Vô Song run rẩy đỏ cả mặt, thân thể mềm mại vô lực, thật sự không còn khả năng tránh ra, hoặc là tâm lí nàng cũng đã chấp nhận Long Nhất, nhưng để có thể đem thân thể giao cho hắn thì vẫn còn thiếu cái gì đó, vì thế nàng kiên quyết phòng thủ cửa ải cuối cùng này không cho Long Nhất xâm nhập.
“Ngươi…..Ngươi nói thì phải giữ lời.” Vô Song từ từ buông bàn tay nhỏ nhắn ra, để cho Long Nhất trên ngọc nhũ cao ngất của nàng ngang ngược, bàn tay nhỏ chuyển qua ôm lấy cổ Long Nhất.
Long Nhất thầm hô một tiếng để bình tĩnh lại, mặc dù không thể cùng nàng chân chánh hoan hảo, nhưng cùng Vô Song phát triển đến tình huống này thì hắn làm sao mà không thõa mãn?
Lang trảo của Long Nhất trong y phục mà nắn bóp ngọc nhũ của Vô Song, cảm thụ sự mềm mại mĩ diệu được truyền đến, lại còn hơi ấm cùng sự run rẩy nhẹ. Lang trảo còn lại của hắn thì đang hoạt động trên kiều đồn của nàng, đôi lúc lại ép kiều đồn đến gần phối hợp với tiểu huynh đệ xâm nhập.
“A… Ngươi là đồ xấu xa” Vô Song càng ôm chặt Long Nhất hơn, đôi môi xuất ra một hơi nóng, eo không tự chủ lại phối hợp với hành động của Long Nhất, tuy cảm thấy tiêu hồn nhưng loại kích thích này đúng là Vô Song trước giờ chưa từng dám tưởng tượng đến.
Tiếng rên nhẹ của giống như là một liều xuân dược cực mạnh, làm dục vọng trong cơ thể Long Nhất triệt để nổi lên, cả linh hồn cũng bị kích thích, tốc độ ma sát eo càng ngày càng nhanh hơn.
“A… dừng lại.. dừng lai, ta phải… a….” Thân thể Vô Song đột nhiên quỵ xuống,dùng lực muốn đẩy Long Nhất ra, nhưng phản ứng của nàng lại làm tốc độ hành động của Long Nhất nhanh hơn, chưa nói dứt câu đã thấy thân thể nhẹ đi, một cổ dịch thể từ nơi riêng tư xuất ra, mà trong giây lát nàng như mất đi ý thức không cảm thấy được gì nữa. Mọi suy nghĩ dần dần trôi đi, trong ý thức của nàng chỉ còn cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của Long Nhất cùng hoài bão nóng bỏng.
Vô Song trong lúc cao triều lại mất hết năng lực phản ứng, Long Nhất làm sao không biết được, cảm thấy lúc này Vô Song đã đạt đến đỉnh điểm. Hắn trở nên kích động cùng hưng phấn,cũng không trụ nổi phún xuất ra ngoài,cảm thụ khoái cảm cường liệt đã lâu không xuất hiện trên thân thể hắn.
Hai người ôm chặt nhau, dù bầu không khí kích tình đã từ từ giảm nhiệt, nhưng tim hai người vẫn còn cảm thấy nóng bỏng khó nói được. Vô Song ở trong lòng Long Nhất lẩm bẩm vô nghĩa, một lúc lâu sau mới từ từ bình phục.
“Hừ...” một tiếng hừ lạnh đột nhiên phát ra, đem hai người đang trầm trong bể tình giật mình tỉnh lại.
Long Nhất liếc mắt một cái, thì thấy một thân ảnh đang từ từ trở vào trong trường bồng, ngoại trừ Nạp Lan Như Nguyệt thì còn ai? Chắc là nha đầu này thấy tình lang lâu quá chưa tới, không chịu được phải nén xấu hổ định đến trường bồng của Long Nhất để hỏi. Không tưởng được vừa bước ra đã thấy Long Nhất cùng Vô Song đang quấn lấy nhau, tự nhiên phải nổi cơn ghen lên.
Vô Song vì chuyện này mà lửa tình từ từ tiêu tán, nàng nhẹ nhàng rời khỏi Long Nhất… Lúc ấy thấy dưới hạ thân có một mảng ẩm ướt, dính dính cực kỳ khó chịu, nàng trợn mắt một cái với tên đầu xỏ gây tội là Long Nhất, nhỏ giọng nói “Tên xấu xa chết tiệt, trông coi Như Nguyệt cẩn thận đi. Ta đi đây.”
Không đợi Long Nhất trả lời, Vô Song như một làn khói biến mất, Long Nhất cười khổ hai tiếng. Đầu tiên bước vào trường bồng của mình, hắn đã cách một lớp quần mà bắn pháo, cảm giác lúc này tự nhiên không tốt lắm.
Tẩy rửa thân thể một trận, thay một bộ quần áo khác, Long Nhất đến trước trường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt, kết giới nàng bố hạ chỉ trong chớp mắt đã phá được, không tốt chút sức nào đã tiến vào bên trong trường bồng.
Nạp Lan Như Nguyệt đa co người trên giường, trùm mền kín khắp từ đầu đến chân, nàng đương nhiên biết Long Nhất tới. Nhưng một chút cũng không động, rõ ràng là không muốn đáp lại hắn.
Long Nhất được nhiên biết Nạp Lan Như Nguyệt đang tức giận, hắn nhẹ nhàng đi đến bên góc giường ngồi xuống, đặt tay lên trên cái mềm gấm mà tìm cánh tay nàng, nhẹ giọng nói “Như Nguyệt bảo bối, phu quân tới rồi.”
Nạp Lan Như Nguyệt không có phản ứng, vẫn không nói tiếng nào.
Long Nhất không biết làm sao, đưa tay định đem góc mền phía trên đầu nàng kéo xuống, nhưng Nạp Lan Như Nguyệt lại giữ chặt lại không chịu thả ra.
Long Nhất cũng không ép nàng, cũng không dùng lực để kéo ra. Nhưng hắn có phải là người có thể dễ dàng chịu thua? Tự nhiên không phải, chỉ thấy con ngươi chuyển động một cách giảo hoạt, nở một nụ cười… rất xấu xa.
Phía trên có thể dùng tay giữ lại, phía dưới thì dùng gì đây? Long Nhất chuyển người đến cuối giường, đem địa phương phía dưới mềm gấm tung ra, hai chân nhỏ nhắn sáng bóng như ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt hiện ra, năm ngón chân nhỏ như hoa sen phơi phới, rất là khả ái.
Long Nhất liền nắm lấy hai hai chân đang định rụt vào, yêu thương dùng tay vuốt ve, thật sự rất là mịn màng a.
“Thả ta ra, đại sắc lang…” Nạp Lan Như Nguyệt ở trong chăn phát ra âm thanh buồn bực lẫn một chút rấm rứt, tựa hồ như vừa mới khóc một trận.
“Không thả, trừ khi nàng ra đây.” Long Nhất cười đáp, bàn tay to lớn lại không dừng lại, tiếp tục chiếm tiện nghi trên cái chân nhỏ của Nạp Lan Như Nguyệt.
“Không ra, ta không muốn thấy ngươi.” Nạp Lan Như Nguyệt “hừ” một tiếng nói.
“Không ra thì sẽ… hắc hắc, ta gọi mà nàng dám không ra.” Long Nhất một tay giữ ngay đầu gối của Nạp Lan Như Nguyệt, còn một tay kia lại bắt đầu đặt ở lòng bàn chân nàng.
“A..Thả ta ra... Xú gia hỏa, đồ xấu xa... ha ha… Thả ta ra nào...” Nạp Lan Như Nguyệt lập tức không chịu nổi, hai chân dùng lực mạnh đá ra, kẻ địch đương nhiên là Long Nhất.
“Ra hay không? Không ra ta lại tiếp tục.” Long Nhất cười hắc hắc, ngón tay như chơi nhạc tại lòng bàn chân của Nạp Lan Như Nguyện, phải biết là lòng bàn chân là nơi cực kì mẫn cảm của con người, nếu tự mình chọc vào đã cảm thấy không thoải mái, một khi….. để người khác chọc vào thì thật sự khó mà chịu được.
“Ha ha..cứu mệnh a..xú phu quân….đừng chọc nữa, ta….thiếp ra,thiếp ra…. được chưa?” Nạp Lan Như Nguyệt không còn khả năng chịu đựng, chỉ có thể cắn răng giơ cờ trắng đầu hàng.
Long Nhất dừng lại không chọc nữa, nhưng bàn tay đang chế trụ chân nhỏ của Nạp Lan Như Nguyệt vẫn không thả ra.
Lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt bỏ mền ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ trừng mắt nhìn Long Nhất.
“Hừ…Còn không thả chân thiếp ra, ghét chàng lắm.” Nạp Lan Như Nguyệt thở dốc,thở ra từng hơi hướng Long Nhất nói.
Long Nhất lại bất động, hắn nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve cái chân tráng sáng như ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt,đột nhiên hạ người xuất hôn lên chân nàng, tiếp đó nhanh chóng lướt tới lòng bàn chân nàng. Bởi vì là Thánh nữ tu luyện quang minh ma pháp, Nạp Lan Như Nguyệt cực kì yêu thích sạch sẽ, thậm chí còn có chút hơi quá sạch sẽ, chân nhỏ sáng bóng của nàng không hề có mùi gì khác, ngược lại còn có một mùi hương nhàn nhạt, làn da mịn màng trơn lán,giống như dưới chân có phủ đầy một lớp tơ tằm, cái chân đẹp như thế,làm sao không làm người khác yêu đến mê mệt được.
Nạp Lan Như Nguyệt kinh hô một tiếng, toàn thân run lên, bị Long Nhất hôn một cái mà tiểu phúc co giật, có thể nào bàn chân là điểm kích tình mẫn cảm của nàng?
Nạp Lan Như Nguyệt hít vào một hơi, không nghĩ rằng đôi môi của Long Nhất tự nhiên có thể đem đến cảm giác cường liệt như thế, nàng ngôi dây, dùng bàn tay nhỏ gỡ tay Long Nhất ra, vẫn còn giữ được một ít tức giận đối với hắn.
“Bảo bối, nàng vẫn không thèm để ý đến ta à.” Long Nhất nhảy lên giường, từ phía sao ôm lấy eo Nạp Lan Như Nguyệt.
“Không được gọi thiếp là bảo bối, thiếp không dám nhận, Vô Song tỷ mới đúng là bảo bối của chàng.” Nạp Lan Như Nguyệt không tránh, chỉ là oán khí vẫn khó giảm được.
“Nàng đúng là bảo bối của ta, không cần phải ghen, trong tim ta nàng luôn là bảo bối vô giá.” Long Nhất bắt đầu những lời tình thoại ghê tởm của hắn, hắn biết nữ hài sẽ bị lừa, tính ra dù là giả cũng làm tâm tình vui vẻ, huống chi lời hắn nói mười phần là xuất phát từ trong tim.
“Lừa người, Vô Song tỉ tỉ là bảo bối, thiếp chỉ là cỏ thôi,chàng căn bản không có nhớ đến ta…..nếu không đã đến…..đã đến…” Nạp Lan Như Nguyệt xấu hổ, Long Nhất cùng Vô Song thân mật nàng không có trách, Vô Song dù sao cũng đã có tình với hắn trước, nhưng hắn rõ ràng đã ước hẹn với nàng lúc sáng trước, nhưng lại để nàng thấy Vô Song cùng Long Nhất thân mật, tự nhiên dù sao cũng phải sinh ra oán giận, trong lòng khó chịu.
“Nha đầu ngốc, ta đương nhiên vẫn nhớ ước hẹn với nàng, chỉ là nàng nên biết, Vô Song tỉ của nàng có cảm ứng tâm linh kì diệu với ta, vạn nhất nàng ấy nổi giận thì làm thế nào? Phu quân ta quyết định đầu tiên phải làm nàng ta thoải mái, nếu không nàng nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào?” Long Nhất trách Nạp Lan Như Nguyệt, bàn tay lại không thành thật di động ngay phía hông nàng.
Nạp Lan Như Nguyệt ngẫm lại lời Long Nhất… Hiểu ra sự tình. Oán khí trong tâm cũng tiêu tan, tâm thần cũng thả lỏng, cảm giác Long Nhất đang làm trò xấu trên cơ thể mình càng cường liệt hơn, thân thể mềm mại ngã vào lòng Long Nhất.
Lang trảo của Long Nhất hướng lên trên. Cách một lớp y phục nắm lấy hai núi thịt phong mãn mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, tiểu huynh đệ vừa mới trải qua chiến đấu tẩy lễ lại uy phong ngẩn lên nhe răng múa vuốt.
Nạp Lan Như Nguyệt “a” lên một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng ép lên hai tay của Long Nhất đang hoạt động trên ngực nàng, xấu hội nói “Phu Quân, chàng đã làm chuyện ấy với Vô Song tỉ tỉ, hôm nay chúng ta còn chưa…có thể…”
“Đương nhiên..…là không thể.” Long Nhất căn bản cầu còn không được,chuyện với Vô Song là một dạng, hắn cảm giác nếu so sánh với chuyện chiếm lấy Nạp Lan Như Nguyệt thì cũng thật khó nói,chỉ là hắn nhớ đến lúc chiếu chuẩn bị tiến vào trong một tử địa tà khí ngập trời,Nạp Lan Như Nguyệt lại là quang minh ma pháp sư. Tối nay nếu phá thân thì sẽ bị ảnh hưởng, Lôi Thần cấm khu là địa phương không tốt lành gì, không bằng thoát ra rồi nói sau. Cũng tránh cho mọi người phân tâm.
“Vì sao? Chàng…Chảng không muốn thiếp?” Nạp Lan Như Nguyệt nghe Long Nhất nói thế, lắp bắp nói, có lẽ khi thiếu nữ hãm nhập vào trong ái tình thì luôn lo lắng được mất.
“Ngốc quá, làm sao có thể?” Long Nhất bỏ tay khỏi ngực Nạp Lan Như Nguyệt, yêu thương vuốt ve tóc nàng. Cùng lúc đó đem tâm tư nói cho nàng biết.
Nạp Lan Như Nguyệt chỉ là bị ái tình làm rối loạn đầu óc, lời của Long Nhất làm nàng tỉnh ra, ngẫm ra thì quả thật bây giờ không phải lúc. Trời cao còn đó, tử địa này khẳng định nguy cơ trùng trùng, nàng đã nghĩ đến đều đó, cảm thấy xấu hổ không nghĩ được, tình cảm đối với Long Nhất lại tăng thêm, thử nói trên thế gian này có bao nhiêu nam nữ gặp được mĩ sắc mà có thể nhẫn nhịn? Có thể bình thường Long Nhất có vẻ xấu xa háo sắc, cũng không tránh được tay chân máy mó chiếm tiểu tiện nghi, nhưng khi tới thời khắc quan trọng thì lại có khả năng khống chế rất tốt.
Màn đêm ôn nhu, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Long Nhất vẫn chưa đột phá rào chắn cuối cùng. Chỉ ôm nhau mà ngủ. Từ đầu đến cuối, khóe miệng của Nạp Lan Như Nguyệt luôn có nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Đêm đã tàn, đã đến lúc các âm mưu đen tối phải rời đi, quanh minh lại thay thế hắc ám mà đến.
Tử địa vẫn tràn ngập âm khí, khói đen mạnh mẽ nổi lên, làm cho ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua. Phía ngoài biên giới tử địa ngàn thước không có một động vật nào, an tĩnh làm cho người ta cảm thấy bất an.
Khi Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt ra khỏi trường bồng thì Man Ngưu đang múa một bài côn pháp, khí thế của hắn ngày càng mạnh mẽ, cả thân thể phát ra một cỗ bá khí hung hãn, đôi mắt trâu như phát sáng, tiến bộ nhanh đến nỗi làm Long Nhất ngạc nhiên, lần đi đến Lôi Thần cấm khu này, thu hoạch của Man Ngưu thật là không nhỏ.
“Lão Đại, người đã dậy rồi, lão ngưu ta đang lúc múa Phục Ma côn pháp thì cảm thấy Lục Ngọc Tài Quyết có điều cổ quái.” Man Ngưu thấy Long Nhất bước ra thì vôi vã chạy tới hỏi.
“Cổ quái? Cổ quái cái gì?” Long Nhất cầm Lục Ngọc Tài Quyết của Man Ngưu múa hai vòng, đột nhiên kinh hô một tiếng nói “Đúng thật có điều cổ quái. Lục Ngọc Tài Quyết này không ngờ lại bài xích khí tức của ta, nó có bài xích ngươi không?”
“Không có chút nào, ta cảm thấy Lục Ngọc Tài Quyết đột nhiên giống như có sinh mệnh, bất quá không có bài xích ta, ngược lại đối với ta vô cùng thân thiết.” Man Ngưu gãi gãi sừng trâu nói.
“Thật sao?” Long Nhất nhướng mày trầm tư, Lục Ngọc Tài Quyết là thần khí, lúc đối phó với Cửu Minh yêu hoa, Man Ngưu dùng Lục Ngọc Tài Quyết xuất ra uy lực cũng không nhỏ, nhưng đã là thần khí thì phải có chỗ bất phàm, chính là có khả năng sinh ra sinh mệnh sao?
“Lục Ngọc Tài Quyết khác với những thần khí khác, thần khí khác hoặc là người tạo ra hoặc là khí vật được một ít cấp thấp thần nhân lưu lại trên Thương Lan đại lục, nhưng Lục Ngọc Tài Quyết là vũ khí của Cuồng Thần,chính là trung cấp thần nhân, bên trong nó còn phong ấn thần phách của hắn.” Đúng lúc đó, âm thanh điềm tĩnh của Vô Song truyền lại, nói ra sự bất phàm của Lục Ngọc Tài Quyết.
Long Nhất quay đầu lại, thấy Vô Song không biết làm sao đã xuất hiện phía sau lưng, biểu tình vẫn điềm đạm, chỉ là lúc Long Nhất nhìn vào mắt nàng thì thấy lóe qua một tia ôn tình.
Long Nhất nghe Vô Song nói thì cảm thấy rất hứng thú, Vô Song đến từ Di Thất Thành đã bị hủy từ ngàn năm trước, những chuyện thần bí nàng biết khẳng định không ít.Long Nhất lúc trước đối với sự tốn tại của thần không hề tin tưởng, nhưng một loạt sự việc đã chứng minh rằng đúng là có thần tồn tại trên thế gian, hắn phi thường hi vọng có thể hiểu được vài phương diện của chuyện này.
“Vô Song, có thể nói rõ cho chúng ta biết được không.” Long Nhất kéo Vô Song ngồi xuống trên thảm cỏ.
“Truyền thuyết…”Vô Song nhãn thần thoáng mơ hồ, đôi môi hé mở bắt đầu kể lại truyền thuyết lâu đời đó.