Nàng vui vẻ nói:
- Lần này Chân muội muội trở về, phu quân nha, huynh nhất định phải nghĩ cách bám chặt nàng, đừng để nàng đi nữa.
Trương Lãng bất đắc dĩ nói:
- Chân ở trên người nàng ta, nàng ấy muốn đi thì ta làm sao có thể giữ lại được?
Văn Cơ cười tinh nghịch nói:
- Không cần giữ chân nàng, chỉ cần giữ được tâm nàng thôi. Vậy thì dù
nàng có muốn đi cũng không được bao lâu sẽ lập tức quay về.
Trương Lãng ngây ra, tay nhẹ vuốt mái tóc đen như mực của Văn Cơ, vô cùng mềm mượt.
Hắn cười khổ nói:
- Nếu có thể giữ lại thì ta đã sớm giữ nàng ta rồi, nếu không sẽ chẳng kéo dài đến bây giờ.
Văn Cơ đôi mắt đen láy xoay tròn, nghiêm túc nói:
- Nghe Chân muội muội nói lần này đi đường có một mỹ nam tử anh tuấn
tiêu sái, phong độ phiên phiên cùng đi. Tuy Chân Mật không nói là thích
hắn ta, nhưng người đàn ông đó như âm hồn vung không tán, dần dần Chân
Mật không có cách nào. Thử nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lâu ngày sinh tình, Chân Mật đi theo người khác, đến lúc đó huynh cũng đừng hối hận à.
Trương Lãng lòng chấn động, lắp bắp nói:
- Muội đừng nói bậy, Chân Mật không phải loại phụ nữ dễ dãi như vậy!
Dường như Văn Cơ không trông thấy biểu tình của Trương Lãng, nhẹ giọng nói:
- Nhưng xinh đẹp như Chân muội muội, hấp dẫn người khác cũng không có gì lạ.
Trương Lãng bỗng cảm thấy tim mình rối loạn, không biết nên nói gì.
Văn Cơ thở dài nói:
- Nếu phu quân không cố gắng thêm, chỉ sợ tình thế ngày càng bất lợi, tới khi đó tuyệt đối đừng hối hận nha.
Trương Lãng cười giễu nói:
- Cũng đúng, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, đàn bà chính là phải dùng thời gian bồi dưỡng.
Văn Cơ mắt phượng thê lương, lẩm bẩm:
- Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, phu quân, tại sao thỉnh thoảng huynh bật thốt ra lời có triết lý như vậy nhỉ?
Lúc này Trương Lãng đã không có tâm tình nói giỡn với Văn Cơ. Lời nàng vừa nói như tảng đá khiến tâm hắn gợn sóng.
Suốt đêm, Trương Lãng cảm thấy mình ngủ mơ màng, như nằm mơ rất nhiều
giấc mộng. Mộng thấy Chân Mật cùng một gã đàn ông tuấn tú bất phảm, ở
trong bụi hoa cùng múa, hai người cực kỳ nồng nhiệt. Còn hắn thì đứng
bên như thằng khờ làm nền.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Lãng lập tức tỉnh dậy. Nhớ tới giấc mơ đêm qua, hắn thầm đặt quyết tâm, xem ra không thể tự mê hoặc mình nữa,
thích thì nhất định phải có được. Chân Mật đối với hắn hoặc nhiều hoặc
ít một chút tình ý, còn hắn thì đúng là rất thích mỹ nữ này. Xem ra hắn
thật sự phải cố gắng hơn, nếu không để người khác cua mất, chẳng phải là hắn sẽ hối hận cả đời? Nghĩ tới đây, Trương Lãng cảm thấy tinh thần
phấn chấn. Nhìn Văn Cơ còn đang ngủ say, hôn nàng một cái. Hắn biết đêm
qua Văn Cơ có lòng nhắc nhở mình. Có chút si mê từ dáng người xinh đẹp
của Văn Cơ lấy lại tinh thần, Trương Lãng rón rén đứng dậy, bắt đầu tu
luyện ‘Độn Giáp thiên thư’.
Trong thời gian gần đây, mặc kệ Trương Lãng khắc khổ chăm chỉ tu luyện
cỡ nào vẫn cảm thấy tiến triển cực ít, sợ là đã tới tình trạng bình cảnh rồi? Nếu có thể đột phá tầng này, tin tưởng bằng năng lực của hắn chắc
chắn sẽ tăng nhanh. Chỉ là lấy tâm tình hiện tại, sao có thể đột phá
được đây? Hắn hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, cho dù có thì
cũng không thu hoạch lớn lắm. Xem ra phải cùng Trương Ninh nói chuyện
một bữa.
Mỗi ngày sáng sớm Trương Lãng đều sẽ vận công tĩnh tọa, sau đó múa Bách
Tịch Đao một phen, tới lúc mồ hôi đầm đìa mới tắm rửa thay đồ. Tuy
Trương Lãng là chủ Giang Đông nhưng hắn không muốn để cơ năng thân thể
nhanh chóng suy yếu. Cho nên mỗi ngày tập luyện không thể thiếu được.
Trừ ngẫu nhiên tiêu hồn ngủ đến mặt trời lên ba sào ra, bình thường thì
không ngại mưa gió.
Tắm rửa xong, tinh thần phấn chấn, sau đó đi nhà ăn nhấm nháp điểm tâm tinh mỹ ngon lành, rồi mới thỏa mãn đi ra.
Lúc này Hàn Sương đến báo cho hắn biết, Trương Ninh đã đến.
Trương Lãng ý bảo Hàn Sương đưa nàng vào thư phòng, kêu Hàn Tuyết chỉnh lý y phục cho mình, rồi mới đi gặp Trương Ninh.
Thư phòng của Trương Lãng không xa hoa, bên trong đa số quyển sách là đồ trang trí thôi. Nhưng Trương Lãng có rất nhiều văn kiện đều phê duyệt
tại đây.
Trương Ninh ở đó nhìn đông ngó tây, đôi mắt hoa đào tràn ngập tò mò. Nói đùa, tuy Trương Ninh đi theo Trương Lãng nam chinh bắc chiến mấy năm,
nhưng đây là lần đầu tiên tới thư phòng của hắn, không cẩn thận quan sát thì uổng lắm.
Trương Lãng vừa bước vào cửa liền thấy dáng người bốc lửa của Trương
Ninh. Bây giờ Trương Ninh không như bình thường mặc khôi giáp bít kín,
người mặc đồ võ sĩ vàng nhạt, đai bạch ngọc quấn eo thon, dáng người nên nhô thì nhô, nên hõm thì hõm, đường cong mỹ lệ như nước chảy, cảm xúc
động lòng người. Tuy trên mặt nàng không có bột phấn nhưng chẳng mất sắc nước, nếu không phải đôi hoa đào quá rõ ràng, lấy ánh mắt thẩm mỹ của
Trương Lãng tối thiểu sẽ cho chín mươi điểm. Trương Lãng nhìn dáng người yểu điệu của Trương Ninh, đầu óc tưởng tượng nàng ở dưới thân mình hoan ái, tâm tình rung động, lửa dục vọng từ từ bốc cháy khắp người. May là
hắn mặc đồ đủ rộng che giấu bộ phận bởi vì hưng phấn mà cương cứng.
Trương Ninh đã xoay người lại, thấy Trương Lãng đến thì tiến lên hành lễ.
Nàng ngọt ngào cười nói:
- Trương Ninh đã tới, xin chúa công sai bảo.
Trương Lãng kiềm chế biểu tình, đóng cửa thư phòng lại, ngồi xuống ghế
bành. Hắn cầm lên tách trà, vẫn còn nóng hổi, hiển nhiên nha đầu Hàn
Tuyết vừa châm. Trương Lãng uống một ngụm mới ức chế được dục vọng mãnh
liệt trong lòng.
Hắn nói chuyện bâng quơ với Trương Ninh:
- Trương Ninh, dinh thự mới tặng cho nàng ở có thói quen không?
Khóe miệng Trương Ninh treo nụ cười thỏa mãn, môi hồng gợi cảm cong lên, khiến Trương Lãng nhìn lòng lắc lư.
Trương Ninh cảm kích nói:
- Đa tạ ân trọng của chúa công. Trương Ninh rất là vừa lòng, cũng ở cực kỳ thoải mái.
Trương Lãng vui mừng gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.
Trương Lãng lại hỏi mấy chuyện linh tinh rồi mới đi hướng chủ đề chính:
- Trương Ninh, gần đây khi ta tu luyện ‘Độn Giáp thiên thư’ thì cảm thấy như gặp phải bình cảnh, dù cố gắng cỡ nào nhưng cứ khựng lại không
tiến, giẫm chân tại chỗ. Nàng có kinh nghiệm gì tương tự hay cách gì tốt không?
Trương Ninh kinh ngạc nói:
- Không phải chứ! Chúa công nhanh như vậy đã gặp phải vấn đề này?