Phong Lưu Pháp Sư

Chương 207: Chương 207: Đá vào mông






Long Nhất há mồm trợn mắt đứng ngây ra tại chỗ. Trời ạ, hắn nhìn thấy gì thế này? Chỉ thấy cả căn phòng là một mớ bừa bộn không chịu nổi, có dấu vết lửa cháy còn có dấu vết đóng băng. Đương nhiên, chỉ có vậy thì không đủ làm cho hắn phản ứng như thế. Hắn đã thấy Phổ Tu Tư quần áo rách rách nát nát, lộ ra nửa cái bàn tọa, lúc này còn đang ở trên một nữ nhân nhìn không thấy mặt mũi, hai người thân thể run rẩy, trong miệng còn phát ra trận trận tiếng thở dốc.

Ta thấy, lão bất tử này, tuổi tác đã là một số lớn rồi mà vẫn còn muốn vụng trộm, nhìn da thịt thì nhăn nhăn nheo nheo, chỗ đó vậy mà vẫn còn dựng lên được sao, chẳng lẽ ăn dược liệu phải không? Long Nhất trong lòng mắng mỏ.

Trong lòng Long Nhất đương nhiên mất cân bằng. Phổ Tu Tư đã già vậy rồi, thế mà không ngờ còn tí ta tí tởn với một nữ nhân trẻ tuổi, quả thực là thái quá. Tại sao Long Nhất lại biết nữ nhân đó tuổi còn trẻ vậy? Nguyên nhân là quần của nữ nhân này cũng rách nát cả rồi, lộ ra da thịt tuyết bạch. Một lão thái thái làm sao lại có thể có da dẻ đàn hồi như vậy?

Long Nhất trong lòng không hề phẫn nộ. Nhìn hai người xiêm y bị rách nát như vậy, xem ra quá trình cũng tương đối kịch liệt a, hai người đại khái giống như đói khát vậy, cho nên mới ăn nhịp với nhau, đúng là gian phu dâm phụ.

Nhìn một lúc, Long Nhất dần dần cảm thấy có phần không thích hợp. Hai người làm sao mà run rẩy không ngừng giống như sốt rét a, cho dù tới cao trào rồi, cũng chưa thấy qua người nào có cao trào lâu như vậy mà không tiêu tan. Lại nghe thanh âm thở dốc đó, hình như cũng không phải tiếng thở hổn hển vì sung sướng, mà là tiếng rên rỉ vì thống khổ.

Long Nhất vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phổ Tu Tư mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu, vẻ mặt vì thống khổ mà vặn vẹo. Long Nhất đưa tay đỡ ông ta lên mới nhìn thấy nữ nhân dưới thân ông ta. Hóa ra là nãi nãi Thủy Linh Lung của Thủy Nhược Nhan. Bà ta cũng nhắm nghiền hai mắt vẻ mặt thống khổ, y phục cũng không chỉnh tề, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết bạch.

Chẳng lẽ các lão thái bà giờ đây đều bảo dưỡng được như vậy sao? Tuổi tác cũng lớn rồi vậy mà trông vẫn còn trẻ như vậy, Long Nhất lẩm bẩm trong lòng, không tự chủ được nhớ tới vị nữ kiếm thánh đó, nghe nói cũng đã là một nhân vật cấp nãi nãi rồi. Vậy mà thoạt nhìn tuổi như còn rất trẻ, thật sự là lẽ trời bất công a.

Long Nhất ngừng dòng suy nghĩ miên man, đưa tay nắm lấy cổ tay hai người bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch tượng hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, lại nhìn thấy cả căn phòng thật lộn xộn, mười phần chắc tám chín là lúc thử nghiệm ma pháp gặp sự cố ngoài ý muốn.

Long Nhất phát hiện trên thân thể hai người khắp nơi tràn ngập hai loại ma pháp nguyên tố thủy và hỏa đậm đặc, chúng hoành hành dữ dội trong thể nội, phá hư các tổ chức trong cơ thể.

Long Nhất lập tức không do dự gì nữa, tống nội lực ra cấp tốc hấp thu đồng hóa ma pháp nguyên tố không thể khống chế trong cơ thể bọn họ, khiến cho ma hạch bên trong ý thức hải bản thân tăng cường thêm một ít.

Mọi thứ đều đã ổn định lại, hai Đại ma đạo sư danh tiếng đại biểu cho cấp độ ma pháp cao nhất Thương Lan đại lục mơ hồ tỉnh lại. Gừng quả nhiên là càng già càng cay, nhất định là người đã từng trải qua nhiều phong ba bão táp. Hai người nhìn thấy bộ dạng của nhau như vậy cũng không kinh hoảng kêu la giống như mấy cô nhóc cậu nhóc, mà là lập tức lấy y phục từ trong không gian giới chỉ mặc vào.

"Hai vị, các người quả là có một chút kịch liệt quá đó, dù có thèm khát thế nào cũng không cần phải như vậy chứ, quá tổn thương đến thân thể đó." Long Nhất hắc hắc cười nói. Thế giới này sợ rằng chỉ có hắn mới dám trêu đùa trước mặt hai vị Đại ma đạo sư.

Phổ Tu Tư lập tức tức giận đến sùi bọt mép, vẻ mặt già nua tức tối đến đỏ bừng lên. Nếu không phải là lúc này thân thể còn yếu ớt, lão thực muốn quăng một cấm chú đốt tên xú tiểu tử này cháy sạch đến xương cốt cũng chẳng còn.

Thủy Linh Lung lại không hề nổi cáu, vẫn dáng vẻ dịu dàng như cũ. Ba ta yếu ớt cười nói: "Long Nhất đó à, đã sớm nghe nói tới đại danh của cậu, cậu cứu lão bà này một mạng, tương lai nhất định sẽ báo đáp."

"Thật sao? Bà lấy gì báo đáp?" Long Nhất lập tức cười hỏi. Hắn có thể không coi lời của Thủy Linh Lung là lời khách sáo, loại tiện nghi này không chiếm lấy quả là ngu ngốc, tầm ảnh hưởng của Thủy Linh Lung tại Thương Lan đại lục lớn lắm đó.

Thủy Linh Lung ngớ ra, cười mắng: "Tên xú tiểu tử này, thật đúng như Nhược Nhan nói. Được rồi, chỉ cần cậu có yêu cầu, ta có thể cố gắng hết mức trợ giúp cậu."

"Cái này là bà nói đó nhé, thân là đại ma đạo sư, bà không thể nói lời mà không giữ lời đó." Long Nhất hắc hắc cười nói, quay đầu sang phía Phổ Tu Tư nói: "Lão đầu, lão lấy cái gì báo đáp ta hả?"

"Xú tiểu tử, ngươi còn muốn báo đáp sao? Đứa cháu gái thông minh của ta bị ngươi lừa gạt đi làm thị nữ còn chưa đủ sao? Lần trước còn bị ngươi lừa bịp mất một nghìn tử tinh tệ, ngươi còn muốn cái gì?" Phổ Tu Tư tức giận nói, nhìn bộ dạng đó của lão thật giống như hận không thể lột da Long Nhất ra mà ăn vậy.

"Cháu gái lão không đủ tiêu chuẩn làm thị nữ, nên ta tha cho nàng ta rồi. Mà chuyện nào ra chuyện đấy chứ, việc của lão làm sao lại gộp với việc của cháu gái lão làm một được." Long Nhất hắc hắc cười đáp trả.

"Hừ, tên tiểu tử ngươi thật sự âm mưu gian xảo cũng không ít. Thủy Linh Lung, bà cũng cần phải coi chừng, đừng để cháu gái bà bị hắn lừa gạt đó." Phổ Tu Tư hừ lạnh một tiếng nói với Thủy Linh Lung.

Thủy Linh Lung cười mà không nói, đôi mắt đẹp đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới, gật gù nói: "Cháu gái ta sợ rằng sớm đã bị hắn lừa gạt rồi, bất quá hắn cũng khá tốt, ngoại trừ có một chút hoa tâm."

Long Nhất trợn mắt nói với Phổ Tu Tư: "Lão đầu, ông gọi ta đến rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Phổ Tu Tư tìm một cái ghế xem ra vẫn còn lành lặn ngồi xuống, nói: "Gọi ngươi tới đương nhiên có chuyện, kể cho ta xem các ngươi gặp phải những chuyện gì trong Ma Ảo sâm lâm. Nghe giáo sư dẫn đội nói các ngươi đã đi tới khu vực nằm ngoài bản đồ."

Long Nhất cau mày, cười đáp: "Là chuyện này à. Bất quá ta tại sao lại phải nói cho lão."

Phổ Tu Tư ngẩn ra, trừng mắt nói: "Ta là viện trưởng, ngươi là học sinh, cho nên ngươi phải nói cho ta biết."

Long Nhất bĩu môi, xoay người đi ra ngoài, vừa định bước ra khỏi cửa, sau lưng một con rồng lửa thu nhỏ rít gào cuộn mình bay tới. Long Nhất cũng không buồn quay đầu một chưởng đập ra. Loại trình độ ma pháp này mà còn muốn thương tổn đến hắn, quả thực là nằm mơ. Nhưng ai ngờ con rồng lửa này tựa như là vật sống, bất ngờ linh hoạt tránh né, từ một phương hướng gian xảo đánh úp về phía khu vực ngã ba của hắn.

Long Nhất nổi giận, lão bất tử này công kích chỗ nào chẳng được thật không ngờ lại công kích vào chỗ hạt giống của hắn. Hắn lắc mình một cái, thân hình như quỷ mỵ chợt hiện tới phía sau lưng Phổ Tu Tư, tung một cước đá vào mông lão.

Phổ Tu Tư cùng Long Nhất đã từng đấu qua một trận, nên hiểu rõ Long Nhất có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, bởi vậy sớm có chuẩn bị, một cấm chú phong ấn hỏa hệ phòng hộ kết giới mở ra. Phong ấn cấm chú này ông ta vốn mất rất nhiều thời gian mới tạo ra được. Chỉ thấy một ngọn lửa màu trắng hình mặt trăng rực cháy từ trên người ông ta chợt hiện ra, trong phòng tức khắc biến thành một cái lò nung. Nhiệt độ cao đó chớp mắt tràn qua khiến đồ đạc trong phòng phút chốc hóa thành tro tàn. Cũng may phòng hộ cấm chú này phạm vi tương đối tập trung, chủ yếu là để bảo vệ bản thân người làm phép, bằng không nhà lầu này đã sụp đổ không chừng.

Thủy Linh Lung cũng đã sớm nhận rõ tình hình, khi Phổ Tu Tư thi phóng phòng hộ kết giới đó cũng đồng thời thi phóng một băng hệ phòng hộ kết giới, bởi vậy không bị ảnh hưởng.

Khi bạch quang chói mắt qua đi, Thủy Linh Lung mở mắt ra xem, liền thấy Long Nhất toàn thân xích lõa đứng nguyên chỗ cũ, vẫn còn đang duy trì tư thế đá người. Nhưng Phổ Tu Tư vốn đứng ở bên cạnh Long Nhất lại không thấy bóng dáng đâu. Nhìn chung quanh một lúc, bà ta mới phát hiện Phổ Tu Tư chân tay giang rộng người đang dính lên bức tường đối diện, không khỏi bật cười khanh khách.

Thủy Linh Lung bước tới kéo Phổ Tu Tư xuống, để lại trên tường vết lõm hình người. Bà ta không khỏi cảm thấy có phần kỳ quái, bức tường này dùng vật liệu đặc biệt chế thành, vậy mà lại lõm vào như vậy, rõ ràng là khí lực một cước đó của Long Nhất vô cùng lớn, làm sao mà thân thể yếu đuối của một ma pháp sư như Phổ Tu Tư lại xem ra chẳng hề hấn chút nào như vậy.

Thủy Linh Lung nhìn lại phía sau, thấy Long Nhất vẫn không hề nhúc nhích, cự vật dưới hông đó chẳng còn gì che đậy lộ tung trước mắt bà ta.

Tiểu tử này, phía dưới đó sao lại lớn như vậy chứ? Thủy Linh Lung trong lòng thầm nghĩ, mặt già cũng không nhịn được ửng đỏ. Mặc dù tuổi tác bà ta đủ để làm nãi nãi Long Nhất, nhưng nhìn một thanh niên trẻ tuổi lõa thể như vậy cũng thật có chút xấu hổ a.

Phổ Tu Tư cũng đã hồi phục lại tinh thần, lão biết rõ một cước đó của Long Nhất là đã sử dụng kình lực một cách xảo diệu, toàn bộ lực lượng đều xuyên thấu qua thân thể lão kích lên bức tường, bằng không lão không chết cũng tàn phế. Bất quá bị một tên tiểu bối đá đít, thật sự làm cho lão có phần mất mặt.

Lão nhìn lại vẫn thấy Long Nhất không nhúc nhích, đồng thời nhìn cả xuống dưới hông hắn, ghen ghét vạn phần. Đều là nam nhân, làm sao cái đồ gia hỏa của tên xú tiểu tử này lại hùng hậu như vậy? Đồng thời thấy Long Nhất trên người không có nửa điểm dấu vết bị đốt cháy mà cảm thấy kinh ngạc. Theo dự tính của lão, phòng hộ ma pháp cấp cấm chú này khẳng định không thể gây thương tổn được tính mạng hắn, nhưng không nhiều thì ít cũng bị tổn thương, nhưng xem ra thì hình như tịnh không phải như vậy.

Long Nhất lại có khổ tự biết. Mặc dù phòng hộ kết giới đó của Phổ Tu Tư không có đốt thương da dẻ của hắn, nhưng hỏa hệ ma pháp nguyên tố nhiều như nước biển đó thật sự đã thấm nhập vào trong thể nội, làm cho hắn như bị cứng đơ không thể động đậy. Hỏa hệ ma hạch trong ý thức hải của hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu hỏa hệ ma pháp nguyên tố trong cơ thể, mỗi lần hấp thu kéo dài hơn một phút, màu sắc rực rỡ đó giống như ánh sáng chói ngời.

Thật lâu sau, Long Nhất mới khôi phục lại khả năng hành động, nhìn thấy ánh mắt Phổ Tu Tư nhìn chằm chằm vào hạ thể hắn, hắn vội vàng lấy ra một bộ y phục khoác lên, toàn thân sởn da gà. Lão gia hỏa này rõ ràng là ghen tỵ, trông bộ dạng lão là biết ngay.

"Xú lão đầu, lão cũng hơi quá đáng đó. Không ngờ lại xuất ra chiêu thức âm hiểm như vậy, hại ta thiếu chút nữa mạng xuống suối vàng, vậy mà ta còn ngớ ngẩn hạ thủ lưu tình với lão." Long Nhất tức giận mắng chửi Phổ Tu Tư. Nếu không phải hắn tình cờ hấp thu được hỏa hệ năng lượng của Hỏa kỳ lân, sợ rằng hắn đã bị đốt cháy đến không còn hình dạng.

Phổ Tu Tư cười khan hai tiếng, nói: "Tiểu tử ngươi công lực tăng tiến nhiều như vậy, ta đương nhiên là có chừng có mực, chút hỏa diễm đó đốt chết được ngươi a."

Long Nhất hừ lạnh một tiếng, đáp: "Không dây dưa với tên điên nhà lão nữa, các ngươi tiếp tục thân mật đi, ta không quấy rầy nữa."

"Tên xú tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng Phổ Tu Tư lúc nghiên cứu ma pháp xảy ra sự cố, nếu ngươi đi khắp nơi nói lung tung xem ta có cắt cái lưỡi của ngươi không." Lúc này Thủy Linh Lung cũng không còn cao hứng, chặn Long Nhất lại hầm hừ.

Long Nhất giơ tay lên đầu hàng, nói: "Sẽ không nói là được rồi, để ta đi ra ngoài nào."

Thủy Linh Lung vừa muốn tránh người, Phổ Tu Tư lại bước tới, nói: "Được rồi, xú tiểu tử, xem như ta không đúng, ngươi hãy nói cho ta biết đáo để là ngươi trải qua những chuyện gì trong khu vực còn chưa ai biết đó?"

Long Nhất cười hắc hắc, con mắt chớp chớp nói: "Thấy lão có thái độ tốt nên nói cho lão biết, ta tình cờ gặp Long tộc ở đó, lão có tin không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.