Khói bụi tiêu tán, Thanh Phong đế quốc đô thành cơ hồ chỉ còn một phảnh phế khư. Lần này Thương Nguyệt đại lục chiến tranh chiếm đoạt tư nguyên khiến cho dân số toàn đại lục giảm mạnh đến một phần ba, gần ngàn vạn tộc sĩ cùng bách tính yên giấc thiên thu.
Thanh Phong đế quốc hoàng đế Mộc Thanh Minh trọng thương, tinh linh tộc trưởng cùng ải nhân tộc trưởng chiến tử sa trường, thụ nhân tộc số lượng vốn dĩ thưa thớt nay còn lại không bao nhiêu. Phải biết rằng thụ nhân tộc tại Thương Lan đại lục đã hoàn toàn tuyệt diệt, Thương Nguyệt đại lục tộc nhân cũng chỉ vài nghìn, nếu không phải Long Nhất ngăn cản kịp thời, chỉ sợ thụ nhân từ nay về sau phải yên diệt tại lịch sử trường hà chi trung.
Vài phi tử thực lực cao cường của Mộc Thanh Minh toàn bộ chết trận, mấy đứa con lại không dùng được, đầu hàng về sau bị cự linh tộc đại vương ngược sát. Tâm tro ý lạnh đem hết thảy sự tình giao lại cho Mộc Hàm Yên.
Long Nhất một thân nguyệt bạch trù sam, mái tóc đen tùy ý tung bay phía sau, đứng thẳng bên ngoài đỉnh núi nhìn xuống chỉ thấy một phiến phế khư máu chảy thành sông, rất nhiều dân chúng bận rộn thu thập tàn cuộc, mang thi thể tiến hành xử lý, mang người bị thương tiến hành trị liệu. Điều này làm cho hắn không khỏi nhớ đến vài năm trước Thương Lan đại lục nhiều quốc gia chiến loạn suốt thời gian dài, bách tính lưu li thất sở, nhà phá thân vong, thi thể chất thành núi, máu tươi tụ thành sông, giờ đây Thương Nguyệt đại lục lại lần nữa chứng kiến một màn thảm liệt, khiến hắn thổn thức không thôi.
“Thiếu gia, có một số việc bất khả cưỡng cầu, đừng quá bi thương.” Tiểu Y lẳng lặng đứng sau Long Nhất, nàng tại dự ngôn châu quanh đi quẩn lại hết tám năm, nay xuất hiện, thân ảnh phiêu dật xuất trần, đôi đồng tử gần như trong suốt thoáng hiện quang mang kham xưng thanh tú.
“Tiểu Y, ngươi là một dự ngôn sư, hãy cho thiếu gia biết thế giới này cuối cùng có phải hủy diệt hay không?”
“Không biết, kết quả quá mơ hồ, bất quá chỉ cần thiếu gia tồn tại, thiên ma vương nhất định không có khả năng hủy diệt thế giới này.” Tiểu Y nhìn Long Nhất, minh mâu có chút xa xăm hòa tư niệm.
“Thật không?” Long Nhất thì thào nhớ kỹ, nhãn thần có chút hoảng hốt, lại nghĩ đến tình cảnh thân thể bị nguồn năng lượng cuồng bạo xâm nhập. Khi thân thể hắn muốn nổ tung thì đột nhiên hiểu được vũ trụ thiên địa pháp tắc, nguồn năng lượng xâm nhập thể nội toàn bộ bị hấp thu, ngạo thiên quyết cũng thuận thế trùng đáo đến bát tầng đỉnh phong, chỉ còn một bước để đạt đến đệ cửu tầng trong truyền thuyết. Nghe nói khi đạt tới một tầng đó, thì có khả năng di sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa, hết thảy trong lòng bàn tay.
Lúc ấy ý thức của Long Nhất trở lại thân thể, lập tức cảm nhận được trong cơ thể năng lượng ba động mênh mông, nguồn năng lượng này bị áp súc đến một trình độ dọa người, chứa đựng ở mỗi tế bào trong thân thể, có thể nói thân thể hiện tại đã chân chính đạt tới đao thương bất nhập, thủy hỏa bất dung, không cần phụ thuộc vào năng lượng ngoại phóng hay ma pháp hộ thân.
Đang lúc hắn vui đến không kiềm chế được thì đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc kéo về thực tại, mở mắt nhìn thấy Tiểu Y đang dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình. Nhất thời nghĩ đến khoảnh khắc trong giấc mộng, đợi đến khi Tiểu Y một lần nữa khẳng định, Long Nhất mới thật lòng tin tưởng rằng, tiểu nha đầu vắng mặt hết tám năm thật sự đã trở về bên lồng ngực hắn.
Lúc trước Tiểu Y bị quân sư đả thương linh hồn, phải nhập vào dự ngôn châu cầu hồi phục. Vốn tưởng rằng ít nhất vài tháng, hoặc nhiều lắm hai ba năm có thể đi ra, không ngờ dự ngôn châu là một không gian kỳ lạ, sư phụ Tiểu Y đã bố trí một cái bí trận, mang bình sinh sở học toàn bộ quán chú bên trong, chỉ có hoàn toàn tu luyện đại thành mới có thể phá châu trở ra.
Vốn Tiểu Y có thiên phú, qua năm năm đã đại thành. Nhưng dự ngôn châu không biết vì sao năng lượng tiêu thất hơn phân nửa, không đủ mở ra bí trận. Cho đến khi Long Nhất thông qua không gian thông đạo đến Thương Nguyệt đại lục thì trời xui đất khiến thế nào bị tầng năng lượng bảo hộ quấn lấy. Sau đó nguồn năng lượng này điên cuồng dũng mãnh tiến vào thể nội Long Nhất. Dự ngôn châu trên cổ tự nhiên mà hấp thu năng lượng vô cùng sung túc mở ra bí trận, Tiểu Y mới có thể thoát thân. Thiết nghĩ đây cũng là thiên ý.
“Nơi tận cùng của quang mình cùng hắc ám ở đâu? Đó sẽ là nơi cuối cùng mà ta đặt chân tới hay sao?” Long Nhất nhớ lại dự ngôn của Tiểu Y trong mộng cảnh tại Nạp Lan đế quốc, hỏi lại một lần nữa.
“Thiếu gia nói gì thế?” Tiểu Y cười yếu ớt, nhân đạm như cúc.
Long Nhất mỉm cười, chuyển thân hôn lấy đôi môi Tiểu Y. Đúng vậy, số phận luôn ở trong hắn. Tiểu Y chỉ có thể dự báo nửa điểm thiên cơ. Nhưng cái gọi là thiên cơ luôn mập mờ bất minh, trọng yếu vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
Trải qua ba ngày thanh lí tàn tích, trường chiến tranh tại Thanh Phong đế quốc đô thành cơ bản thu thập sạch sẽ. Vòng quanh thánh điện kiến lập một loạt phòng ốc giản dị để cư trú.
Đại biểu cho các chủng tộc quốc gia tại Thương Nguyệt đại lục trong căn phòng giản dị này cử hành hội nghị lần đầu tiên. Long Nhất ngồi ở vị trí danh dự, hướng đại biểu các đại chủng tộc Thương Nguyệt đại lục miêu tả tình hình chung, chủ yếu muốn Thương Nguyệt đại lục tiến hành đoàn kết tiến hành đối phó thiên ma vương đại chiến.
Do không gian năng lượng bảo hộ biến mất, còn do phổ thông truyền tống ma pháp trận có khả năng nối liền hai phiến đại lục, tư nguyên phân tranh không còn tồn tại. Long Nhất trợ giúp Thương Nguyệt đại lục di dân đến Thương Lan đại lục, Thương Lan đại lục trợ giúp Thương Nguyệt đại lục cung cấp tư nguyên. Nhưng Thương Nguyệt đại lục phải quy thuận quản hạt của Thương Lan đại lục, trợ thành một khu tự trị của Thương Lan đại lục.
Đối với những lời vừa nói của Long Nhất các đại biểu chủng tộc nghị luận đều tỏ vẻ đồng ý, trước mắt vì tình thế không cho phép lạc quan, thứ hai bởi vì trước mặt họ Long Nhất là một chủ thần, mà đề nghị của một chủ thần thì không ai dám phản kháng, đây là kết quả của mười vạn năm tư tưởng thâm căn cố đế.
Từ đó, Thương Nguyệt đại lục nhờ có Long Nhất mà có một kết quả tương đối lạc quan, không tạo thêm thảm kịch cùng tổn thất.
Chiến tranh chấm dứt, các đại chủng tộc lãnh đạo tộc nhân nhanh chóng thể hiện thiện ý. Mấy trăm vạn tộc sĩ được đưa đến các nơi ổn định trị an, trong khoảng thời gian này bởi vì tuyệt vọng, rất nhiều người tự sát, cam chịu đọa lạc, cướp bóc, cưỡng gian nhiều không thể tính, cả Thương Lan đại lục giờ là một trường thảm khốc.
---
Màn đêm như một tấm màn đen bao phủ cả thế giới, từng vì tinh tú như trân châu khảm lên trên tấm màn đen ấy, vố số cố sự thần bí từ đó mà sinh ra truyền lưu.
Tinh quang thiểm diệu vu sơn đính (ánh sáng của những vì tinh tú chiếu sáng lên đỉnh núi), hai thân ảnh một đen một trắng phập phồng mây mưa.
“Thiếu gia… thiếu gia…” Tiểu Y mê loạn rên rỉ, chiếc eo nhỏ nhắn nghênh hợp Long Nhất tiến lên, hai tay cũng gắt gao ôm lấy cổ của hắn.
“Tiểu Y, thiếu gia sẽ hành hạ ngươi đến chết mới thôi.” Long Nhất nắm chặt đôi chân mảnh mai của Tiểu Y bắt đầu dũng động sơn cốc, tiểu huynh đệ xâm nhập vào thật sâu, linh hồn chìm đắm.
Tám năm ly biệt được thay thế bằng nồng đậm nhu tình. Tình cảm không hề tiêu tán, ngược lại như rượu càng lâu càng thuần, yêu càng lâu càng đậm.
Lưỡng nhân hoan ái không phải đơn thuần do nhục dục, mà trên hết là do tinh thần giao lưu, khi yêu lời nói trở nên vô nghĩa. Mà hoan ái chính là khi tình yêu hạch phúc được lắng đọng, được lên men, được gieo rắc…
Sau cơn kích tình là một hồi âu yếm, hai người yên tĩnh tắm trong tinh quang, hưởng thụ hạnh phúc cùng ngọt ngào đã xa cách.
Tiểu Y tinh tế hỏi những điểm phát sinh suốt tám năm từ khi nàng ra đi. Tám năm này nàng không tham dự vào cuộc sống của hắn, nhưng nàng thật sự muốn hiểu rõ. Long Nhất giờ đây không còn là Long Nhất tám năm về trước. Năm tháng làm cho nam nhân trở nên càng thêm thành thục vững chãi, ẩn chứa mị lực đặc thù của nam nhân. Tiểu Y muốn được cùng nam nhân này vượt qua hết thảy những gì phía trước, đương nhiên, nếu có sau này.
“Thiếu gia, ca ca của ta vẫn tốt chứ?” Tiểu Y hỏi về Hùng Phách, một người ca ca mà thân hình trông giống mãnh thú hơn là nhân loại.
“Đương nhiên. Hắn đã là quân đoàn trưởng mãnh hổ quân đoàn, thống nhất Thương Lan đại lục công lao không thể không kể đến a.” Long Nhất mỉm cười vỗ về ngọc bối Tiểu Y, trả lời.
Tiểu Y lại hỏi đến tỷ muội Nam Cung Hương Vân. Biết Nam Cung Hương Vân đã hoài thai cốt nhục của Long Nhất, nàng kinh hỉ không thôi. Đồng thời trong lòng cũng có một tia chủ ý, tay kia nhỏ bé vuốt ve tiểu huynh đệ xấu xa của Long Nhất, cắn môi nói: “Thiếu gia, Tiểu Y cũng muốn có bảo bảo.”
Long Nhất trong lòng rạo rực, vỗ bờ mông Tiểu Y đang quỳ rạp trên mặt đất, mân mê kiều đồn cao cao đầy đặn, đến những đường cong kinh tâm động phách, chảy dọc xuống vùng bình nguyên quang khiết không thể nghi ngờ.
“Thật đẹp…” Long Nhất nuốt ực một cái, xoa nhẹ phần eo.
“Tiểu tử. Ngươi thật là khoái lạc tiêu diêu tự tại a.” thanh âm của Hắc ám thần Mặc Vận bỗng nhiên vang lên trong ý thức hải Long Nhất, làm dục hỏa công tâm thiếu chút nữa không chịu nổi.
Long Nhất cười khổ đem y sam che lại thân thể chính mình cùng Tiểu Y, bất đắc dĩ nói: “Ta nói đại tỷ cái này, ngươi muốn rình coi hảo sự của nhân gia sao? Cần ngươi hỗ trợ thì không thấy bóng dáng, không cần ngươi xuất hiện thì lại cố tình tại đây quấy rầy thanh tĩnh.”
“Lạc lạc, tên xú tiểu tử sắc tâm nhà ngươi, mạc thiên tịch địa cũng làm chuyện đó. Còn có, nếu không phải bổn thần nghĩ đến ngươi, há ngươi có thể dễ dàng theo tia năng lượng bảo hộ thoát thân sao?” Mặc vận cười duyên nói.
“Bổn thiếu gia làm chuyện đó ngươi có thể quản sao chứ? Hay là ngươi cũng xuân tâm đại động. Ta không ngờ thật sự… ôi…” Long Nhất nói càn hai câu, hắc ám thần bài trong ý thức hải một trận nghịch chuyển, làm hắn đau không thể thấu.
“Cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ, xem ra lần trước ngươi còn không ghi nhớ.” Mặc Vận tươi cười mang theo một tia tà ác khí tức, như là khẳng định, rằng nếu còn lần sau, nhất định sẽ giáo huấn cho Long Nhất khắc cốt ghi tâm.
Long Nhất ngậm miệng, cũng không nói nữa.
“Ta vừa mới nhận ra khí tức của thổ thần thần bài, ở phía đông nam. Vô luận như thế nào, thổ thần thần bài phải tìm được. Chỉ có thất đại thần bài hợp nhất, ngươi mới có tư cách chống lại thiên ma vương.” Mặc Vận nghiêm mặt nói.
“Đông nam phương hướng. Thương Nguyệt đại lục tuy nói không lớn nhưng cũng không nhỏ, đông nam phương hướng phạm vi quá lớn.” Long Nhất nhíu mày đáp.
“Ngươi cứ đến đó tìm, chỉ cần thổ thần trớ chú không phát tác ta sẽ cảm giác được khí tức của thần bài, nhất định tìm được.” Mặc Vận đáp.
“Được, ta đến chỗ hai nha đầu kia nói một tiếng.” Long Nhất nói xong liền cùng Tiểu Y phi lược tới chân núi. Long Nhất cùng Mặc Vận trao đổi không giữ bí mật, Tiểu Y cùng Long Nhất tâm linh tương thông đương nhiên cũng nghe được.
Mộc Hàm Yên đã nhiều ngày không chợp mắt. Phụ hoàng của nàng sau khi tâm tro ý lạnh mang hết thảy đại sự cấp cho nàng xử lý, như thành trì trọng kiến, dân chúng an cư, quân đội chỉnh hợp, rất nhiều chuyện linh tinh lớn nhỏ đều phải tự thân giải quyết. Cũng may Mộc Hàm Yên năng lực siêu quần, xử lý việc này tuy nhiều mà không loạn, nhưng nói cho cùng cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
“Tỷ tỷ, ăn một chút gì đi.” Mộc Tinh Tinh bưng một bát súp đi đến. Không kể đến đại cừu hận trước kia, hai tỷ muội cũng cực kỳ thân mật, bởi vì các nàng còn có quan hệ huyến thống tình thâm.
Mộc Hàm Yên ánh mắt nhu tình, mang bát súp lên miệng, nói: “Tinh Tinh, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, đừng lo cho ta.”
“Tỷ tỷ còn chưa ngơi việc, ta như thế nào có thể nghỉ ngơi.” Mộc Tinh Tinh khẽ cười nói.
“Cả hai ngươi đều đi nghỉ cả đi.” Long Nhất cùng Tiểu Y nhẹ nhàng tiến vào, nhìn vẻ mặt tiều tụy của hai tỷ muội, yêu thương nói .
Mộc Hàm Yên vũ mị nhìn Long Nhất, mang bát súp đưa cho Long Nhất.
Long Nhất thổi vài hơi, rồi kề môi Mộc Hàm Yên, bá đạo nói: “Uống đi.”
Mộc Hàm Yên ngọt ngào cười, ngoan ngoãn nuốt xuống, làm cho Mộc Tinh Tinh hâm mộ không thôi, suy nghĩ đến khi nào thì có thể hưởng thụ ôn nhu của hắn đây? Bất quá ngẫm lại, Long Nhất nhiều nữ nhân như vậy, còn có chỗ cho nàng chen thân sao?
“Hàm Yên, vô luận thế nào, ngày mai ta lệnh Đằng Long thành điều đến đây vài người, an bài thay ngươi mấy chuyện linh tinh lớn nhỏ, đại sự ngươi nắm chắc là tốt rồi, không được cự tuyệt.” Long Nhất trừng mắt nói.
Mộc Hàm Yên vươn ngọc thủ vuốt ve lông mi của Long Nhất, như một nương tử bình thường âu yếm lang quân.
Ăn xong bát súp, Long Nhất ôm Mộc Hàm Yên ôn tồn trong chốc lát, sau đó hỏi đến tình huống địa lí đông nam phương hướng.
Mộc Hàm Yên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Nhất, trong lòng hiểu rõ việc này đối với hắn khẳng định vô cùng trọng yếu. Chỉ vào bản đồ Thương Nguyệt đại lục, nói: “Thương Nguyệt đại lục đông nam phương hướng chính là minh châu quần sơn, lãnh địa của thụ nhân tộc, nhiều chủng loại ma thú, sau minh châu quần sơn là phương hương bình nguyên, kế tiếp là bờ biển.”
Long Nhất trầm ngâm một lúc, thổ thần tại minh chần quần sơn có khả năng lớn nhất. Thổ thần, không phải đều tại thâm sơn lão lâm hay sao? Long Nhất liền nghĩ.
Chờ một ngày mới bắt đầu, Long Nhất cùng Tiểu Y cưỡi bạch vũ hướng đông nam quần sơn bay đi.
Một đường đi qua, dân chúng lưu li thất sở nhiều không thể tính, vô số thôn trang thành một mảnh phế khư, một ít hủ thực hủ nhục ma thú thậm chí kết thành đàn đi đến hủ lạn thi thể. Nhiều nơi bởi vì thi thể quá nhiều, thời tiết sau khi mất đi năng lượng bảo hộ trở nên nóng bức, ô uế chi khí hoành hành, vong linh sinh sôi, ôn dịch tràn lan.
Long Nhất thật sự không đành lòng nhìn người dân từng bước chết dần, mỗi nơi đi qua đều dùng quang minh thần bài tịnh hóa vong linh ôn dịch, nhờ đó vô số dân chúng quỳ bái ngưỡng mộ. Long Nhất phong trần tuấn lãng, một thân nguyệt bạch trù sam càng thêm phong lưu, có thần thú bạch vũ, hình dáng vô cùng đẹp mắt, sự tích mà hắn mang lại nhanh chóng truyền lưu, trở thành Thương Nguyệt đại lục cứu thế chủ. Việc này đều là hắn không hề đoán trước. Đi vào dị giới Long Nhất cũng không mơ tưởng trở thành cứu thế chủ, mà vận mệnh lại cố tình khiên dẫn hắn đến vị trí này.
Cứ như thế trì hoãn hết mười ngày, đôi chân của Long Nhất rốt cuộc cũng đặt tới bên cạnh minh châu quần sơn. Từ không trung nhìn lại, minh châu quần sơn điệp điệp trùng trùng, thập phần thưởng tâm duyệt mục.