Long Linh Nhi thấy ngạc nhiên bởi phản ứng kỳ quái của Tây Môn Vô Hận, vội rời khỏi giường đi tới bên cạnh nàng nhìn xuống, phát hiện Long Nhất đang đợi nàng ở dưới bèn hỏi: “Sao vậy Vô Hận?”
“Không sao, ta muốn xem coi nhị ca có còn ở đó hay không thôi. Con người hắn vốn rất thiếu tính kiên nhẫn.” Tây Môn Vô Hận mỉm cười đáp.
Long Linh Nhi thấy Long Nhất đang trêu chọc cất tiếng gọi mấy nữ sinh, còn có nữ sinh mật lớn cũng cười đùa lại nữa, khiến cho nàng không thấy thoải mái trong lòng.
“Vô Hận, ngươi mau tắm qua đi, thời gian ước định với Phổ Tu Tư lão sư sắp đến rồi.” Long Linh Nhi vội đẩy Tây Môn Vô Hận vào trong phòng tắm, trong lòng mắng thầm tên xú tiểu tử Long Nhất mồm mép thia lia.
Đợi Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận đi xuống lầu, đám nữ sinh vây quanh Long Nhất đã đông thêm cả chục nàng, oanh oanh yến yên không thôi, thu ba mị nhãn loạn phi. Thấy thần sắc như mất hồn say rượu của Long Nhất, trong lòng Long Linh Nhi bừng bừng lửa giận. Nàng hừ lên một tiếng kéo Tây Môn Vô Hận bước mau tới.
Long Nhất thấy bộ dạng ăn phải giấm chua của Long Linh Nhi, mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay rời khỏi đám đông vây quanh rồi chạy tới.
“Linh Nhi bảo bối, sao nàng không gọi để ta chạy tới ngay? Để mặc phu quân rồi đến bất ngờ như sét đánh ấy.” Long Nhất cười hắc hắc cầm tay Long Linh Nhi.
Long Linh Nhi đẩy tay Long Nhất ra, hừ lạnh: “Chàng là đồ vô tình bạc nghĩa đại sắc lang.”
“Sao có khả năng đó được? Ta khi phụ cả thiên hạ nhưng tuyệt đối không thể nào khi phụ Linh Nhi bảo bối của ta được.” Long Nhất mỉm cười nói rồi làm ra vẻ mệt mỏi nắm lấy tay Long Linh Nhi lần nữa.
“Ai mà biết điều chàng nói là thật hay giả.” Long Linh Nhi cúi đầu khẽ nói, tiểu thủ khẽ lúc lắc tránh tay Long Nhất.
“Xú nhị ca, huynh nói những lời buồn ói đó ít đi. Nghe mà muội muốn nổi da gà rồi.” Tây Môn Vô Hận gần đó làm ra vẻ như mình đang rét run.
Long Nhất cười hắc hắc. Thật là hết cách mà, ai bảo nữ hài tử đều thích nghe câu đó chứ, mặc dầu biết nó là giả vậy mà vẫn tiếp nhận như thường.
“Tiểu muội, đến đây lâu rồi mà huynh còn chưa biết muội ở ban nào?” Long Nhất hỏi.
“Muội ở quang minh hệ ma pháp ban A nhưng rất ít khi lên lớp, chỉ đọc sách ở thư viện thôi.” Tây Môn Vô Hận đáp. Nàng sắp đột phá cao cấp ma pháp sư để thành đại ma pháp sư rồi, đến lớp chỉ phí thời gian, không bằng đến thư viện tìm sách đọc.
“Thư viện của các muội nhiều sách lắm hả?” Long Nhất hỏi.
“Chàng ngốc. Thư viện của Thánh Ma học viện chính là thư viện lớn nhất toàn Thương Lan đại lục. Đến cả tàng thư thất của hoàng gia tam đại đế quốc cũng không sánh được.” Long Linh Nhi trợn mắt nhìn Long Nhất. Xú tiểu tử này đến những điều thường thức cũng không biết.
Thư viện lớn nhất? Mắt Long Nhất sáng lên. Không gian giới chỉ của hắn tuy cũng có không ít sách nhưng so với thư viện của Thánh Ma học viện khác nào suối nhỏ với đại dương. Hắn quyết định sau này nhất định phải tới thư viện. Hắn có rất nhiều vấn đề đều chỉ biết rất sơ lược.
Không lâu sau, ba người đã tới viện tử nơi Phổ Tu Tư ở. Vừa định gõ cửa đã trông thấy Phổ Tu Tư và Lâm Na từ bên ngoài bước đến, hai ông cháu đều có mái tóc đỏ như lửa phối hợp với ma pháp bào hỏa hồng, từ xa đã cảm thấy được luồng khí nóng bừng.
“Vô Hận, Linh Nhi, các muội đến rồi.” Lâm Na vui mừng chạy tới thân thiết nắm tay hai nàng còn Long Nhất thì để mặc hắn đứng một bên, nhìn cũng không thèm nhìn nửa con mắt, xem ra vẫn còn canh cánh chuyện lừa dối ấy.
Lưỡng nữ và Lâm Na hàn huyên một hồi, thấy Phổ Tu Tư tới gần liền cung kính hành lễ vấn an, chỉ có Long Nhất là dò xét qua lại lão đầu đầy uy nghiêm này. Ông ta kể từ lần ở hoang mãng tiểu trấn đến này vẫn không thay đổi gì.
Phổ Tu Tư vừa đưa mắt qua đã trông thấy thiếu niên vô ý tứ, thu liễm khí tức nhìn không thấu này, xem gương mặt hắn có gì đó quen thuộc. Lúc này thấy hắn đang nhìn mình dò xét, hai mắt ông lập tức như dao sắc quắc lên về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình. Lúc này Phổ Tu Tư thấy ngạc nhiên chợt nhớ ra thiếu niên này là ai. Lần trước ở hoang mãng thảo nguyên hắn chính là tên tiểu tử đã dễ dàng hóa giải sự trấn áp tinh thần của ông. Không ngờ rằng mới cách có một năm mà hắn tiến bộ nhiều đến vậy, quả là hậu sinh khả úy.
“Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phổ Tu Tư đột nhiên cười ha hả, khiến cho tam nữ đều ù ù cạc cạc nhìn ông.
“Lão đầu ngươi không ngờ vẫn còn nhớ ta, xem ra còn chưa biến thành thành lão hồ đồ.” Long Nhất cười hắc hắc. Một câu lão đầu này khiến cho Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận đại kinh thất sắc. Phổ Tu Tư là ma pháp sư cảnh giới đại ma đạo sư, nói như thế chẳng phải hắn chán sống rồi sao.
“Tiểu tử ngươi tuổi còn nhỏ mà tu vi tinh thần lực lại thâm bất khả trắc như vậy, muốn quên cũng khó đó. Ngươi là học sinh của Thánh Ma học viện hả? Sao tu vi của ngươi ta chưa từng nghe nói đến nhỉ?” Phổ Tu Tư không hề để bụng cách xưng hô của Long Nhất mà cười cười hỏi han.
“Ta tên Long Nhất, vừa mới nhập học hai ngày nên lão chưa nghe nói cũng không có chi là lạ.” Long Nhất cười hắc hắc đáp lại. Phổ Tu Tư không có gì câu thúc cả nên hắn biến luôn ông ta thành một lão đầu bình thường.
Lâm Na thấy gia gia tựa hồ có cảm tình với Long Nhất không khỏi õng ẹo nói: “Gia gia, hắn là tên đại phôi đản đã lừa một ngàn tử tinh tệ của ông đó.”
Phổ Tu Tư ngây ra. Dù cho nói chuyện này là Lâm Na gây ra nhưng một ngàn tử tinh tệ ấy đến nay nhớ lại vẫn khiến ông nhức nhối.
“Ranh con, ngươi cùng với Bạo Hùng dong binh đoàn lừa ta một ngàn tử tinh tệ. Món nợ này làm sao tính đây?” Phổ Tu Tư nghiêm mặt lại nhìn Long Nhất nói, không dọa tên tiểu tử này trong lòng ông không yên được.
Long Linh Nhi thấy Phổ Tu Tư tựa như bốc hỏa vội nói: “Phổ Tu Tư giáo sư, một ngàn tử tinh tệ ấy con sẽ hoàn lại cho người.”
“Hoàn cái rắm ấy. Ta nói lão đầu kia, lão nói ta lừa dối có chứng cứ gì hả, không có chứng cứ ta tố cáo lão vu khống đó.” Long Nhất thô lỗ ngắt lời Long Linh Nhi, mắt khép lại không nhân nhượng cùng Phổ Tu Tư đối thị.
Phổ Tu Tư gian giảo hừ lên hai tiếng nói: “Ranh con, ngươi chớ nghĩ rằng chuyện này kín như áo trời. Bạo Hùng dong binh đoàn có cả trăm người cùng tham dự, ta không tin rằng tất cả đều giữ kín miệng được.”
Long Nhất hơi nhíu mày lại. Lão đầu này nói có lý, đây đúng là một kẽ hở lớn. Với thanh danh và năng lực của Phổ Tu Tư muốn tra hỏi vài tên dong binh đâu phải chuyện khó.
“Ha ha, vậy đợi lão tìm được chứng cứ rồi nói tiếp nhé.” Long Nhất cười nói. Hắn vẫn không tin Phổ Tu Tư sẽ mất thời gian và tinh lực để điều tra, hơn nữa kể cả có mấy dong binh nói ra sự việc cũng không còn tác dụng, trừ phi lão có thể khiến cho một nửa Bạo Hùng dong binh đoàn cùng kể ra từ đầu đến cuối vở hài kịch ấy.
Phổ Tu Tư nhìn lên xem sắc trời. Nói thẳng ra, dựa vào thực lực của ông ở Thương Lan đại lục này hiếm có đối thủ. Hôm nay thấy tên thiếu niên Long Nhất nhìn không thấu này, ông lại nảy sinh một sự trùng động khiến thân thể phát run. Từ con mắt hắn, ông nhìn thấy hắn cũng có cùng khát vọng như mình.
“Gia gia, chúng ta phải đi rồi, nói nhiều với loại hỗn đản đó làm gì.” Lâm Na hung dữ trừng mắt nhìn Long Nhất nói.
“Mmm, đi thôi. Tiểu tử kia trong ba tháng tới đừng có đi đâu nhé. Món nợ này khi ta về từ từ sẽ thanh toán với ngươi.” Phổ Tu Tư nói với Long Nhất.
“Ta bảo lão đầu ngươi, sao không hoãn lại hai ngày rồi hẵng đi? Vậy thì món nợ đó chúng ta có thể tính ngay bây giờ rồi.” Long Nhất khao khát nhìn Phổ Tu Tư, trong đầu cũng nảy sinh ra ý niệm giống y như ông ta.
Phổ Tu Tư lại không nhìn ra được Long Nhất đang nghĩ gì nhưng nơi ông đưa Lâm Na và Long Linh Nhi tới tu luyện phải năm năm mới có một cơ hội để đi vào đó, trì hoãn là phải đợi năm năm liền. Nhưng, ông có thể thử với tiểu tử này một chút.
Bỗng nhiên, trên người Phổ Tu Tư bạo xuất một đợt hồng quang. Năng lượng cực đại khiến Tây Môn Vô Hận tam nữ bị đẩy lui ra ngoài, ma pháp lĩnh vực đã bao phủ Long Nhất vào trong.
Khi Long Nhất phát hiện không cảm giác được ma pháp ba động trong không trung, hắn liền biết Phổ Tu Tư đã dùng đến ma pháp lĩnh vực của ông.
“Sí Thiên Chi Viêm, thiêu!” Phổ Tu Tư lơ lửng trên không hét lên. Bên trong lĩnh vực liền bốc lên đầy những ngọn lửa sắc tím, ông và Long Nhất chốc lát bị hỏa viêm nuốt trọn.
Tam nữ bên ngoài thấy mà tim đập chân run, cùng thốt lên kinh hãi. Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận toát cả mồ hôi lạnh nơi gan bàn tay, mặc dù đã biết bản sự của Long Nhất, hắn từng an nhiên vô dạng giữa cấm chú Phần Thần thuật nhưng đối mặt với hắn giờ đây là đại ma đạo sư trong ma pháp lĩnh vực. Điều này khiến hai nàng không thể chẳng âu lo.
“Các muội an tâm, gia gia sẽ nương tay, chỉ giáo huấn tên hỗn đản đó thôi chứ không làm hại đến tính mạng đâu.” Lâm Na thấy Long Linh Nhi lưỡng nữ lo lắng bèn an ủi.
Sí Thiên Chi Viêm thiêu đốt trong khoảng thời gian một phút. Khi ngọn lửa tan đi, cảnh tượng bên trong ma pháp lĩnh vực của Phổ Tu Tư khiến tam nữ trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc.
Chỉ thấy y phục toàn thân Long Nhất bị thiêu mất quá nửa làm lộ ra hộ giáp ngân sắc, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên đen sạm, mái tóc dài đen nhánh bị đốt hơn nửa, tình trạng thê thảm vô cùng. Nhưng Phổ Tu Tư trông không kém phần thảm hại, hỏa hồng ma pháp bào rách lỗ chỗ, bộ râu dưới cằm cũng trụi phần lớn. Đợi khi tam nữ nhìn rõ mới phát hiện ra trên tay Long Nhất đang nắm một búi râu hỏa hồng sắc, miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng trên khuôn mặt anh tuấn đen nhẻm tạo ra một cảnh tượng sáng chói cả mắt.
Phổ Tu Tư thu hồi ma pháp lĩnh vực, lửa giận bừng bừng nhìn Long Nhất. Tên xú tiểu tử này không ngờ dám vặt bộ râu ông vẫn hằng tự hào, thực là tức chết đi được. Nhưng cùng lúc trong lòng ông cũng kinh hãi vô cùng, tiểu tử này bao tuổi mà có thể làm thương tổn đến ông ngay trong ma pháp lĩnh vực. Dẫu ông chưa dùng toàn lực mà chỉ là một ma pháp cấp mười vốn dùng để quần công nhưng với sự tăng cường của ma pháp lĩnh vực nó cũng không kém gì cấm chú.
“Lão đầu, đại ma đạo sư như lão cũng như vậy thôi.” Long Nhất vung vẩy đám râu trong tay cười nói.
“Nhóc con, ngươi cứ đắc ý đi, đợi ta về rồi sẽ lại giáo huấn ngươi.” Phổ Tu Tư nộ khí đã từ từ tiêu tán, ánh mắt nhìn Long Nhất có thêm mấy phần tán thưởng.
Phổ Tu Tư vào trong phòng mau chóng thay một bộ y phục khác, sửa lại bộ râu rồi nói: “Lâm Na, Long Linh Nhi, chúng ta xuất phát!”
Long Linh Nhi thân hình khẽ run lên, quay đầu nhìn Long Nhất. Đột nhiên nàng thấy vô cùng bứt rứt, mĩ mục loang loáng một màn sương ướt.
“Linh Nhi, nàng đợi đã.” Long Nhất đột nhiên kêu lớn, sải bước đi tới. Giữa những con mắt đổ vào, hắn cúi đầu hôn lên chiếc miệng xinh của nàng.
Long Linh Nhi mặt tê đi, vốn muốn đẩy Long Nhất ra nhưng nhớ tới việc hai người chút nữa là phải chia tay trong lòng chua xót liền giữ lấy cổ Long Nhất mà hồi ứng nhiệt liệt. Tây Môn Vô Hận và Lâm Na trông thấy mặt đỏ hồng lên, đến Phổ Tu Tư sống lâu như vậy rồi mà cũng kinh ngạc, kiểu nam nữ hôn nhau nhiệt tình giữa đường thế này ông chưa từng trông thấy. Nhớ đến thuở xưa ông từng cùng thê tử đã qua đời của mình lúc yêu đương nồng cháy cũng chỉ dám tìm nơi vắng vẻ để hoạt động. Chuyện này khiến ông trong lòng cảm khái, tuổi trẻ thật là hay!
Bờ môi tách ra, Long Linh Nhi nhãn thần say đắm nhìn Long Nhất, nói thầm bên tai: “Không cho chàng được quên thiếp, không cho tìm hoa thơm cỏ lạ.”
Không đợi Long Nhất trả lời Long Linh Nhi đã dẫm chân cùng Phổ Tu Tư và Lâm Na phi thân đi mất. Trong nháy mắt họ đã không thấy đâu, chỉ lưu lại mùi hương thơm quanh mũi, hồi lâu vẫn chưa tan.
“Ây, xú nhị ca. Linh Nhi đã đi rồi huynh còn đứng ngây ra đó làm gì.” Tây Môn Vô Hận thấy Long Nhất thất thần bèn túm lấy tay áo hắn nói.
Mmm, Long Nhất hồi thần nhìn Tây Môn Vô Hận mỉm cười. Nha đầu này đã gọi nhị ca rồi, chỉ có điều đằng trước còn chêm thêm một chữ xú nữa thôi. Tuy vậy cũng kể như có tiến bộ đi.
“Muội thấy Linh Nhi thực sự thích huynh rồi đó, huynh không được làm thương tổn nàng ta nhé.” Tây Môn Vô Hận nói.
“Tiểu muội, muội sao lại phải sợ huynh làm thương tổn Linh Nhi, nàng ta thích huynh huynh còn mừng chẳng kịp nữa là.” Long Nhất cười đáp.
Tây Môn Vô Hận muốn nói gì nhưng lại thôi, thở ra một hơi không nói thêm nữa. Nàng tuy thấy Long Linh Nhi đúng là đã thực sự chìm vào bể ái nhưng chỉ sợ cô nàng này vẫn cố tình ương ngạnh không chịu nhận ra chân tâm của chính mình.
“Tiểu muội, đi ăn sáng thôi nào.” Long Nhất nói với Tây Môn Vô Hận.
Tây Môn Vô Hận gật đầu, cùng Long Nhất tới nhà ăn đằng sau học viện.
Thấy Tây Môn Vô Hận ăn uống thật tao nhã, Long Nhất không khỏi mỉm cười vui vẻ. Có một muội muội thế này hay thật, nhìn ngắm cả ngày quả là thích mắt.
“Xú nhị ca, không ăn gì đi còn nhìn muội làm gì?” Tây Môn Vô Hận trừng mắt nhìn Long Nhất hờn dỗi.
Long Nhất cười hắc hắc: “Ai bảo tiểu muội của huynh xinh đẹp đến thế, đến ăn uống cũng thật dễ thương, nhị ca hân thưởng muội không được sao?”
Gương mặt xinh tươi của Tây Môn Vô Hận thoáng đỏ hồng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lời khen ngợi của Long Nhất khiến nàng thấy dễ chịu. Khi nàng đang muốn đáp lại lời Long Nhất thì đột nhiên thấy từ cửa nhà ăn một nữ nhân mặc lam sắc thủy hệ ma pháp bào lửa giận bừng bừng bước tới, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta đang nhìn vào Long Nhất ngồi đối diện nàng.