Trương Lãng mấy lần muốn ghìm cương ngựa lộn ngược trở về, nhưng bị Dương Dung túm chặt ngăn lại, hắn bi phẫn chạy đi.
Triệu Vân, Thái Sử Từ, Điển Vi, Luyện Vinh, bốn người lĩnh phân đội nhỏ chặn con đường lớn, không nhường một bước, tử chiến không lui. Họ chỉ là vì muốn cho Trương Lãng thêm nhiều thời gian rút đi.
Triệu Vân đã giết đến con mắt đỏ rực, áo trắng nhiễm đầy máu, không phân rõ là của chính mình hay của địch quân. Lúc này y vung Ngân Bạch thương, ra sức chặn hai chiến tướng của đối phương.
Triệu Vân hét to nói:
- Tử Nghĩa, mau dẫn mọi người đi trước, bảo vệ chúa công quan trọng hơn!
Thái Sử Từ tóc mai tung bay, điểm cương thương như mãnh xà xuất động, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Gã rống to:
- Để ta đoạn hậu, Tử Long đi đi!
Triệu Vân một thương đâm lùi hai tướng địch, mắt trợn trừng, tức giận vô cùng hét:
- Tử Nghĩa, đi mau!
- Các ngươi không ai đi được nữa, Trương Lãng cũng không trốn thoát, hắc hắc.
Lúc này trong trận doanh quân địch ùa ra mấy người. Tướng lĩnh dẫn đầu bởi vì trời tối nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể từ trong giọng nói đoán ra y rất trẻ tuổi. Từ trên người y tỏa ra sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là thủ lĩnh phe địch. Bên cạnh y có vài đại tướng, một người tay cầm đại đao, cao hơn bảy thước, cực kỳ vạm vỡ. Người khác cầm thiết tích trường mâu, sát khí đằng đằng.
Triệu Vân ngoái đầu nhìn, binh sĩ mình mang theo đã không còn bao nhiêu. Điển Vi và Thái Sử Từ sát cánh hai bên y. Trên thân hai người cũng dính đầy máu tươi, dưới ánh trăng tựa như huyết nhân.
Triệu Vân bỗng nhiên giơ thương chỉ hướng nam, lạnh lùng nhìn chằm chằm đằng trước, dùng giọng lạnh lùng không cho phản kháng ra lệnh:
- Thái Sử Từ, Điển Vi, ta ra lệnh cho các ngươi lập tức dẫn nhân mã rút đi. Nếu phản kháng sẽ xử lý theo quân pháp!
Thái Sử Từ chấn kinh, biến sắc mặt nói:
- Tử Long, nếu phải đi thì chúng ta cùng đi…
Điển Vi đã mất hết lý trí, bướng bỉnh thô giọng nói:
- Lần này không được, tuyệt không thể theo lời người…!
Gã còn chưa nói xong thì Triệu Vân bỗng vung lưỡi dao chỉ vào mặt Điển Vi, lạnh lùng nói:
- Điển Vi, không lẽ ngươi muốn phản kháng quân lệnh? Tử Nghĩa, ngươi là người hiểu chuyện, sao không mau dẫn Điển Vi đi bảo vệ chúa công?
Một địch tướng lớn tiếng cười nói:
- Chỉ sợ bây giờ Trương Lãng sớm đầu lìa khỏi cổ!
Điển Vi tức giận quát:
- Con bà nó!
Triệu Vân không thể kiềm được nữa, rống to:
- Các ngươi còn không mau đi!? Lỡ chúa công xảy ra chuyện gì bất trắc thì chúng ta không thể gánh nổi!
Thái Sử Từ cắn răng kèn kẹt, đôi mắt như sắp bắn ra tia lửa. Gã nhìn Triệu Vân mặt không chút biểu tình, hú dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập căm hận vô biên, lôi kéo Điển Vi nói:
- Lệnh Minh, chúng ta đi!
Tiếp theo gã vỗ cổ ngựa, dẫn mười mấy người lùi ra sau. Điển Vi thế mới cực kỳ không cam lòng cùng Thái Sử Từ lùi ra sau phá vòng vây.
Lúc này trên chiến trường, đội kỵ binh của địch quân đã phá phòng tuyến quân Giang Đông thành bốn năm mảnh. Bên cạnh chỉ lác đác vài cuộc chiến nhỏ, không ảnh hưởng đại cục. Nếu như không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, quân của Trương Lãng thất bại là kết cuộc đã định.
Chủ tướng địch quân dẫn vài trăm người bao vây mấy người Triệu Vân.
Y cười nhạt nói:
- Bổn tưởng quân tiếc các ngươi là nhân tài khó được, chỉ cần các ngươi chịu đầu hàng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Điển Vi song kích vung loạn trên không trung, lập tức giết chết vài kỵ binh.
Điển Vi nghe vậy thì con mắt trừng như chuông, miệng quát mắng nói:
- Ta phi! Quay về nhà mẹ ngươi nằm mơ đi! Muốn lão Điển đầu hàng, trước hỏi song kích trong tay gia gia ngươi có đồng ý không!
Nói xong gã giục ngựa quay lại, muốn xung phong liều mạng.
Thái Sử Từ lập tức đánh lùi một vị tướng, trầm giọng quát:
- Điển Vi, trở về! Chúng ta mau phá vòng vây!
Tướng lĩnh địch quân cười dài nói:
- Trương Lãng khó tránh khỏi đại kiếp nạn, các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng cho rồi.
Triệu Vân cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, dẫn thuộc hạ của mình lao vào trong trận doanh quân địch, định trước bắt thủ lĩnh quân địch. Chủ tướng quân địch ở đó không động đậy, thân vệ binh quanh người y thì tiến lên bao vây Triệu Vân vào giữa. Cùng lúc đó lao ra hai đại tướng, một cầm đại đao, một cầm thiết mâu, hai đấu một với Triệu Vân.
Thái Sử Từ và Điển Vi nhờ có Triệu Vân kiềm chế, rất nhanh dựa vào võ nghệ cao siêu phá vòng vây chạy đi.
Triệu Vân thế mới yên tâm dùng sức một mình chiến đấu với hai tướng, lại còn không rơi vào thế yếu.
Lúc này Triệu Vân mạnh thu thương quét một cái, như thần long vẫy đuôi, mang theo tiếng gió rít gào xẹt qua.
Hai đại tướng phe địch cùng chấn kinh, biết không thể đỡ nổi, cùng lùi lại.
Triệu Vân thừa cơ quát:
- Vị tướng đến là ai, hãy xưng tên ra! Dưới thương của Thường Sơn Triệu Tử Long không giết tướng vô danh!
Mãnh tướng đối diện cao bảy thước, tay nắm đại đao hét:
- Ta chính là Hàn Đương!
Một người mặc giáp đen, tay cầm thiết tích xà mâu nói:
- Ta là Trình Phổ!
Triệu Vân lòng lạnh lẽo. Quả nhiên không ngoài suy đoán của Điền Phong, hai vị tướng này luôn theo Chu Du tấn công Giang Hạ, như vậy xem ra lần này thật là Chu Du lĩnh binh đến.
Triệu Vân lập tức nói:
- Vậy chắc chủ tướng của các ngươi chính là Chu Du rồi!
Thống lĩnh ở phía sau luôn quan sát chậc lưỡi khen, thầm than Triệu Vân đúng là rồng trong cõi người. Hai hổ tướng thuộc hạ của y cùng chiến đấu mà không chiếm chút ưu thế nào, lòng nổi lên hâm mộ Trương Lãng.
Chỉ nghe y sang sảng đáp:
- Tại hạ đúng là Lư Giang Chu Du!
Triệu Vân sảng khoái cười dài, ngân thương vung vèo vèo, giục ngựa vọt tới.
Trình Phổ không dám khinh thường chút nào, giục ngựa nghênh đón, thiết tích xà mâu đâm thẳng tới Triệu Vân, tốc độ và sức mạnh không yếu chút nào. Hàn Đương biết Triệu Vân anh dũng, đại đao vung vù vù ở bên cạnh trợ trận.
Triệu Vân hư vung một thương, né trái tránh phải, ngựa hai bên lướt qua nhau.
Triệu Vân giục ngựa quay về, tinh thần phấn chấn quát to:
- Nếm thương của ta đây!
Cùng lúc đó y thả lỏng cương ngựa, tay giơ cao thân thương, hai chân kẹp chặt ngựa lao qua.
Trình Phổ và Hàn Đương không tỏ ra yếu thế, cũng vỗ ngựa giết đến, quát to:
- Nếm thương của ngươi rồi thì sao?
Ngân thương của Triệu Vân tung bay, dùng mười phần sức lực, thật sự đánh bật hai binh khí. Y cố nén cánh tay tê rần, lao nhanh ra sau.
Trình Phổ, Hàn Đương bị một thương của Triệu Vân chấn đến khí huyết cuồn cuộn, suýt chút binh khí bị đánh bay, cùng vỗ ngựa lùi lại.
Chu Du ở mặt sau bỗng nhiên rút ra bội kiếm, quát:
- Tuyệt đối đừng để hắn phá vây!
Trình Phổ bừng tỉnh hiểu ra, hét to:
- Địch tướng chạy đi đâu!
Trong trận tràn đầy kỵ binh, ngân thương của Triệu Vân như giao long xuất hải, mỗi lần tia chớp đâm thọc, đều tăng thêm vong hồn. Ngân giáp sáng choang sớm nhuộm thành màu máu đỏ. Ngựa Bạch Long thì thấy khe hở liền len qua, trong địch quân bao vây trùng trùng đến đi như gió. Chính con ngựa yêu quý của y cũng nhiễm đầy máu tươi.
Trình Phổ thấy binh sĩ của mình ở dưới thương của hắn như rau chờ xắt, từng người ngã gục, tức đến sắp nổi điên. Thêm vào tính cách gã cực kỳ hiếu thắng, ở mặt sau đuổi theo sát Triệu Vân không bỏ qua.
Triệu Vân bị hai kỵ binh của đối phương ngăn cản, tốc độ chậm lại, bị Trình Phổ đuổi theo. Triệu Vân không nói lời nào, ngoái đầu cùng Trình Phổ chiến đấu ba mươi hiệp. Trình Phổ không thể chống đỡ đoạt mệnh bàn long thương của Triệu Vân, đại bại rút về. Hàn Đương ở đằng sau gã không phục, xông lên. Kết quả chưa đấu hai mươi hiệp lập tức bị Triệu Vân một thương đâm ngã ngựa, chết sống không rõ.
Chu Du chấn kinh, biến sắc mặt, nhìn Triệu Vân như vào chỗ không người, càng xem lòng càng lạnh. Đây chính là sức mạnh thật sự của Triệu Vân ư? Trải qua chiến đấu tiêu hao lâu như vậy mà còn có thể dễ dàng đâm bị thương đại tướng của y, đúng thật là quá kinh khủng. Nhân tài như vậy nếu như không thể sử dụng, để cho đối thủ sẽ là uy hiếp rất lớn với mình.
Chu Du nghĩ đến đây lập tức ở đằng sau quát lớn:
- Các tướng nghe lệnh! Tối nay ai lấy được đầu của địch tướng sẽ thưởng trăm lượng hoàng kim, thăng ba cấp quan!
Triệu Vân ở trên lưng ngựa hơi thở dốc, trên mặt không rõ là mồ hôi hay máu loãng, chỉ cảm thấy dính dính khó chịu. Chu Du này thật là đáng ghét. Có trọng thưởng thì tất nhiên sẽ có kẻ không sợ chết, chỉ sợ y muốn phá vòng vây không đơn giản.
Triệu Vân cố nâng cao tinh phần trăm phần trăm, đôi chân kẹp chặt bụng ngựa, tuy cánh tay đã tê rần nhưng tốc độ trường thương không giảm, vẫn vô cùng uy phong. Trái đâm phải chọc, chớp mắt lại có binh sĩ hét thảm trên mặt đất.
Không biết trận liều mạng xung phong này kéo dài đã bao lâu, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu người, Triệu Vân cảm thấy cánh tay dần nặng nề, mà địch quân vẫn như thủy triều, càng tuôn càng nhiều.
Lúc này đằng trước bỗng xuất hiện một đỉnh ngọn đồi, địch quân bao vây không kín kẽ nữa. Triệu Vân mừng như điên, đang muốn xông qua thì phát hiện dưới ánh trăng, bên phải không xa có đội nhân mã cờ hiệu quân Giang Đông đang bị địch quân bao vây, phạm vi chiến đấu ngày càng hẹp.
‘Là Luyện Vinh!’ Triệu Vân thầm kêu một tiếng, mặc kệ mình đã sức cùng lực kiệt, lập tức giục ngựa quay đầu xông hướng bên kia.
Luyện Vinh đang dẫn một đội rơi vào khổ chiến chưa từng có. Trên người gã có rất nhiều vết thương, máu chảy ra ồ ạt. Gã ôm tâm tình giết một tên kiếm đủ, giết hai tên lời to, không cần mạng sống vung Thanh Xà trường mâu. Bỗng chốc dưới khí thế của gã, địch quân không dám tới gần.
Lúc này Luyện Vinh phát hiện vòng vây địch quân có một lỗ hổng, còn có một vị tướng một thương một ngựa ngang ngược xông lại đây, tiếp theo có thanh âm truyền đến từ tiếng giết bốn phía.
- Vân Phi đừng hoảng, Tử Long đã tới!
Luyện Vinh đầu tiên là vui mừng, sau đó mắt tối sầm lại.
Gã lập tức hét to:
- Tử Long, đừng để ý đến ta, nhanh phá vòng vây đi đi!
Triệu Vân không nghe, đâm chọc bốn phía, uy chấn tám hướng. Trong lúc địch quân bị khí thế của y dọa đến ngơ ngác thì xông ra con đường máu, cùng Luyện Vinh hội hợp cùng một chỗ.
Triệu Vân giục ngựa, ngân thương đánh bay vài binh khí của địch quân, một bên nói:
- Vân Phi có thấy đám Tử Nghĩa không?
Thanh Xà trường mâu của Luyện Vinh liên tục không ngừng đâm vào binh sĩ quân địch rồi rút ra, mang theo mưa máu.
Gã lớn tiếng đáp:
- Chưa từng gặp!
Chu Du dẫn người đuổi theo sau, thấy tình huống như vậy thì liên tục thở dài nói:
- Thường Sơn Tử Long, gan góc phi thường, trung nghĩa vô song.
Triệu Vân ở đằng trước giơ thương xung phong liều mạng, Luyện Vinh theo sát phía sau. Địch quân run sợ, tướng quân đi không có về, đều ngã gục cả.
Mắt thấy đám Triệu Vân sắp xông lên ngọn đồi thoát khỏi vòng vây, Chu Du lập tức vung bảo kiếm ra lệnh:
- Cung kỵ binh, bắn cho ta!
Sau lưng Chu Du vài chục kỵ binh lập tức chỉnh tề thay cung tiễn. Một đợt cung tiễn bắn ra.
Triệu Vân nghe tiếng, không chút chần chờ dán sát lưng ngựa. Vài mũi tên xẹt qua mũ giáp bay đi, khiến y sợ toát mồ hôi lạnh.
Lúc này đằng sau truyền đến tiếng hét thảm của Luyện Vinh, Triệu Vân chấn kinh biến sắc, quay đầu nhìn lại. Y thấy trên người Luyện Vinh trúng vài mũi tên, té xuống ngựa, binh sĩ địch quân nhào lên.