Từ Hoảng hít ngụm khí, nói:
- Cách nghĩ của quân sư giống như là bỏ xe giữ tướng vậy!
Quách Gia cười dài nói:
- Đúng là thế. Bỏ Lữ Bố, lấy Tôn Sách. So sánh ý nghĩa tây tiến Dự Châu và đánh hạ Đông quận thì khác biệt một trời một vực.
Từ Thứ đôi mắt sáng lóng lánh nói:
- Ý của quân sư rất giống của thuộc hạ. Trương Liêu tướng quân rút binh Đông A, nhưng lấy cá tính của Lữ Bố thì chắc chắn sẽ tiếp tục tấn công dồn dập. Tuy y không đánh hạ được Đông quận nhưng sẽ đem đến áp lực không nhỏ cho Tào Tháo.
Quách Gia cười gian hai tiếng, nói:
- Nói không chừng Lữ Bố bị chĩa ngược mũi giáo, đại bại trốn trở về Từ Châu cũng không chừng.
Nguyên Trực mắt sáng ngời nói:
- Tới lúc đó thì không tin y không đầu hàng chúa công.
- Ha ha ha…
Hai người nhìn nhau cười dài.
Tuy trên mặt Điền Phong cũng đầy ý cười nhưng vẫn lo lắng nói:
- Không thể không đề phòng Tào Tháo! Ai dám bảo đảm y thấy có thời cơ thì không xuất binh tới đâu?
Quách Gia gật đầu bảo:
- Phù Hạo lo lắng rất đúng. Rút binh Từ Châu chẳng qua là vì lấy lòng Tào Tháo, mục đích chân chính là muốn thoát khỏi Duyện Châu, chuyển trọng tâm vào chỉ huy tây tiến. Cùng lúc đó giảm ý nghĩ xuất binh của Tào Tháo đến mức độ thấp nhất. Tuy nói vậy nhưng chúa công cần điều động một phần nhân mã, tại cửa ải quan trọng nghiêm ngặt canh phòng động tĩnh của Tào binh.
Trương Lãng khó hiểu hỏi:
- Quân ta vẫn phải rút ra đại đội nhân mã phòng Tào binh, vậy nước cờ như trên không phải là uổng công rồi sao?
Quách Gia cười bảo:
- Chúa công hiểu sai ý rồi. Chỉ cần một phần nhân mã là được. Trong mấy quận Dự Châu thì Tôn Sách chỉ chiếm Bái quận, Nhữ Nam quận, và địa khu Hoài Dương. Còn lại các quận như Dĩnh Xuyên quận thì vẫn nằm trong tay Tào Tháo. Chỉ cần chúa công phái mấy ngàn nhân mã bắt chặt vùng Hạ Thái, Tiêu huyện, Tế Dương huyện, chia cắt con đường trọng yếu kỳ binh Duyện Châu đi thì sẽ đại công cáo thành.
Thái Sử Từ khó hiểu hỏi:
- Quân sư, thuộc hạ không hiểu, không phải trọng binh của Tào quân đã trú đóng Dĩnh Xuyên sao?
Quách Gia gật đầu, cười tủm tỉm nói:
- Không sai, nhưng bên trong có một vấn đề lớn, chỉ là các người không nhìn ra mà thôi.
Thái Sử Từ và Từ Hoảng cùng bật thốt:
- Vấn đề gì chứ?
Quách Gia nói:
- Binh Dĩnh Xuyên trú đóng tới mấy vạn, ý định của Tào Tháo không khó đoán. Tại sao Tào Tháo phải đóng quân tại đây? Đơn giản có hai ý. Một là gần Uyển thành, hai là gần Nhữ Nam.
Từ Thứ giật mình lĩnh ngộ, lớn tiếng nói:
- Tào Tháo đóng quân Dĩnh Xuyên kỳ thật là yên lặng theo dõi biến động! Khả năng lớn nhất là muốn tập kích đội quân của Trương Tế! Một khi Trương Tế đại bại rút lui thì có thể cắt đứt đường lui của gã, thế thì có thể thừa cơ thẳng tiến Quan Trung, việc lấy Trường An dễ như trở bàn tay.
Quách Gia lớn tiếng khen rằng:
- Không sai, lại còn có thể tạo thành biểu hiện giả dối lừa quân ta, để Tào quân có thể tùy thời chi viện cho Tôn Sách, mà còn tăng can đảm cho quân Tôn Sách, khiến chúa công xuất binh đánh Tôn Sách thì có áp lực tâm lý, không dám làm liều một phen.
Thái Sử Từ đập bàn, tức giận nói:
- Hay cho Tào Tháo gian xảo, chỉ đóng quân Dĩnh Xuyên thôi mà đã có nhiều ý đồ như vậy!
Từ Thứ tâm tư rất cẩn thận, hỏi:
- Vậy bây giờ có vấn đề quan trọng là Trương Tế có thất bại hay không? Nếu thật sự thành công lấy được Uyển thành thì Tào Tháo sẽ làm sao?
Trương Lãng nghĩ tới tình tiết trong sách sử, cười to nói:
- Đây không phải vấn đề chúng ta nên quan tâm, Trương Tế bại trận là việc sớm hay muộn!
Mọi người không rõ tại sao Trương Lãng chắc chắn như vậy.
Trình Dục lên tiếng:
- Việc này bên trong có nhiều bí ẩn, Trương Tế không thể thắng mà còn phải sớm thua, nếu không thì chúa công lúc nào cũng phải lo lắng Tào quân.
Trương Lãng mặt đầy bí hiểm nói:
- Trương Tế sẽ thua, hơn nữa sắp thua ngay rồi.
Mọi người vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm Trương Lãng, thấy hắn biểu tình chắc chắn thì lòng thầm buồn bực, không biết tại sao chúa công của mình có tự tin như vậy. Loại tự tin mạnh mẽ này đủ để ảnh hưởng suy nghĩ của bản thân họ.
Trương Lãng vẻ mặt thoải mái cười nói:
- Muốn biết ý định của Tào Tháo thì chỉ chuyện nhỏ.
Hắn lập tức từ trong ngực lấy ra bản đồ Từ Thứ vừa giao cho mình, mở ra, nói:
- Nguyên Trực, ngươi nói xem, Tôn Sách đều đóng quân tại đâu?
Từ Thứ tiến lên, mọi người vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, cùng vây quanh xem.
Từ Thứ chỉ vào bản đồ, nói:
- Vì phòng ngừa đại quân Lưu Biểu thẳng tiến Nhữ Nam quận, hiện tại Tôn Sách lĩnh hai vạn binh sĩ từ Dự Tây Thượng Thái, Dương An, Thận Dương bắt đầu di động xuyên qua Dương Đô, hơn nữa tùy thời chuẩn bị chi viện cho đại đội Chu Du. Lưu Tịch và Cung Đô lĩnh một vạn quân Khăn Vàng tụ hợp tại Tân Thái đã bắt đầu nam hạ. Chu Du thì dẫn theo đám tướng lĩnh Trình Phổ lấy một vạn năm ngàn binh sĩ dùng kế đánh chiếm Hạ Khẩu, chắc là việc bắt lấy Giang Hạ đã nằm trong tầm tay.
Từ Hoảng khó hiểu nói:
- Không thể nào, đại quân của chúa công điều động như vậy, Tôn Sách không khả năng không được đến tin tức, làm sao quân đội chủ lực còn đi hướng giao giới hai châu Kinh, Dự chứ? Không sợ chúa công từ phía sau phủ đầu à?
Trình Dục không chút nghĩ ngợi buột miệng:
- Có âm mưu.
Tiếp theo gã nhíu mày, liếc Từ Thứ, nói:
- Nguyên trực, tin tức của ngươi chắc sẽ không sai chứ?
Từ Thứ tuy hơi bất mãn thái độ không tin tưởng của Trình Dục nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Thuộc hạ cũng không chắc nữa. Tuy nhiên, vài chục thám tử trong Nhữ Nam quận đều báo lại như vậy, chắc là tin không giả được.
- Ồ.
Trình Dục gật đầu, mày chau càng chặt.
Trong thoáng chốc Trương Lãng cũng không hiểu Tôn Sách ý định làm cái gì, chẳng lẽ mình dấy binh động tác lớn như vậy mà gã không có phản ứng gì sao? Đây rõ ràng là điều không thể. Nhưng chủ quân của gã vẫn di chuyển đến Dự Tây, không hề có ý chống đối với mình, không lẽ gã thật sự muốn chắp tay nhường Bái quận, Nhữ Nam ư? Hoặc là giống như Khổng Mình bày trò không thành kế?
Trương Lãng không nghĩ ra lý do, hắn ngoái đầu liếc Quách Gia một cái, thấy gã cũng đang suy tư.
Trương Lãng thở ra hơi dài.
Lúc này Từ Thứ bỗng nhiên ngẩng đầu, thưa rằng:
- Chúa công, thuộc hạ cho rằng Tôn Sách dưới tình huống như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là muốn hai bên xếp vào kỳ binh, trước dụ quân ta vội vàng tiến sâu Dương Châu, đợi quân lương kéo dài vô hạn thì hai cánh không ngừng quấy rầy. Đợi tới thời điểm chín muồi mới giết hồi mã thương, thế thì có khả năng chiến thắng được quân ta.