Mà Chu gia và Triệu Vân cứ như vậy kết một khoảng ngăn cách.
Ngày thứ ba Triệu Vân nhổ trại xuôi nam bắt đầu tiến tới Mai Châu.
Tháng năm Triệu Vân trải qua mấy lần đánh nhau có thắng có bại liền sắp đặt kế đại phá man binh ở Ô Lĩnh, thủ hạ đại tướng của Sĩ Hoàng là Sĩ Bình bị bắt tại chỗ.
Cuối tháng Sĩ Hoàng điều động vương bài mạnh nhất, đội voi tới hơn tám trăm người, kỵ binh đội căn bản không chịu nổi uy hiếp Cao Thuận lãnh binh ba nghìn cơ hồ không đến một canh giờ đã bại trận, những chỗ voi đi qua, ngựa sợ run, trong nhất thời đại khí mất đi, may mà voi hành động chậm chạp binh mã cũng không nhiều, cho nên binh sĩ mới rút về doanh được.
Lúc này Quan Độ đại chiến đã tới.
Tào Tháo phái binh bốn phía xuất kích, ngăn cản Viên quân mà Viên Thiệu dĩ nhiên là nghe lời mưu sĩ phái trọng binh đi bảo hộ lương thảo.
Tào Tháo ở Quan Độ bất giác cùng với Viên quân kìm nhau hai tháng mắt thấy tình cảnh của mình ngày càng gian nhan lương thảo càng lúc càng ít lúc này nhận được tin tức Viên quân hộ tống một nghìn xe lương, Tào Tháo không hề nghĩ ngợi phái Hạ Hầu Uyên Sử Hoán nhị tướng mang năm nghìn người xuất kích đốt cháy lương thảo một trận đắc thắng, tuy cuộc chiến vô bổ nhưng đã nâng lên không ít sĩ khí.
Tào Tháo liên tục như vậy thấy cũng không phải là biện pháp vì vậy triệu tập chúng mưu sĩ thương nghị, hi vọng có thể xử lý được.
Mà Viên Thiệu lúc này chỉ cần tiếp tục kìm giữ thì thắng lợi dĩ nhiên thuộc về hắn, nhưng Viên Thiệu thích đao to búa lớn muốn sớm ngày thgắn được Tào Tháo nên đem trọng binh điều tới tiền tuyến hi vọng áp bách chiếm ưu thế cường công cầm lấy Quan Độ, hãm công Hứa Xương, nào ngờ dục tốc bất đạt, Tào Tháo tổ chức phòng tuyến rất tốt, trong nhất thời khó đánh hạ cộng thêm phía sau có vẻ hư không, Tào Tháo ba lần đánh lén đắc thủ điều này khiến cho Viên Thiệu nổi giận lôi đình, lên án mạnh mẽ tướng sĩ khiến cho phía dưới bắt đầu có oán thán.
Tào Tháo vẫn kiên nhẫn chờ đợi, ở phía sau càng lúc càng gom góp nhiều lương thực, mà Viên Thiệu thì áp dụng biện pháp to lớn, mười vạn đại quân có khi bị quân Tào tập kích quay vòng không chịu nổi, Viên Thiệu liền đem Ô Sào trở thành kho lúa trọng yếu tất cả các quân lương phía sau không ngừng vận chuyển tới đây mà phòng quân Tào đánh lén hắn phái Thuần Vu Quỳnh ba huynh đệ lãnh trọng binh canh gác đề phòng vạn nhất.
Nhưng đúng lúc này một phương quyết định Viên Thiệu đã gieo mầm tai họa.
Tháng sau Trương Liêu lĩnh quân Từ Châu ra Thái Sơn, tới Tế Nam tới gần Hoàng Hà, trên có Viên quân gác Tế Bắc, dươi có quân Tào ách ở Đông A, Trương Liêu đóng ở Tế Nam hình thành một tình thế vô cùng vi diệu, Viên quân tưởng là minh quân của Tào Tháo, không dám đơn giản qua sông, chính vì vậy Quan Độ hừng hực khí thế, vùng Đông A lại vô cùng bình tĩnh.
Đồng thời Xuyên quân Ngô ý đã đánh Manh quan, cho rằng Manh quan nối tiếp Tứ Xuyên kết nối cửa khẩu trọng yếu Hán Trung, thành cao dày đặc có binh sĩ canh gác, hán Trung lại có hậu thuẫn cường lực tùy thời có thể trợ giúp, Xuyên quân lâu không công được ngược lại hao binh tổn tướng, bị Dương Nhâm Dương Ngang các huynh đệ tập kích liên tục tiến thoái lưỡng nan.
Lưu Chương lúc này đâm lao phải theo lao dưới tình thế bất đắc dĩ hắn đành đưa tin cho Lưu Biểu hi vọng Lưu Biểu có thể xuất binh giáp công Hán Trung lúc đó chia đều lãnh địa.
Lưu Biểu nhìn thấy Trung Nguyên có đại loạn, Tào Tháo và Viên Thiệu huyết chiên Hoàng Hà, căn bản vô lực bận tâm chuyện khác, Giang Đông lại muốn bình định man di nghỉ ngơi lấy lại sức nhìn tình hình nội loạn đã định, Trường Sa Quế Lâm từ từ an ổn, cho nên rất nhanh quyết định sai người dẫn đầu đội ngũ nhập xuyên chinh phạt Trương Lỗ.
Ý của Lưu Biểu là muốn Lưu Bị đánh Đông dẹp bắc một thân chinh chiến nhưng đám cầm đầu Thái Mạo cho rằng Lưu Bị quảng nhận nhân mã nạp lương thực dã tâm thật lớn, nếu như để cho hắn tiếp quản binh mã xuất chinh tây xuyên, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có mưu đồ, bất lợi cho Lưu biểu.
Lưu Biểu không cho là đúng nói với Thái Mạo:
- Bằng không thì, mỗ cùng với Lưu Bị đều là tông thất nhà hán, Lưu Bị là người nhân hậu mỹ danh bố khắp thiên hạ làm sao có thể lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử huống hồ Lưu Bị nhiều lần bình định Trường Sa lập chiến công hiền tài như thế không đề bạt không phải là khiến người ta rét lạnh tâm tư sao về sau còn ai muốn hiệu lực cho chúng ta.
Thái Mạo thấy Lưu Biểu kiên định thì giả mù sa mưa nói:
- Chúa công nói có lý tuy nhiên có câu ý muốn hại người không thể có nhưng phải có tâm phòng người chúa công có thể triệu Lưu Bị đến Giang Lăng nhưng muốn hắn không mang theo quân đội nếu hắn dám tới thì cho thấy Lưu Bị lòng dạ bằng phẳng chứng minh hắn không có tập giật mình còn nếu hắn khước từ mang binh đến đây là có điều cố kỵ.
Lưu Biểu nào ngờ Thái Mạo có lòng dạ ác độc liền đáp ứng hắn nào nghĩ Thái Mạo mời Lưu Bị tới đây chỉ là mưu kế mà thôi, từ khi Lưu Bị tới, Lưu Biểu đối với Lưu Bị ngày càng coi trọng chưởng quản binh quyền Thái Mạo dần trởi nên hư danh. Cho nên lần này Thái Mạo muốn thừa cơ Lưu Bị tới đây nửa đường cướp giết.
Lần này Lưu Bị sẵn sàng ra trận quảng nạp hiền thần hoàn toàn không biết có một âm mưu đang lặng lẽ phát động.
Không qua mấy ngày Lưu Bị nhận được công văn của Lưu Biểu, Lưu Bị một chút hoài nghi không có ngược lại Quan Vũ thì nắm chặt Lưu Bị mà hoài nghi nói:
- Đại ca Lưu Biểu tại sao lại để huynh một mực trở về phụng mệnh phải chăng có lừa dối?
Lưu Bị cò say mê với tiền đồ mỹ hảo liền bất mãn nói:
- Vân Trường sao đệ lại suy đoán như vậy Lưu đại nhân đối với huynh đệ chúng ta có tâm yêu mến, lần đi Giang Lăng này là làm theo phép ngàn vạn lần đều không nên hiểu sai.
Quan Vũ đỏ mặt nói:
- Đạ ca Lưu Biểu đại nhân không có tâm hại người nhưng thủ hạ của y thì khó nói, đặc biệt là Thái Mạo bình thường vô cùng khiêu khích đại ca lần này dĩ nhiên là có mưu ma chước quỷ.
Lưu Bị không nghĩ ngợi phất tay không cho là đúng:
- Nhị đệ chuyện đó không ổn, Thái Mạo tuy chanh chua ngang ngược nhưng vẫn là thân phận to lớn trung thành với Lưu Biểu làm sao có thể xếp kế hại ta được.
Quan Vũ liên tục chà tay mắt lúc mở lúc đóng hào quang bắn ra bốn phía.
Lưu Bị cưỡi gnuwaj Quan Vũ bỗng nhiên núi tay của Lưu Bị mà nói:
- Đại ca nếu đại ca muốn đi thì để Quan Vũ cùng huynh đi trên đường cũng có thể chiếu cố.
Lưu Bị lo lắng nói:
- Chỉ sợ Lưu Biểu mất hứng.
Quan Vũ nhẹ nhàng thở ra:
- Đại ca huynh yên tâm chỉ có mình đệ đi cùng huynh hắn sẽ không so đo.
Lưu Bị trầm tư nửa khắc rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người đi gấp hướng về phía Giang Lăng.
.............