Phong Lưu Pháp Sư

Chương 308: Chương 308: Thải Liễu






Long Nhất sẽ không tin chuyện ma quỷ mà nàng kể, hơn nữa loại phụ nữ này nếu dùng sức mạnh phỏng chừng cũng không có hiệu quả, sự thật là cũng không biết làm như thế nào đối với nàng bây giờ?

Dựa theo tư duy của con người, đại khái tất cả mọi người đều có thể nhận biết được sự tình này là do Long Chiến nhúng tay vào. Nhưng cẩn thận phân tích một chút, lại phát hiện phía sau chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu Tây Môn Nộ đột nhiên tử vong, người có được lợi ích lớn nhất là Ngạo Nguyệt đế quốc. Nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Thị cùng với hắc y nhân và Hàm Yên có mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa ba người. Long Nhất ngay từ đầu nghĩ Lưu Thị cùng Hàm Yên bọn họ đều ở cùng một phía, như vậy đều là thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến. Nhưng nếu chuyện lần này do hắc ám giáo hội làm, vậy Hàm yên như thế nào lại biết được? Chẳng lẽ nàng là gián điệp hai mang?

Hàm Yên thấy Long Nhất chau màu trầm tư, không khỏi cười duyên nói: “Tây Môn thiếu gia không cần phải lo nghĩ, ngày mai cuộc sống của ngươi thật tốt, hay là nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai có thể sẽ phải đối mặt với vấn đề lớn đấy.”

“ta sẽ bốc hỏa - câu này ko chắc lắm? ngươi có muốn thử một lần?” Long Nhất không chút tức giận, ánh mắt hướng lên Hàm Yên đang nằm trên giường, loại phụ nữ này thật khó ứng phó, chẳng lẽ sử dụng mĩ nam kế làm nàng thần hồn điên đảo, trong lúc nhất thời lộ ra sơ hở. Nhưng Long Nhất cũng biết loại nữ nhân này căn bản trong lòng không tồn tại tình cảm, hết thảy đều chỉ là giả tạo mà thôi.

“đến đi, chỉ sợ ngươi không có can đảm.” Hàm Yên tung mền, lộ ra thân thể khiến kẻ khác phun huyết.

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, lần này bị nữ nhân nói là không có can đảm, thật sự là mất mặt, nhưng hắn cũng không dám làm gì nàng? Long Nhất hú lên một tiếng quái dị, nhào tới, áp chặt vào thân thể mềm mại của Hàm Yên.

Hàm Yên hai mắt khẽ nhắm, ngẩng đầu, lộ ra bộ dạng dụ hoặc mê người.

“Ta có can đảm hay không có can đảm, ngươi rất nhanh sẽ biết liền.” Long Nhất một tay vuốt cằm Hàm Yên, bàn tay kia có hút thô bạo miết mạnh ngực nàng, trong lòng nổi lên khoái cảm bạo ngược.

Hàm Yên rên rỉ hai tiếng, vừa thở vừa nói: “chỉ cần ngươi không hối hận, ta sẽ tình nguyện.” Hàm Yên nói xong liền vòng tay vuốt ve đồn thượng (mông) của Long Nhất.

Nếu nữ nhân này đã nói như thế, Long Nhất cũng không khách khí, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, dùng đầu lưỡi hướng vào bên trong tấn công, nồng ấm và cuồng nhiệt. Không có sự ôn nhu như đối với thê thiếp mà chỉ có sự chinh phục.

Hàm Yên cũng đáp lại rất nhiệt tình, nhưng lại có chút ngoài ý liệu của Long Nhất. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ nữ nhân khó hiểu thần bí này đang cố ý kích thích hắn.

Nội y bên trong của Hàm Yên hoàn toàn lộ ra thân thể, hai đầu vú điểm hồng. Hạ thân có một bụi cỏ đen cực kỳ mê người.

Không khí tức khắc trở nên dâm mị, nhan sắc trước mặt tựa hồ biến thành một màu phấn hồng. Hỏa dục bốc tăng khiến cho Long Nhất tưởng như thân mình đang có ngọn lửa thiêu đốt ý trí còn sót lại của hắn.

Hàm Yên thở gấp, đôi vú run rẩy kịch liệt theo hơi thở phập phồng. Nếu như trong đó là biển rộng thì những cơn sóng không hề bình thường, khiến cho không người nào có thể hít thở.

Long Nhất cởi quần áo, tiểu huynh đệ hùng dũng hiển hiện uy phong.

“A, rất lớn.” nhãn thần Hàm Yên mê ly khi thấy tiểu huynh đệ hùng hậu dọa người của Long Nhất.

“lớn? để ta cho nàng thấy chỗ lợi hại của nó.” Long Nhất hắc hắc cười dâm dật. Hắn bá đạo tách hai chân Hàm Yên ra, cái chỗ mê người hoàn toàn hiện ra trước mắt.

Khi mà Long Nhất đặt một tay ở thân thể mềm mại của Hàm Yên, đang muốn tiến tới như chẻ tre thì Hàm Yên dãy eo, một chiêu tiến công đầu tiên của tiểu long nhất thất bại.

“ta… …chúng ta hay là đừng làm như vậy.” Hàm Yên có chút kinh hoảng, thế nhưng đã không còn đường thối lui.

“không nên như vậy?” đã muộn rồi.” Long Nhất cười hắc hắc. Hắn nắm lấy eo Hàm Yên, tiểu huynh đệ đã tiến vào chỗ tuyệt vời được một nửa, khiến hắn tí nữa thì kêu thành tiếng.

Hàm Yên kêu lên một tiếng đau đớn, hàm răng cắn chặt, cả giận nói: “hy vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận.”

“Yên tâm, trong từ điển của ta cho tới bây giờ chưa có hai chữ này.” Long Nhất cười nói, rồi dùng sức đâm tới. Tiểu huynh đệ tựa hồ gặp một tầng trở ngại, sau đó mới tiến được vào. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện tiểu huynh đệ dường như được bao bọc bởi một vòng thịt mềm mại, chặt chẽ khiến hắn muốn thất hồn lạc phách. Chẳng lẽ đây là … trong truyền thuyết?

Hàm Yên cũng thống khổ kêu lên, khuôn mặt tươi cười trở nên tái nhợt. Sự đau đớn do bị xé rách khiến nàng tưởng rằng chính bản thân bị biến thành hai nửa.

“ngươi thật sự là xử nữ?” Long Nhất chấn động, bắt đầu ý thức được tụa hồ mình đã phá đi tấm thân xử nữ này. Trên thế giới này còn chưa có phát minh ra kỹ thuật chữa trị mô xử nữ. Đây rõ ràng là đàn bà, như thế nào lại có thể là xử nữ? Hắn nhìn xuống phía dưới liền phát hiện một vết máu nhạt theo sự giao hợp của hai người mà chảy ra.

“hối hận? nhưng đã muộn” Hàm Yên nhìn ngữ khí của Long Nhất cưới nói, nụ cười bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt.

Long Nhất cười có chút cứng ngắc, lúc này thật sự là chuyện đã rồi. Hắn há mồm vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên phát hiện hấp lực, một tia khí tức âm lương theo tiểu huynh đệ chui vào trong cơ thể hắn.

Long Nhất nhướng mày, nữ nhân này muốn đối phó hắn, chẳng lẽ lại giống như Bắc Đường Vũ? Sử dụng đàn bà làm cái bẫy.

Long Nhất liền vận ngạo thiên quyết, nội lực nhanh chóng bao vây luồng khí tức nọ, âm lương chi khí này cũng khôgn sợ hãi nội lực của hắn, trong nháy mắt đột phá, tuần hoàn một vòng trong cơ thể hắn, sau đó theo tiểu huynh đệ lộn trở lại.

“Cái quỷ gì thế này?” Long Nhất có chút kinh hoảng, hắn mặc dù có t hể cảm nhận đựoc khí tức này cũng không có phương hại gì, nhưng biết được lần này Hàm Yên đi nước cờ nào.

Mà lúc này Hàm Yên vẻ mặt khiếp sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng lẩm bẩm nói: “này… …như thế nào lại có thể, như thế nào lại không có?”

Long Nhất năm lấy cằm Hàm Yên, hạ thân liên tục rút ra cho vào, hắn hung ác hỏi: “ngươi rốt cục đã làm cái gì đối với ta?”

Hàm Yên thống khổ rên rỉ nhìn Long Nhất nói: “ngươi không có trúng hắc ám nguyền rủa. Ngươi như thế nào lại không có trúng chứ?”

Long Nhất giật mình, cười hắc hắc nói: “Điêu trung tiểu kế mà thôi, các ngươi tưởng rằng lời chú trên người Bắc Đường Vũ có thể đối phó ta? Cũng quá xem thường ra rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.