Phiến vách núi đen vẫn như xưa, vẫn những tiếng sóng biển gào thét liên miên không dứt. Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên đứng cạnh nhau nhìn xuống mặt biển lấp lánh ánh bạc phía dưới.
Lúc này trong lòng Long Nhất cũng kinh ngạc không thôi, hắn chỉ dùng ý niệm thông tri cho Long Nhị đột phá vòng vây, đâu có kêu hắn tiện thể cạo bớt một mớ râu của Quang minh đại giáo chủ đâu, không lẽ hắn theo mình bao nhiêu năm rốt cuộc cũng học được cái bản lãnh thích đùa rồi.
- ”Rốt cuộc hắn là loại quái vật gì vậy?” Mộc Hàm Yên rốt cuộc cũng nhịn không được mà cất tiếng hỏi.
Long Nhất nhún nhún vai cười đáp:
- ”Ta cũng không biết, đại khái thì chính hắn cũng là quái vật”
- ”Muội thấy hắn và huynh rất giống nhau, đều khoa trương và đều biết đùa” Mộc Hàm Yên lườm Long Nhất một cái, nhớ tới cái câu “Không biết tự lượng sức mình” kia của Long Nhị, nàng không khỏi buồn cười, đồng thời cũng nhận thức được một sự thật, Long Nhị là một vong linh có ý thức kinh người.
Long Nhất lúc này đang chìm vào trong trầm tư, nói thật lòng hắn không thể tưởng tượng được Đông Phương Khả Hinh lại trở thành hình dạng như bây giờ, lãnh khốc vô tình, thất tình lục dục hoàn toàn bị phong bế, tên ngụy quân tử Tra Nhĩ Tư rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Mặc dù Đông Phương Khả Hinh đối với hắn vừa yêu vừa có ý thức chiếm hữu mãnh liệt khiến cho hắn đau đầu không thôi, nhưng nàng dù sao cũng chính là biểu muội của mình, là cháu gái bảo bối của ông ngoại Đông Phương Khải Minh, hắn thật lòng không muốn nàng rơi vào tay gã Tra Nhĩ Tư đó.
Chính lúc này, trong lòng Long Nhất chợt động, Mộc Hàm Yên cũng lập tức quay sang Long Nhất nói:
”Bảo bối quái vật của huynh tới rồi, còn mang theo tên vong linh pháp sư chạy trốn nữa”
”Cảm giác của nàng thật kinh mẫn nha” Long Nhất a a cười nói.
Vừa mới dứt lời, một bóng đen liền hiện lên trước mắt, Long Nhị vai gác Tử thần liêm đao đã xuất hiện trước mặt hai người, không lâu sau đó, một thân ảnh của vong linh pháp sư cũng đã xuất hiện trên con dốc. Hắn từ xa nhìn thấy Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên, chân bước bỗng ngập ngừng. Cứ tưởng Long Nhị tên vong linh có ý thức này đã cứu hắn, không nghĩ tới còn có người khác nữa, mà hắn vừa nhận định chúa tể vong linh giới Long Nhị này chính là tới theo sự phân phó của nam nhân kia.
- ”Tiểu nhị tử, khách nhân ngươi mang đến có chút thẹn thùng, ngươi qua đó mời hắn đến đây đi” Long Nhất thản nhiên cười nói.
- ”Rõ, đại ca” Long Nhị lên tiếng đáp rồi từ từ bước đi.
Lúc này vong linh pháp sư kia mới giật mình tỉnh lại, vội vàng bước tới hướng nhóm Long Nhất làm lễ cung kính nói:
- ”Vong linh pháp sư Khô Cốt xin tạ ơn cứu mạng”
- ”Khô Cốt? Hắc hắc, không cần khách khí. Chúng ta coi như là cùng một nguồn, huống hồ trong tâm ngươi cũng không tệ. Dưới tình huống đó còn không có hạ độc thủ với cô bé kia, phải nói là ngươi đã tự cứu chính mình” Long Nhất hắc hắc cười nói. Tính ra cái tên của gã vong linh pháp sư này rất có cá tính, rất phù hợp với đặc thù chức nghiệp của hắn.
- ”Sư phụ có nói qua, công pháp tu luyện trên đời vốn không phân chính tà, phân chính tá chính là do lòng người mà ra” Khô Cốt nhắc tới sư phụ, ngữ khí trở nên có chút bi thương.
Long Nhất bỗng ngẩn người, những lời của gã vừa nói hắn đã đọc qua trong vong linh ma pháp bút ký của Bỉ Đặc, hắn không khỏi hỏi lại:
- ”Sư phụ ngươi là ai?”
Khô Cốt lắc đầu đáp:
- ”Ta từ nhỏ đã được sư phụ thu dưỡng, nhưng lão nhân gia trước giờ vẫn chưa từng nói cho ta biết tên mình, nói là do Tổ sư gia quy định. Người còn nói tổ sư gia mấy trăm năm trước chính là Bỉ Đặc Tu Cách, vong linh ma đạo sư danh chấn thiên hạ “
Quả thật là truyền nhân của Bỉ Đặc Tu Cách. Nói như vậy gã cũng là đồng môn của mình, vong linh ma pháp của mình cũng học được từ vong linh ma pháp bút ký của Bỉ Đặc, nhờ đó mới có thể một tay tạo nên Long Nhị này.
- ”Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là truyền nhân của Bỉ Đặc Tu Cách” Long Nhất khép hờ mắt hỏi, trên người bỗng xuất hiện một luồng tử khí đậm đặc hướng tới Khô Cốt.
Mộc Hàm Yên đôi mắt sáng lên mang theo một tia kỳ dị nhìn Long Nhất, đôi mày ngài khẽ động, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Khô Cốt toàn thân chấn động, trong mắt lập tức hiện ra vẻ cuồng nhiệt, so với vừa rồi nhìn thấy Long Nhị còn mãnh liệt hơn, rốt cuộc tâm nguyện của sư phụ có thể hoàn thành trên người thanh niên này không?
- ”Từ Tổ sư gia truyền xuống đều có một thứ giống nhau, chính là đây” Khô Cốt giơ bàn tay gầy guộc ra rồi mở lòng bàn tay trái, chỉ thấy giữa lòng bàn tay hắn một dấu ấn đầu lâu màu đỏ đang phát ra hồng mang nhàn nhạt, giống y hệt dấu ấn Huyết sắc khô lâu trên tay Long Nhất.
Long Nhất cũng vươn tay trái của mình, bàn tay mở ra, hai huyết sắc khô lâu trên tay đồng thời nhấp nháy, hồng mang càng thêm chói mắt.
-”A... Ngươi là....” Khô Cốt kinh ngạc hô lên, hắn đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, sư phụ trước giờ chưa nói qua là có thu thêm đồ đệ, huống hồ huyết sắc khô lâu này truyền từ đời này sang đời khác, mỗi đời chỉ có một, không có cái thứ hai. Nhưng làm sao giải thích về huyết sắc khô lâu trên tay Long Nhất đây?
- ”Ta coi như cũng là đệ tử của Bỉ Đặc Tu Cách, bởi vì ta học vong linh ma pháp từ Vong linh ma pháp bút ký của ông ấy” Long Nhất thở dài một cái nói.
- ”Khô Cốt tham kiến Sư thúc tổ”
Khô Cốt lúc này quỳ xuống trước mặt Long Nhất, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, đôi vai không biết vì hưng phấn hay vì gì đó mà run rẩy không ngừng.
Long Nhất ngẩn người, Sư thúc tổ? dựa theo bối phận coi như cũng chính xác, chỉ là có chút không quen thôi, Khô Cốt vừa nhìn đã thấy rất già lão rồi.
Long Nhất nâng Khô Cốt dậy rồi than:
- ”Ngươi ăn uống cực khổ rất nhiều sao”
Ai biết Long Nhất vừa nói như vậy, Khô Cốt không ngờ quỳ xuống ôm cái chân Long Nhất mà khóc lớn, làm cho Long Nhất lẫn Mộc Hàm Yên đang đứng kế bên chỉ biết nhìn nhau cũng không biết nên làm như thế nào, bị một lão nhân ôm chân mà khóc thật sự là phiền toái.
Nói đến Khô Cốt mấy năm nay cuộc sống cũng nhiều bi thảm, nay nghe Long Nhất kết luận một câu đầy ngạc nhiên như vậy liền ôm lấy chân hắn mà khóc lớn. Lão nhân sao, hắn còn chưa đến 20 mà.
19 năm trước Khô Cốt bị vất trong một cái sơn cốc, may mắn là sư phụ hắn đi ngang qua nhặt được rồi được nuôi dưỡng thành người truyền thừa. Sư phụ hắn trong Hắc Ám giáo hội là một đầu mục không lớn không nhỏ, hắn từ nhỏ đi theo sư phụ nên cũng là người trong Hắc Ám giáo hội, nhưng trong Hắc Ám giáo hội thì vong linh pháp sư tồn tại như một dị loại, không ai muốn nói chuyện với hắn, cũng không ai muốn tiếp xúc với hắn, may mắn là còn có sư phụ quan tâm tới hắn.
Chỉ là mây gió khó lường, vong linh ma pháp sư trước giờ sống không thọ, tới 100 tuổi coi như phi thường hiếm rồi. Mà sư phụ hắn đủ 100 tuổi thì biến thành khói bụi, chỉ để lại cho Khô Cốt một huyết sắc khô lâu truyền từ tổ sư gia truyền xuống và một vong linh ma pháp bút ký mà thôi.
Khô Cốt tại Hắc Ám giáo hội nhận hết mọi ánh mắt ghẻ lạnh nên cũng muốn rời khỏi Hắc Ám giáo hội đi vào Thương Lan Đại lục, nhưng càng đi nhiều hắn càng cảm thấy mờ mịt, nếu không phải sư phụ hắn trước lúc lâm chung để lại di nguyện sợ rằng hắn không thể thừa nhận cuộc sống này nữa rồi.
Bởi vậy khi biết Long Nhất là Sư thúc tổ và nhận được câu nói đầy quan tâm kia, hắn không thể kìm lòng được mà thất thố như vậy.
Đợi đến lúc Khô Cốt phát tiết xong thì chân Long Nhất cũng đã ướt sũng khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Long Nhất nâng Khô Cốt dậy rồi nhìn kỹ mặt mũi hắn, giờ mới biết hắn còn nhỏ tuổi hơn cả mình, trong lòng cũng thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn cởi bỏ mũ trùm đầu của Khô Cốt xuống, mới phát hiện khuôn mặt hắn lại không giống như bàn tay gầy trơ xương, mà ngược lại tuấn tú rất nhiều làm Long Nhất vừa nhìn đã có ấn tượng.
- ”Giọng nói và bàn tay ngươi sao lại như thế này?” Long Nhất kỳ quái hỏi.
- ”Tu luyện vong linh ma pháp trung cấp thì không như vậy, nhưng khi luyện đến cao cấp thì tay và giọng nói đều thay đổi” Khô Cốt đáp
Long Nhất có chút kinh ngạc, không có đạo lý rồi, hắn tu luyện vong linh ma pháp làm gì xuất hiện tình huống này chứ, hơn nữa Phong Linh cũng đâu bị gì đâu.
- ”Khô Cốt, đem cuốn sách vong linh ma pháp mà ngươi tu luyện với bút ký của sư phụ ngươi cho ta xem” Long Nhất nhíu mày nói.
- ”Dạ, sư thúc tổ” Khô Cốt không do dự đáp ngay, từ không gian giới chỉ móc ra một cuốn sách và một cuốn bút ký đưa Long Nhất.
Long Nhất lật sơ qua đã phát hiện ra vấn đề, trung cấp vong linh ma pháp cũng không sai sót gì nhiều, nhưng cao cấp vong linh ma pháp lại có sai sót rất lớn, chẳng lẽ trong khi truyền thừa không đầy đủ liền sinh ra cái hậu quả này sao.
- ”Có vấn đề gì sao? Sư thúc tổ?” Khô Cốt thấy Long Nhất vừa nhíu mày vừa lắc đầu liền khẩn trương hỏi.
- ”Vấn đề lớn rồi, ngươi tu luyện bản vong linh ma pháp không hoàn chỉnh, ta nghĩ tay và giọng nói của ngươi biến thành như vậy cũng là do nguyên nhân này mà ra” Long Nhất nói.
- ”Vậy.... vậy làm sao để khôi phục đây?” Khô Cốt có chút chờ đợi hỏi lại, mặc dù tu luyện vong linh ma pháp, nhưng cũng không ai nguyện ý muốn mình trở thành một kẻ xấu xí cỡ này cả.
Long Nhất từ không gian giới chỉ móc ra cuốn vong linh ma pháp đại toàn bút ký của Bỉ Đặc Tu Cách, đưa cho Khô Cốt rồi nói:
- ”Cái này mới là cuốn vong linh ma pháp bản chính của tổ sư gia ngươi, ngươi xem đi, rồi coi mình tu luyện chỗ nào sai lầm thì chỉnh lại, có lẽ như vậy mới khiến ngươi trở thành bình thường lại được”
- ”Là... là bút ký của Tổ sư gia sao? Đa tạ Sư thúc tổ” Khô Cốt cả người kích động đến phát run, chính là thứ của tổ sư gia mà cả sư phụ lẫn hắn đều sùng bái sao, chính là vị tổ sư gia trong truyền thuyết đã một mình đánh cả 3 ma đạo sư và 2 kiếm thánh, chính là vong linh ma pháp sư đã triệu hồi một hắc ám ma long để quét sạch cả ngàn quân sao.
Long Nhất đã thấy được vong linh ma pháp thiên phú của Khô Cốt, chưa đầy 20 tuổi đã đạt tới cảnh giới vong linh ma đạo sĩ. Hắn nghĩ tới cái kiểu học tạp nham của mình mà thấy chán đời, đối với vong linh ma pháp cũng không có yêu thích cho lắm. Có lẽ vong linh ma pháp của Bỉ Đặc Tu Cách trong tay Khô Cốt sẽ có cơ hội phát dương quang đại hơn nhiều.