Điền Phong cười mị đi ra Trương Lãng khó có thể ngồi yên đi nhanh ra ngoài.
Rất nhanh chóng Điền Phong và Thái Sử Từ đều đến, đằng sau có mấy người lính trói áp Chu Du tiến tới.
Trương Lãng ngồi ở trên ghế bình phục tâm tình sau nửa phút hắn mới quát với binh sĩ:
- Còn không mau cởi trói cho Chu Du.
Binh sĩ lập tức cởi dây.
Trương Lãng lúc này mới có cơ hội dò xét Chu Du.
Trương Lãng ho khan hai tiếng, mở miệng cao giọng nói;
- Chu Du ngươi thua trong tay ta có tâm phục không?
Chu Du lạnh lùng nhìn về phía Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Phục.
Trương Lãng cảm thấy thật vọng nói:
- Vậy ngươi có đồng ý đầu hàng ta?
Chu Du lạnh lùng nói:
- Trung thần không hai chủ, việc này ngươi đừng mộng mơ.
Trương Lãng lắc đầu thở dài:
- Thật sự là ngu trung.
Chu Du không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào bích họa bên đại đường.
Trương Lãng ngồi xuống uống một hớp trà mà nói:
- Nói đi ngươi làm thế nào mới chịu đầu hàng ta/
Chu Du không hề nghĩ ngợi;
- Không có khả năng.
Tư thái tương đối ương ngạnh.
Trương Lãng ngẩng đầu lên trên mặt không chút biểu lộ;
- Không cân nhắc sao?
Chu Du hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Chu Du thái độ cường ngạnh như vậy Trương Lãng đã sớm ngờ tới cho dù trong lòng có chuẩn bị nhưng hắn vẫn thâm trường mà nói:
- Chu Du ta hiện tại nói cho ngươi biết, mạng của ngươi đã không còn phải sống vì mình mà còn sống vì người nhà của ngươi vì nữ tử mà ngươi yêu thương.
Chu Du hào quăng tăng lên sau đó trầm tư lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Trương Lãng giang tay ra vẻ mặt tự nhiên nói.
- Cái đó còn phải xem ngươi muốn thế nào.
Chu Du nhìn chằm chằm vào Trương Lãng trong mắt hiện ra vẻ khó dò rồi từ từ nói:
- Từ xưa tới nay trung nghĩa khó toàn, huống chi ôn nhu hương anh hùng mộ, Chu Du tình nguyện bỏ mình, cũng không muốn làm tiểu nhân.
Trương Lãng bỗng nhiên cười:
- Ha ha, Chu Du ngươi nghĩ một đằng làm một nẻo rồi, chính ngươi chết thê thảm rồi mà vẫn quan tâm đến người khác.
Trong mắt của Chu Du tràn ngập hào quang âm thanh lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ anh hùng kiêu hùng Trương Lãng là một người như vậy sao/
Trương Lãng tuyệt không nhượng bộ, thanh âm lạnh lùng mà nói;
- Cái đó còn phải xem, trong thiên hạ có thể khiến cho ta cải biến mấy người mà Chu Du là một trong số đó.
Chu Du bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:
- Vậy đa tạ tướng quân hậu ái.
Trương Lãng không động nói:
- Chu Du ngươi nên hiểu rõ một chút, bằng không thì không chỉ khổ mình mà còn nữ hài mà ngươi yêu thương.
Chu Du không biết thế nào nhưng vẫn nhịn khooig được mà hỏi bọn họ:
- Ngươi muốn làm gì bọn họ.
Trương Lãng nhún vai:
- Ngươi thuộc tứ thư ngũ kinh binh pháp chiến sự nên biết kết quả thế nào.
Chu Du biến sắc, thống khổ tự nói:
- Cha hài nhi bất hiếu.
Trương Lãng nhẹ nhõm .
- Cho ta một cơ hội.
Chu Du biến đổi sắc mặt cắn răng nói:
- Được.
Trương Lãng thầm cởi được cục đá áp bức, biết hi vọng của mình càng lúc càng lớn.
Chu Du cúi đầu thần sắc vô cùng phức tạp, là một người có khát vọng còn trẻ như vậy hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chết như vậy.
Trương Lãng nhìn Chu Du không nói lời nào thêm vào một câu:
- Ngươi tại sao lại phải chấp nhất chỉ cần ngươi có thể theo ta này sau giang sơn này sẽ lấy được nhờ ngươi.
Chu Du chấn động bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trương Lãng thì tự hào nói:
- Muốn Chu Du theo ngươi thì phải xem ngươi có phách lực và bổn sự hay không.
Trương Lãng đại hỉ chỉ cần Chu Du không từ chối thì có hi vọng hắn hưng phấn nói:
- Được ngươi có gì cứ nói.
Chu Du cảm động rồi nói:
- Với ánh mát của tướng quân dĩ nhiên rõ tình hình thiên hạ có thể dạy cho tại hạ biết?
Trương Lãng chân thành nói:
- Quần hùng thiên hạ cát cứ đã lâu trận chiến Hoàng Hà dĩ nhiên bộc phát Tào Tháo tuy binh lực không bằng Viên Thiệu nhưng phách lực Viên Thiệu không thể so sánh, không bao lâu sau Tào Tháo dĩ nhiên hiệp thiên tử thống nhất phương bắc, thèm thuồng nhìn Trung Nguyên.
Chu Du gật đầu:
- Tướng quân tại sao lại coi trọng Tào Tháo vậy?
Trương Lãng không hề nghĩ ngợi:
- Ánh mắt mưu lược Viên Thiệu không cách nào bằng được Tào Tháo cộng thêm Viên Thiệu trọng dụng tiểu nhân xa rời hiền thần, khó thành châu báu.
Chu Du thản nhiên nói:
- Tướng quân thì thế nào?
Trương Lãng suy nghĩ một phen rồi nói:
- Tào Tháo nhất định sẽ bình định phương bắc, thèm thuồng Giang Nam lúc đó Lãng sẽ vững chắc hà tuyến tranh thủ tiến tới Kinh Châu Ba Thục, mượn Trường Giang hiểm yếu khống chế quân Tào.
Chu Du cả kinh sau đó lắc đầu:
- Đây tuy là thượng sách nhưng khó thành hiện thực.
Trương Lãng chậm rãi nói:
- Lui một bước, liên Lưu kháng Tào chia ba thiên hạ.
Đương nhiên Trương Lãng nói liên Lưu là chỉ Lưu Bị, Chu Du lại nghĩ là Lưu Biểu.
Chu Du biến sắc cuối cùng thở dài một tiếng nhẹ nhàng nói:
- Tướng quân mắt sáng như đuốc vậy muốn Chu Du làm gì?
Trương Lãng cười dài nói:
- Chu Du tại sao phải coi nhẹ mình, chiến trường thay đổi nháy mắt chỉ sợ cũng chỉ có mình tiên sinh theo kịp.
Chu Du cười khổ nói:
- Tướng quân chê cười rồi nếu lợi hại như vậy tại sao lại thua ở trong tay tướng quân.
Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Tiên sinh không phải bại trong tay ta mà bại trong tay tất cả huynh đệ của ta.
Chu Du không để ý tới từ từ nhắm mắt lịa.
Trương Lãng biết rõ hắn đang quyết định liền lo lắng ngừng thở hai mắt di chuyển nhìn chằm chằm về phía Chu Du.
Chu Du bỗng nhiên mở mắt ra nói một câu khiến cho Trương Lãng thất vọng:
- Tướng quân việc này trọng đại để cho tại hạ suy nghĩ mấy ngày.
Trương Lãng hơi nhụt chí nhưng vẫn cười nói:
- Ngươi đã như vậy ta cũng không cưỡng bách, cái goi là dưa xanh hái không ngọt, như vậy đi tiểu Kiều muốn ngươi người nhà của ngươi lo lắng cho ngươi, mấy ngày nay ngươi tụ hợp với bọn họ.
Chu Du hìn Trương Lãng nửa ngày sau đó mới thở dài:
- Trương Lãng tướng quân so với lời đồn còn lợi hại hơn.
Trương Lãng không để ý nói.
- Không phải là vì ta quá để ý tới ngươi.
Trương Lãng lúc này mới nói với Thái Sử Từ;
- Tử Nghĩa đương Công Cẩn xuống nhớ chăm sóc cho thật tốt.
Chờ bọn họ đi rồi Điền Phong mới lo lắng nói:
- Chúa công luân phiên uy hiếp như vậy sợ không tốt.
Trương Lãng bất đắc dĩ:
- Ta cũng không có biện pháp khác.
Điền Phong lo lắng:
- Như vậy chỉ sợ Chu Du quy hàng cũng chỉ là qua loa.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Phù Hạo yên tâm Chu Du tuy ngông nghênh nhưng hành sự vô cùng đúng mực, dã tâm của hắn mấy ngày nay đã bị chèn ép không còn, hơn nữa ta còn đòn sát thủ.
Trương Lãng nghĩ tới tiểu Kiều khả ái thì thầm cười hắc hắc.