, Long Nhất cười nói: “Uống một
chút rượu đi cho ấm người, nàng xem mặt nàng đông cứng đến đỏ hồng lên
rồi kìa.”
Mặt Long Linh Nhi lại càng đỏ hơn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch rồi lại rót cho mình thêm ly nữa uống cạn luôn, tựa hồ như đang vội việc gì không thể dừng được vậy.
Long Nhất đến bên Long Linh Nhi ngồi, cảm thấy thân nàng run lên nhè nhè từng đợt, trong lòng
trỗi dậy niềm thương cảm khó nói thành lời. Hắn giang tay ôm lấy eo
nàng, khẽ cười nói: “Uống rượu chớ nên uông kiểu đó, không biết làm sao
để uống cho thực sảng khoái à?” Chiếc miệng rộng của Long Nhất đặt sát
ngay tai của Long Linh Nhi, hơi thở nóng ấm thổi tới vành tai mẫn cảm
của nàng khiến nàng lại run bắn từng cơn. Phải công nhận rằng, Long Nhất chính là một tay hảo thủ.
“Ngươi nói xem chẳng phải uống rượu đều như vậy sao?” Long Linh Nhi hô hấp không ổn định, nói giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Uống rượu ấy hả? Phải như thế này.” Mắt Long Nhất ánh lên quang mang nóng
bỏng. Hắn hớp lấy một hớp rượu nhưng không nuốt xuống mà đưa miệng mình
ép lên cặp môi hồng của Long Linh Nhi.
Trái tim thiếu nữ của Long Linh Nhi đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cảm thấy đôi môi mát lạnh,
chiếc miệng nhỏ xinh đã bị Long Nhất chiếm lĩnh. Đầu lưỡi linh xảo của
hắn khéo léo xuyên qua bờ môi tách hai hàng răng cửa ra, từng tia mĩ tửu ngọt ngào nhẹ tuôn vào trong miệng nàng. Cứ như thế một ly rượu qua
đường miệng đã được truyền hết cho Long Linh Nhi, lại còn có đôi dòng
rượu quả kỳ tích làm sao chảy qua khóe miệng nàng xuống cổ ngọc rồi lại
thấm lên áo lan ra bộ ngực vun cao của nàng.
Hồi lâu, bờ môi hai người tách ra. Cặp mắt Long Linh Nhi như mê đi, khí tức khiến người ta động tình trở nên dày đặc.
“Giờ nàng hiểu rồi chứ? Uống rượu là phải như vậy.” Long Nhất khẽ vuốt ve
khuôn mặt rồi vành tai của Long Linh Nhi, khiến nàng run lên phát ra
tiếng rên nhè nhẹ
Long Linh Nhi nhũn người ra tựa vào lòng Long
Nhất, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ nhắm chặt hai mắt đợi nam nhân xâm chiếm.
“Linh Nhi, hảo bằng hữu của nàng đi rồi chứ?” Long Nhất đột nhiên khẽ hỏi.
“Mmm, vừa mới đi.” Long Linh Nhi ngượng ngùng gật đầu nói rồi lại rúc sâu hơn vào trong lòng hắn.
“Vậy mình lên giường cùng tâm sự đi thôi, vậy nàng mới có thể hiểu được phu
quân nàng thuần khiết thế nào.” Long Nhất cười hắc hắc. Nói thật ra nhu
cầu sinh lý của hắn đã đạt tới giới hạn rồi bởi từ khi rời tinh linh sâm lâm tới nay chưa có chỗ phát tiết. Nếu thêm vài ngày nữa chắc hắn không chịu nổi nữa mà tự xử, như vậy còn gì là sảng khoái.
Long Linh
Nhi rụt lại khỏi lòng Long Nhất, lẩm nhẩm hai tiếng gì đó. Nhưng nhĩ lực của Long Nhất có thể nghe thấy rõ ràng, nàng vừa mắng hắn là sắc lang.
Long Nhất bế Long Linh Nhi vào trong phòng ngủ. Vừa đặt nàng lên chiếc
giường êm ái, Long Linh Nhi đã lăn một vòng chui đầu vào trong gối không dám nhìn Long Nhất.
“Ây. Tiểu bảo bối Long Linh Nhi của ta,
trước đây nàng dũng cảm lắm mà.” Long Nhất cười khẽ, ngồi bên giường
vuốt ve mái tóc nàng.
Không ngờ câu này nói ra lại khơi dậy lòng
can đảm của Long Linh Nhi. Sắc mặt đỏ gay chuyển sang phơn phớt hồng,
bất chợt nhào tới đè Long Nhất xuống vừa hôn loạn lên mặt hắn vừa cởi bỏ y phục của hắn ra.
Lần này Long Nhất có phần luông cuống chân
tay, ngạc nhiên trước những động tác của Long Linh Nhi trên thân thể
mình, hồi lâu chưa bình tâm lại được.
Hôn hít loạn lên một lúc,
sự gan dạ của Long Linh Nhi lại hạ xuống thấp, nàng chui đầu vào nách
hắn, há miệng ra cắn cho hắn một nhát xuyên qua lớp y phục.
Long Nhất vội triệt thoái nội lực hộ thể, không khỏi thầm cảm thán. Nữ nhân ơi, phải chăng cắn nam nhân cũng là do trời sinh?
May mà Long Linh Nhi không dùng lực, chưa cắn ngập vào thịt.
“Linh Nhi, giúp ta cởi bỏ y phục nào.” Long Nhất ngửi thấy mùi hương nữ nhi
thoang thoảng trên người Long Linh Nhi, cảm thụ thân thể mềm mại tựa
không xương của nàng trên người, dục vọng bắt đầu dâng lên, giọng nói
cũng vì thế mà trở nên nghẹn lại.
Long Linh Nhi toàn thân run
lên, răng cắn vào môi dưới quỳ bên cạnh Long Nhất, hai bàn tay nhỏ nhắn
lướt trên y phục của Long Nhất, vụng về cởi ra cho hắn.
Y phục
của nam nhân đâu có phức tạp. Rất mau, thân trên của Long Nhất bị thoát
quang toàn bộ, lộ ra cơ ngực và cơ bụng tráng kiện. Giờ đây hắn chỉ còn
lại một mẩu nội khố cuối cùng, tiểu Long Nhất đã bị kích thích vươn lên
cao vút.
“Còn một mảnh nữa kìa, Linh Nhi.” Long Nhất nói hơi nghẹn nghẹn, dục vọng như ngựa hoang vùng chạy hí vang.
Long Linh Nhi cố bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp, nín thở từ từ kéo
nội khố của hắn xuống. Người tiểu huynh đệ đó liền bật dậy, bộ dạng hung dữ của nó khiến cho Long Linh Nhi kinh hãi bật thốt lên. Nàng chưa từng được trông thấy huynh đệ của Long Nhất, lần ấy khi Long Nhất nhập vào
thân thể Tây Môn Vũ cường bạo nàng thì nàng đã nhắm mắt lại, làm sao mà
biết tiểu tử này dễ sợ đến thế.
Long Nhất không còn nhịn nổi nữa, lật người ép Long Linh Nhi xuống liền tay giải trừ toàn bộ vũ trang của nàng, làm lộ ra thân thể khiết bạch dụ nhân.
Long Nhất cố nuốt
một cục nước miếng, nhãn thần như lang sói tỏa ra u quang rà khắp một
lượt thân hình hoàn mĩ ấy, ngọc nhũ trắng muốt như măng non mới mọc,
tiểu phúc phẳng lỳ, hoa viên dày mịn như nhung, hết thảy đều mê người.
Long Nhất chầm chậm vươn hai tay ra đặt lên ngọc nhũ mềm mại ấy, dùng lực
khẽ nắm. Chịu đợt kích thích này, Long Linh Nhi nhất thời rên lên một
trận, nhũ phong cứng vươn hẳn lên.
Thân thể hùng tráng của Long
Nhất áp lên, Long Linh Nhi thở hổn hển cắn chặt răng. Lang trảo của hắn
không nơi nào không chạm tới, vuốt ve phần mẫn cảm dưới thắt lưng của
nàng, sau đó hai thân thể sát lại với nhau. Khoảng cách giữa hai người
giờ không còn gì ngăn cách nữa, trong giây phút này họ đến gần với nhau
nhất.
Hoa tàn hoa nở, mưa xuân mấy lần, thân thể mềm mại của Long Linh Nhi lên xuống như sóng cồn, mỗi lần đạt tới đỉnh của con sóng là
một lần ngây dại bám chặt lấy hắn, miệng phát ra tiếng rên liên tục
không dứt. Còn Long Nhất tuân thủ nguyên tắc đại khai đại hợp, tiến công lần sau kịch liệt hơn lần trước. Cuối cùng đến lúc Long Linh Nhi kêu
lên một tiếng tiết thân hắn cũng đồng thời đưa quân tới nơi thẳm sâu
nhất.
Mây mưa đã qua, những sợi tóc nơi trán Long Linh Nhi bị mồ
hôi dính chặt. Nàng nhắm hai mắt ngả vào lòng Long Nhất, thân thể lâu
lâu lại run lên khe khẽ, hiển nhiên là dư âm của cao trào vẫn chưa dứt
hẳn.
Thở ra một hơi dài khoan khoái, linh hồn Long Linh Nhi từ
trên mây từ từ hạ dần xuông, chầm chậm trở lại với thân thể. Nàng lặng
im hưởng thụ sự ve vuốt dễ chịu trên lưng mình từ Long Nhất, cảm giác
này khiến nàng thấy rất an tâm, phảng phất trong lòng trống rỗng không
phải lo lắng điều gì.
Tại sao chuyện trải qua trước đây lại thống khổ đến thế? Long Linh Nhi nghi hoặc. Nàng cố gắng suy nghĩ, chợt phát
hiện ra cái đêm kinh khủng đó đã mờ đi trong tâm lý mình. Nàng đã lâu
rồi không nhớ tới nó nữa. Nên biết rằng trước đây mỗi đêm nàng đều gặp
ác mộng, chưa từng có giấc ngủ nào an lành.
Long Linh Nhi nằm
trong lòng Long Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận là do kế
hoạch của nàng đã bắt đầu có tác dụng, do đó mọi thứ còn khá mờ nhạt.
“Nếu cứ như thế này, Tây Môn Vũ sẽ càng mê đắm ta chăng, sẽ yêu ta chăng? Bộ dạng vừa rồi của hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta vậy.” Long
Linh Nhi thầm nghĩ. Nàng không tưởng tượng được rằng nàng đã ngày càng
trầm mê Long Nhất hơn.
Đột nhiên, sắc mặt Long Linh Nhi đại biến. Nghe nói làm chuyện vợ chồng sẽ nảy sinh mầm sống, nếu trong bụng nàng
có tiểu hài thì phải làm thế nào? Đến lúc đó phải sinh hài tử cho hắn
thì chẳng phải là sống không bằng chết sao?
“Tây Môn Vũ. Chàng nói xem chúng ta thế này liệu có thể có tiểu hài không?” Long Linh Nhi có vẻ căng thẳng mở lời hỏi.
Long Nhất cúi đầu nhìn Long Linh Nhi cười nhe cả răng nói: “Ngốc quá. Hiện
giờ là chu kỳ an toàn của nàng đó, làm sao có tiểu hài được.”
“Chu kỳ an toàn? Chàng làm sao biết được?” Long Linh Nhi hiếu kỳ hỏi.
Ách,… Long Nhất hết lời. Lẽ nào phải nói cho nàng nghe điều tối cơ bản về sinh lý mà nữ sinh trung học nào cũng được dạy sao?
“Nói cho thiếp biết đi, thiếp muốn biết mà.” Ngọc thể của Long Linh Nhi cựa quậy loạn lên trong lòng hắn.
Ngoan nào, Long Nhất hít một hơi thật sâu. Tiểu huynh đệ bắt đầu ngu ngốc
động đậy rồi, vừa rồi bị mị lực của nữ hài vừa thấm nhuần mưa móc cuốn
hút thì chịu sao nổi chứ, mỗi một nụ cười đều thật mê người, xuân ý hiện rõ nơi đầu mày cuối mắt.
“Được được. Ta nói cho nàng nghe là
được. Chu kỳ an toàn chính là một tuần lễ trước và một tuần lễ sau khi
hảo bằng hữu của nàng đến, trong thời kỳ này không dễ dàng gì thụ thai
*” Long Nhất cung cấp cho Long Linh Nhi kiến thức sơ đẳng về khóa vệ
sinh sinh lý.
“A.” Long Linh Nhi hưởng ửng, vừa thấy vui vẻ lại vừa có chút gì đó mất mát.
“Hiểu chưa?” Long Nhất cười hỏi.
Long Linh Nhi gật gật đầu.
“Đã hiểu rồi thì mình thử thêm lần nữa đi.” Long Nhất cười quái dị lại áp
lên người Long Linh Nhi, sóng cuộn ba đào, một trận nam nữ đại chiến lại được khai mạc.
oOo
Ở một bên mái nhà Long Nhất và Long
Linh Nhi hai người đang làm việc hoan ái giữa ban ngày, bên mái hiên
khác Nạp Lan Như Nguyệt lại mày liễu cau lên, thần tình vô cùng sầu
muộn. Nàng vừa nghe Lâm Na nói Phổ Tu Tư ngày mai phải đưa nàng ta và
Long Linh Nhi ra ngoài tu luyện ba tháng, nhưng còn sự tình mà nàng nhờ
cậy thì như thể hòn đá chìm xuống biển không chút động tĩnh gì, vậy nàng làm sao yên lòng cho được? Ở Thương Lan đại lục ngoại trừ mấy vị đại ma đạo sư và kiếm thánh ra sợ rằng không còn ai có thể ngăn trở cuộc chiến này. Tuy Nạp Lan đế quốc của nàng đang đứng mũi chịu sào nhưng cuộc
chiến này rồi sẽ cuốn cả Thương Lan đại lục vào trong đó. Nàng không tin rằng với nhãn quang của đại ma đạo sư Phổ Tu Tư mà không nhìn thấu vấn
đề này.
Anh em đọc có chỗ nào có vấn đền thì thông cảm chút nhá em lần đầu tiên post truyện. :shengli::shengli::shengli::shengli: