Phong Lưu Pháp Sư

Chương 571: Chương 571: Long tộc tiểu la lỵ Tinh Tinh






Bước vào hướng đảo trung ương, các chủng loại thực vật cùng động vật phong phú chưa gặp bao giờ khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Có lẽ bởi vì trên người bọn họ có khí tức thần long, những loài động vật này không sợ bọn họ nên cũng không có gây thương hại cho bọn họ, thậm chí còn tiến tới gần thân cận. Nghĩ tới long tộc bình thường tại đây cũng sẽ không thương tổn chúng nó, Long Nhất cũng không rõ, chẳng lẽ long tộc đều ăn chay? Nhìn Mễ Đế Nhĩ Sa Mạn tại Thương Lan đại lục ăn to nói lớn, đối với các loại thịt đặc biệt rất chú ý, rõ ràng là thích ăn thịt động vật.

Đi như thế không lâu, phía trước nhất thời xuấ hiện một hồ nước trong vắt, trong hồ phản chiếu bầu trời xanh cùng mây trắng, giống như được khảm một mặt gương lớn, đặc biệt hấp dẫn.

“Lão đại, cái này gọi là Long đảo a, ngay cả hình bóng long ảnh cũng không nhìn thấy một con.” Man Ngưu to giọn nói.

“Ta làm sao biết được, có lẽ đây là tiểu đảo cho nên không có rồng ở tại nơi này. Cũng có lẽ đã tới Long đô gặp mặt. Không phải khả năng sinh sản của Long tộc rất kém sao? Bọn họ hiển nhiên phải khẩn trương thực hiện vận động.” Long Nhất cười hắc hắc nói, càng nghĩ càng thấy có lý. Nghe nói có long tộc sống mấy ngàn năm mà không thể đạt được mong ước có một hài tử, chẳng phải bời vì tri thức tại phương diện nào đó có khiếm khuyết lớn sao?

Lưu Ly đỏ mặt nhìn Long Nhất. Thiếu gia xấu xa này lại nói hươu nói vượn rồi.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi một chút. Chúng ta tìm cái gì đó ăn cho đầy bụng.” Long Nhất nhẹ nhàng nắm tay Lưu Ly nói. Hắn thấy trong hồ này có rất nhiều cá, nhưng nghĩ tới cảm thụ của Lưu Ly liền bỏ ý tưởng này đi. Vì thế chủ ý vào trong rừng cây này tìm động vật.

Vì không thể tiết lộ thân phân phận cùng khí tức, Long Nhất dùng một ít tinh thần lực đánh xỉu hai phì điểu.

Vặt lông làm thịt, trong nháy mắt liền đặp lên ngọn lửa để nướng. Mùi thịt nướng hấp dẫn khiến Man Ngưu chảy nước miếng, hai ngưu nhãn nhìn món thịt nướng chăm chăm không nháy mắt.

Trong khi đang nướng thịt, bốn người đều máy động trong lòng, nhìn về phía không trung, chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm, một đầu hoàng kim cự lòng dài hơn hai mươi mét hạ xuống trước mặt bốn người, hai long nhãn tò mò đánh giá bốn người, sau đó đưa ánh mắt nhìn món thịt nướng, cái mũi hít hít, khóe miệng chảy xuống một tia nước miếng.

“Tiểu đệ đệ ngươi tới làm gì? Có phải là đói không?” Long Nhất vừa thấy hình thể Hoàng kim cự long này cùng ánh mắt ngây thơ trong suốt liền biết đây là một đầu cự long chưa trưởng thành. Bình thường Hoàng kim cự long trưởng thành đều có thân hình dài hơn trăm thước.

“Ta không phải tiểu đệ đệ mà là muội muội. Ca ca, các ngươi như thế nào lại đến nhà của ta?” Tiểu thần long vội nói, đúng là thanh âm của tiểu nữ hài.

Long Nhất sờ mũi, cười to hai tiếng nói: “ca ca thấy nhà của ngươi thật đẹp nên tới đi dạo, phụ thân cùng mẫu thân của các ngươi đâu?”

Tiểu thần long kỳ quái nhìn Long Nhất nói: “ta không có phụ thân, chỉ có mẫu thân, các ngươi không biết sao?”

“Ách… …chúng ta bế quan đã lâu. Hôm nay vừa mới xuất quan, có rất nhiều sự đều không nhớ rõ.” Long Nhất ngẩn người, xem ra sự tình nhà tiểu thần long này cả thần long tộc đều biết. Hắn cố tìm một lý do, nghĩ rằng tiểu thần long này còn nhỏ cũng không thể biết được.

“Cái này khó trách. Mẫu thân hiện tại cũng đang bế quan, cũng không biết đến khi nào mới đi ra?. Không ai chơi với ta cả.” Tiểu thần long không chút hoài nghi chỉ thất vọng nói.

“Gia đình các ngươi có ngươi và mẫu thân sao?” Long Nhất trong lòng vừa động liền hỏi.

“Ân, kỳ thật tại đảo này thì tộc nhân cũng không để ý tới chúng ta. Ca ca, ngươi cũng sẽ không để ý tới chúng ta sao?” Tiểu thần long khờ dại ngân ngấn nước mắt, giọng nói thấp xuống như muốn khóc.

“Tất nhiên là không phải như vậy. Ngươi đáng yêu như vậy, chúng ta như thế nào lại không để ý tới ngươi?” Lưu Ly mềm lòng tiến lên vài bước, vuốt đầu tiểu thần long nói.

Kim quang trên người tiểu thần long chợt lóe lên, biến thành một tiểu nha đầu 10 tuổi xinh đẹp. Trên người mặc chiếc váy ngắn màu vàng, mái tóc vàng rủ xuống vai. Chui vào trong lòng Lưu Ly khẽ khóc.

“Thiếu gia, không phải long tộc khi trưởng thành mới có thể hóa thành hình người sao?” Lệ Thanh kinh ngạc nhìn Long Nhất hỏi.

“Điều này…. …mọi thứ đều có ngoại lệ. Nữu Nhi so với nha đầu này không phải giôgns nhau đều có thể hóa thành hình người sao. Chỉ có điều hình dáng nha đầu này như thế nào lại trông giống người của Cuồng Long đế quốc.” Long Nhất bèn nói, vẻ mặt cũng hiện lên sự nghi hoặc.

Lưu Ly ôm tiểu nha đầu, cả người tỏa ra tình mẫu tư, nàng nhẹ giọng an ủi, khiến tâm tình tiểu nha đầu dần dần lắng xuống, không khóc nữa.

“Tiểu muội muội, ngươi tên gì?” Long Nhất kéo tiểu nha đầu này lại hỏi, muốn tìm xem trên người nó có chỗ nào không giống người thường.

“Ta gọi là Tinh Tinh. Chính là những vì sao nhấp nháy trên bầu trời. Ca ca tên gì?” Tiểu nha đầu trả lời, giương đôi mắt lên nhìn hắn, thân thiết hỏi.

“Cái tên Tinh Tinh thật dễ thương, ta gọi là Long Nhất, tỷ tỷ kia là Lưu Ly, còn bọn họ gọi là Ngưu ca ca cùng Thanh ca ca.” Long Nhất giới thiệu tên mọi người. Nghe xong tên tiểu nha đầu này, trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc. Tinh Tinh không giống tên của thần long tộc, xem tên Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á cũng có thể nhận ra.

Tinh Tinh rất vui, biết được nhiều người như vậy liền cảm thấy rất hưng phấn. Nó đã rất cô độc.

“Ngưu ca ca, trên đầu ngươi như thế nào lại có long giác dài như thế a.

Thật lạ đó. Tinh Tinh chỉ vào ngưu giác trên đầu Man Ngưu hỏi.

“Đây là lão ngưu ta trời sinh ra đã có như thế này, có gì là kỳ quái đâu.” Man Ngưu giương mắt nhìn món thịt nướng càng lúc càng thơm, lầm bầm nói.

“Ồ, Long ca ca cùng Lưu Ly tỷ tỷ giống Tinh Tinh, trên đầu không có long giác? Có phải là các trưởng lão cũng không thích bộ dạng này của các ngươi a. Về sau các ngươi cùng ở lại đây với gia đình ta đi. Như vậy Tinh Tinh cũng sẽ không cô đơn nữa.” Tinh Tinh vén mái tóc lên, quả nhiên cũng không có long giác, ngay cả một cái cũng không có.

Lời nha đầu Tinh Tinh này làm trong lòng Long Nhất có điểm toan tính. Hắn ôm lấy Tinh Tinh đặt trên đùi mình, cười nói: “Được rồi, từ nay về sau ca ca cùng tỷ tỷ sẽ chơi đùa với ngươi, còn mang ngươi đi du ngoạn khắp nơi, có thành thị xinh đẹp, lại còn nhiều quần áo đẹp, còn có thật nhiều người nữa.

“Được, nhưng… …nhưng mẫu thân khẳng định sẽ không đồng ý.” Tinh Tinh hưng phấn hoan hô một tiếng rồi lập tức hạ thấp giọng nói.

“Ca ca sẽ thuyết phục mẫu thân ngươi đồng ý.” Long Nhất vuốt mái tóc vàng mềm mại của Tinh Tinh rồi nói.

Tinh Tinh ngây người nhìn nụ cười của Long Nhất, vươn bàn tay nhỏ bé sờ cằm Long Nhất, trong lòng đột nhiên cảm giác được một loại cảm giác ấm áp khác lạ. Loại cảm giác ấm áp này nó chưa từng nhận thấy ở mẫu thân.

“Lão đại, thịt nướng chín rồi.” Man Ngưu nuốt nước miếng, lớn tiếng nói.

Long Nhất tức giận, trừng mắt nhìn Man Ngưu. Một tay ôm Tinh Tinh, một tay lấy ra gia vị từ trong không gian giới chỉ rồi rắc lên miếng thịt nướng vàng ruộm. Mùi thơm của thịt nhất thời nồng đậm hơn rất nhiều. Một giọt mỡ rơi vào trong ngọn lửa phát ra tiếng nổ vang, tất cả mọi người đều bắt đầu nuốt nước miếng. Ở trong lòng Long Nhất, Tinh Tinh mở to hai mát nhìn. Nó cho tới bây giờ chưa có từng ngửi thấy mùi thơm như vậy.

Long Nhất lộn miếng thịt hai vòng rồi mớt bắt đầu phân chia. Hắn lấy cái chân của con chim đưa cho Tinh Tinh, mỉm cười nói: “Ăn đi. Nếm thử xem tay nghề của Long ca ca.”

Tinh Tinh cầm vội lấy, nuốt một miếng. Chỉ cảm thấy miếng thịt mềm mại theo đầu lưỡi trôi xuống yết hầu. Hương vị bắt đầu tan ra, không khỏi kinh ngạc vì quá ngon, thiếu chút nữa cả xương cũng nuốt luôn.

“Thật ngon, ta cho tới bây giờ cũng chưa có nếm qua thứ nào ngon như vậy.” Tinh Tinh nhìn Long Nhất nói, mồm đầy mỡ.

“Ta lại cho ngươi, mau ăn đi.” Long Nhất mỉm cười đưa phần của mình cho Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, tỷ tỷ cũng cho ngươi.” Lưu Ly bình thường cũng không thích ăn thịt. Nàng chỉ mới cắn một miếng, thấy Tinh Tinh thích như vậy liền đưa phần của mình cho nó.

“Cho ngươi.” Lệ Thanh cũng đưa tới.

Man Ngưu cũng đưa miếng thịt mới cắn được hai miếng của mình ra rồi nói: “Nha đầu, lão ngưu cũng cho ngươi.”

Tinh Tinh chớp mắt, rồi đột nhiện òa khóc. Long Nhất luống cuống tay chân an ủi, hắn sợ nhất là nữ nhân khóc.

Nửa ngày sau, Tinh Tinh nức nở nói: “Trừ mẫu thân ra, cho tới bây giờ chưa có ai đối tốt với Tinh Tinh như vậy.”

“Tinh Tinh đừng khóc, về sau ca ca cùng tỷ tỷ sẽ đối tốt với ngươi. Ai dám khi dễ Tinh Tinh nhỏ bé, chúng ta nhất định không tha cho hắn.” Long Nhất lau nước mắt của tiểu nha đầu. Lúc này hắn đoán được một chút gì đó, thân thế nha đầu kia sợ rằng không phải đơn giản như vậy.

Tinh Tinh mỉm cười, tâm tình tốt hơn, đem toàn bộ thịt nướng của mọi người ăn hết.

“Long ca ca, ta mang các ngươi tới nơi ta và mẫu thân sống. Ta có rất nhiều bảo bối.” Tinh Tinh bám lấy Long Nhất, chỉ cảm thấy ở bên hắn thật thoải mái ấm áp, giống như cảm giác ở bên phụ thân trong giấc mộng.

Long Nhất cười hắc hắc, nhấc Tinh Tinh lên nói: “Được, chúng ta xuất phát luôn.”

Bốn người theo chỉ dẫn của Tinh Tinh xuyên qua cái hồ này, đi tới một con đường lớn nhiều màu sắc, hai bên đường là những cây thiết thụ ngàn năm rất cao, khiến cho Long Nhất khi tiến vào sinh ra cảm giác đang đi vào trang viên của loài người.

Phía cuối con đường là một hoa viên với nhiều loại họa đẹp tạo thành một đồ án mỹ lệ, xung quanh đều là cỏ xanh, gió biển thổi qua khiến cho hàng vạn cánh hoa bay múa trong không trung, trông chẳng khác gì tiên cảnh.

Long Nhất mở miệng nói, nơi đây thật sự là long đảo sao? Khi nào long tộc lại có loại nghệ thuật này.

“Thiếu gia, chúng ta có phải đi nhầm chỗ.” Lệ Thanh nói.

“Lão đại, ở đây có thể so với ngự hoa viên của ngươi.” Man Ngưu nói.

“Long ca ca, nhà của ta có đẹp không? Những loại hoa này và cây cối đều là do mẫu thân trồng. Ở những đảo khác đều không có.” Tinh Tinh đắc ý nói.

Thật lâu sau, chúng nhân đầy nghi hoặc đi vào trong hoa viên, trong chốc lát liền nhìn thấy tại giữa hoa viên có hai tòa mộc ốc tạo thành tiểu viện. Phong cách rất giống phong cách kiến trúc từ xưa của Cuồng Long đế quốc.

“Tinh Tinh, ngươi khi nào có thể hóa thành hình người?” Long Nhất bèn hỏi.

“Mẫu thân nói ta vừa mới xanh đã có thể hóa thành hình người.” Tinh Tinh đáp.

Long Nhất nhìn mộc ốc liền phát giác bên trong bài trí và trang sức rất nhiều đồ dùng của nhân loại, trên bàn trà thậm chí còn có một bộ trà cụ rất đẹp, xem hình dáng có lẽ đã rất lâu năm.

“Long ca ca, ta có thể pha trà. Các ngươi nhất định phải thưởng thức.” Tinh Tinh nói.

Tinh Tinh sử dụng bộ trà cụ pha trà, chọn một vài loại lá trà bỏ vào.

Long Nhất suy nghĩ, nhìn những cánh hoa ngoài cửa sổ. Tại sao thần long quần đảo lại có một nơi như thế này? Lại có hai mẹ con? Phương thức sống không khác nhân loại, hay là… …Long Nhất nghĩ tới một khả năng, nhưng không dám khẳng định.

Hương trà thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng, chỉ trong chốc lát Tinh Tinh bưng ra bốn chén hoa trà tới trước mặt mọi người, mỉm cười nói: “ca ca, tỷ tỷ, vừa rồi ta ăn thịt nướng của các ngươi, hiện tại ta mời các ngươi uống trà. Mẫu thân ta có nói tại long tộc chỉ có nhà chúng ta là có.

Long Nhất nâng chung trà lên, uống một ngụm nhỏ. Loại trà này mùi thơm ngát, nếu tại Thương lan đại lục cũng là loại trà chất lượng tốt nhất. Chính hắn cũng không rõ loại trà này được chế từ loại hoa nào, nếu mang đến Thương lan đại lục nhất định cũng là loại cực tốt.

“Ngon, rất ngon.” Long Nhất cười tán thưởng. Tinh Tinh thì cười sung sướng.

“Ta còn có rất nhiều bảo bối, ta lấy cho các ngươi xem nha.” Tinh Tinh chạy ào vào trong phòng, lấy một cái hộp gỗ lớn mang ra, vừa mở ra thấy bên trong sáng lập lòe, toàn là trân châu bảo thạch.

“Tất cả bảo bối của ta đều ở trong này, hãy xem đi.”

Tinh Tinh thích thú nắm lấy hộp gỗ giơ ra cho mọi người xem.

Bốn người nhìn thoáng qua nhau, có chút trầm mặc. Một hộp bảo thạch như vậy tại Thương lan đại lục có lẽ coi là tài phú lớn, nhưng đối với long tộc mà nói thì lại rất ít. Như phụ thân Liễu Nhứ bị thần long, ma long nhị tộc đuổi giết tới tận Ma huyễn sâm lâm, nhưng bọn họ vẫn có thể xây một tòa thủy tinh long cung, trên vách tường đều là châu báu và ngọc khí.

“ca ca, tỷ tỷ. Các ngươi làm sao vậy? có phải là không có không, ta có thể cho các ngươi một ít.” Tinh Tinh cầm lấy một nắm bảo thạch đưa tới, đưa con mắt trong suốt nhìn mọi người.

“Tinh Tinh ngoan a, ca ca cùng tỷ tỷ còn chưa có lễ vật cho Tinh Tinh. Như thế nào có thể nhận lễ vật của Tinh Tinh đây?” Long Nhất cầm lấy nắm bảo thạch của Tinh Tinh bỏ lại vào trong hộp gỗ. Phải biết rằng long tộc đối với tài bảo có một sự yêu thích biến thái, cho dù long vương cũng vô cùng yêu thích tài bảo mà không chia cho thuộc hạ. Nhưng Tinh Tinh mặc dù có rất ít tài bảo, nhưng lần đầu tiên gặp lại cho bọn họ. Như thế nào có thể khiến cho bọn họ không cảm động.

Ý niệm Long Nhất vừa động, trước mặt đột nhiên lóe lên quang mang, một đống kim ngân châu báu to như tòa núi nhỏ liền xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn cười nói: “Tinh Tinh, đây là ca ca tặng cho ngươi nhân dịp gặp mặt.”

Tinh Tinh giương mắt nhìn đống châu báu so với nó còn cao hơn, không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của đống châu báu mang lại. Thật lâu sau nó mới ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn Long Nhất nói: “Long ca ca, mấy thứ bảo bối này đều cho ta sao?”

“Đương nhiên, về sau ca ca còn cho người nhiều hơn.” Long Nhất cười nói.

“A… …” Tinh Tinh đáng yêu vứt kim ngân châu báu lăn trên sàn nhà, chiếu sáng cả gian mộc ốc.

Long Nhất sờ sờ mũi, vốn nghĩ tới long đảo sưu tầm một ít bảo bối, không nghĩ tới lại phải xuất ra một đống bảo bối. Nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ đáng yêu của Tinh Tinh, hắn cũng thấy cao hứng, nghĩ thầm đến long vương đòi lại gấp đôi chỗ này.

Trời rất nhanh tối, thời tiết long đảo không thể so được với Thương lan đại lục, không chút oi bức, ngược lại còn rất lạnh.

Tinh Tinh ở trong lòng Long Nhất, dẫn theo bốn người du ngoạn cả tiểu đảo, chỗ nào hấp dẫn thích thú đều nói với bọn họ, trông giống như một con chim nhỏ xinh đẹp nói không dứt lời.

“Mẫu thân ở trong động này bế quan, mẫu thân nói sau một tháng sẽ đi ra, nhưng đã hai gần hai tháng trôi qua mà vẫn chưa có đi ra.” Tinh Tinh chỉ vào một động đạo trong tòa núi đá cách đó không xa nói.

“Trước đây mẫu thân ngươi bế quan cũng đều như vậy sao?” Long Nhất liền hỏi.

“Mẫu thân cách vài năm đều bế quan. Mỗi lần đều kéo dài một tháng, có đôi khi sớm hơn vài ngày đã đi ra. Nhưng chưa bao giờ bế quân lâu như lần này.” Tinh Tinh mở cái miệng nhỏ nhắn nói.

Long Nhất khẽ nhíu mày, cẩn thận dùng tinh thần lực thâm nhập vào trong nham động kia. Bình thường mà nói động khẩu bế quan nhất định phải bày ra kết giới, nhưng Long Nhất dùng tinh thần lực mà không gặp chút trở ngại nào. Hắn cảm giác có điểm không đúng, tinh thần lực nhanh chóng thâm nhập vào trong động, liền cảm ứng được một khí tức sinh mệnh dao động yếu ớt.

Vẻ mặt Long Nhất biến đổi, lập tức ôm Tinh Tinh bay nhanh vào trong nham động. Chỉ thấy ở sâu trong động có một hoàng kim cự long trưởng thành dài trăm thước đang nằm phủ phục, khóe miệng có tia máu, tựa hồ sinh mệnh sắp chấm dứt.

“Mẫu thân.” Tinh Tinh ở trong lòng Long Nhất kêu lên một tiếng bi thương, hóa thành một đạo kim quang nhanh chóng vọt tới, không ngừng ôm chặt long đầu kia.

Long Nhất bày ra một kết giới trong động để tránh tiết lộ khí tức bản thân ra ngoài. Sau đó dùng nội lực ngạo thiên quyết bảo trụ tâm mạch mẫu thân của Tinh Tinh, sau đó dùng tinh thần lực tra thám, phát hiện long lực trong cơ thể nàng đang tan rã, tang phủ bị thương tổn, hơn nữa trong cơ thể tựa hồ bị người hạ cấm chế.

“Long ca ca, ngươi hãy cứu mẫu thân ra. Cầu ngươi cứu mẫu thân ta.” Tinh Tinh là một tiểu hài tử, làm sao chịu được chấn động này, lập tức khóc lớn.

“Tinh Tinh yên tâm, mẫu thân ngươi không có việc gì.” Long Nhất an ủi Tinh Tinh, rồi đưa Tinh Tinh cho Lưu Ly ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng, một tay điểm tới mi tâm cự long.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.