Phong Lưu Pháp Sư

Chương 87: Chương 87: Đại Tự Nhiên Thán Tức






Long Nhất nhìn tinh linh Nữ Vương cười khẩy, như chế nhạo lại như đang khiêu khích. Đột nhiên hắn ọc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Vệt máu đọng lại bên khóe miệng vẫn giữ nét cười, vẽ nên một vẻ tà ác quỷ dị khó nói thành lời.

“Long Nhất!” Lãnh U U kinh hãi thốt lên vội vàng nhào tới đỡ lấy Long Nhất. Mục quang nàng xạ về hướng tinh linh Nữ Vương và bảy đại trưởng lão, dấu ấn hắc liên nơi mi tâm dao động như làn sóng nước. Nàng tuyệt đối không nhịn nổi khi có kẻ làm tổn hại tới người thương yêu nhất của mình, điều này đơn giản là giết nàng đi còn dễ chịu hơn.

Lộ Thiến Á thấy Long Nhất thổ huyết, lệ châu lăn dài rơi xuống từng hạt. Nàng quay đầu nhìn tinh linh Nữ Vương, cay đắng dậm chân chạy đến bên Long Nhất.

“Long Nhất, xin lỗi chàng, đều tại thiếp cả.” Lộ Thiến Á nức nở.

“Ngoan nào, chớ có khóc, ta không sao đâu.” Long Nhất lắc lắc đầu an ủi, bàn tay ngầm nắm giữ cổ tay Lãnh U U lại, thầm tỏ ý nhắn nhủ nàng không nên kinh cử vọng động. Hắc ám ma pháp đâu có thể để cho người khác trông thấy rõ ràng được. Hắn nào sợ coi cả thế giới là địch nhân nhưng không muốn hi sinh vô ích.

Long Nhất quệt đi vệt máu đọng nơi khóe miệng, cười mà như không cười nhìn tinh linh Nữ Vương. Đột nhiên, hắn khép nửa mắt lại, tỏ vẻ mãn nguyện vô cùng than: “Bảo dưỡng thật là tốt, cảm giác ở tay thật tuyệt vời.”

Câu nói bất ngờ này khiến cho toàn bộ người ở đó đều thấy ù ù cạc cạc. Đương nhiên là ngoại trừ tinh linh Nữ Vương sắc mặt vừa đỏ hồng vừa trắng bệch này rồi, chỉ thấy bà dùng ánh mắt sát nhân nhìn trừng trừng Long Nhất những muốn nuốt sống hắn ngay lập tức. Thân phận của bà cao quý thế nào kia chứ, từ khi trượng phu vào lúc Lộ Thiến Á sinh ra bất hạnh thân vong, bà luôn giữ mình như ngọc. Hôm nay không ngờ bị Long Nhất vô sỉ chạm phải, lại còn ở đúng nơi mẫn cảm là bộ ngực nữa. Thực ra ý của bà vốn đâu phải muốn hạ sát thủ với Long Nhất mà chỉ muốn thăm dò hắn thôi, nhân tiện giáo huấn một phen. Không ngờ tinh thần lực của hắn mạnh đến thế, cho nên thất đại trưởng lão tham gia cũng là chuyện bất khả kháng.

“Thực sự không tưởng tượng được rằng đây là cách tinh linh tộc tiếp đãi khách. Không hoan nghênh thì bảo chúng ta đi là được, hà tất phải đưa người ta vào tử địa.” Long Nhất trào phúng. Vừa rồi nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng đã mất mạng rồi, bảo hắn làm sao mà không tức giận cho được.

“Chúng ta đi!” Long Nhất vẫy tay, dẫn đầu mọi người muốn quay trở về.

Chỉ thấy thất đại trưởng lão tinh linh tộc thân hình nhất tề lướt tới, vây lấy cả nhóm Long Nhất vào.

Long Nhất nhíu mắt lại thể hiện vẻ khó chịu, đồng tử mắt co thành một chấm nhỏ, biểu lộ lửa giận đã bốc cao tới mức cực hạn. (Chú thích: Đồng tử mắt giãn khi vui mừng, co khi căm giận. ND)

“Nương thân!” Đôi mắt trong veo của Lộ Thiến Á nhìn tinh linh Nữ Vương.

Tinh linh nữ vương khẽ thở dài một tiếng. Con gái chỉ biết có người ngoài, quên mất cả người trong nhà. Giờ đây nó đã là nữ nhân của tên xú tiểu tử kia rồi, không thể để nữ nhi hận mình cả đời được.

“Ngươi tên Long Nhất? Vừa rồi là lỗi tại ta. Chuyện ngươi và con gái ta từ từ rồi tính, bây giờ mời các người vào, chớ nói rằng tinh linh tộc chúng ta không biết đạo đãi khách.” Tinh linh Nữ Vương khẽ hừ một tiếng nói.

“Đa tạ nương thân, mẹ thật tốt.” Lộ Thiến Á nín khóc nhào vào lòng tinh linh Nữ Vương.

Long Nhất khẽ mỉm cười. Không ngờ tinh linh Nữ Vương đang cơn giận lại có thể biến thành tình cảm đến thế, chắc là do mình cướp mất con gái của bà nên tâm lý mới không thăng bằng đây.

Theo đó, tinh linh Nữ Vương đi trước dẫn đường, nhóm Long Nhất bước vào tinh linh sâm lâm đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết. Bước vào rồi Long Nhất mới phát hiện rằng truyền thuyết không hề phóng đại. Bên trong thực ra quá đẹp, các loại kỳ hoa dị thảo có ở khắp nơi nơi, suối nước róc rách uốn khúc liên miên, động vật nơi này vừa đáng yêu vừa thân thiện không chút gì sợ hãi con người. Khi mọi người bước qua, có lúc chúng còn nghịch ngợm cắn lấy ống quần mà lôi không chịu nhả ra.

“Long Nhất. Chàng thấy tinh linh sâm lâm của thiếp đẹp không?” Lộ Thiến Á từ bên cạnh tinh linh nữ vương bước tới, không tị hiềm chút nào ôm ngay lấy tay Long Nhất.

“Mmm. Đích thực là đẹp như tiên cảnh. Chỉ có điều hơi thiếu chút khí thế, dùng để dưỡng lão thì không thể có lựa chọn thứ hai đâu.” Long Nhất cười nói.

Lộ Thiến Á chu môi lại nói: “Vậy ở lại đây lâu dài không tốt sao?”

“Nào phải không tốt. Chỉ có điều ở lâu trong môi trường quá dễ dãi sẽ làm tê liệt đi ý chí của con người. Chẳng qua với tinh linh tộc vốn vô dục vô cầu mà nói cũng là điều hợp lý, còn người sống có mục đích không giống vậy. Khục, khục.” Long Nhất đang cười nói bỗng ho lên hai tiếng, vùng phổi đau như có lửa đốt.

“Long Nhất! Chàng có bị thương tới kinh mạch không vậy?” Lãnh U U lo lắng nói. Cô bé gái này hồi còn ở không gian hắc ám nơi Di Thất Chi Thành từng nghe Long Nhất nói qua về hai từ hoàn toàn mới là kinh mạch, và cả chân khí nữa.

“Mmm. Nhưng không quá nghiêm trọng đâu, điều tức ít lâu là khỏe thôi.” Long Nhất gật gật đầu, ý bảo mọi người không cần phải lo âu.

Đi trong tinh linh sâm lâm không lâu, họ tới được một vùng đất mười phần thoáng đãng. Dưới đất là cỏ mọc xanh mơn mởn, bên trên thấy những căn nhà gỗ được kiến tạo khắp nơi theo kiến trúc cổ xưa mà tinh tế. Gần đó không ngờ còn có một hồ nhỏ, rất nhiều trẻ con tinh linh tộc đang cười đùa vui vẻ, thực là như bước vào trong một bức tranh.

Thấy tinh linh Nữ Vương và thất đại trưởng lão trở về, toàn thể tinh linh đều bước đến hành lễ. Bọn họ ai ai cũng hiếu kỳ nhìn mấy kẻ thuộc nhân loại như Long Nhất. Đại bộ phận tinh linh cả đời chỉ sống bên trong tinh linh sâm lâm, căn bản không hề bước ra thế giới bên ngoài, cũng chưa từng được thấy nhân loại hay chủng tộc nào khác.

Tinh linh Nữ Vương đưa nhóm Long Nhất tới cung điện của bà. Cung điện này chẳng qua chỉ là nhà xây bằng gỗ đẹp đẽ tinh tế như bao nơi khác, trang trí bên trong mang lại cảm giác thư giãn ấm cúng vô cùng, nơi nơi rải đây hoa tươi, quả nhiên không hổ là chủng tộc gần gũi với tự nhiên nhất.

Tinh linh Nữ Vương mang theo Lộ Thiến Á, sau đó sai người sắp xếp nơi nghỉ cho nhóm Long Nhất ở trong một viện lạc nhỏ. Long Nhất kinh mạch tổn thương đang cần điều tức, nhằm Lộ Thiến Á đang lưu luyến không muốn rời xa mà hôn gió một cái rồi mới đi. Ai ngờ nụ hôn gió này bị tinh linh Nữ Vương trực tiếp bắt gặp, thấy con gái mình vừa xấu hổ vừa vui vẻ, trong lòng bực bội tới mức răng cũng ngứa ngáy.

“Lộ Thiến Á, đứa con ngốc ngốc nghếch nghếc này mau kể lại những gì trải qua bên ngoài cho ta nghe.” Tinh linh Nữ Vương đưa nữ nhi vào trong phòng nghiêm mặt lại nói.

Lộ Thiến Á dựa vào vai mẫu thân, lẩm bẩm: “Không thoải mái như bờ vai của Long Nhất.”

“Con nói gì?” Bởi lời Lộ Thiến Á nói quá mơ hồ, tinh linh Nữ Vương không hề nghe thấy nàng nói gì. Nếu như bà mà nghe rõ, không thể không mắng Lộ Thiến Á trọng sắc khinh nương được.

“Đâu có gì đâu. Nương thân, không phải mẹ muốn nghe con kể chuyện trải qua bên ngoài sao? Con kể liền đây, khi đó con trốn ra khỏi tinh linh sâm lâm…” Lộ Thiến Á mải miết kể về từng chuyện xảy ra bên ngoài. Thời gian lúc này chậm chậm trôi đi, bầu trời bắt đầu tối dần.

Lúc này, Lộ Thiến Á bắt đầu kể tới làm sao quen Long Nhất ở Quang Minh thành, làm sao đội mạo hiểm tới hoang mãng thảo nguyên, kể lại chuyện Long Nhất đấu ngân bối địa long anh dũng ra sao, tiếp đến là biển côn trùng huyết sắc, Lãnh U U vì cứu nàng mà rơi vào kẽ nứt không giang, rồi Long Nhất vì cứu Lãnh U U mà cũng ngã xuống đó. Cuối cùng nàng nói về khi đại quân vong linh bao vây, thám hiểm trong mật thất của thành chủ, làm sao phát hiện ra mĩ nhân ngàn năm say ngủ Vô Song và bệnh của nàng ta.

Cả một câu chuyện dài mà Lộ Thiến Á kể liên miệt không dừng miệng, lông mi cong lên tựa cánh hoa, giảng giải tới những đoạn nguy hiểm động tác của nàng hưng phấn tới mức khiến người khác phải bật cười. Nàng mỗi lần kể tới thần dũng và cơ trí của Long Nhất, gần như biến hắn thành một nhân vật chỉ có ở trên trời cao chứ không thuộc về mặt đất.

Nghe lời miêu tả đầy màu sắc của nữ nhi, tinh linh Nữ Vương không khỏi cảm thấy tán đồng, cách nhận thức về Long Nhất trong lòng cũng đổi thay rất nhiều. Nghe nữ nhi kể lại, thiếu niên thần bí này tuyệt đối không phải người bình thường, hữu dũng hữu mưu, kiến quyết cứng cỏi, có thể coi như là mối duyên tốt cho con mình. Chỉ có điều thất đại trưởng lão ngoan cố phi thường, sợ rằng họ không thể đồng ý chuyện thông hôn cùng nhân loại.

“Nương thân, mẹ xem này.” Lộ Thiến Á lắc lư ngọc thủ như thể muốn khoe gì đó, thần khí Đại Tự Nhiên Thán Tức (Tạm dịch: tiếng thở than của đại tự nhiên.) xuất hiện trên tay.

Thấy Đại Tự Nhiên Thán Tức không chỉ bề ngoài tinh trí vô song mà còn phát ra khí tức cường đại của tự nhiên, tinh linh Nữ Vương thần sắc kịch biến, run run hỏi: “Cây cung này con lấy ở đâu ra thế?”

“Long Nhất tìm thấy ở mật thất trong Di Thất Chi Thành liền đưa cho con ngay đó.” Lộ Thiến Á láu lỉnh cười trả lời.

“Cây cung này có phải tên là Đại Tự Nhiên Thán Tức không?” Tinh linh Nữ Vương kích động hỏi tiếp.

“Vâng.” Lộ Thiến Á gật đầu, vận ma lực lên, chỉ thấy thần cung phát ra hào quang, một dòng năm chữ như rồng bay phượng múa đồng lọat hiện ra: “Đại Tự Nhiên Thán Tức”.

“Đúng rồi, chính là Đại Tự Nhiên Thán Tức, nó thất lạc đã hai ngàn năm rồi trong trận chiến lần thứ nhất, giờ đây cuối cùng đã trở lại với tinh linh tộc chúng ta.” Tinh linh Nữ Vương nhẹ nhàng lướt tay qua thân cung, gương mặt thể hiện sự kích động vô cùng.

“Nương thân. Cây cung này vốn là của tinh linh tộc chúng ta đúng không? Sao con không biết?” Lộ Thiến Á hỏi.

“Còn nhiều chuyện con không biết lắm, sau này khi con thành Nữ Vương rồi là biết ngay thôi.” Tinh linh Nữ Vương mỉm cười, nhìn về phía Lộ Thiến Á nói: “Có chiếc cung này, ta nghĩ hôn sự giữa con và tên xú tiểu tử đó có thể nói với thất vị trưởng lão được rồi.”

“Nương thân. Mẹ làm gì mà nói mãi xú tiểu tử này xú tiểu tử nọ thế. Chàng là nữ tế của mẹ đó.” Lộ Thiến Á ngọt ngào cười nói.

Vừa nghe thấy hai từ nữ thế, sắc mặt tinh linh Nữ Vương không khỏi biến thành chút cổ quái. Cứ nhớ lại cái tên muốn làm nữ tế đó không ngờ dám chạm vào ngực mình, tâm lý bà không hiểu là xấu hổ hay tức giận, chung quy đó là một loại cảm giác kỳ quái cứ đọng lại trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.