Phong Lưu Pháp Sư

Chương 329: Chương 329: Ngộ hiểm nơi đáy biển






Long Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, da tay hơi ngăm đen, thân vận y phục màu đen, đang trừng mắt nhìn hắn, giống như là hiểu lầm giữa hắn với Hồng Nương Tử có chuyện gì mờ ám.

“Người này có lẽ là Diệp Trường Ly rồi, xem qua cũng có dáng lắm, thân thể cũng có thể nói là cường tráng, nhưng vẫn còn kém ta một chút!”

Long Nhất âm thầm đánh giá đối phương.

Lúc này sát khí của Diệp Trường Ly đã bức tới bên người hắn, tựa như muốn cùng hắn quyết một trận sống mái vậy.

Hồng Nương Tử đứng dậy, chỉnh lại xiêm y rồi bước ra ngăn trước người Long Nhất.

- Hồng Nương, người và tên dâm tặc này thật sự… thật sự…

Diệp Trường Ly thấy Hồng Nương Tử đứng chắn trước mặt Long Nhất, khóe miệng méo xệch, lắp bắp nói không nên lời.

Long Nhất cười hì hì đứng lên:

- Vị lão huynh này, xin đừng hiểu nhầm. Ta với Hồng Nương Tử là quan hệ tỷ đệ hoàn toàn trong sáng, ít nhất trước mắt là như vậy, còn sau này thì chưa biết.

Diệp Trường Ly hừ lạnh một tiếng, chăm chú nhìn Hồng Nương Tử, hiển nhiên muốn nghe từ chính miệng nàng nói ra.

- Diệp Trường Ly, ngươi đối với ta vừa là bằng hữu vừa là ân nhân cứu mạng, cho nên ta rất kính trọng ngươi. Nhưng ta cũng hi vọng ngươi không nên can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ta.

Hồng Nương Tử vừa nói vừa trợn mắt lên nhìn hắn, rõ ràng những lời hắn vừa nói đã khiến nàng bực mình.

- Bằng hữu? Như vậy mà là bằng hữu sao? Chẳng lẽ nhiều năm qua tấm lòng của ta đối với ngươi còn chưa rõ sao?

Diệp Trường Ly kích động cầm lấy tay Hồng Nương Tử nhưng lại bị nàng xảo diệu né tránh.

- Diệp Trường Ly, ngươi không nên ép ta, bây giờ ta không muốn nói đến chuyện này.

Hồng Nương Tử nhẹ nhàng nói.

- Là vì tiểu tử này sao? Vì hắn nên ngươi mới không chịu tiếp nhận ta?

Diệp Trường Ly vừa chỉ vào Long Nhất vừa truy vấn.

Long Nhất hơi nhíu mày, gạt mạnh cánh tay của Diệp Trường Ly ra:

- Ta ghét nhất bị người khác chỉ vào mặt, nếu không phải là nể mặt Hồng Nương Tử, hôm nay nhất định ta sẽ vặt cánh tay này của ngươi xuống.

Khuôn mặt đen sạm của Diệp Trường Ly lập tức trở nên tím tái. Rẻng.. một tiếng đã rút thanh cự kiếm bên người ra, đấu khí nhàn nhạt bộc phát bao phủ toàn thân, trên đó thấy thấp thoáng quang mang màu tím, là dấu hiệu cho thấy hắn sắp đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, không hổ là người đứng đầu Dong Binh đoàn đứng thứ mười cấp A.

- Diệp Trường Ly, ngươi mau dừng tay. Nếu ngươi còn như vậy thì sau này quan hệ của chúng ta cũng coi như chấm hết, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!

Hồng Nương Tử lạnh lùng nói.

Diệp Trường Ly nắm chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng cũng thu kiếm lại, quay người sang một bên không nói thêm một câu gì nữa.

Long Nhất cười khổ đưa tay lên vuốt mũi, con bà nó, hôm nay xem ra phong thủy không tốt, mọi việc đang tốt đẹp thì lại có kẻ thứ ba đến phá đám. Bất quá cũng không tính là người thứ ba được, bất luận như thế nào thì tên ngốc đó cũng đừng hòng có cơ hội!

- Tỷ tỷ, đệ còn có việc đi trước. Cảm ơn người về tấm địa đồ, ta đi đây.

Long Nhất vừa nói xong lập tức lắc mình một cái biến mất. Hắn cũng không để ý đến chuyện vừa rồi với Diệp Trường Ly, ở vào địa vị của hắn thì Long Nhất cũng xử sự như vậy thôi. Thấy người đàn bà trong mộng của mình thân cận với người khác mà không ghen tuông thì đó không phải là đàn ông rồi.

Long Nhất vừa đi khỏi, Diệp Trường Ly lập tức xoay sang trừng mắt nhìn Hồng Nương Tử:

- Địa đồ mà hắn nói có phải là cái tối qua không?

- Đúng vậy, ta phục chế lại một phần, còn một phần đưa cho hắn.

Hồng Nương Tử đối với thái độ vừa rồi của Diệp Trường Ly cực kì bất mãn, nhạt giọng trả lời.

- Cái gì? Ngươi cũng biết tấm địa đồ đó quý giá tới nhường nào, sao lại đem cho ngoại nhân?

Diệp Trường Ly cao giọng hỏi.

- Hắn không phải là ngoại nhân! Hắn là đệ đệ của ta, nói lại một lần nữa, bản đồ này là của ta có được, ta muốn cho ai cũng không cần phải hỏi ý kiến của ngươi!

Hồng Nương Tử có chút bực mình nói, đối với tâm địa nhỏ nhen của Diệp Trường Ly cực kì thất vọng. Vốn định xem xét lại tình cảm của hắn, nhưng như vậy xem ra không cần phải lo lắng nữa.

- Cái gì? Thế ngươi coi ta là loại người nào? Ngươi đừng quên chúng ta đang hợp tác với nhau là do ai đề nghị, những chuyện trọng yếu có liên quan đến lợi ích của cả hai bên chẳng lẽ ta lại không thể hỏi hay sao?

Diệp Trường Ly tức giận đến mức gân cổ đỏ mặt, hắn thấy Hồng Nương Tử trước sau đều bảo vệ cho Long Nhất, càng cho rằng Hồng Nương Tử đối với hắn có ý tứ, trong lòng càng thêm nóng nảy hoảng hốt.

Hồng Nương Tử bị hắn nói đúng vào chỗ yếu, mặc dù hắn nói rất có lý nhưng nàng cũng là người nói ra rồi không thay đổi, chẳng nhẽ cho rồi còn đuổi theo đòi lại? Vì vậy nàng lạnh giọng nói:

- Ngươi đã không nguyện ý, vậy chúng ta cũng không cần hợp tác nữa. Ngươi cứ làm việc ngươi muốn đi!

Hồng Nương Tử lửa giận bừng bừng rời di.

Lúc này Diệp Trường Ly mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vội vàng đứng chắn trước mặt Hồng Nương Tử, nhẹ nhàng bảo:

- Hồng Nương Tử, ngươi đừng giận nữa, tất cả là do ta sai, là ta nhất thời hồ đồ.

- Tránh ra, ta rốt cục cũng không chịu nổi ngươi nữa, đại ân cứu mạng ngày sau nhất định báo đáp!

Hồng Nương Tử lạnh lùng quát.

- Thôi mà, ta xin lỗi, là ta sai. Vừa rồi thấy nàng vào tên tiểu tử nọ thân mật với nhau nên ta mới bị hiểu nhầm. Nàng bỏ qua cho ta lần này đi, nếu cần ta đi tìm tiểu tử kia xin lỗi vậy.

Diệp Trường Ly khẩn thiết cầu xin. Xem ra hắn thật lòng yêu mến Hồng Nương Tử. Đường đường là một đoàn trưởng của Dong Binh đoàn cấp A mà lại hạ mình trước đàn bà như thế xem ra thật không dễ chút nào.

Hồng Nương Tử thấy bộ dáng của Diệp Trường Ly như vậy cũng không tránh khỏi hơi chần chừ, thật ra, đối với tình cảm của Diệp Trường Ly dành cho mình, trong lòng nàng cũng phi thường cảm động. Diệp Trường Ly thân là đoàn trưởng của Thiết Huyết dong binh đoàn, bình thường đều cực kì cao ngạo rắn rỏi, là một nam tử cương ngạnh tràn đầy nhiệt huyết, không nghĩ tới hắn lại có lúc hạ mình khẩn cầu người khác như thế.

- Được rồi, chuyện hôm nay ta cũng không muốn nhắc tới nữa!

Hồng Nương Tử khẽ thở dài.

Diệp Trường Ly trong mắt hiện lên nét kinh hỉ, vội vàng đáp:

- Cám ơn nàng Hồng Nương Tử. Nàng không sai, tất cả là do ta, do ta hiểu nhầm quan hệ giữa nàng và tiểu tử nọ…

Hồng Nương Tử toàn thân khẽ run lên, quan hệ giữa nàng và Tây Môn Vũ tựa hồ có chút thay đổi rồi.

Lúc này trời cũng đã trưa, ánh mặt trời gay gắt đổ xuống mặt đất. Đương nhiên là đối với Thương Lan đại lục nơi này mát mẻ hơn nhiều.

Nạp Lan Như Mộng đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, thân thể nhỏ bé khẽ đưa tay sờ soạng, phát hiện trên giường trống không liền đưa tay dụi mắt tỉnh dậy. Vừa ngồi lên đã thấy tỷ tỷ Nạp Lan Như Nguyệt đang ngồi yên tĩnh đọc sách trong góc phòng.

- Tỷ, tại sao lại dậy sớm như vậy?

Nạp Lan Như Mộng vừa rời khỏi giường đã ôm lấy cổ Nạp Lan Như Nguyệt nhõng nhẽo.

- Còn sớm? sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi đó, tiểu lại trùng (con trùng tham ngủ).

Nạp Lan Như Nguyệt đặt cuốn sách trên tay xuống, yêu thương nhéo nhẹ lên khuôn mặt dễ thương của muội muội.

Nạp Lan Như Mộng bĩu môi hỏi:

- Tỷ phu đâu?

- Ta làm sao biết được, từ sáng sớm đã không thấy rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa chịu về!

Nạp Lan Như Nguyệt có chút bực mình nói.

Nạp Lan Như Mộng ghé mặt lại gần, đôi tròng mắt linh hoạt đảo trái phải trên dưới liên hồi, giảo hoạt cười nói:

- Tỷ tỷ, người có biết người bây giờ có dáng vẻ gì không?

- Dáng vẻ gì?

Nạp Lan Như Nguyệt đẩy muội muội ra hỏi.

- Thâm khuê oán phụ!

Nạp Lan Như Mộng cười khanh khách bảo.

- Ngươi lại nói lăng nhăng rồi, thật đáng ghét.

Nạp Lan Như Nguyệt nắm chặt hai tay, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ mình lại có dáng vẻ của một oán phụ thật sao?

Nạp Lan Như Mộng cười khanh khách, vừ bị tỷ tỷ đẩy ra lại sáp lại gần, nàng ta tựa đầu lên bờ vai Nạp Lan Như Nguyệt, sau đó kì quái hỏi:

- Tỷ tỷ, bả vai của người sao lại có biến hóa rồi, theo như muội thấy tối qua thật không giống nhau. Lúc đó muội thấy thoải mái hơn, vừa khỏe khoắn lại vừa mạnh mẽ.

Nạp Lan Như Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười gõ lên đầu Nạp Lan Như Mộng một cái nói:

- Tối qua ngươi nằm ngủ trên thân tỷ phu mà, nước miếng cũng chảy đầy lên người hắn.

Nạp Lan Như Mộng kinh ngạc kêu lên một tiếng, hết sờ đầu rồi lại nắn tai, ánh mắt đảo lia lịa, chống tay lên cằm lẩm bẩm nói:

- Là tỷ phu sao, nguyên là bả vai hắn lại thoải mái như vậy: :X

Nạp Lan Như Nguyệt thấy vẻ mặt muội muội mình có chút bất thường, đang đinh hỏi xem có chuyện gì thì một bóng trắng chợt lóe lên, Long Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

- Trở về sớm quá nhỉ? Sao không ở bên ngoài thêm lúc nữa?

Nạp Lan Như Nguyệt liếc Long Nhất, nhạt giọng nói.

Long Nhất ngồi xuống phía đối diện với hai tỷ muội, cười hắc hắc nói:

- Lời này thế nào mà lại nghe thấy là lạ? Nghe người ta nói, nếu nữ nhân bảo về sớm thì chính là có ý trách ta về muộn rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Tỷ phu thật thông minh, mới rồi tỷ tỷ chưa thấy người trở về còn nghiến răng nghiến lợi mà.

Nạp Lan Như Mộng cười nói.

- Oa… đáng tiếc, vậy mà có người sống chết không chịu thừa nhận? Nhưng không sao, chuyện này mọi người biết ở trong lòng là được rồi, sau này đừng nhắc tới nữa, người ta da mặt mỏng lắm.

Long Nhất hăng hắc cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt muốn phát tác cũng không được, mà không phát tác thì tức không chịu nổi. Rõ ràng không biết nói làm sao cho phải.

Lúc này Nạp Lan Như Mộng đột nhiên nhảy tới bên người Long Nhất, mở to mắt nhìn hắn bảo:

- Tỷ phu, ngươi ôm ta một cái được không?

Hả… Long Nhất có chút sửng sốt, tiểu nha đầu này chẳng lẽ đã biết hoài xuân rồi? Ngày hôm qua còn ra rả nam nữ thụ thụ bất thân, hôm nay lại đòi ôm là sao?

Thấy Long Nhất không đáp lại, Nạp Lan Như Mộng mặc kệ mọi chuyện, nhảy lên đùi hắn, cả người lọt thỏm vào trong lồng ngực rộng rãi nở nang của hắn.

- Như Mộng, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau xuống đây.

Nạp Lan Như Nguyệt nóng nảy đứng lên, muốn kéo muội muội ra khỏi người Long Nhất

- Không muốn, để cho ta ở đây.

Nạp Lan Như Mộng ôm chặt lấy cổ Long Nhất, hét lên.

Long Nhất ngạc nhiên nhìn hai tỷ muội, hai người này giống như đang chơi trò đánh đu, còn hắn dĩ nhiên là trở thành cái cột chống rồi.

Nạp Lan Như Mộng cuối cùng thì vẫn chỉ là một tiểu cô nương, khí lực đương nhiên không bằng Nạp Lan Như Nguyệt, bị tỷ tỷ lôi xuống.

- Quả nhiên là vậy, đúng là mùi vị tối qua ở trên người tỷ phu, thật là tốt quá, nhưng mà…

Nạp Lan Như Mộng đang vui vẻ cười nói đột nhiên khiếp sợ nhìn lại tỷ tỷ mình.

- Nhưng cái gì, tử nha đầu?

Nạp Lan Như Nguyệt không chút tức giận hỏi.

- Nhưng mà không phải chỉ có một mùi của tỷ phu, ta còn ngửi thấy mùi của một người đàn bà nữa…

Nạp Lan Như Mộng nhỏ giọng trả lời, rồi quay đầu ra sau làm mặt quỷ với Long Nhất.

Nạp Lan Như Nguyệt ngẩn người, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, lập tức đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Hắn trên người có mùi vị gì nào có liên quan tới ta. Như Mộng, chúng ta đi ăn cơm. Hắn cần nghĩ tới đàn bà, không cần cơm nước, chúng ta không nên xen vào.

“Đàn bà một khi đã ăn giấm chua cũng chẳng khác gì đàn đàn ông, đừng mong nói lí lẽ gì nữa!”

Long Nhất nghĩ tới Diệp Trường Ly, trong lòng cười khổ một tiếng.

Nạp Lan Như Mộng bị Nạp Lan Như Nguyệt kéo ra ngoài, ra đến cửa còn không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với Long Nhất một cái.

- Tiểu nha đầu này thật là tinh quái, hôm qua bị bộ dạng ngây thơ khờ khạo của nàng ta đánh lừa rồi.

Long Nhất cắn răng nói.

Long Nhất ngồi một mình trên ghế thưởng thức rượu ngon, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra với Vô Song khi còn ở Kỳ Diệp công quốc, đang muốn đem từng chuyện dần dần kể cho Nạp Lan Như Nguyệt biết, nhưng lại e ngại tiểu nha đầu giảo hoạt chỉ sợ thiên hạ không loạn kia. Bây giờ NN lại đang uống một hũ dấm chua to, thêm chuyện của Vô Song nữa không biết nàng ta có nổi điên lên không?

“Quên đi, đến lúc đó hãy nói, không chừng chỉ là mình tự tác đa tình mà thôi.”

Long Nhất nghĩ thầm, quay đầu ra ngắm biển rộng, mặt biển xanh biếc êm đềm tĩnh lặng, ngoài khơi xa cũng chỉ còn từng gợn sóng nhẹ.

Tâm tư máy động, Long Nhất đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua trên biển có thấy một bóng người tóc màu lam nhạt, chẳng lẽ thật sự là Hải yêu? Long Nhất không kìm nén được nỗi tò mò đang trỗi dậy, nảy ra ý muốn tìm kiếm.

Nghĩ đến Nạp Lan Như Nguyệt trong nửa canh giờ nữa cũng chưa trở lại, Long Nhất đứng lên không chút do dự phi thân ra ngoài cửa sổ, đạp trên sóng biển mà bay đến chỗ hôm qua.

Bay đến chỗ hôm qua gặp Hải yêu thì Long Nhất dừng lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, vận nội lực và tinh thần lực bảo vệ toàn thân, sau đó sầm một cái cả người lặn sâu xuống nước.

Lúc này ở trên Thương Lan đại lục, loài người vẫn chưa biết do thám đáy biển. Bọn họ đối với đại dương bao la thăm thẳm vừa sợ hãi vừa sùng kính, thế nên có thể coi Long Nhất là người có hiểu biết nhất về biển ở thế giới này. Nhưng những hiểu biết này cũng không dám nói là chính xác cả mười phần, bởi đây là một thế giới hoàn toàn khác, cả ma pháp và đấu khí đều có, vậy dưới lòng biển có ai dám đảm bảo là không có vài quái vật dọa người chứ!

Nước biển xanh biếc một màu, cảnh vật dưới đáy biển cực kì đẹp đẽ, các loại hải ngư thong thả lượn lờ qua lại giữa các dải đá. Gặp một sinh vật “kì lạ” như Long Nhất bọn chúng không chút sợ hãi mà ngược lại có vẻ rất tò mò, liên tục tiến lại gần đụng vào người hắn thử xem đó là sinh vật gì?

Long Nhất bắt đầu gia tốc, cả người ở dưới nước lướt đi nhẹ nhàng như ở trên cạn, đáy biển càng lúc càng sâu, càng xuống lại càng lạnh lẽo. Dần dần đã xuống đến tầng nước mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới được nữa, xung quanh Long Nhất chỉ còn là một màn nước đen kịt mênh mông. Cũng may là hắn có khả năng nhìn xuyên bóng đêm chứ nếu không thì cũng chẳng thể làm gì được ở độ sâu này. Bởi vì ở trong nước biển mật độ của Thủy hệ ma pháp nguyên tố là cực kì đậm đặc, còn các loại ma pháp nguyên tốt khác đều phi thường hiếm hoi, ngay cả Quang Minh hệ - chiếu minh thuật cũng không dễ dùng được ở đây.

Khi dần quen với bóng tối ở đáy đại dương hắn cảm thấy các loại sinh vật đang dần sáng lên, trở nên rõ ràng hơn, nhất là các loại cầu gai, sứa hầu như trong suốt phản chiếu các loại màu sắc khác nhau trông lấp lánh cực kì đẹp mắt, càng xuống sâu càng có nhiều loài sinh vật kì lạ. Nhưng hắn cũng hiểu những sinh vật này càng lấp lánh thì độc tính lại càng cao, nếu bị nó cắn thì không chết cũng mất nửa mạng, tất nhiên đây là đối với thường nhân mà thôi.

Chợt từ trong bùn thò ra một cái vòi quấn lấy hai chân hắn, giữ Long Nhất đứng yên một chỗ, từng cái xúc tu tua tủa túa ra quấn quanh người hắn, tạo thành một cái rọ nhốt Long Nhất vào trong. Đương nhiên là Hải quái này không biết rằng Long Nhất chính là khúc xương khó gặm nhất trong đời nó, Long Nhất không những không bị khống chế mà nội lực thổ ra còn làm đứt hết những xúc tu xung quanh người hắn. Đến lúc này thì thủy quái nọ cũng hiểu là mình chọn nhầm con mồi, lập tức thụt sâu vào trong lớp bùn dưới đáy biển.

“con bà nó, muốn làm thịt lão tử đâu có dễ dàng như vậy!”

Long Nhất âm thầm thóa mạ, cả người như một viên đạn pháo lao thẳng xuống lớp bùn, đến khi hai tay hắn bắt được thủy quái nọ thì lập tức giữ chặt rồi trồi lên.

Đến lúc này Long Nhất mới biết con thủy quái này hoàn toàn không dễ xử lí, hắn dùng đến ba thành công lực mà vẫn không thể làm nó nhúc nhích. Long Nhất nghiến răng dùng toàn lực giật mạnh một cái

Đáy biển nhất thời trở nên hỗn loạn, một sinh vật khổng lồ bị Long Nhất lôi lên khỏi đáy biển, có lẽ nó bị Long Nhất chọc giận nên hơn mười cái xúc tu lập tức vây lấy người Long Nhất xiết chặt lại.

Long Nhất vận nội lực Ngạo Thiên Quyết chấn văng các xúc tu này ra, hỏa khí cũng lên tới đỉnh điểm. Biến chưởng thành đao mạnh mẽ chém xuống, lập tức chặt đứt ngay một cái xúc tu của sinh vật nọ. Cả một vùng biển nhất thời trở nên tràn ngập máu tanh. Nhưng hải quái nọ chưa chết, vẫn đang kịch liệt dẫy dụa.

Đúng lúc này Long Nhất chợt nhận thấy có vô số các sinh vật biển đang nhanh chóng tụ tập về nơi này, hắn lập tức hiểu ra những sinh vật này đang bị mùi máu tanh ở đây thu hút.

Long Nhất cũng không dám mạo hiểm, ai mà biết được có gặp phải loại hải quái biến thái nào không, hắn búng chân rời xa hiện trường. Vô số các sinh vật dưới đáy đại dương hung tàn lao vào cắn xé, chỉ trong nháy mắt hải quái nọ đã không còn lấy một mảnh, Thậm chí cả các xúc tu cũng không lưu lại một chút gì! Các sinh vật này tranh giành nhau thức ăn lại bị nhiễm mùi máu tanh, lập tức hiện trường trở thành một cuộc giết chóc hỗn loạn tàn nhẫn đến cực điểm.

Long Nhất rúc sâu vào trong bùn, Tinh thần lực phóng lên mặt nước cảm thấy có vô số các sinh vật cực kì nguy hiểm, hắn càng không dám lỗ mãng. Nhưng lúc này chân khí cũng sắp hết, hắn có giỏi đến đâu thì cũng không thể chịu đựng lâu được. Nếu là trên mặt nước thì hắn cũng chẳng ngại gì, nhưng ở sâu dưới đáy biển thế này thực lực của hắn phát huy không được một nửa. Hơn nữa trong nước còn không có dưỡng khí, nếu còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ có hậu quả nghiêm trọng!

“Nếu có thể hít thở tự do trong nước thì tốt biết bao nhiêu.”

Long Nhất nghĩ thầm trong đầu, nhưng hắn cũng hiểu rằng điều này là không thể. Con người tuyệt đối không thể tự do hít thở trong nước giống như các loài cá được.

Không còn cách nào khác, Long Nhất đành phải từ từ lặn đi nơi khác trong lớp bùn đó, hắn định xuyên qua lớp bùn này rời xa khu vực nguy hiểm này, càng xa càng tốt.

Hắn lặn một lúc thì lập tức cảm thấy lớp bùn càng lúc càng mỏng, tinh thần lực phóng ra cũng cảm nhận được đã rời khỏi khu vực nguy hiểm nọ.

Long Nhất trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dưới đáy biển quả thật phi thường nguy hiểm, muốn tìm hải yêu hình người nọ cũng là việc phi thường khó khăn. Long Nhất đang định phá bùn trồi lên mặt nước đổi hơi thì chợt phát hiện cách đó không xa có một ngọn núi đang phát sáng lập lờ.

Quả thật đúng là một ngọn núi đang phát tán ra đủ loại màu sắc lung linh huyền ảo, trong màn đêm đen kịt của đáy biển lại càng thêm nổi bật.

“Oa, chẳng lẽ là bảo sơn?”

Long Nhất nghĩ thầm, hắn cảm thấy mình còn chống đỡ được thêm một lúc nữa, lập tức bơi lại gần.

Vừa bơi được một đoạn, tâm tư hắn chợt máy động, cảm thấy có chút bất ổn. Hắn vừa cảm nhận được một tia sinh mạng ba động hết sức mỏng manh, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, xoay người bỏ chạy.

Chỉ tiếc là phản ứng của hắn vẫn còn chậm, lúc này ở trung tâm của bảo sơn đột nhiên vỡ ra, một cái động khẩu cực lớn hiện ra, kèm theo đó là một hấp lực khổng lồ hút tất cả những sinh vật ở xung quanh vào đó.

Long Nhất chỉ cảm thấy thân thể như được treo lơ lửng giữa không trung, sau đó rơi tự do như một hòn đá. Bịch một tiếng, Long Nhất lập tức cảm thấy mình vừa rơi xuống một nơi cực kì mềm mại, đồng thời một luồng chất lỏng ào tới chỗ hắn, bao vây lấy người hắn, nhờ có nội lực hộ thể và tinh thần lực mà hắn nghe rõ những âm thanh hủ thực ghê rợn xung quanh.

“Trời ạh, bị hải quái nuốt vào bụng mất rồi.”

Long Nhất lúc này đã hoàn toàn minh bạch mọi chuyện, nguyên lai khi hắn thấy tòa bảo sơn sáng lấp lánh cũng đã cảm thấy kì lạ. Bây giờ thì hắn đã biết mình bị rơi vào trong lớp vị toan hủ thực (axit tiêu hóa thức ăn) của hải quái rồi.

Long Nhất toàn lực thúc đẩy nội lực, đấu khí màu lam thấp thoáng tỏa ra chiếu sáng cảnh vật xung quanh, phần lớn các loại hải sinh đều đã bị dung dịch vị toan hủ thực này tiêu hóa hết.

Lúc này Long Nhất đã cảm thấy khó thở, trong lồng ngực giống như bị một tảng đá chèn lại, cực kì khó chịu. Không tự chủ hắn mở mũi hít vào một hơi, không ngờ phát hiện trong dạ dày hải quái này tuy có mùi hôi thối khó chịu nhưng dưỡng khí cũng đủ để hít thở. Long Nhất hưng phấn đứng lên, bất chấp là có hôi thối bẩn thỉu hay không, mạng sống là quan trọng hơn, hít vào một ngụm dưỡng khí rồi bắt đầu lần mò đường ra.

Bây giờ hắn có hai cách lựa chọn, một là từ đây phá tung thân thể của hải quái thoát ra ngoài, cách nữa là từ từ theo đường tiêu hóa của hải quái mà đi, sau đó chờ nó bài tiết ra ngoài.

Long Nhất suy nghĩ một chút cảm thấy cách thứ hai an toàn hơn, dù sao trong bụng hải quái này cũng không thiếu dưỡng khí, có vào sâu hơn cũng không thể chết ngộp được.

Hắn đi được một lúc chợt thấy cửa dạ dày của hải quái đã mở ra, đường kính khoảng ba, bốn thước, Long Nhất tò mò tiến lại gần quan sát.

Oa… Long Nhất vừa tiến vào trong lập tức giật mình ngạc nhiên, trên vách dạ dày là vô số những tế mao cực dài chuyên hấp thu dưỡng chất, nhưng điều đặc biệt là những tế mao này lại sáng lấp lánh đủ loại màu sắc. Quang mang tỏa chiếu huyền ảo, Long Nhất không cần dùng đến đấu khí cũng có thể quan sát hết bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.