Nào biết Bàng Thống bỗng nhiên vỗ tay ứng tiếng:
- Được quân tử nhất ngôn.
Trình Dục chấn động trong lòng, mặt mũi đầy hồ nghi nhìn Bàng Thống cắn răng mà nói:
- Tứ mã nan truy.
Bàng Thống nở ra nụ cười đắc ý:
- Chúa công có đồng ý để Thống tiến về tới Lịch Hạ một chuyến không?
Trương Lãng mặc dù ôm tin tưởng lớn với Bàng Thống nhưng vẫn lo lắng mà nói:
- Sĩ Nguyên ta biết ngươi đi rất nguy hiểm ngươi cũng không nên đem tính mạng của mình trở thành trò đùa.
Bàng Thống cảm kích:
- Đa tạ tướng quân quan tâm, Thống cùng với Trình đại nhân ước hẹn tuyệt không muốn để người trong thiên hạ chế nhạo tuy nhiên trước khi đi hi
vọng chúa công có thể cho ta mượn một người.
Trương Lãng nhìn Bàng Thống rồi hỏi:
- Là ai?
- Từ Hoảng Từ Công Minh.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Trương Lãng nói:
- Công Minh sau khi trở về một mình ở ẩn dưỡng thương, ngươi tại sao lại nghĩ tới hắn?
Bàng Thống lắc đầu nói:
- Huyền cơ trong đó không thể nói cho người khác biết, Thống chỉ muốn
chúa công hiểu rõ, từ khi Từ Hoảng tướng quân trở về bị đứt tay tinh
thần sa sút nếu cứ vẫn lạc như thế thì không phải uổng phí sao?
Trương Lãng tràn đầy cảm khái:
- Đứt tay tuy đau, đó là đả kích lớn với Từ Hoảng một viên chiến tướng
mất đi điều đó thật khiến cho người ta khó tiếp nhận, lúc này không
khích lệ khác chỉ sợ hắn thật sự trở thành phế nhân.
- Đúng thế, cho nên lúc này cần có một đèn sáng dẫn liố.
Trương Lãng áy náy nói:
- Chuyện này sau khi phát sinh ta cũng cảm thấy phải như vậy, được rồi ta sẽ đi khuyên bảo.
Trương Lãng lại gật đầu sau đó nói với Trình Dục:
- Trọng Đức ý của ngươi thế nào?
Trình Dục tương giao với Từ Hoảng không tệ liền gật đầu:
- Nếu la Từ Hoảng thuộc hạ không có ý kiến.
Mọi người thấy Bàng Thống có ý này địch ý liền giảm đi phân nửa.
Trương Lãng thấy không có việc gì liền quyết định để cho mọi người bề bộn sau đó mình mang Hắc Ưng vệ đi bái phỏng Từ Hoảng.
Trương Lãng mang theo hắc ưng vệ nhanh chóng tới nơi dưỡng thương của Từ Hoảng.
Thủ vệ binh thấy có nhiều quan lớn đại tướng tới bái phỏng Từ Hoảng thì
vội vàng đi thông báo, tuy nhiên Trương Lãng khoát tay tỏ vẻ không cần
cùng với Điển Vi cùng Toàn Tông bọn họ đi vào.
Trương Lãng sắp xếp cho Từ Hoảng một ngôi nhà cao cấp đình viện cao sâu, khắp nơi có hoa cỏ cây cối hòn non bộ làm lâm thạch.
Trương Lãng vừa đi vừa hỏi tùy tùng:
- Công Minh hiện tại ở nơi nào?
Tùy tùng kia liền đáp:
- Bẩm chúa công hiện tại đang ở hậu viện.
Trương Lãng không đếm xỉa mà nói:
- Gần đây khôi phục thế nào?
Tùy tùng cung kính nói:
- Từ tướng quân khôi phục đã không tệ lắm.
Trương Lãng vui mừng gật đầu cùng với những người liên quan đến hậu viện thì loáng thoáng nghe thanh âm hét to.
Trương Lãng hiếu kỳ:
- Đây là ai hét to vậy, có phải là Từ công minh?
Tùy tùng sùng kính nói:
- Đúng là Từ tướng quân, thứ cho tiểu nhân lắm miệng, tiểu nhân chưa
từng nhìn thấy người nào cương nghị như Từ Tướng quân, sau khi bị đứt
một tay hiện tại vẫn chăm chỉ luyện đao.
Trương Lãng kinh ngạc:
- Có chuyện này sao?
Trương Lãng vội vàng đi vào thì thấy lúc này Từ Hoảng đang mặc một bộ
quần áo đơn bạc, toàn thân vã ra mồ hôi như mưa đao trong tay không
ngừng bay múa phát ra tiếng gió.
Từ Hoảng luyện một hồi mới nhìn thấy Trương Lãng liền tới đón:
- Chúa công giá lâm không đón tiếp từ xa thật là thất lễ.
Trương Lãng mỉm cười lắc đầu ý bảo không sao liền nói:
- Ngươi đi cầm đao tới đây.
Toàn Tông liền đi cầm đao Từ Hoảng liền nói:
- Chúa công Hoảng chỉ sợ bị phế rồi sau này không thể theo tướng quân kiến công lập nghiệp được.
Trương Lãng an ủi nói:
- Ngươi cứ như vậy buông tha sao, không muốn chinh chiến nơi sa trường nữa?
Từ Hoảng im lặng trầm ngâm.
Trương Lãng lại hỏi:
- Trả lời ta có muốn hay không.
Từ Hoảng do dự rồi cắn chặt răng nói:
- Muốn, nhưng mà...
Trương Lãng không cho hắn nói hết lời liền đáp:
- Đã muốn vậy thì do dự cái gì nữa.
Từ Hoảng vừa định mở miệng thì Trương Lãng lại nói tiếp:
- Lúc trước ta dám dùng ngươi hiện tại vẫn dám dùng ngươi, đừng nói
ngươi đứt một tay cho dù dứt hai tay hai chân chỉ cần đầu ngươi vẫn còn
vẫn sẽ có sự chênh lệch so với người khác.
- Hơn nữa ngươi cũng không lừa được ta tay ngươi tuy đứt nhưng khát vọng sa trường của ngươi vượt xa người thường, bằng không thì tuyệt đối hôm
nay ngươi cũng không cầm đao nhảy múa.
Từ Hoảng nghe vậy liền dứt khoát gật đầu.
Trương Lãng biến sắc mặt sang thành nghiêm nghị mà cứng rắn quát:
- Từ Hoảng ngươi là một nam nhi muốn chinh chiến nơi sa trường không, nếu muốn thì trả lời ta.
Từ Hoảng lập tức thẳng tắp sống lưng mà đáp:
- Muốn.
- Tốt hôm nay ngươi chuẩn bị sẵn sàng cho ta, ngày mai theo Bàng Thống ra tiền tuyến.
Từ Hoảng không dám tin tưởng ngây ngốc một thời gian sau đó mới đáp:
- Chúa công ân trọng thuộc hạ suốt đời không quên, việc này Hoảng nguyện dốc hết sức để tạ ân điển.
Trương Lãng vỗ cánh tay của Từ Hoảng trên mặt hiện ra vẻ tươi cười:
- Ta tin tưởng ngươi cũng giống như tin tưởng chính mình vậy, vốn còn
muốn mở đường cho ngươi nhưng nghe ngươi nói vậy thì ta tin tưởng rồi.
Từ Hoảng đáp:
- Thuộc hạ minh bạch.
Trương Lãng cười ha hả nói:
- Vậy ta đi trước rồi.
Từ Hoảng tranh thủ thời gian mà nói:
- Thuộc hạ tiễn chúa công.
Trương Lãng gật đầu liền rời khỏi phủ của Từ Hoảng.
Dùng qua bữa tối, Trương Lãng nhàm chán đọc sách lúc này vệ binh tới thông báo Bàng Thống tới cầu kiến.
Trương Lãng vừa triệu hắn tới không nghĩ tới Bàng Thống vừa xuất hiện đã quỳ xuống hô to:
- Chúa công cứu ta.
Trương Lãng bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc:
- Đang êm đang đẹp làm sao vậy?
Bàng Thống đáp;
- Chúa công nếu không cứu thì Thống chết mất.
Trương Lãng buồn bực:
- Có chuyện gì ngươi yên tâm chuyện của ngươi ta tự nhiên sẽ giúp.
Bàng Thống đại hỉ hắc hắc nói:
- Chúa công nói lời phải giữ lời đó!
Trương Lãng bây giờ mới biết Bàng Thống dùng quỷ kế liền vừa bực vừa buồn cười nói:
- Đến cùng là chuyện gì.
Bàng Thống nghe tiếng Trương Lãng liền nhẹ nhàng lộ ra vẻ hèn mọn bỉ ổi:
- Chúa công lần này đến Lịch hạ thuộc hạ lành ít dữ nhiều kính xin chúa công cứu.
Trương Lãng nghe xong thì trừng mắt nhìn Bàng Thống bất mãn nói:
- Không phải ngươi tự mình đi giết giặc sao, bằng không ai có thể bức được ngươi.
Bàng Thống nói:
- Thống cũng thấy quân tình khẩn cấp mới đồng ý trước.
Trương Lãng bất đắc dĩ mở tay mà nói:
- Vấn đề hiện tại khó lắm rồi ngươi nói đi muốn ta giúp ngươi thế nào?
Bàng Thống cười ha hả nói:
- Kỳ thật chúa công cũng không cần phải lo lắng mình khó xử, cũng không cần phải chúa công nắm lấy điểm yếu của Trình Dục.
- Ngươi nói gì đó?