Phong Lưu Tam Quốc

Chương 1: Q.8 - Chương 1: Bàng Thống khuyên bảo (thượng)




Bàng Thống thản nhiên nói:

- Tướng quân vẫn nên quan tâm mình nhiều hơn.

Trương Lãng nheo mắt trầm giọng nói:

- Sĩ Nguyên vừa rồi chỉ mới nói một nửa, còn một nửa nữa

Bàng Thống thâm trường mà nói:

- Thủy quân Lưu Biểu dễ dàng trà trộn vào vùng Dương Hồ, điều này cho thấy rõ có vấn đề tiếp theo Lưu Biểu dám phát khí lực lớn như thế chỉ sợ còn có hậu chiêu.

Trương Lãng bị Bàng Thống nói làm lòng nóng như lửa đốt:

- Nói như thế Sài Tang cùng Giang Hà phòng tuyến có nội gian bằng không thì làm sao có người đơn giản trà trộn được như vậy.

Bàng Thống khẽ cười nói:

- Đây là chuyện tướng quân trở về điều tra Lưu Biểu hiện tại có khả năng đã triệu tập đội ngũ chuẩn bị một lần nữa trùng kích phòng tuyến Giang Đông, lần này bí mật cường hãn hơn, hi vọng tướng quân sớm có chuẩn bị.

Trương Lãng chuyển tâm tình thấp xuống đôi mắt phát lạnh oán hận mà nói:

- Tiên sinh tại sao lại khẳng định?

Bàng Thống cười ha hả nhẹ nhõm mà nói:

- Có lẽ Giao Châu Sĩ gia huynh đệ phản loạn không phải vì Lưu Biểu nhưng khiến cho hắn có một đại tiện nghi, nếu như có tiện nghi như vậy cơ hội nghìn năm ai có thể bỏ qua?

Trương Lãn cười khổ:

- Không ngờ vừa mới dùng kế đánh lui Lưu Biểu hắn lại chuẩn bị tiến công nhanh như vậy.

Bàng Thống đáp:

- Binh pháp như mây xuất kỳ bất ý, tướng quân chỉ sợ đã gặp khó khăn.

Trương Lãng hừ lạnh một tiếng, hắn trầm giọng nói:

- Lưu Biểu ngươi muốn đánh bại ta, còn chưa có bổn sự này.

Bàng Thống không tự giác mà gật đầu hiển nhiên bị thuyết phục bởi khí phách không ai bì nổi của Trương Lãng hắn cười nói:

- Thống tin rằng tướng quân không phải là người nói mạnh miệng, tuy nhiên hiện tại mười vạn trọng binh viễn chinh Giao Châu, chỉ sợ... Tuy nhiên nói lại tuy khó khăn trùng trùng điệp điệp nhưng thảo dẫn vẫn chúc tướng quân mã đáo thành công.

Trương Lãng bên ngoài tuy cười nhưng bên trong thì không cười:

- Sĩ Nguyên nói vậy là có ý gì?

Bàng Thống nghiêm trang nói:

- Nếu như chỉ vậy thì tướng quân thua Lưu Biểu rồi, chỉ có thể coi Bàng Thống ta có mắt không tròng, đánh giá cao.

Trương Lãng nổi lên ý chí chiến đấu cường đại mà trầm giọng nói:

- Sĩ Nguyên phóng tâm rồi nếu thua Trương Lãng cũng không cần lăn lộn, không bằng sớm về nhà làm ruộng cho thoải mái.

Bàng Thống vỗ tay cười to:

- Hảo hảo quả nhiên có khí khái bá chủ một phương.

Trương Lãng nhìn chằm chằm vào Bàng Thống trong mắt không khỏi dâng lên một vẻ bội phục, theo buổi nói chuyện Trương Lãng đã sớm có nhận thứ với Bàng Thống quả nhiên Ngọa Long Phượng Sồ chỉ cần đoạt được một trong hai là có thể an thiên hạ. Trương Lãng liền chân thành nói:

- Bàng tiên sinh có kiến thức thật cao minh, Lãng một lần nữa khẩn cầu xin tiên sinh trợ giúp tại hạ một tay, được không?

Bàng Thống lắc đầu nói:

- Tướng quân không cần ép buộc hiện tại thời cơ chưa tới.

Trương Lãng bỗng nhiên xuất hiện một chút sát cơ tuy nhiên sau đó quy về bình tĩnh.

Bàng Thống hiển nhiên không chú ý đến biểu lộ của Trương Lãng mà chân thành nói:

- Tướng quân yên tâm nói thật Lưu Biểu mặc dù có binh mã nhưng không phải là địch của tướng quân mà Lưu Bị được Gia Cát Lượng trợ giúp chính là một cây cao chống thẳng, Viên Thiệu rơi thế Tào Tháo chính là đối thủ lớn nhất của tướng quân, Tào Tháo quan văn như mây hổ tướng như cát nhưng trời sinh tính tình đa nghi trái lại tướng quân gần trung lương xa tiểu nhân yêu dân như con dĩ nhiên có thể hình thành một sự thống trị, tướng quân cứ yên tâm.

Trương Lãng hít sâu một tiếng, hồi lâu sau mới từ từ nói:

- HI vọng ngày đó sớm đến, Lãng dĩ nhiên là hoan nghênh.

Bàng Thống ra một dấu tay sau đó cung kính thi lễ:

- Như thế không tiễn xa.

Trương Lãng nhìn Bàng Thống thật lâu sau đó mới quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi Trương Lãng liền nói với hai người Lữ Khoáng Lữ Tường:

- Ta cho các ngươi mang ba nghìn cấm quân hiện tại các ngươi tới Phiên Dương phối hợp thật tốt với binh mã nơi đó nhất định phải trừ đám thủy tặc này tận gốc.

Lữ thị huynh đệ liền đáp lớn:

- Mạt tướng minh bạch.

Trương Lãng nghĩ nghĩ lại nói:

- Chỉ là ngươi phối hợp với quân địa phương các ngươi không bị bọn họ điều phối có gì đáng ngờ lập tức báo cho ta biết.

Lữ thị huynh đệ lộ vẻ minh bạch.

Sau khi phân phối xong Trương Lãng mới lộ ra vẻ mỉm cười:

- Chúng ta trở về chuẩn bị cuộc chiến với Lưu Biểu cho tốt.

Trở về Mạt Lăng Trương Lãng liền triệu tập mọi người nghị sự. Trương Chiêu nói:

- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ chẳng bằng trước hết cầu hòa Lưu Biểu?

Hắn thốt lời này xong sợ Trương Lãng hiểu lầm liền nói tiếp:

- Ý của thuộc hạ hiện tại chúng ta không có bao nhiêu lực lượng giao phong với Lưu Biểu, vậy thừa dịp hắn chưa xuất binh để hắn từ bỏ ý định xuất binh, đợi khi Triệu tướng quân trở về thì sẽ tính cả vốn lần lời với hắn.

Trương Chiêu vừa nói hết liền không ngừng nháy mắt cho Cố Ung, Cố Ung liền nói:

- Trương đại nhân nói có vài phần đạo lý, như vậy tuy không thích ứng nhưng cũng tạm ổn thỏa.

Cố Ung vừa nói xong Trương Lãng liền hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với cách nghĩ bảo thủ của bọn họ không hài lòng lắm:

Trương Lãng ta từ khi khởi binh ở Từ Châu cho tới nay lấy nhiều thắng ít, từ khi nào đã trở thành chó vẫy đuôi mừng chủ, nịnh nọt người khác, nhìn mặt người khác mà sống sao/

Trương Chiêu thở dài, hắn bình thản đáp:

- Thuộc hạ không có ý đó, tuy nhiên thuộc hạ cho rằng đại trượng phu co được giãn được.

Trương Lãng oán hận vỗ ghế một cái rồi trầm giọng nói:

- Điền Phong ngươi có ý gì không?

Điền Phong cúi đầu trầm tư nửa khắc rồi mới từ từ nói:

- Cùng Lưu Biểu nhất định phải đánh nhưng đánh thế nào vẫn là một điều phải suy nghĩ, chúa công để cho thuộc hạ nghĩ thêm.

Trương Lãng gật đầu trong lòng biết chuyện này gấp cũng không được.

Đúng lúc này Trương Lãng liền hỏi:

- Ngụy Duyên ngươi có chủ ý gì không?

Ngụy Duyên muốn nói đã lâu liền trung khí mười phần đáp:

- Nếu muốn dùng Giang Đông công chiến Kinh Châu thì có thể phân thủy bộ hai đường bởi vì Giang Đông ở hạ lưu Trường Giang mặc dù hạ khẩu kiên cố nhưng thủy quân Kinh Châu sức chiến rất mạnh nói chung là rất bất lợi với chúng ta đường thủy đã không thể mở thì cần đánh Trường Sa Quế Dương hấp dẫn ánh mắt của Lưu biểu mới có thể tiến thẳng tới Kinh Châu.

Trương Lãng thở dài Ngụy Duyên về sau có lẽ rất lợi hại nhưng hiện tại hắn vẫn non nớt, Trương Lãng lắc đầu nói:

- Ngụy Duyên ngươi phải biết bây giờ Lưu Biểu đánh chúng ta chứ không phải chúng ta tìm bọn gây phiền toái.

Ngụy Duyên đỏ mặt biểu lộ của hắn có mấy phần xấu hổ xem ra Trương Lãng đối với hắn bất mãn vô cùng.

Trương Lãng nhìn Tôn Sách Lỗ Túc.

Hai người tránh tiếp xúc ánh mắt của Trương Lãng, đồng thời cúi đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.