Điền Phong tức giận thổi râu trợn mắt, hiển nhiên cực kỳ bất mãn Bàng Thống.
Chỉ Quách Gia là không biểu lộ cái gì, nhưng nhìn đôi mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng là biết gã đang suy nghĩ.
Trên đường đi, Trương Lãng từ lúc đầu vui sướng tỉnh táo lại, sắp xếp suy nghĩ.
Hắn hỏi hai người bên cạnh:
- Lần này Bàng Thống tiến đến tất nhiên là có mục đích. Không lẽ hắn đã đoán được tình cảnh hiện tại của chúng ta?
Điền Phong chưa nói gì thì Quách Gia đã lên tiếng:
- Rất có thể.
Trương Lãng bỗng giãn chân mày, cười rằng:
- Nếu hắn thật có thể giúp ta một tay, cho dù đi vài bận thì chúng ta cũng đáng giá.
Điền Phong nghe lời này lửa giận trong lòng mới tạm bình ổn.
Mấy người rất nhanh đi ra cửa phủ huyện, liền thấy một người đàn ông diện mạo cực kỳ xấu xí. Gã cao chừng thước năm, mỏ nhọn mũi bẹp, mắt nhỏ mày mỏng, có vài cọng râu dê, lôi thôi lếch thếch, quần áo loang lổ, người đàn ông trung niên nhếch nhác thế này chính là Bàng Thống. Kỳ thực Bàng Thống chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng trông gã già hơn tuổi thật rất nhiều.
Trương Lãng thấy gã kiêu ngạo ưỡn ngực, bộ dáng hếch mặt nhìn đời thì cười hì hì, trước tiên hành lễ nói:
- Sĩ Nguyên, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Điển Vi thô giọng nói:
- Thì ra là thằng nhãi nhà ngươi không biết trời cao đất rộng. Lần này ngoan ngoãn nghe chưa!
Bàng Thống không thèm để ý Điển Vi uy hiếp, phớt lờ gã, chỉ hời hợt thi lễ cho có, sau đó khuôn mặt xấu xí lộ nụ cười. Nói gã cười mà cảm thấy còn khó coi hơn là khóc.
Bàng Thống nói:
- Nhờ Trương tướng quân tiến đến nghênh tiếp, thật là xấu hổ không dám nhận. Chỉ là thấy phong thái tướng quân càng hơn lúc xưa, Thống thấy rất là an ủi.
Điền Phong, Quách Gia đối với lời Bàng Thống nói không cho là đúng, nhìn biểu tình của gã càng thấy đáng ghét.
Trương Lãng duỗi tay ra làm động tác mời vào, nói:
- Sĩ Nguyên, chúng ta trước tiên vào trong rồi nói chuyện kỹ càng hơn.
Bàng Thống gật đầu, không thèm để ý thân phận chủ khách, cướp đi trước. Gã ngẩng đầu đi trước Trương Lãng, bước nhanh như bay.
Điền Phong, Quách Gia trong mắt tóe tia lửa giận. Bàng Thống này hành động đúng là hơi quá đáng.
Điển Vi liên tục to giọng la:
- Cái tên thất phu to gan này, xem ta không xé túi da chó má của ngươi!
Nói xong Điển Vi thật sự xông lên. May là Quách Gia kịp thời ra tiếng ngăn lại mới tạm bình ổn tính tình xúc động của Điển Vi. Còn người gây chuyện thì làm như không phát hiện gì hết, nghênh ngang tiến lên.
Trương Lãng theo sau lưng Bàng Thống, lắc đầu cười khổ. Có việc cầu người thì phải cụp đuôi thôi.
Rất nhanh mấy người đi tới phòng khách, bưng trà ngồi xuống, giới thiệu đám Điền Phong.
Đợi Bàng Thống ngừng uống trà, bắt đầu có hứng thú nhìn Trương Lãng thì hắn mỉm cười, trước tiên mở miệng nói:
- Không biết lần này Sĩ Nguyên tiến đến là có việc gì muốn dạy bảo? Lãng sẽ rửa tai lắng nghe, kính xin chỉ dạy cho.
Bàng Thống ngồi chành bành trên ghế, vẻ mặt hời hợt nói:
- Tướng quân cần gì khách sáo như vậy, thảo dân không dám nhận chỉ dạy. Nếu không thì chỉ sợ thân con rệp Thống đây không đi ra cửa nổi.
Nói rồi gã còn cố ý liếc Điển Vi.
Điển Vi hừ một tiếng, lầm bầm:
- Coi như ngươi biết khôn.
Trương Lãng biến sắc mặt, quát:
- Điển Vi, không được vô lễ với tiên sinh!
Điển Vi không phục trừng Bàng Thống, lui về sau lưng Trương Lãng, không nói câu nào. Chỉ là mắt trâu trợn trừng biểu thị trong lòng gã cực kỳ khó chịu.
Trương Lãng mỉm cười nói:
- Lãng quản giáo không tốt, xin tiên sinh đừng giận.
Bàng Thống cười to, vỗ tay bồm bộp nói:
- Tướng quân đâu cần khách sáo như vậy. Nếu đã thế thì Thống không ngại nói thẳng. Tướng quân, ngươi có biết tình thế lúc này nguy cấp không?
Điền Phong rốt cuộc không chịu nổi Bàng Thống huênh hoang, trầm giọng nói:
- Quân ta vài tuần trước đánh hạ Ô Lâm giết Thái Công. Sau đó phá Hoàng Tổ Hán Dương, đại quân thẳng tiến Nam quận. Nửa tuần trước gần như toàn diệt quân chủ lực tác chiến Kinh Châu. Quân ta khí thế đạt tới đỉnh cao chưa từng có. Lúc này Trình Dục đại nhân đã mang binh bắt đầu bao vây Nam quận, thành phá là việc sớm hay muộn, nói gì đến nguy hiểm? Bàng tiên sinh cần gì ra tiếng đe dọa?
Điền Phong cố ý nhấn mạnh chữ Bàng tiên sinh, ngầm mỉa mai gã chỉ là nông dân miền núi mà thôi.
Bàng Thống không thèm liếc Điền Phong, con mắt ti hí lóe tia sáng, biểu tình vẫn vô cùng kiêu ngạo nói:
- Tướng quân không cần gạt ta. Quân Giang Đông không có lương là bí mật thiên hạ đều biết. Không ra một tuần thì quân lương sẽ đứt, không ra hai tháng binh sẽ tan tác. Chỉ tiếc đã tới nước này, lui thì lòng người không cam nguyện, tiến thì lòng có dư mà sức không đủ.
Nói xong Bàng Thống còn cố ý thở dài một tiếng.
Điền Phong biến sắc mặt, suýt nhảy cẫng lên, nói:
- Đây chỉ là lời đồn vô căn cứ, ai thèm tin là thật?
Bàng Thống cười lạnh nói:
- Điền Phong, ngươi cần gì lừa mình dối người? Cho dù miệng lưỡi ngươi có trơn tru cỡ nào cũng khó sửa sự thật quân đã hết lương.
Ngược lại Trương Lãng biểu hiện rất bằng phẳng, hắn cười nói:
- Phù Hạo, Sĩ Nguyên là kỳ nhân thiên hạ, chúng ta không lừa được hắn, sao không nói thẳng cho rồi?
Không phải Điền Phong sợ Bàng Thống biết cái gì, chỉ là trong lòng không chịu nổi cục tức này. Gã nghe Trương Lãng nói thế thì thở dài một tiếng, ngồi phịch xuống, không nhiều lời nữa, có thể thấy tâm tình tồi tệ đến cực điểm.
Trương Lãng nhìn Bàng Thống, nghiêm túc nói:
- Quân ta đúng là tiềm ẩn nguy cơ cực lớn, mong Sĩ Nguyên dạy cho ta.
Bàng Thống thu lại nụ cười, thản nhiên nói:
- Lần này ta đến cũng là vì thế.
Trương Lãng mừng như điên nói:
- Sĩ Nguyên đã sớm nắm giữ tất cả trong tay, tính trước hết cả, cứu binh sĩ Giang Đông ta trong nước sôi lửa bỏng, Lãng tại đây trước tiên tạ ơn!
Nói xong Trương Lãng đứng lên, hành lễ với Bàng Thống.
Bàng Thống không chút khiêm tốn, rất là hưởng thụ nhận lễ của Trương Lãng.
Trên khuôn mặt xấu xí lại lộ nụ cười, gã nói:
- Tướng quân yên tâm đi, Sĩ nguyên đến là để giải ưu phiền cho ngươi. Tình thế đã rất rõ ràng, tướng quân không thể kéo dài trận chiến nữa. Nay chỉ còn cách chiêu hàng Lưu Biểu, đó mới là thượng thượng sách.
Trương Lãng, Điền Phong, Quách Gia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự đồng ý.
Hắn nói:
- Lời Sĩ Nguyên cùng với ý tưởng của Lãng giống hệt nhau, chỉ là không biết nên phái ai đi du thuyết mới tốt?
Trương Lãng nói lời này thì mắt nhìn chằm chằm Bàng Thống, ẩn ý cực kỳ rõ ràng.